Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 10




Bạch Du Du hoàn toàn không hiểu những điều các cô ấy mới nói là ý gì, lại không thể hỏi, chỉ có thể rối rắm meo meo kêu mấy tiếng.

Nhưng mà sau khi Giang Ninh nhận một cuộc điện thoại xong bắt đầu xử lý chuyện công việc, không có thời gian rảnh nói chuyện khác. Bạch Du Du nghe ra hình như Nhan Tử Hàng sáng nay lại gây họa rồi, giọng điệu Giang Ninh gọi điện thoại rất không tốt, nhưng tay vuốt ve cô lại rất dịu dàng.

Mãi cho đến khi Bạch Du Du mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc tỉnh lại đã ở trong lòng Khang Văn Trạch.

“Hôm nay móng của em ấy vừa mới bị thương, có điều không phải vấn đề gì lớn.”

Khang Văn Trạch nhìn móng vuốt bị thương của Bạch Du Du, có hơi đau lòng sờ sờ đầu cô.

“Hàn Chi đâu?’

“Đang chuẩn bị rồi.”

Bạch Du Du hoàn toàn không phản ứng kịp bọn họ muốn dẫn mình tới đây làm cái gì, chỉ nhìn ra nơi này hình như là studio chụp hình, trang hoàng rất lộng lẫy, bao gồm cả nhiếp ảnh gia nhân viên công tác ở bên trong đều đang rất bận, có người qua đây chào hỏi Giang Ninh, cô ấy liền đi qua.

Khang Văn Trạch ôm Bánh Trôi đi vào phòng nghỉ, cửa vừa đóng, phòng nghỉ yên tĩnh giống như hai thế giới với bên ngoài.

Bạch Du Du ở trong lòng Khang Văn Trạch ló đầu ra, nhìn xung quanh một vòng chỉ nhìn thấy một người ngồi trên sofa.

Là Lục Hàn Chi.

Trên người anh mặc áo sơ mi trắng tinh, hai chân thẳng tắp bát chéo nhau trên chiếc bàn thấp, nhắm mắt giống như đã ngủ rất sâu.

Khang Văn Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, nhỏ giọng gọi anh: “Lục tiên sinh, đã đưa Bánh Trôi qua đây rồi ạ.”

Đây là lần thứ hai Bạch Du Du nhìn thấy Lục Hàn Chi người thật, có lẽ là vì vừa mới làm tạo hình, cô cảm thấy hôm nay Lục Hàn Chi càng thêm chói mắt hơn ngày hôm đó.

Có lẽ là vì nhìn qua anh quá bình tĩnh, Bạch Du Du vẫn kích động giống như lần trước, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào anh.

Khang Văn Trạch gọi một tiếng rồi không lên tiếng nữa, một lát sau Lục Hàn Chi chậm rãi mở mắt ra, ngẩng người ngồi dậy.

Bạch Du Du tránh đầu vào lòng Khang Văn Trạch, nhìn lẽ anh một cái.

Lục Hàn Chi hơi cau mày, thần sắc có hơi âm trầm.

Chẳng lẽ có tật tức giận khi thức dậy?

Luôn cảm thấy khí thế có hơi đáng sợ…

Khang Văn Trạch cũng không nói nữa, nhất thời không khí giống như đông cứng lại.

Chờ thêm lát nữa, Bạch Du Du mới nghe thấy tiếng Lục Hàn Chi.

“Em ấy làm sao vậy?”

Bạch Du Du cảm giác được Khang Văn Trạch hình như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chị Ninh nói hôm nay em ấy bị người ta cầm kéo cắt móng nên bị thương, có điều không nghiêm trọng, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến chụp ảnh.”

Khang Văn Trạch cảm thấy mèo nhỏ trong lòng có hơi run rẩy, vội vàng vuốt lông trấn an, “Có thể em ấy còn có chút sợ hãi.”

… Hoàn toàn là nguyên nhân sinh lý đó, anh không thể yêu cầu một con mèo có bao nhiêu bình tĩnh hiểu không?

“Hàn Chi.” Giang Ninh đẩy cửa tiến vào, “Tôi nghe nói đạo cụ chụp hình cùng cậu nên là một chú chó, sao lại đổi thành mèo thế?”

Khang Văn Trạch giải thích: “Lục tiên sinh không thích chú chó kia.”

Không thích chó?

Bạch Du Du dựng thẳng lỗ tai, vậy thích mèo sao?

Giang Ninh mỉm cười: “Vậy ý là thích Bánh Trôi nhà tôi rồi?”

Lục Hàn Chi có hơi mắc chứng ưa sạch sẽ, có điều anh cũng từng nói không chán ghét động vật nhỏ, nhưng anh rõ ràng tỏ vẻ không thích chú chó kia, cũng không có người dám bắt anh đi ôm chú chó kia chụp hình.

Giang Ninh lên tiếng hỏi chuyện cô muốn hỏi, Bạch Du Du nghe thấy trái tim nhỏ đập thình thịch, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi uống cà phê, đứng dậy thản nhiên nói: “Nếu như em ấy không nghe lời, đổi lại thành con chó kia.”

Bạch Du Du: “...”

Biết ngay không dễ dàng gì giành được sự ưu ái của Lục Hàn Chi mà.

“Buổi chiều còn có một ngoại cảnh, tôi không đi theo cậu được, phải tranh thủ về công ty một chuyến.” Giang Ninh thở dài, nói: “Tôi cảm giác Nhan Tử Hàng lại muốn gây rắc rối cho tôi rồi.”

Lục Hàn Chi nghe vậy hơi dừng bước chân, “Hôm qua cậu ta thử vai không được, đạo diễn Lưu gai mắt, chị nói chuyện với cậu ta một chút.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Giang Ninh mỉm cười nhìn thoáng qua Khang Văn Trạch, nói: “A Trạch, Bánh Trôi giao cho cậu chăm sóc trước nhé, nếu như em ấy xảy ra chuyện gì, cậu phải tìm phải tìm chị đầu tiên.”

Khang Văn Trạch vội vàng đáp: “Yên tâm đi chị Ninh, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

“Vất vả rồi.” Lục Hàn Chi nói với Giang Ninh.

Giang Ninh cười cười: “Chút chuyện này tính là vất vả gì chứ.”

Giang Ninh lại dặn dò Khang Văn Trạch mấy câu rồi vội vã rời đi, Bạch Du Du nhìn bóng hình cô ấy, khẽ kêu một tiếng.

Có lẽ là đợi ở trong nhà Giang Ninh quá mức yên bình, hôm qua đến chỗ đó của Dư Đình Đình cả ngày đều rời vào trạng thái căng thẳng, vất vả lắm mới được mang về lại, lúc này Giang Ninh vừa đi, Bạch Du Du lại có chút bất an.

Rất nhanh Bạch Du Du đã hiểu được, Lục Hàn Chi thật sự mượn cô tới làm đạo cụ, Khang Văn Trạch còn bế cô đến cho nhân viên công tác nhìn thử, nhiếp ảnh gia tỏ vẻ không thành vấn đề, còn mặt đầy ý cười khen cô không ngớt, “Chẳng trách Lục tiên sinh chỉ định muốn nó, thật sự quá xinh đẹp.”

Bạch Du Du rụt rè vẫy đuôi. Từ sau khi làm mèo, cô đã được khen thành quen thói, có điều cô vẫn cảm thấy có chút ngại, vậy mà thật sự là Lục Hàn Chi mở miệng chỉ định muốn cô làm đạo cụ?

Vừa rồi khi tiến vào, tất cả nhân viên công tác đều bận rộn, lúc này Khang Văn Trạch bế cô ra, rất nhiều người vây lại đây.

Bạch Du Du bị rất nhiều người vây quanh lại bắt đầu căng thẳng, có người duỗi tay muốn ôm cô, cô lập tức dùng móng vuốt bám chặt lấy cánh tay Khang Văn Trạch không buông, Khang Văn Trạch vội vàng vỗ về sờ sờ đầu cô, “Ngại quá, Bánh Trôi tương đối sợ người lạ.”

Bạch Du Du vừa thấy những móng tay dài lấp lánh đó, nào còn dám để bọn họ bế mình. Trước kia lúc chị em tốt của Dư Đình Đinh ôm cô tự sướng, đã lột xuống vài cụm lông của cô rồi.

Khang Văn Trạch vẫn rất đáng tin, Bạch Du Du đang ghé vào trong lòng anh ta thở phào, mới vừa ở trong lòng khen anh ta một câu thì cảm giác Khang Văn Trạch muốn giao cô ra.

Bạch Du Du sợ tới mức kêu meo một tiếng, vội vàng duỗi chân níu lấy quần áo Khang Văn Trạch, nhưng giây tiếp theo cô đã nghe được tiếng của Lục Hàn Chi: “Đưa tôi đi.”

Bạch Du Du quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là Lục Hàn Chi duỗi tay về phía cô, cái đuôi không nhịn được run lên, ngoan ngoãn để Lục Hàn Chi ôm đi.

Khang Văn Trạch thấy cô ở trong lòng Lục Hàn Chi run lẩy bẩy, cho rằng cô là sợ Lục Hàn Chi, còn có hơi lo lắng,

Nhưng thật ra anh ta sai rồi.

Bạch Du Du hoàn toàn là kích động đến phát run.

Kêu meo một tiếng đã hoàn toàn không cách nào biểu đạt được cảm xúc trong lòng cô, nếu như cứng rắn muốn lên tiếng, cô chỉ là một con mèo rất có thể sẽ phát ra tiếng hú như sói.

Cho nên Bạch Du Du chỉ có thể nhịn.

Động tác Lục Hàn Chi ôm cô rất nhẹ, mặc dù khi Khang Văn Trạch ôm cô cũng rất dịu dàng, nhưng cảm giác không giống nhau.

Bạch Du Du nhịn không được cẩn thận nâng chân trước lên, nhoài người trên cánh tay Lục Hàn Chi ngẩng đầu nhìn anh.

Trong nháy mắt Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn thẳng vào cô, cô đột nhiên cảm thấy trái tim không khỏi đập nhanh một chút.

Trong nháy mắt như vậy, Bạch Du Du thậm chí đã quên bản thân hiện tại là một con mèo, cô nhìn đôi mắt sâu như bầu trời đêm mà xinh đẹp của Lục Hàn Chi, gần như có thể nghe thấy từng nhịp đập trái tim mình, mặt khác không có cảm giác với tất cả mọi thứ...