Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 59




Khang Văn Trạch đến gần nhỏ giọng nói: “Đúng không, em cũng cảm thấy như vậy.”

Giang Ninh uống một hớp rượu, lắc đầu: “Nhất định là tôi uống nhiều quá rồi.”

Với tửu lượng của cô ấy, hai ly rượu này đương nhiên không đến mức uống nhiều.

Nhưng chỉ lần này, cô ấy đã nhìn ra rồi.

Tình cảm của Lục Hàn Chi đối với tiểu mỹ nhân này thật đến mức không thể thật hơn được nữa, cũng sâu đậm đến mức không thể sâu hơn được nữa.

Lúc đầu cô ấy thật sự cho rằng, nếu như Lục Hàn Chi không gặp được cô gái thích hợp, sau này cũng chỉ có con mèo con Bánh Trôi kia có thể ở bên cạnh anh.

Bây giờ xem ra, cứ phát triển tiếp như vậy, Bánh Trôi đều phải lùi ra sau rồi.

Giang Ninh chân thành nói với Lục Hàn Chi: “Cậu thật sự không cân nhắc trả Bánh Trôi lại cho tôi sao?”

Lục Hàn Chi dừng lại một chút.

Giang Ninh nhìn giống như là có hy vọng: “Du Du còn học đại học nhỉ? Cậu xem thời gian rảnh rỗi của cậu cũng ít như vậy, ở bên cạnh bạn gái nhiều hơn tốt bao nhiêu, Bánh Trôi giao cho tôi chăm sóc là được.”

“Thời gian rảnh rỗi của chị hình như cũng không nhiều bằng tôi.”

Giang Ninh bị nghẹn họng: “... Nhưng tôi độc thân.”

“Vậy sao?” Lục Hàn Chi nói: “Lời này mà để cái người theo đuổi chị nghe thấy, chỉ sợ là sẽ đau lòng đấy?”

Giang Ninh sửng sốt: “Sao ngay cả chuyện này cậu cũng biết?”

“Đoán.”

Giang Ninh: “...”

Bạch Du Du nhịn không được cười: “Chị Ninh, anh ấy đang gài chị đấy, chị xinh đẹp như vậy, người theo đuổi chị chắc chắn là rất nhiều.”

“Quên đi thôi, khuôn mặt già nua này của chị…” Giang Ninh nhìn Bạch Du Du gương mặt trắng nõn, nhịn không được mà đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Thật là mềm.”

“Chị Ninh, chị không già chút nào, em nói thật đấy, chị nhìn giống như chị gái em vậy.”

Giang Ninh nhìn cô một lúc, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy bả vai Bạch Du Du, nói với Lục Hàn Chi: “Bảo bối tốt như vậy đều để cậu gặp phải rồi, cậu lấy đâu ra số may như vậy?”

Lục Hàn Chi cười nhạt nói: “Tất cả vận may của tôi đều ở trên người cô ấy.”

Anh hướng về phía Giang Ninh nâng ly rượu lên: “A Ninh, một ly này tôi kính chị.”

Cảm ơn chị đã đưa cô ấy tới bên cạnh tôi.

Cho tôi vận may tốt đẹp nhất của cả cuộc đời này.

Bạch Du Du nâng ly rượu lên: “Chị Ninh, em cũng muốn kính chị một ly.”

Cảm ơn sự bảo vệ trước đây của chị.

Cũng cảm ơn chị, lúc trước đã đưa em đến bên cạnh anh ấy.

Giang Ninh đương nhiên không biết, hai người bọn họ cũng không nói ra miệng, nhưng tâm tình cô ấy rõ ràng rất tốt, đến cuối cùng bất tri bất giác cũng uống không ít rượu.

Trước khi đi Giang Ninh kéo tay Bạch Du Du, nói: “Em thật sự đáng yêu giống Bánh Trôi vậy, đều là tiểu tiên nữ.”

Khuôn mặt Bạch Du Du ửng hồng, có chút chột dạ: “Vậy, vậy sao?”

“Hàn Chi, Bánh Trôi lúc này đang ở nhà chờ cậu nhỉ?” Giang Ninh yếu ớt nói: “Tôi thật sự ghen tị với cậu, cậu không thể chia cho tôi một người sao?”

“Không được.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng ôm eo Bạch D Du, nói: “Bánh Trôi và cô ấy, đều là của tôi.”

“... Uống một bụng rượu còn phải ăn một bát thức ăn cho chó của hai người, A Trạch, nhanh đưa tôi về nhà, tôi không chịu nổi nữa!”

Khang Văn Trạch dở khóc dở cười đỡ lấy Giang Ninh.

“Chị Ninh.” Bạch Du Du giữ chặt tay của cô ấy, nước mắt rưng rưng nói: “Chúng ta sẽ còn gặp mặt mà? Đúng không?”

“Đương nhiên, lúc buồn chán gọi điện thoại cho chị, chị dẫn em đi chơi.” Giang Ninh lườm Lục Hàn Chi một cái: “Chỉ sợ bạn trai em không nỡ.”

Cô ấy đã nhìn ra rồi.

Lục Hàn Chi có chỗ nào chỉ là động lòng?

Sớm đã không biết hãm sâu vào từ lúc nào rồi.

Mặc dù Bạch Du Du chỉ uống chút rượu, nhưng lúc quay về cũng là một đường ngất ngây ngây ngất, ở trên xe ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì phát hiện ra đang ở trong ngực Lục Hàn Chi, được anh ôm xuống từ trên xe đi vào nhà.

“Đây là nơi nào?” Bạch Du Du mơ mơ màng màng nói.

Lục Hàn Chi đặt cô lên giường, hôn trán cô một cái: “Đến nhà rồi.”

Anh muốn đứng dậy đi mở đèn, Bạch Du Du lại ôm cổ anh không cho anh đi.

Kính sát tròng của cô lúc ở trên xe đã lấy ra rồi, con ngươi xinh đẹp mịt mờ ánh nước, ánh mắt mông lung, mềm mại lại câu người.

“Làm sao vậy?”

Bạch Du Du cười cười, một đôi lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện: “Hôm nay em rất vui.”

“Nhìn ra rồi.” Lục Hàn Chi phủ lên người cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Bởi vì A Ninh?”

Bạch Du Du gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn là vậy…”

Cô hơi ngẩng đầu, chóp mũi xinh xắn ngạo nghễ ưỡn lên cọ cọ khuôn mặt anh: “Dù sao cũng là rất cao hứng.”

Lục Hàn Chi muốn cúi đầu hôn cô, Bạch Du Du lại vùi mặt vào bả vai anh, không lên tiếng mà cười.

Lục Hàn Chi sờ lên tóc cô: “Em uống nhiều rồi, bảo bối.”

“Em không có.” Bạch Du Du nghiêm túc nói: “Nếu thật sự uống nhiều rồi, nói không chừng em sẽ biến thành mèo con.”

Cô hơi nheo mắt lại, đôi mắt luôn hồn nhiên lộ ra một chút mềm mại đáng yêu, ngay cả giọng nói cũng mềm giống như đang làm nũng: “Biến thành mèo con thì không thể cùng anh ôm hôn, anh nỡ không?”

Giống như có dòng điện từ thân thể lướt qua, cơ thể Lục Hàn Chi trong chốc lát trở nên căng cứng, anh hít sâu một hơi: “... Đương nhiên là anh không nỡ.”

“Du Du, em say rồi.”

“Em không có không có.”

Lục Hàn Chi yên tĩnh một chút: “... Vậy thì là anh say rồi.”

Bạch Du Du còn muốn mở miệng, Lục Hàn Chi đã cúi đầu ngậm lấy bờ môi cười nhạt của cô, hôn xuống thật sâu.

Anh đương nhiên không uống nhiều rượu.

Nhưng giọng nói, ánh mắt của cô, còn có hơi thở mềm mại mà ngọt ngào trên người…

Tất cả mọi thứ đều khiến anh mê say.

……

Ngày hôm sau lúc Bạch Du Du tỉnh lại, Lục Hàn Chi đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, cô khẽ động, Lục Hàn Chi liền ôm vai cô hôn một cái lên trán cô: “Đánh thức em rồi? Ngủ thêm một lúc đi.

“Có phải anh sắp đi rồi không?”

“Không đi, ở nhà với em.”

Bạch Du Du nghe anh nói không đi, lại nhắm mắt lại, mê man ngủ thiếp đi.

Lục Hàn Chi đợi cô ngủ rồi mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía điện thoại.

Chuyện hôm qua bị người ta theo dõi, quả nhiên là không tránh được đơn giản như vậy, mặc dù ảnh chụp của đối phương đã bị vệ sĩ của Lục Hàn Chi xử lý, nhưng vẫn có cá lọt lướt như cũ.

Mặc dù không có ảnh chụp bị người ta chụp được Lục Hàn Chi và Bạch Du Du, nhưng ảnh chụp ở trong khách sạn, Giang Ninh lôi kéo Bạch Du Du, cùng với ảnh chụp Lục Hàn Chi theo sau đó đi vào phòng ăn vẫn bị chụp được.

May mà ảnh chụp đều tương đối mơ hồ, không chụp được mặt mũi của Bạch Du Du.

Nhưng chỉ riêng một góc mặt bên mơ hồ đã có thể bị người ta áp đặt lên đủ loại chủ đề.

Bảo bối mà anh đặt ở đầu quả tim, dù là bình thường cũng thận trọng che chở, không muốn để cô phải nhận một chút tổn thương nào, huống chi lần này còn vì anh.

Cho nên xảy ra chuyện như vậy, Lục Hàn Chi rất tự trách.

Sau khi ảnh chụp truyền ra, bị gắn đủ loại đề tài bát quái, có người nói Lục Hàn Chi bí mật gặp bạn gái, thông sự hộ giá của người đại diện Giang Ninh, còn có người đích danh đứng ra, nói là nữ minh tinh nào đó ăn mặc cải trang cùng Lục Hàn Chi đi ăn tối.

May mà cũng không gây nên sự chú ý gì quá lớn.

Nhưng phàm là chuyện xấu có liên quan đến Lục Hàn Chi thì đều hot một hồi rồi mới hạ, bởi vì xưa nay đều không phải là thật, ngay từ đầu lúc trở thành đề tài hấp dẫn còn có rất nhiều người chú ý đến, xào đến mức nhiều fan hâm mộ cũng không hiểu nổi nữa, Lục Hàn Chi giữ mình trong sạch có tiếng, hơn nữa cuộc sống cá nhân của anh luôn được bảo vệ rất tốt.

Chủ đề có liên quan đến thân thế của Lục Hàn Chi bị suy đoán vừa mới hạ xuống, những người bởi vì tung tin đồn quá đáng mà bị gửi văn kiện luật sư, từng người một cũng không dám đăng tải bình luận gì đối với chuyện này.

Có fan hâm mộ nói, nếu có một ngày bên cạnh Lục Hàn Chi có người, anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ người mình yêu.

Có đôi khi người nhìn qua tình cảm lạnh nhạt, bình thường càng là yêu sâu đậm.

Cho nên chuyện lần này cũng nhiều nhất là bơ đi, hơn nữa lúc Giang Ninh nhận phỏng vấn có nói, ngày đó cô ấy quả thật cùng Lục Hàn Chi xuất hiện trong phòng ăn, nhưng là tụ họp với bạn bè.

Buổi tối, Bạch Du Du dựa vào trong ngực Lục Hàn Chi xem phim.

“Trước kia lần đầu tiên em xem phim anh diễn chính là phim này.” Bạch Du Du nói: “Lúc ấy còn làm em sợ nữa, đặc biệt là lúc anh giết người.”

“Vậy sao?” Lục Hàn Chi mở một túi đồ ăn vặt ra đưa cho cô: “Khi đó em bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm? Mười sáu? Mười bảy?” Bạch Du Du suy nghĩ một chút nói: “Em không nhớ rõ.”

Chuyện trước kia, hiện tại cô cũng quá không quá nhớ rõ nữa, bây giờ nghĩ đến chuyện sau này nhiều hơn.

“Đúng rồi, anh trai em nói giấy tờ của em sắp làm xong rồi, cũng không biết là có quá làm phiền anh ấy không nữa.”

Lục Hàn Chi cầm lấy điện thoại kêu vù vù, nhìn Bạch Du Du một cái, nói: “Anh đi nghe điện thoại, em xem trước đi.”

“Được.”

Đúng lúc phim đã chiếu đến đoạn căng thẳng, nhân vật nam chính do Lục Hàn Chi đóng bị thương, ngồi ở trong góc của nhà kho, trên khuôn mặt tái nhợt phủ kín mồ hôi lạnh, nhưng ánh cúi đầu, đáy mắt không có một chút gợn sóng nào.

Rất đẹp trai.

Bạch Du Du bóc một viên kẹo sữa ra ném vào miệng, nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không chớp lấy một cái.

Cô đang bắt đầu căng thẳng thì bỗng nhiên điện thoại cũng vang lên, cô mở ra xem, là tin nhắn Dung Tích gửi tới.

Lục Hàn Chi nghe điện thoại, là Bạch Hiêu gọi tới.

“Tôi xin lỗi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, tôi cam đoan sẽ không để Du Du chịu thương tổn.”

“Tôi biết, tôi chỉ lo lắng, đây không phải là lần đầu.” Bạch Hiêu trầm giọng nói: “Với thân phận của cậu, muốn bảo vệ bản thân cũng không đơn giản, huống chi hai người các cậu cũng không thể cứ như vậy, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, tôi không muốn sau này Du Du bởi vì cậu mà chịu bất cứ sự uy hiếp gì.”

“Tôi hiểu.” Lục Hàn Chi trầm mặc một chút, nói: “Tôi cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Bạch Du Du đều sắp xem hết phim rồi, Lục Hàn Chi mới nói chuyện điện thoại xong quay lại, anh thấy Bạch Du Du vừa xem phim vừa trả lời tin nhắn, thuận miệng hỏi một câu: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

Bạch Du Du cũng không quay đầu lại: “Dung Thất đó.”

Bên cạnh không có động tĩnh nữa.

Bạch Du Du phát hiện ra điều không đúng, quay đầu liền thấy Lục Hàn Chi trầm mặc nhìn mình chằm chằm.

Nhìn vẻ mặt của anh, Bạch Du Du bỗng nhiên có loại xúc động biến thành mèo con nhào vào lòng anh nũng nịu.

Có chút chột dạ.

“... Em chỉ trả lời lại Dung Thất một câu, đều là đang nói chuyện phiếm với Dung Tích đó.” Cô giơ điện thoại lên, chớp đôi mắt long lanh nước, nói: “Dung Tích hình như giận dỗi anh trai em rồi.”

Thật ra Bạch Du Du không ý thức được, cho dù bây giờ cô không phải mèo con, dáng vẻ hiện tại cũng cực kỳ giống bộ dáng nũng nịu của mèo con lúc kêu meo meo.

“Vậy sao?”

Lục Hàn Chi rõ ràng cũng không thèm để ý đến Dung Tích và Bạch Hiêu giận nhau cái gì.

Anh vươn tay, nói: “Tới đây.”

Bạch Du Du lập tức buông đồ ăn vặt xuống nhào vào trong ngực anh.

… Thật ra không biến thành mèo con thì vẫn có thể nhào vào như thường.

Hơn nữa còn có thể chiếm tiện nghi của anh.

Dù sao thì chân của mèo con, muốn sờ cũng không thể nào sờ được.