Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Chương 43: Chương 43






“Cũng sắp đến bệnh viên D.A.S rồi mà sao cả đoạn đường này một cửa hàng bán cam cũng chẳng có là sao vậy”_Tiron vừa nói vừa đưa đầu sang ngó nhìn xung quanh.Chợt dừng động tác,anh quay sang nhìn người con gái thản nhiên hưởng gió lớn thổi vào từng đợt một,mắt nhằm hờ,trên mặt lộ rõ vẻ dễ chịu thoải mái.Thực tình cũng rất hiếm khi thấy cô có được cảm giác khoan khoái này,anh cũng không nỡ lòng nào đánh vỡ nhưng…chính vì giờ cô quá vô tư khiến anh càng phải ra tay ngăn chặn…
“Này…này,Zami…anh nói gì em có nghe thấy không?”_Tiron lay lay cánh tay cô giọng đã nổi lên biểu hiện giận dữ.
“Gì vậy?”_Cô thản nhiên mở mắt nhìn anh lại như không có chuyện gì tiếp tục hưởng làn gió man mát dễ chịu…
“Anh nói là sao từ nãy tới giờ vẫn chưa tìm thấy cửa hàng bán cam”_Tiron vừa nói vừa nhìn sang hai bên cửa sổ.
“Làm sao mà có được,đoạn đường càng gần bệnh viện D.A.S khả năng có càng thấp”_Zami thản nhiên trả lời.
Tiron nghe xong hai con mắt như muốn lòi ra ngoài,nhìn người con gái ung dung thư giãn bên cạnh không chớp mắt,miệng lắp bắp:”Em…em…còn…có thể…nói…vậy sao?Chẳng phải em nói Ken muốn ăn cam còn gì?”.
Ken?Cam?
Hai từ này đập vào màng nhĩ khiến cô bừng tỉnh giật mình…sao mình lại quên được nhỉ…
“À…lần trước đi qua đoạn đường này em có tình cờ thấy một cửa hàng bán cam,cũng gần thôi”_Trong đầu cô chợt léo lên tia sáng lạ thường,bình tĩnh trả lời…

“Chẳng phải em nói càng đến gần bệnh viện D.A.S cam càng khó kiếm sao?”_Tiron đột ngột quay sang nhìn cô nhíu mày nghi hoặc hỏi,người con gái này anh biết là kì lạ nhưng lại không nghĩ kì lạ còn hơn cả kì lạ thế này…nói thế này sau lại nói thế kia…thật chẳng hiểu nổi!
“Em mới nhớ ra còn một cửa hàng,thế bây giờ anh có đi không đây?”_Zami đổi giọng nghiến răng nghiến lợi trừng lớn mắt nhìn anh.
“Đã mất công tìm mà còn đắc tội với người ta đương nhiên phải đi rồi”_Tiron cười nhẹ một cái theo tay chỉ của cô đánh tay lái một đường vô cùng chuyên nghiệp…
10ph sau…
“Em có chắc là ở đây bán câm ngon không đấy?”_Tiron vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào quả cam to tròn màu đã không còn tươi trước mắt,bàn tay uyển chuyển xoay quả cam hết vòng này đến vòng khác…
“Đương nhiên là ngon rồi”_Zami mạnh miệng lớn tiếng để khẳng định bản thân mặc dù trong lòng cô đang xôn xao hết cả lên.
“Vậy tại sao màu sắc nó lại thâm trầm trọng thế này”_Tiron giơ quả cam ra trước mặt cô nheo mắt hỏi,tuy mấy việc mua bán này là do giúp việc phụ trách nhưng đâu phải anh chưa từng ăn cam…chẳng lẽ màu sắc thế nào anh cũng không nhớ?Thế thì thật là vô lý.
“Anh suy nghĩ cũng thật cổ hủ lạc hậu,vỏ bên ngoài thì có ảnh hưởng gì tới quả cam chứ?”_Zami cướp quả cam trên tay Tiron trưng ra vốn hiểu biết của mình sau đó không để anh phản ứng cô quay một góc 90 độ nhìn ông chủ lớn tiếng:”Ông chủ!!!Lấy cho tôi 20 quả cam gói vào”.
“Được”_Ông chủ cửa hàng bán cam lúc đầu thấy Tiron chê bai thì trên mặt lộ rõ vẻ lo sợ nhưng giờ trên mặt ông chỉ tồn tại đúng một vẻ vui mừng không hết…

Tiron sửng sốt quay sang trợn mắt nhìn Zami:”Sao em mua nhiều vậy,em nghĩ Ken là heo sao?”.
“Cùng một công mua nhiều một chút cũng chẳng thiệt gì…”_Zami trả lời bâng quơ mà mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ông chủ cửa hàng bán cam đang cặm cụi chọn từng quả một bỏ vào túi.Cô cố ý mua nhiều thế này cũng chỉ muốn ủng hộ người ta một chút,coi như làm việc thiện,hơn nữa người ta cũng xấp xỉ tuổi bố mẹ cô mà lại đơn thân một mình ở cái cửa hàng này cô lại càng phải ủng hộ.
Đột nhiên cô dời tầm mắt sang Tiron ánh mắt lạnh lùng ánh lên vẻ châm chọc đùa cợt:”Anh…nếu muốn lần sau tiếp tục mua cam cũng không thành vấn đề”.
“Thôi…anh xin…”_Tiron nghe đến đây giật mình lắc đầu nguầy nguậy,từ trước tới giờ anh đây là lần đầu tiên anh phải tự mình vất vả đổ bao mồ hôi để tìm kiếm một thứ hơn nữa lại tìm cho người khác chứ không phải cho bản thân.Mọi ngày anh chỉ cần hạ lệnh một phát đám đàn em tranh nhau lên đòi nhiệm vụ,chỉ cần ngồi thư giãn trong phòng điều hòa mát lạnh làm thêm tách trà bổ dưỡng không quá 10ph thứ cần tìm sẽ đến tận tay mà không phải đổ một giọt mồ hôi nào.Mà thứ cần tìm nó lại là cửa hàng bán cam mới oách chứ!!!
Bọn đàn em mà nghe được chuyện này thì…anh thật chẳng còn mặt mũi nào hết chứ đừng nói đến lặp lại lần hai…
Ông chủ cười hớn hở ra mặt,trên tay cầm một túi cam cẩn trọng đưa Zami:”Cam của cô đây”.
“Được,tiền của ông đây”_Zami cười nhẹ đỡ lấy túi cam không nhìn mà rút ra một tờ tiền đặt lên lòng bàn tay già nua của ông chủ cửa hàng bán cam.
Khuôn mặt tươi cười của ông đang rạng rỡ cảm thấy bàn tay có vật tiếp xúc liền nhanh chóng cúi xuống nhìn,hai con mắt trợn tròn bàn tay run rẩy cầm tờ tiền.Hết nhìn con số trong tờ tiền lại nhìn Zami như không tin nổi,miệng lắp bắp:”Cô…à…ban…nãy…cô không nhìn…tiền…mà đã…đưa tôi…chắc chắn…nhầm …lẫn rồi”.
“Sao vậy ông chủ?Chẳng lẽ…số tiền này vẫn không đủ sao?Buôn bán bên ngoài cũng tăng giá nhanh đáo để nhỉ”_Zami vừa nói lại chuyên chú cúi xuống nhìn kí tờ tiền trong túi cẩn thận rút ra nhưng đã bị một lực yếu ớt run rẩy chặn lại:”Ý…tôi không phải vậy…mà là nó nhiều quá cô à.Mà tôi cũng không có đủ tiền để trả lại đâu” Ông chủ cửa hàng bán cam giọng run rẩy tay không ngừng đẩy tiền về phía Zami.

“Oh!!!...Bác cứ cầm hết đi,số tiền này đối với cháu không có là mấy”_Zami kêu lên một tiếng nhỏ rồi đẩy về phía ông chủ cửa hàng bán cam.
“Không được đâu cô à…tôi không thể nhận…”_Ông chủ cửa hàng bán cam đã sớm vã mồ hôi.
“Bác chê tiền của cháu sao?”_Zami nhíu mày nói với giọng không hài lòng.
“Không phải…số tiền này…tôi cầu còn không được nữa là…nhưng…tôi không thể nhận được…mong cô đừng ép tôi nữa”_Ông chủ cửa hàng bán cam…
Tiron đứng một góc nhìn một trung niên một trẻ đẩy tiền hết sang bên này rồi bên kia mà không khỏi bật cười khúc khích.
“Anh cười cái gì chứ”_Zami lườm anh một cái phun lời lạnh lùng mà mang theo hàm ý đe dọa khiến ai nghe thấy cũng sởn gai ốc…
Tiron dừng hình đưa tay lên che miệng,đứng nghiêm chỉnh…
“Bác…thôi được rồi…vậy tôi mua hết chỗ cam này…Thế nào?”_Zami rời mắt sang ông chủ cửa hàng bán cam cuối cùng cũng đành chịu thua mà ra cái quyết định hết sức SÁNG SUỐT.
“Mua hết…được,được…thế thì tốt quá rồi”_Ông chủ cửa hàng bán cam đột nhiên đổi giọng vui mừng reo lên…
“Không được…”_Tiron hét lên trợn tròn hai mắt nhìn cô.
“Có gì mà không được chứ?”_Zami nhíu mày nhìn Tiron bằng đôi mắt sắc lạnh.

Ông chủ cửa hàng bán cam thấy bị phản đối thì niềm vui tột độ hạ xuống mức thấp nhất như vừa lên thiên đường chưa được mấy giây đã bị ném thẳng tay xuống địa ngục sâu thẳm lạnh lẽo.Trên gương mặt già nua ẩn hiện vài tia u buồn…tình cờ Tiron liền phát hiện ra nên nhanh nhảu giải thích:”Bác à…không phải chúng cháu tiếc tiền gì…mà vì cháu sợ số cam này ăn không hết hơn nữa chở về được cả cái cửa hàng này cũng có dễ dàng gì đâu”.
“Em nói chở về được là được”_Zami.
“Nhưng…”_Tiron khóc trong lòng khó xử hết nhìn về phía Zami lại nhìn về phía ông chủ cửa hàng bán cam.
“Thôi…coi như tôi nhận tấm lòng tốt của các cô các cậu,vậy là tôi vui rồi kể ra nếu các cô các cậu mua cả cái cửa hàng này về vợ tôi sẽ chẳng tin mà có khi còn nghĩ xấu tôi”_Ông chủ cửa hàng bán cam cười hiền hậu.
“Vậy…bác cầm lấy số tiền này đi”_Zami tính tình kiên quyết vẫn ngoan cố muốn ông chủ cửa hàng bán cam nhận tiền.
“Tôi…”_Bây giờ lại đến lượt ông chủ cửa hàng bán cam khó xử mà gãi đầu…
“Bác à…chẳng mấy khi người yêu cháu thể hiện lòng tốt,thôi thì bác cứ nhận đi”_Tiron đột nhiên đổi thái độ mạnh bão tiến lên quàng tay ra sau lưng Zami kéo vào lòng mình.
“Đúng đấy bác…”_Zami thản nhiên cười nhẹ nhìn ông chủ cửa hàng bán cam.
“Thôi thì các cô các cậu có lòng thì tôi xin nhận nhưng nhất quyết chỉ nhận một nửa số tiền dư thôi”_Ông chủ cửa hàng bán cam.
Zami quay sang nhìn Tiron,Tiron quay sang nhìn Zami rồi cuối cùng cả hai dời mắt sang nhìn ông chủ cửa hàng bán cam không hẹn mà trả lời:”Được…"