Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 3: (¯`v´¯) Trò chơi: Live stream






Sau khi nghe thấy yêu cầu của Hạ Trúc Lịch, vẻ mặt Lục Nghiên Kiều vặn vẹo một lát. Cô muốn dùng thân phận người mẹ để từ chối yêu cầu vô lý của Hạ Trúc Lịch một cách chính đáng, nhưng cô còn chưa mở miệng thì đã thấy Trần An Như đứng cạnh mình mang dáng vẻ lã chã chực khóc.

“Mấy ngày……” Lục Nghiên Kiều đành phải nén giận, muốn thương lượng một chút với Hạ Trúc Lịch, “Hai ngày có phải lâu quá rồi không?”

Lông mày Hạ Trúc Lịch nhướn lên: “Ba ngày.”

Lục Nghiên Kiều: “Gì cơ? Ba ngày? Đấy là con trai ruột của em đấy ——”

“Bốn ngày.” Giọng điệu Hạ Trúc Lịch không hề suy suyển.

Lục Nghiên Kiều cũng không dám thương lượng nữa, cô sợ mình còn thương lượng tiếp thì con trai mình sẽ thành con người khác mất. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Được…… Hai ngày thì hai ngày…… Nhưng, em yêu cầu lúc nào em cũng có thể sang đây thăm nó được!”

Hạ Trúc Lịch không đáp lại, như thể đang băn khoăn về tính khả thi trong yêu cầu này của Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều lập tức cũng lộ ra vẻ mặt muốn khóc, nói em không yên tâm mà, đấy là chú chim thương mến của em, nhỡ nó có mệnh hệ gì, em cũng không sống nổi nữa.

Không rõ có phải do kỹ thuật diễn phù hoa của Lục Nghiên Kiều khiến Hạ Trúc Lịch cảm thấy phiền không, anh cân nhắc một hồi rồi gật đầu bảo được.

Lục Nghiên Kiều thở phào nhẹ nhõm trong lòng một cái.

Sau đấy, Hạ Trúc Lịch xoay người vào nhà, cầm giấy và bút đang định ký tên, Lục Nghiên Kiều vội nói: “Có thể kí thêm chữ “Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà” không ạ?”


Hạ Trúc Lịch nghe thế thì dừng động tác tay một chút, sau đó gật gật đầu, cổ tay khẽ chuyển động, viết một chuỗi chữ kí đầy lưu loát rồi đưa cho Lục Nghiên Kiều: “Sáng mai đưa Rùa Đen đến đây.”

Lục Nghiên Kiều nhận lấy tờ giấy, thấy tám chữ to xinh đẹp ở mặt trên, “Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà”. Tuy rằng Lục Nghiên Kiều không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói chữ viết của Hạ Trúc Lịch cực kì đẹp đẽ. Nét chữ mạnh mẽ hữu lực, dàn trên trang giấy trắng, quả là chữ như rồng rắn, tranh như câu bạc.

Có câu nét chữ nết người, Lục Nghiên Kiều thấy chữ viết tay xinh đẹp của Hạ Trúc Lịch, cũng cảm thấy có thiện cảm hơn một chút với anh. Cô nhận lấy chữ kí, cảm ơn Hạ Trúc Lịch, còn hứa hẹn sáng sớm ngày mai sẽ đưa Rùa Đen sang đúng hẹn.

Hạ Trúc Lịch không nói thêm gì nữa, duỗi tay đóng cửa lại.

Trần An Như nhận được chữ ký mà mình tâm tâm niệm niệm, vui vẻ nhảy dựng lên hung hăng hôn Lục Nghiên Kiều mấy cái, kích động tỏ vẻ cảm tạ với Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều xoa mặt mình, nói: “Mày thích anh ta thế cơ à? Anh ta giỏi lắm hả?”

“Thích chết lên được ấy chứ.” Trần An Như cười không thấy tổ quốc đâu, “Mấy hôm trước ảnh vừa mới lên đứng đầu bảng rank của server châu Á đấy……”

Lục Nghiên Kiều không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp của Trần An Như lắm. Cô ngây thơ mờ mịt nghe Trần An Như phổ cập khoa học, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, bắt đầu lo lắng nhỡ Rùa Đen ở nhà Hạ Trúc Lịch không quen thì phải làm sao đây……

Nhưng vào ngày hôm sau, khi Lục Nghiên Kiều cầm lồng sắt và thức ăn cho động vật vào nhà Hạ Trúc Lịch, cô mới phát hiện sự lo lắng hôm qua của cô là hoàn toàn dư thừa.

Rùa Đen, cái con chim vẹt được cô nuôi lớn bằng từng miếng nước tiểu cục phân này, lại không hề thấy xoắn xuýt gì khi bị đưa đến nhà người. Vừa mới vào phòng của Hạ Trúc Lịch, nó đã múa may đôi cánh màu trắng, bổ nhào lên vai Hạ Trúc Lịch, vui vẻ cọ đầu mình vào mặt Hạ Trúc Lịch.

Lục Nghiên Kiều: “……” Rùa Đen, con là đồ phản bội.

Hạ Trúc Lịch ngồi xuống sofa, duỗi tay nhẹ nhàng gãi cằm Rùa Đen. Sau mấy lần gặp nhau, đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Kiều thấy mặt Hạ Trúc Lịch có biểu cảm dịu dàng như thế. Cô hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chưa nói suy nghĩ trong lòng ra, mà nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ đánh giá căn nhà của Hạ Trúc Lịch.

Có nhẽ vì vừa chuyển tới đây nên nhà Hạ Trúc Lịch bài trí cực kì đơn giản. Ngoại trừ những đồ gia dụng cần thiết thì không có vật trang trí dư thừa nào khác, màu sắc cũng nghiêng về tông lạnh, cả căn phòng có vẻ lạnh lẽo trống trải.

Lục Nghiên Kiều căn cứ vào hình ảnh nhìn thấy tối qua trên kênh live stream, suy đoán chỗ Hạ Trúc Lịch live stream hẳn là ở trên lầu hai. Cô chớp chớp mắt, nói: “Hạ Trúc Lịch, anh có biết nuôi chim thế nào không?”

Hạ Trúc Lịch ừ một tiếng, giọng anh hơi nhẹ, hay hơn cả lúc live stream.

“Ò.” Lục Nghiên Kiều nói, “Vậy là tốt rồi.” Cô duỗi tay gãi gãi đầu, “Hôm qua em có thấy anh chơi game trên live stream……”

Hạ Trúc Lịch ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Hạ Trúc Lịch liếc qua cô đầy vô cảm, còn mang theo chút lạnh lẽo. Chẳng hiểu sao Lục Nghiên Kiều lại thấy chột dạ khi bị anh nhìn: “Có, có vẻ rất giỏi đó.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Em cũng chơi game à?”

Lục Nghiên Kiều mặt dày nói: “Thỉnh thoảng chơi một chút.”

“Ờ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Thế về sau nếu có cơ hội thì có thể chơi chung.”

Lòng Lục Nghiên Kiều thả lỏng, nghĩ thầm tuy Hạ Trúc Lịch trông rất dữ, nhưng cũng không khó gần như mình tưởng tượng. Cô ngồi một lát rồi đứng dậy đi về, đương nhiên trước khi đi còn tạm biệt Rùa Đen cẩn thận —— tuy rằng Rùa Đen chả có vẻ lưu luyến cô gì sất.


Sau khi về nhà, Lục Nghiên Kiều nằm trên giường chơi di động. Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn nhắn tin sang cho Trần An Như, hỏi cô nàng Hạ Trúc Lịch live stream ở trên nền tảng nào.

Trần An Như rep lại, sao, mày cũng thích rồi à?

Lục Nghiên Kiều nói: “Không á, tao khá tò mò thôi.”

Trần An Như gửi địa chỉ web sang rất mau, nói đây cái này này, còn bảo với Lục Nghiên Kiều là Hạ Trúc Lịch toàn live stream buổi tối —— tên ở trong game của anh là Pu-ma, viết bằng tiếng Anh là PUMA, dịch nghĩa đen là báo sư tử.

(Báo sư tử: còn gọi là báo Cougar, là loài động vật họ mèo cỡ lớn được tìm thấy ở Bắc Mỹ, Trung Mỹ và Nam Mỹ.)

Lục Nghiên Kiều bấm vào đường link Trần An Như cho cô, thấy quả nhiên là không có ai. Cô cũng không nghĩ nhiều, cứ tạm thời ném chuyện này ra sau đầu đã.

Ai mà biết được tầm đâu 10h tối gì đấy, Trần An Như lại gọi điện sang. Lúc ấy Lục Nghiên Kiều còn nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt cày phim Mỹ, cô nhấc máy nhận cuộc gọi của Trần An Như, nghe thấy tiếng gào cực kì kích động của cô nàng: “Nghiên Kiều, Nghiên Kiều, Nghiên Kiều ——”

Lục Nghiên Kiều khiếp sợ: “Sao, sao mày gào thảm thiết như giết heo thế?”

“Mau mau mau xem live stream, con trai tao nổi tiếng rồi ——” Trần An Như lớn tiếng nói.

Lục Nghiên Kiều không hiểu ra sao, sau khi nghe Trần An Như nhắc nhở cô mới down app về máy tính bảng của mình, click mở phòng live stream của Hạ Trúc Lịch.

Live stream game thì Lục Nghiên Kiều thỉnh thoảng cũng xem, nhưng cô toàn xem mấy trò chơi không được chú ý lắm, cho nên lúc tiến vào phòng live stream của Hạ Trúc Lịch, thấy đống sóng comment dày đặc kia, cô thấy hết cả hồn.

(Sóng comment: làn đạn. Comment chạy vắt qua màn hình theo thời gian thật của clip. Hay dùng trong live stream để tương tác với nhau và tương tác với streamer.)

“Sao lại nhiều người thế này?” Lục Nghiên Kiều lẩm bẩm một câu. Lúc nhìn kĩ, cô mới phát hiện đống sóng comment này lại còn toàn liên quan đến thằng con Rùa Đen của cô.

“Đáng yêu quááá, đây là giống vẹt gì thếế?”

“Oa, nó lại còn biết nói kìa.”

“Pu Thần nuôi thú cưng hồi nào thế, quả thực không hợp với phong cách của ổng……”

Mấy cái comment chạy qua kiểu đấy nhiều không đếm xuể, chạy kín màn hình, khiến Lục Nghiên Kiều căn bản không nhìn rõ được hình ảnh trên live stream. Vừa bất lực vừa sợ hãi, cô đành phải tạm đóng sóng comment lại —— bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể thấy hình ảnh rõ ràng.

Trong hình, Hạ Trúc Lịch đang châm điếu thuốc, mặt mày vô cảm thao tác nhân vật trong game. Có một tiếng rắc nhỏ vang lên, ấy là tiếng súng lên đạn. Lục Nghiên Kiều thấy nhân vật trong game nhanh chóng chạy lên, sau đó là một loạt thao tác kèm theo tiếng súng rền như pháo. Lục Nghiên Kiều thấy một hàng chữ màu đỏ hiện lên ở dưới cùng màn hình: 4 kill, 5 kill, 6 kill ——

Lúc viên đạn cuối cùng bắn vào thân thể kẻ địch, những tiếng động ồn ã lại trở về yên tĩnh. Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của Hạ Trúc Lịch nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc bên môi, nhả ra một làn sương khói mờ ảo.

“Vờ lờ, một nháy mà diệt cả đội bốn người rồi ——”

“Xịn xịn xịn xịn xịn xịn!”


“Bốn đánh một mà còn bị lật kèo, bọn đối diện chắc tưởng gặp thằng mở hack.”

Mấy câu như thế trên sóng comment lại lại bắt đầu spam đầy từ bên phải, còn có không biết bao nhiêu là quà cáp bắt đầu nhảy lên màn hình.

Còn lúc này, thằng con trai Rùa Đen của Lục Nghiên Kiều đang ngoan ngoãn đứng trên vai Hạ Trúc Lịch, nghiêng cái đầu nhỏ nghiêm túc nhìn màn hình, cứ như thể nó cũng hiểu được nội dung game không bằng.

“Ăn ngon, ăn ngon.” Rùa Đen chỉ biết nói từ ngữ đơn giản nhất bắt đầu nhảy nhót ở trên người Hạ Trúc Lịch, vừa nhảy vừa học vẹt, trông quả là vô cùng đáng yêu.

Hạ Trúc Lịch thế mà lại kệ nó quậy phá, còn thường thường duỗi tay xoa đầu đó, trông cũng rất mực yêu chiều.

Tuy rằng Lục Nghiên Kiều không hiểu game, nhưng cũng biết Hạ Trúc Lịch có thể một mình giết bốn thì nhất định là cực kì giỏi. Cô sờ sờ con trai mình cách màn hình, trong lòng hơi chua xót, nghĩ thầm cái thằng Rùa Đen này làm phản nhanh quá rồi đấy……

Live stream còn đang tiếp diễn, Hạ Trúc Lịch lái xe, tiếp tục lên đường về phía trung tâm của bản đồ.

Lục Nghiên Kiều xem thì không hiểu lắm. Về sau phải có sự giải thích của Trần An Như cô mới biết được, game 《 PUBG 》 này có thiết lập vòng bo an toàn, chính là một vòng tròn màu trắng rất lớn ban đầu trong trò chơi. Trong vòng bo là khu an toàn, bên ngoài là khu vực có độc, ở bo độc thì sẽ không ngừng rớt máu. Mà thời gian trôi dần, khu vực an toàn sẽ càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một cột sáng chỉ có thể chứa được một người —— người sống đến cuối cùng kia chính là vị vua thật sự.

Lúc này Hạ Trúc Lịch đang chơi hình thức đội 4, thêm cả anh thì tổng có bốn người. Lúc này ba đồng đội kia đã ngủm củ tỏi đi ra ngoài chơi đấu địa chủ rồi, chỉ còn dư lại một người tiếp tục tìm đường sống ở trong game.

(Đấu địa chủ: trò chơi bài nổi tiếng của Tàu. Link tìm hiểu cách chơi.

Tên game PUBG trong tiếng Tàu là Tuyệt địa cầu sinh – tìm đường sống trong chỗ chết.)

Lục Nghiên Kiều đột nhiên thấy có hứng thú với trò chơi này. Cô hỏi Trần An Như: “Trò này có khó chơi không?”

Trần An Như nói: “Có người dắt thì cũng được, sao, mày muốn chơi à? Tao có thể dắt mày đấy.”

Lục Nghiên Kiều tỏ vẻ hoài nghi với những lời này của Trần An Như. Trần An Như chính là cô gái vàng trong làng chơi ngu, game này có vẻ khá khó, để nó gánh mình có an tâm không vậy?

Ai ngờ Trần An Như lại nói: “Không sao, không sao, không ổn thì làm thầy thuốc chữa bệnh. Mày nhìn tao đi, tao tự định vị bản thân là một cái ba lô di động đấy……”

Lục Nghiên Kiều: “……” Cái định vị này cũng biết thân biết phận phết nhỉ.