Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 62




Sài Dũng cúi đầu nhìn đồng hồ: "Em ở trên đây đi, anh đi xuống."

Ánh mắt Tây Tử lóe sáng: "Em xuống cùng anh." Đùa, khó khăn lắm mới thấy được ánh rạng đông, sao Tây Tử có thể vẫn rút ở trên lầu.

Tây Tử có trực giác, hai người nam nữ ngoài kia đoán chừng chính là đường dây phía trên mà bọn họ đã vắt hết óc truy tìm. Sài Dũng nhìn chằm chằm cô một hồi, không gật đầu cũng không phản đối, Tây Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người một trước một sau xuống lầu, Loan Loan vừa bước vào, chạm mặt Tây Tử, đồng thời đối mặt nhau, Loan Loan không khỏi ngẩn người. Người đàn ông bên cạnh cô ta lướt nhìn Tây Tử, cả người Tây Tử chợt có chút rét run. Sài Dũng ôm chặt bả vai Tây Tử: "Anh Trần, đây là vợ em, Tây Tử, đây là anh Trần, chào hỏi chút đi?"

Tây Tử nhập gia tùy tục nhỏ giọng gọi anh Trần. Người tên anh Trần, ánh mắt lướt một vòng trên người Tây Tử, cười nói: "Tháng trước, cậu còn là tên độc thân, chỉ mới mấy ngày này đã có vợ rồi. Sao thế, cũng chạy theo trào lưu, chơi trò cưới chui hử."

Sài Dũng cười: "Tuổi tôi không nhỏ nữa, đúng lúc gặp cô ấy, cảm thấy rất thích hợp. Dù thế nào cũng phải cưới vợ, có một gia đình, mới giống đang sống. Em đang định nói với anh Trần đây, làm xong vụ này sẽ ra nước ngoài, muốn nghỉ xả hơi một trận."

Ánh mắt anh Trần lóe lên: "Có vợ có khác, tối anh mời khách, đến câu lạc bộ Minh Châu đi, nghe bảo nơi đó có suối nước nóng không tồi, để cậu và anh em thả lỏng gân cốt.”

Nói xong, hai người trực tiếp đi xuống tầng hầm. Tây Tử nghĩ chính mình làm thế nào để lấy cớ đi theo, thì chợt nghe người phụ nữ bên cạnh hỏi: "Cô tên Tây Tử?"

Tây Tử đã sớm phát hiện từ lúc bước vào cửa người phụ nữ này vẫn nhìn cô chằm chằm, nhìn đến nỗi khiến cô thấy có chút sợ hãi. Nhưng Tây Tử vô cùng xác định, mình không biết cô ta, cũng chưa từng gặp qua.

"Ừ, tôi tên Tây Tử, cứ gọi tôi là Tiểu Tây!"

"Tiểu Tây?" Loan Loan tươi cười có chút phức tạp, gật đầu một cái: "Tiểu Tây trước kia làm gì? Làm thế nào quen biết cùng anh Dũng thế?"

Tây Tử đem bối cảnh thuộc nằm lòng của mình, kể cho cô ta một lần, Loan Loan cười: "Cứ như anh hùng cứu mỹ nhân! Thật lãng mạn, làm tôi nhớ đến mối tình đầu của mình. Tôi vẫn nhớ rõ, hồi lên cấp ba, đi tự học vào buổi tối thì bị bốn tên lưu manh vây trong ngõ hẻm, anh ấy liền xuất hiện, là một mình anh ấy đánh cho bốn lưu manh đấy sợ chết khiếp. Khi anh ấy ôm tôi vào lòng, tôi chỉ muốn cả đời đi theo anh ấy. Lúc đó tôi mới mười sáu tuổi, bây giờ nhớ lại tựa như một giấc mộng......"

Tây Tử hơi ngạc nhiên, hai người dù sao chỉ mới gặp mặt lần đầu, hơn nữa cũng chẳng phải quan hệ bạn bè bình thường, cô ta nói mấy điều này thật sự không hợp.

Loan Loan thấy cô nhìn mình, chợt cười một tiếng, trong tươi cười xen lẫn chút cay đắng, không biết có phải do Tây Tử hoa mắt không. Tây Tử vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân trong đấy, ánh mắt Loan Loan đã lướt qua cô, rơi vào phía sau cô, vội đứng lên, tiến đến ôm tay anh Trần, có chút sợ sệt và lấy lòng nhỏ giọng hỏi thăm: "Nói xong rồi ư? Chúng ta về?"

Anh Trần cau mày nhìn cô ta, tựa như chán ghét hất tay cô ta ra, đi về phía cửa. Hai người từ khi vào đến ra khỏi tốn không tớn nửa tiếng, Tây Tử vốn không có bất kỳ thời gian để phản ứng, chỉ nhớ kỹ đặc trưng khuôn mặt của hai người.

Tây Tử viện cớ về phòng, mở máy tính ra, mân mê hơn một tiếng đồng hồ mới phác họa được, truyền qua email gửi ra ngoài, xoay xoay eo đứng lên. Quay người lại, lông tơ trên người dựng cả lên, cánh cửa không biết mở ra lúc nào, Sài Dũng đang đứng nghiêm ở cửa nhìn cô chằm chằm.

Tây Tử cảm thấy, chân mình không động được, cứ như chết cứng tại chỗ, không tự chủ đã bày ra một tư thế phòng bị. Ánh mắt Sài Dũng lướt khắp người cô một lượt, rơi vào chiếc máy tính sau lưng cô: "Lại trộm đồ hả?" Mấy chữ này của Sài Dũng tựa như giải huyệt cho cô, cả người Tây Tử buông lỏng, mới nhớ tới từ trước đến giờ mình đều mở trang Nông trại vui vẻ.

Sài Dũng đi tới nhìn một chút, sờ sờ đầu cô, lại cúi đầu nhìn kỹ cô: "Máy vi tính nên ít chơi thôi, có chất phóng xạ, sắc mặt của em không được tốt lắm. Đi thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, qua hôm nay, sáng mai chúng ta sẽ đi."

"Đi?" Tây Tử sửng sốt: "Đi đâu?"

"Đi Vân Nam trước, từ nơi đấy đi đến Miến Điện, lại đi vòng quanh Đông Nam Á, Anh Mỹ. Người Trung Quốc như chúng ta cũng không quen sống ở đấy, Đông Nam Á vẫn được hơn. Đến lúc đấy, em cảm thấy nơi nào tốt, chúng ta sẽ ở đấy định cư."

Kế hoạch của Sài Dũng rất chu đáo, lại khiến Tây Tử hơi luống cuống: “Còn mẹ và em trai của em…”

Cô còn chưa nói xong, Sài Dũng đã đem chi phiếu nhét vào tay cô: "Trong này có năm trăm vạn, em đưa nó cho em trai, phí giải phẫu sau khi mẹ em tìm được thận và học phí của em trai em đều đủ cả. Nhưng mà, em phải theo anh, chờ vài năm nữa chúng ta sẽ quay về, em thay quần áo đi! Anh ở ngoài chờ em.”

Sài Dũng đi ra ngoài, Tây Tử đóng cửa lại liền bắt đầu gởi tin, sau khi tin nhắn gửi ra ngoài, trong lòng vẫn không yên như trước. Qua hôm nay, nói cách khác, tối nay là thời điểm bọn chúng xuất hàng số lượng lớn, nhiều thành phẩm trong tầng hầm, tối nay cũng sẽ dọn sạch, trước kia đem ra vài thùng chỉ là những vụ nhỏ, lần này mới là thật, cô nên làm gì?

Tây Tử cảm thấy trong đầu rối như quấn dây thừng, không có đầu cũng không cách nào qua trót lọt. Ngoài cửa nhẹ nhàng gõ một cái, tiếng của Sài Dũng truyền đến: "Tây Tử, xong chưa?"

Tây Tử vội vàng vâng một tiếng: "Xong ngay đây", nhanh chóng mặc quần áo, kéo cửa ra đi ra ngoài......

Chiếc váy lông cừu màu xanh bảo thạch, giày trắng quá gối, phối với khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của cô, mang theo nét đẹp đặc biệt, tóc tản trên đầu vai, phần đuôi tóc hơi cong, gương mặt hồng hào cùng đôi môi mọng nước, trong nét thanh thuần của cô lẫn chút phong tình quyến rũ động lòng người. Sài Dũng kinh diễm hồi lâu mới mở miệng: "Rất đẹp......"

Tây Tử đỏ mặt, bị Sài Dũng khen trắng trợn như thế, hơi mất tự nhiên. Tây Tử chợt nhớ đến dường như Hồ Quân không khen cô khoa trương như thế, bình thường như lúc này đã trực tiếp nhào tới. Tây Tử âm thầm thở dài, hi vọng mọi chuyện có thể kết thúc vào tối nay, cô thật sự nhớ anh.

Cũng trong lúc đó, trong tổ truy bắt ma túy của cục đang khẩn cấp sắp xếp điều tra, mặc dù có hình vẽ đặc trưng khuôn mặt của Tây Tử vẫn khó như mò kim đáy biển, cũng không có thời gian dư thừa để tìm kiếm cẩn thận. Lưu Hán Bân cúi đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ, nghiêng đầu hỏi Chu Huyên đang ngồi trước máy vi tính: "Sao rồi? Có đầu mối không?"

Chu Huyên gật đầu một cái: "Khoanh vùng cuối cùng có ba mục tiêu, biện pháp nhanh nhất là để chị Tây Tử xác nhận, nhưng bây giờ không biết cách liên lạc."

Ánh mắt Lưu Hán Bân rơi trên màn hình, Chu Huyên giải thích cho hắn: "Người thứ nhất tên Trần Hoa, là người Đài Châu tỉnh Chiết Giang, 10 năm trước đã xuất ngoại đi làm, trước mắt không có tin tức. Người thứ hai là Trần Sơn, là người Cáp Nhĩ Tân, cũng đã xuất ngoại 10 năm trước, hiện còn đang ở nước ngoài, hai người này đều không có tiền án. Người thứ ba là Trần Thắng, là người thành phố B, đã từng hút ma túy, từng buôn bán để kiếm tiền hút trong mấy năm, sau được thả ra từ nơi cai nghiện, trước năm 97 đã lén qua Hongkong, sau thì ở Mĩ, gần đây mới về thành phố B......"

"Đi tra tư liệu của hắn, lập tức." Lưu Hán Bân chỉ thẳng vào hình bán thân của Trần Thắng, nửa giờ sau, hình ảnh ở khách sạn Trần Thắng ngủ lại được truyền tới: "Cô gái này là ai ?"

"Lưu Loan, cũng là người thành phố B, vì gia đình mà thôi học vào năm lớp mười hai rồi xuất ngoại, từng vào đồn công an vì tội đánh nhau, trừ lần đó ra, không có bất kỳ tiền án nào. A! Tổ trưởng Lưu, người này, người này chẳng phải là cục phó Hồ sao? Chồng chị Tây Tử?"

Lưu Hán Bân còn chưa lên tiếng, Cục trưởng Thôi ở phía sau đã gật đầu: "Đây là hồi Hồ Quân lên đại học! Vì cô nhóc này mà đánh đầu người ta như cái muôi, đúng lúc tôi là đồn trưởng lúc ấy, chuyện này còn do tôi xử lý mà."

Lưu Hán Bân ngẩn người, Tiểu Vương đứng lên, chỉ vào hình Loan Loan: "Cô gái này đã từng đến cục của chúng ta, hơn mười ngày trước, em gặp cô ta ở ngoài cửa lớn. Cô ấy đứng ở chỗ quẹo ban công, mắt nhìn chằm chằm Hồ Cục và chị Tây Tử, bởi vì rất đẹp nên em mới ấn tượng sâu sắc."

Một câu nói của cậu ta, mặt Lưu Hán Bân và Cục trưởng Thôi đều thay đổi: "Tiểu Chu, lập tức liên lạc Tây Tử, để cô ấy rút về". Vì vụ án, nhưng cũng thật sự không thể liên lụy đến tính mạng Tây Tử, nằm vùng bị phát hiện, tính đến hiện giờ, chưa từng có người nào còn sống sót. Tây Tử là cảnh sát cũng là vợ của Hồ Quân, con dâu của nhà họ Hồ, nếu xảy ra ra họa còn chẳng phải chọc phải ông trời.

Nhưng đây vẫn là đường dây liên lạc một chiều, chỉ Tây Tử mới có thể liên lạc đến đây, dù nóng lòng vào lúc này cũng không liên lạc được. Phía bên đây đang gấp như ngồi trên lửa, thì điện thoại Cục trưởng Thôi chợt vang lên. Cục trưởng Thôi cúi đầu nhìn, không khỏi cau chặt lông mày, bắt máy, tiếng chất vấn âm trầm của Hồ Quân từ bên kia truyền tới: "Vợ tôi đâu? Vợ tôi đâu? Tôi hỏi ông đấy? Nói......"

Mặc dù không biết vì sao anh biết, nhưng Cục trưởng Thôi cũng ngầm hiểu được, nhất định là phía Hồ Quân nhận được thư rồi, chỉ đành kể cho anh tình huống thật sự: "Để phá được vụ buôn ma túy ra nước ngoài của cục, đã sắp xếp Tây Tử đi nằm vùng rồi."

"Nằm vùng? Con mẹ nó ông trực tiếp bắn chết vợ tôi luôn đi!" Tiếng hét lớn của Hồ Quân xuyên qua ống nói, mấy người Lưu Hán Bân cũng nghe thấy rõ ràng.

Cục trưởng Thôi vội trấn an anh: "Quân, cậu yên tâm, tin tưởng tôi, Tây Tử không có việc gì......"

Nói còn chưa dứt, đã bị Hồ Quân cãi lại: "Tôi mẹ nó tin cái lông ông đấy, còn tin ông nữa tôi chờ nhặt xác vợ mình cho rồi. Tôi con mẹ nó từ chức, vợ tôi cũng không làm nữa, hai người tụi tôi rời xa cái vị trí hám lợi của ông, đỡ phải ngày nào chết ra sao cũng không biết. Tôi đang trên đường cao tốc, hai giờ sau thì vào nội thành, tôi mặc kệ vụ án gì đi nữa, nếu vợ tôi rụng một sợi tóc, ai cũng đừng mong yên ổn......"

Tút tút tút...... Di động truyền đến tiếng máy bận, Cục trưởng Thôi để điện thoại xuống, cười khổ, nhíu mày quay về phía Lưu Hán Bân: "Nghe chưa, trong vòng hai tiếng, phải phá xong vụ án này cho tôi, không phá được, hai ta cũng không chịu được. Phá được vụ án này, cơn giận này của họ Hồ tôi chịu, nếu không phá được, tự cậu xử lý......"