Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 61




Cuối cùng cũng đến lúc súng thật đạn thật...

Lạc Miểu khó khăn nuốt nước miếng một cái, trơ mắt nhìn Tống Thịnh Trạch mở hộp chuyển phát nhanh ra, lấy từng thứ từng thứ bên trong ra ngoài, mỗi lần lấy ra một cái là mặt của cậu lại hồng hơn mấy phần, đến cuối cùng thật sự không chịu được.

"Em... em đi tắm!" Lạc Miểu chạy trối chết, đến cửa phòng tắm suýt ngáng chân té lộn mèo một cái.

Nếu... nếu làm chuyện này với anh Trạch...

Lạc Miểu ngâm trong bồn tắm, sững sờ một lúc.

Cậu nhìn chằm chằm đầu gối của mình, nội tâm giãy giụa xoắn xuýt một lúc lâu, từ từ tách hai chân ra, đưa bàn tay xuống chạm một cái, lập tức rụt tay về, như vừa lén lút làm chuyện xấu.

Một lúc nữa, nơi chính bản thân mình cũng không dám chạm lung tung sẽ bị anh Trạch... Khụ...

Lạc Miểu bị sặc, che miệng rầu rĩ ho khan vài tiếng, sợ Tống Thịnh Trạch bên ngoài nghe thấy.

Đối với chuyện này cậu không hề có kinh nghiệm, vừa mong đợi vừa sốt sắng, cậu xác định bản thân muốn Tống Thịnh Trạch, nhưng lại rất sợ, không phải sợ đau, mà là sợ mình biểu hiện không tốt...

Không biết anh Trạch thích thế nào?

Theo tính tình của anh Trạch, chắc là thích kiểu trên giường phóng đãng một chút...

Nhưng cậu không làm được...

Đoán chừng một lát nữa cởi quần áo, cậu đứng cũng đứng không được... làm, làm sao bây giờ...

Tống Thịnh Trạch ở bên ngoài loay hoay với đống đồ chơi nhỏ, chọn chọn bỏ bỏ, lầm bầm lầu bầu: "Cái này cũng được, cái này... Hơi quá đáng, sẽ làm nhóc con sợ mất..."

Hẳn là sợ anh chờ lâu, không bao lâu sau, Lạc Miểu đỏ mặt đi ra.

Tống Thịnh Trạch ném đồ trên tay lên trên giường, nhìn bạn nhỏ vẫy vẫy tay: "Lại đây."

Trên mặt Lạc Miểu đỏ đến mức giống như muốn chảy máu.

Cậu cắn môi, như đang ra quyết định gì đó rất lớn, víu tay víu chân nhanh chân đi đến trước mặt Tống Thịnh Trạch, hai tay run rẩy mò tới khuy áo đầu tiên trên áo sơ mi Tống ảnh đế: "Anh, em, em em em cởi quần áo giúp anh..."

"Được." Tống Thịnh Trạch mỉm cười, còn hào phóng giang hai tay thuận tiện cho Lạc Miểu.

Nhóc con căng thẳng đến độ nói lắp, thật đáng yêu...

Trên người Lạc Miểu chỉ mặc áo choàng tắm, bên hông buộc dây thắt lưng, động tác giơ tay lên giúp đối phương mở nút áo làm cho cổ áo rộng rãi mở ra.

Tống Thịnh Trạch cúi đầu xuống có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh xắn của nhóc con nhà anh, hõm cổ sâu, kéo dài đến làn da trắng nõn bên trong cổ áo.

Lạc Miểu tập trung mở, căn bản không phát hiện mình bị nhìn, cậu quá khẩn trương, ngón tay run rẩy, dùng hết sức lực nửa ngày mới cởi hết toàn bộ khuy áo của Tống Thịnh Trạch.

Cậu vốn muốn dũng cảm thừa thế xông lên, nhưng khi nhìn thấy đường nét cơ ngực và cơ bụng đối phương gần ngay trước mắt, Lạc Miểu rất không có tiền đồ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Miểu Miểu thực sự quá thật thà, nói giúp anh cởi quần áo thì thật sự chỉ cởi quần áo," Tống Thịnh Trạch xấu xa cong khóe miệng, "Quần không cởi hả?"

Anh bắt được bàn tay Lạc Miểu còn do do dự dự nhấn xuống dây thắt lưng bên hông mình: "Tiếp tục đi."

Lạc Miểu đầy đầu đều là "Tui là ai, đây là đâu", hai tay cứng đờ dây dưa với thắt lưng quần Tống Thịnh Trạch.

Tay run run kéo dây kéo quần của đối phương xuống, Lạc Miểu đã gần như sắp muốn ngất.

"Không phải hồi ở thị trấn cũng giúp anh cởi quần áo tắm rửa rồi mà, hôm nay vẫn còn ngại ngùng như vậy?" Tống Thịnh Trạch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ sắp chín của Lạc Miểu.

"Không giống mà..." Lạc Miểu nhỏ giọng lầm bầm.

Tống Thịnh Trạch nhìn cậu thực sự đáng thương, mới để cho cậu dừng lại, kéo hai tay Lạc Miểu vòng quay eo mình, ôm người vào trong lồng ngực: "Sợ đến vậy, còn miễn cưỡng bản thân chủ động?"

"Em muốn làm anh thoải mái..."

Lỗ tai Lạc Miểu kề sát trên ngực trái Tống Thịnh Trạch, cậu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim Tống ảnh đột nhiên đập liên hồi sau khi nghe cậu nói câu đó.

Biểu cảm trên mặt có thể dùng kỹ năng diễn xuất để che giấu, nhưng tim đập thì không thể.

"Anh Trạch, nhịp tim rất nhanh rất nhanh luôn..." Lạc Miểu cọ cọ ngực Tống Thịnh Trạch.

Tống ảnh đế bị mái tóc mềm mại bù xù đến đòi mạng của bạn nhỏ thành công trêu chọc, tự chủ dần dần bắt đầu không còn nữa.

Lạc Miểu không rõ sao mình lại được thả ngã trên giường, chỉ biết là khi cậu ngã lên giường, những thứ đồ chơi nhỏ bị ném trên giường nảy lên, một lần nữa dồn dập rơi xuống, rải rác lung ta lung tung.

Cậu nằm ngửa, từ góc độ này có thể nhìn thấy ánh mắt Tống Thịnh Trạch đang nhìn cậu, ánh đèn trên đỉnh đầy đối phương chiếu xuống, nhưng mình hoàn toàn bị bóng đối phương bao phủ, thật giống như toàn thế giới cũng chỉ có người trước mắt này.

Bởi vì phản quang, Lạc Miểu không thấy rõ vẻ mặt Tống Thịnh Trạch, bất an cong chân muốn động đậy.

Cậu thoáng động, Tống Thịnh Trạch phát hiện phong cảnh dưới áo choàng tắm, kinh ngạc nhíu mày: "Không mặc quần lót?"

"... Dạ." Lạc Miểu ngoan ngoãn đáp.

Vừa nãy tắm xong, riêng cái vấn đề liên quan đến việc mặc hay không mặc quần lót cũng đủ làm cậu xoắn xuýt một hồi lâu, nhưng nghĩ e rằng mặc vào không bao lâu cũng phải cởi hoặc là làm bẩn, còn không bằng không mặc từ đầu.

Tống Thịnh Trạch cúi người, bàn tay lớn đặt lên xương sườn bên phải dưới vị trí gan: "Lá gan rất lớn, nhóc con không thuần khiết."

Anh hếch cằm chỉ chỉ mấy thứ đồ chơi nhỏ trên giường: "Lén lén lút lút chọn những thứ này? Muốn tìm ai chơi đùa, hả?"

"Không tìm ai, chỉ... chỉ với anh..." Lạc Miểu bị áp chế gắt gao, một giây đồng hồ đã bán đồng bọn dốc ngược cả đáy, "Thư Luân nói với em, không chừng sau này sẽ dùng đến..."

Tống ảnh đế nguy hiểm híp mắt một cái: "Phó Thư Luân? Em với cậu ta thảo luận những chuyện thế này?"

Lạc Miểu hoảng loạn vội vàng lắc đầu: "Không phải thảo luận, chỉ là không biết nên tặng anh quà gì, mới tìm cậu ấy hỏi một chút..."

"Sau đó cậu ta cho em ý kiến mua mấy thứ này?"

Tống ảnh đế tiện tay lấy một mảnh vải nhỏ dễ thấy nhất trong đống đồ chơi nhỏ dưới góc giường, lắc lắc trước mắt Lạc Miểu: "Nói em mua mấy thứ này? Là muốn để em mặc hay là cho anh mặc?"

Lạc Miểu cũng không dám mở mắt xem, thứ này cực kỳ giống phục trang mà đoàn phim đưa cho cậu mặc, hình chữ T còn chưa tính, phía trước còn có một nhúm lông vũ, màu sắc và chất liệu còn mỏng hơn với phục trang lần đó...

A... Rốt cuộc tại sao cậu lại bỏ thứ đồ mà người không nhận ra vào xe mua sắm chứ!

"A, tặng quà cho anh, em không hỏi anh lại chạy đi hỏi cậu ta, cậu ta thì biết cái gì."

Tống Thịnh Trạch cúi đầu mổ xuống đôi môi như cánh hoa anh đào trước mắt: "Bảo bối, em tặng em cho anh, chính là món quà tốt nhất."

Lạc Miểu không dám nói ra khỏi miệng, ở trong lòng yên lặng thầm khen Phó Thư Luân: Thư Luân nói đúng lắm! Hoá ra anh Trạch thật sự hi vọng gói cậu tặng cho anh.

"Vâng, anh, em tặng em cho anh..." Lạc Tiểu Miểu xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, gò má mắc cỡ như đóa hoa ngày xuân, đẹp đẽ kinh người, trong miệng lại còn đang nói mấy lời siêu cấp đáng yêu, "Anh muốn thế nào thì thế đó..."

Đời này Tống ảnh đế cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị người khác quyến rũ tới như vậy, nhưng rất hiển nhiên, Lạc Miểu đã làm được.

"Muốn thế nào thì thế đó..." Tống Thịnh Trạch đưa tay vói vào trong vạt áo choàng tắm của Lạc Miểu, "Như vậy cũng có thể?"

Lạc Miểu nhắm mắt lại, khi bị chạm vào nhỏ giọng hừ một tiếng, thân thể không thể kìm được run lên, nhưng vẫn kiên trì trả lời: "Có thể, anh muốn làm gì cũng được..."

Tống Thịnh Trạch mềm lòng không chịu nổi, rõ ràng toàn thân nhóc con nhà anh đều đang run, còn nói với anh làm gì cũng được...

Anh đâu nỡ, đây là bảo bối của anh, phải được thương yêu, bảo bối đặt bên người cả đời cũng sợ đau.

Cả đời còn rất dài, từ từ đi thôi...

"Đừng cố chấp, chuyện anh muốn làm, bây giờ em không chịu nổi đâu." Ánh mắt Tống Thịnh Trạch tối tăm, sâu không thấy đáy.

Hiếu kỳ giết chết mèo, Lạc Miểu điếc không sợ súng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tống Thịnh Trạch đưa tay thả quần lót trên người Lạc Miểu, mặt khác chuyển động tay tăng hơn, vừa nhẹ nhàng lại hơi dùng sức.

"Anh muốn cho em mặc thứ này, sau đó tự tay xé nát nó, chiếm lấy tất cả của em, làm cho em cả một đêm chỉ có thể gọi tên của anh, đến cuối cùng lại không thể phát ra thanh âm nào, để trên thân thể của em chỉ đọng lại mùi hương của anh, bị anh lưu lại dấu ấn, làm cho tất cả mọi người đều biết, em là của anh..."

Lịch thiệp, nhã nhặn là nhãn mác của Tống ảnh đế, Tống Thịnh Trạch bá đạo tà tứ như thế này, Lạc Miểu chưa từng thấy, hẳn là cậu cũng bị dọa sợ, nhưng bây giờ cảm giác như sóng biển bao phủ làm cho cậu không tài nào suy nghĩ, trái lại nhìn Tống Thịnh Trạch nói, mang theo chút mong ngóng.

Muốn được đối xử như vậy, muốn được chiếm giữ như vậy, chỉ cần là người này... Là lời người này muốn thì thế nào cũng có thể, thế nào cậu cũng thích...

Như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể, tựa như Lạc Miểu đứng bên ngoài cơ thể của mình, nghe thấy những âm thanh trong miệng mình chưa từng phát ra.

Cậu thấy mình đang ưỡn eo, ngước cổ lên, phơi bày mạng sống của mình cho người mình yêu thương.

Ánh mắt Tống Thịnh Trạch chìm xuống, há miệng ngậm lấy yết hầu cậu, nhẹ nhàng nhấm nháp, rất lâu cũng không nỡ thả ra...

Đêm đó quá mức kiều diễm, cho nên hai người ai cũng không để ý đến điện thoại di động Tống Thịnh Trạch tiện tay ném trên ghế sô pha sáng lên mấy lần, cuối cùng bởi vì kéo dài hơi tàn đã tiêu hao hết dung lượng pin còn sót lại một chút mà ngừng chiến tranh, tự động tắt nguồn.

Những thứ không hay đã sinh sôi tràn lan trong đêm đen, cũng nhanh chóng truyền đi...

Ngày hôm sau, Lạc Miểu bị một loạt tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, cậu hơi động, trước ngực tuột xuống một cánh tay không phải của cậu, làm cho cậu nhất thời nóng cả mặt.

Tối hôm qua cậu và anh Trạch...

Mặc dù không làm được đến bước cuối cùng, nhưng mà chỉ cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng, những cái khác nên làm hay không nên làm cũng đã làm...

Thân thể cậu bây giờ còn cảm giác được những đụng chạm, hôn hôn, quả thực mắc cỡ chết được!

Tống Thịnh Trạch có thói quen ngủ nướng, nhưng giấc ngủ rất nông, người trong lòng ngực hơi động, anh nhanh chóng tỉnh lại, vừa muốn nói gì, tiếng gõ ngoài cửa còn gấp hơn.

"Anh đi mở." Tống Thịnh Trạch dùng chăn bọc Lạc Miểu thật kỹ, rồi mình không quần áo xuống giường đi mở cửa.

Mới hé khe cửa ra, chỉ thấy một hình dáng quả cầu sét tròn lao tới rất nhanh.

"Béo, anh mới luyện được tà công gì à?! Sáng sớm đã hù chết người!" Tống ảnh đế thiếu chút nữa bị Côn Kinh Tế đụng vào, đi theo mắng sau lưng.

Lạc Miểu bọc chăn ngồi trên giường chào hỏi Côn Bằng: "Chào buổi sáng anh Côn."

Côn Bằng nhìn thấy đầu tóc cậu rối như tơ vò, vẻ mặt thẹn thùng như cô dâu nhỏ, còn lộ ra những vết hồng nhàn nhạt loang lổ trên cần cổ trắng nõn bên ngoài chăn, trong nháy mắt đã rõ ràng Tống ảnh đế làm chuyện tốt gì.

Tuy nhiên, ngày hôm nay Côn Bằng vừa không có sức chúc mừng, lại càng không rảnh rỗi để trêu chọc.

"Xảy ra vấn đề rồi!"

Vẻ mặt y nghiêm túc đặt điện thoại di động lên bàn: "Miểu Miểu bị bôi đen trên mạng."

Lạc Miểu mới vừa tỉnh ngủ bị này bảy chữ này đập vào làm hoang mang, Tống Thịnh Trạch phản ứng lại trước: "Không thể, nhóc con chỉ lộ mặt trong phim chiếu Tết trước đây, vai chính web drama cũng còn chưa xong đây, vẫn chưa tính chính thức ra mắt, làm sao có khả năng có người lãng phí tài nguyên bôi đen?"

"Người bên cạnh cậu, mà Miểu Miểu lại đẹp như vậy, ra mắt hay không có gì khác nhau hả? E rằng người nó muốn bôi đen là cậu cũng không chừng, bấm không nổi cậu, nên hủy diệt người cậu coi trọng nhất."

Côn Bằng nghiêm túc chưa từng thấy: "Trước tiên không nói nữa, lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến bạn nhỏ, nếu như xử lý không tốt, khả năng là có tính chất huỷ diệt, các cậu chuẩn bị tư tưởng cho tốt."

Tống Thịnh Trạch đi về bên giường, đưa bàn tay vào chăn, cầm tay Lạc Miểu: "Anh cứ việc nói thẳng đi, đăng cái gì?"

Côn Bằng nhìn Lạc Miểu, đưa bức ảnh trong điện thoại di động cho hai người xem.

"... Liên quan tới quá khứ của Miểu Miểu."