Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 3




Nghi Hi diễn không nhiều, hôm nay hoá trang chủ yếu là vì chụp ảnh tạo hình, sau khi hoàn thành thì đứng ngoài studio quan sát, xem lúc nào đến lượt mình. Theo kế hoạch đã nói buổi chiều sẽ đến lượt cô, nhưng chuyện này xưa nay chưa bao giờ chắc chắn, phải chờ ít nhất một ngày là điều hết sức bình thường.

Quả nhiên, đến 5 giờ người khác vẫn còn đang chụp, Nghi Hi lấy kịch bản trở lại phòng nghỉ, không phải phòng nghỉ chuyên dụng của nữ diễn viên, mà chỉ là một phòng họp của đoàn phim được sửa thành phòng nghỉ, bình thường đều tập thoại ở đây. Nhưng hiện tại bên trong đã không còn nhiều người, chỉ có ba cô gái đang chen chúc cùng một chỗ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào chiếc iPad trước mặt.

"Mọi người đang làm gì vậy?"

Ba người ngẩng đầu, Nghi Hi nhận ra trong đó có hai người là diễn viên của tổ múa, người còn lại chính là Trần Tranh buổi sáng đã gọi điện thoại cho mình, "Không phải cậu bảo đi ra trường quay quan sát sao? Mình nhớ được lúc này hẳn là phân cảnh của Hứa Mộ Châu, cậu không xem à?"

Cô đi đến bên cạnh họ, "Ở ngoài ấy nhiều người quá, mình đành quay về. Cậu ở đây là... đang xem phim của Lê Thành Lãng?"

Trần Tranh gật đầu, "Hai người này không hiểu Lê nam thần tuyệt vời thế nào, lại đi tin mấy lời đồn trên mạng, tớ đang giúp họ ổn định lại tâm trạng!"

Nghi Hi trầm mặc. Từ khi tin Giang Vĩnh Thành bị bắt được xác thực, trên mạng liền nổ tung, fan khàn giọng biện hộ, người qua đường tràn đầy căm phẫn công kích, còn có các loại tiết mục chế giễu càng làm cho tình thế trở nên ác liệt, trở thành đề tài hot nhất hôm nay. Mà nam chính Lê Thành Lãng - người duy nhất trước đó được công khai buổi sáng nay cũng không tới đã trở thành đề tài bàn tán được mọi người nhắc tới, các diễn đàn lớn đều có người đặc biệt mở topic, thảo luận vị ảnh đế này có thể biến thành người tiếp theo trong đội quân hút thuốc phiện hay không.

Cô A cười một tiếng, "Chuyện này chỉ có thể trách chúng ta thôi! Ngay cả Giang Vĩnh Thành – tài tử sáng tác, người đàn ông chất lượng tốt đều có thể hút thuốc phiện, còn chuyện gì không có khả năng? Nói ra thì năm nay cũng thật là loạn, hút thuốc phiện bị bắt ngày càng nhiều, trước có Hoàng Tử Khải, Lí Thục Tuệ, hiện tại lại đến Giang Vĩnh Thành, đều hồ đồ hết rồi sao?"

"Tiểu Tranh cô cũng đừng chắc chắn như vậy, chúng ta miễn cưỡng tính cũng chỉ là người có liên quan đến cái giới này, nếp sống nơi này thế nào chẳng lẽ cô còn chưa rõ? Lê ảnh đế có phải vô tội hay không thật khó nói." Cô B phụ hoạ.

"Giang Vĩnh Thành là Giang Vĩnh Thành, anh ta làm sao có thể so sánh với Lê Thành Lãng? Thật là bị các cô làm cho tức chết. Tránh ra tránh ra, tôi không muốn nói chuyện với các cô nữa!"

Trần Tranh thật sự nổi giận, cô A cô B ngơ ngác nhìn nhau, lúng túng đứng lên ra ngoài. Nghi Hi nhìn thần sắc cô bạn rầu rĩ không vui, cũng có chút đồng tình. Bởi vì bạn bè không chịu tin tưởng Lê Thành Lãng trong sạch, cho nên đặc biệt cho hai người họ xem phim của anh, không nghĩ rằng họ xem phim xong cũng không hề thay đổi suy nghĩ, uổng phí bận rộn một trận.

Ngón tay đặt lên đầu vai Trần Tranh, xoay người lại gần màn hình iPad, cô hỏi: ""Cô độc" à, vì sao lại chọn bộ phim này?"

"Đây là tác phẩm giúp anh ấy xưng vương mà, không chọn bộ này còn chọn bộ nào nữa?" Giọng nói của Trần Tranh rầu rĩ.

"Không phải bộ phim không hay, chỉ là mình cảm thấy muốn làm yên lòng người ta bằng lời nói, chẳng phải nên chọn bộ phim tạo hình dưỡng mắt lại càng dễ thành công hơn sao? Hình tượng Lê Thành Lãng trong "Cô độc" thật sự có chút tang thương."

"Anh ấy cũng không phải kiểu tiểu thịt tươi vừa mới tốt nghiệp, có nhan sắc mà không biết diễn xuất, ngoài việc tỏ ra đẹp trai cũng chẳng làm được gì khác. Tớ chính là muốn cho hai người kia nhìn xem, cái gì gọi là khí chất, cái gì gọi là Ảnh đế!" Gào xong câu này cô ta lại suy sụp, đầu vùi vào cánh tay, "Tớ lướt weibo với Thiên Nhai 3 tiếng đồng hồ, suýt nữa muốn ném điện thoại. Sao những người đó có thể nói anh ấy như vậy, muốn làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng lại không biết làm thế nào? Sau này bọn họ đều gọi anh ấy là kẻ nghiện sao?"

Nghi Hi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cầm lấy iPad, "Mình vừa mới nghĩ làm thế nào để khuyên giải cậu, sau đó phát hiện cậu chọn được bộ phim rất hợp với tình hình hiện tại, thật có duyên. Nếu cậu đã xem qua, nhất định nhớ được lời thoại cuối cùng nhân vật chính Lý Tắc Xuyên nói là gì?"

Trần Tranh ngẩng đầu nhìn cô, Nghi Hi trực tiếp đem thời lượng kéo tới 10 phút cuối cùng, trên màn hình xuất hiện ánh mặt trời ấm áp ở bệnh viện, người đàn ông ngồi trên xe lăn, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt gầy yếu, anh thoạt nhìn nhận hết tra tấn, trong ánh mắt ảm đạm là sự bình thản nhìn thấu mọi chuyện.

Cô nhìn người đàn ông trong màn hình chăm chú, khi anh mở miệng đồng thời mỉm cười thật khẽ, hai âm thanh cùng nhau vang lên: "Trước khi xuất đạo thầy đã từng nói với tôi, bất luận tương lai gặp phải sự hãm hại thế nào, đều phải nhớ đến lời thề đã từng lập trong phòng họp hôm đó. Trước đây tôi vẫn không hiểu, đến khi ông ấy mất rốt cục mới rõ ràng. Chuyện trong sạch này, ngoài chính bản thân mình, không có ai thật sự để ý, mắt người phàm tục bị ánh sáng phù phiếm che mờ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy kết quả mà mình muốn. Nhưng chỉ cần chính anh để ý là đủ rồi."

Nói xong lời thoại, trong gian phòng chỉ còn lại âm thanh ngân nga của bối cảnh, tiếng đàn violoncello trầm thấp cô tịch, nhưng lại giống như có năng lực đánh tan sóng to gió lớn. Nghi Hi nói khẽ: "Lý Tắc Xuyên là anh hùng, lại mang tiếng là kẻ phản bội suốt 23 năm, người yêu bạn bè đều muốn giết anh ấy. Nhưng không sao, anh ấy biết bản thân thế nào là được, người khác nói sao nào có quan trọng."

"Lý Tắc Xuyên cũng không phải Lê Thành Lãng..." Trần Tranh rõ ràng đã bị thuyết phục, nhưng chết mà vẫn còn mạnh miệng.

Nghi Hi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu, "Không sai, bản thân Lê Thành Lãng đẹp trai hơn Lý Tắc Xuyên, thật sự là tớ cũng không thích anh ấy râu ria đầy mặt. Cảnh thân mật của ảnh với nữ chính trong "Không hẹn mà gặp", tớ đều trực tiếp thay đổi thành bản thân."

Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Nghi Hi cùng Trần Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam một nữ trước sau bước vào. Đi đầu và cuối là hai người quần áo đoan chính, khóe miệng lại có chút ý cười kìm nén, mà người ở giữa...

Hô hấp của Nghi Hi chậm lại nửa nhịp.

Người đàn ông dáng người cao ngất, mặc chiếc áo len màu tro tàn, cách ăn mặc hưu nhàn cùng người bên cạnh hình thành sự đối lập rõ rệt. Chiếc kính mắt không độ đặt trên sống mũi, trên mặt không biểu hiện gì, vừa đi vừa cúi đầu xem kịch bản, ngón tay thon dài không chút đếm xỉa lật qua một trang, tầm mắt không mảy may di chuyển.

Khuôn mặt này, thật sự là không thể quen thuộc hơn.

Tay Nghi Hi hướng về phía bên cạnh, không ngoài dự đoán phát hiện Trần Tranh đã cứng đờ. Đồ vô dụng, cô thầm than một tiếng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kéo cô ta đứng lên, đồng thời đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thế này xem như tội phạm bị bắt tại trận sao? Rốt cuộc bọn họ đến từ lúc nào, những lời mình nói họ đã nghe được bao nhiêu? Trời ơi, Lê Thành Lãng không phải có phòng nghỉ riêng sao, tại sao lại tới đây!

"Hai người là?" Người phụ nữ ho khan một tiếng, khôi phục hình tượng đứng đắn.

Một người đàn ông khác nói: "Xem ra là diễn viên của đoàn phim. Xin lỗi, chúng tôi phải ở trong này nói chút chuyện, có thể mời hai người ra ngoài trước được không?"

Nghi Hi cầu còn không được, "Được, chúng tôi đi ra ngoài ngay." Lôi kéo Trần Tranh đã muốn chuồn mất.

Nhìn thấy cửa lớn đã gần ngay trước mắt, lòng của cô vừa muốn hạ xuống, lại nghe đến phía sau truyền tới giọng nói.

"Đợi một chút."

Cô dừng bước lại, ba giây sau mỉm cười quay đầu, "Thầy Lê còn có chuyện gì sao?"

Lê Thành Lãng đã chọn vị trí ngồi xuống, thân thể hơi nghiêng về phía sau, ánh mắt lần đầu tiên trực tiếp đặt trên người Nghi Hi. Lúc này cô mới phát hiện thì ra anh chẳng hề lạnh lùng, ánh mắt sau thấu kính rất ôn hòa, giống như nước suối trong suốt. Mà lúc cô muốn nhìn thêm chút nữa, anh đã dời tầm mắt.

"Kịch bản của cô."

Trên bàn trước mặt là hai tập văn bản, đều là do người buổi sáng thảo luận xong ném ở chỗ này, cô bước nhanh tiến lên, sau khi cầm lấy kịch bản lần nữa gật đầu với ba người, "Không quấy rầy nữa."

Sau đó chạy mất dép.

Tới khi đã cách xa phòng nghỉ mấy trăm mét, Nghi Hi mới dựa vào cây cột thở phào. Quá lúng túng, lần đầu tiên trong đời bàn luận sau lưng người ta lại bị chính chủ nghe được. Vốn còn muốn an ủi bản thân chí ít không nói bậy, nhưng nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi, lại bi thương phát hiện còn không bằng nói bậy.

Lần sau gặp mặt biết giới thiệu bản thân thế nào: Ha ha xin chào Lê ảnh đế, tôi là nữ diễn viên đóng chung với anh, không có chuyện gì lại mơ tưởng ôm hôn với anh.

Cứu mạng...

"Nghi Hi cậu nói xem, Lê Thành Lãng chắc chưa nghe thấy mấy lời tớ nói đi? Vừa rồi tớ giống như một đứa não tàn[1], nếu anh ấy mà thấy nhất định sẽ không thích, làm thế nào bây giờ!"

Nghi Hi bi thương nhìn trời, "Tớ không biết anh ấy có nghe thấy cậu nói gì không, nhưng câu cuối cùng tớ nói, anh ấy chắc chắn đã nghe được."

Trần Tranh đồng tình nhìn cô, "Nén bi thương. Chẳng qua cậu cũng thích Lê Thành Lãng từ lúc nào, trước đây không nghe cậu nói gì nha!"

"Tớ che giấu không được à?" Cô táo bạo, "Không được, tớ phải đi uống cốc nước đá để bình tĩnh, hẹn gặp lại!"

Nghi Hi không thể thành công uống được nước đá, Trần Tranh kịp thời bắt được tay áo cô, "Đợi lát nữa đi! Tớ nhớ ra người phụ nữ vừa nãy là ai rồi, Chương Hủy – người đại diện của Lê Thành Lãng, tớ đã nghĩ tại sao lại quen mặt như vậy! Chị ấy chạy tới đây làm gì?"

"Còn có thể làm gì? Tin tức lớn như vậy, làm người đại diện đương nhiên phải tới đây xem thử, sau đó thảo luận với bên quan hệ xã hội tìm ra phương pháp giải quyết."

Trần Tranh giật mình hiểu ra, Nghi Hi nói: "Được rồi cậu đừng quan tâm mù quáng nữa, tớ hy sinh lớn như vậy là để an ủi cậu, nếu cậu còn trưng ra cái vẻ mặt như trái mướp đắng, về sau đừng mong sẽ được nghe lời gì hay từ tớ!"

Trần Tranh bĩu môi, "Biết rồi."

Mấy giờ sau Nghi Hi luôn luôn tâm thần không yên, trốn tránh ở trong phòng hóa trang suy nghĩ về cuộc đời. Vào rất nhiều năm trước cô chính là mê phim của Lê Thành Lãng, chỉ là tương đối lý trí, không vì thần tượng làm qua chuyện gì điên cuồng. Trước không muốn cho người khác biết là suy xét đến quan hệ hợp tác của hai người, không muốn bị nói còn là người mới đã muốn ôm đùi Ảnh đế, không nghĩ rằng quanh đi quẩn lại vẫn ôm lấy bắp đùi này, hơn nữa là dùng phương thức như vậy.

Quỳ gối cầu xin lần sau Lê Thành Lãng gặp mặt đừng nhận ra mình!

Suy sụp đến 9 giờ rốt cuộc kết thúc công việc, cô chờ toi công một ngày còn chưa được chụp ảnh, thu thập mọi thứ liền quyết định quay về khách sạn, ai ngờ phó đạo diễn lại phân phó, "Lát nữa đi đến Thế Mậu Quân Lan, phòng của Đàm đạo, kịch bản có chút vấn đề, buổi tối mọi người cùng nhau thảo luận một chút."

Nghi Hi ở Hải Thiên, nhưng đạo diễn cùng đại đa số diễn viên đều ở Thế Mậu Quân Lan, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bước đi có chút nặng nề ra ngoài.

Mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản. Cũng là nói, sau lần mất mặt lúc xế chiếu, lại phải nhìn thấy Lê Thành Lãng? Thật sự quá tuyệt vời!

Tâm tình nặng nề kéo dài đến khi cô gõ cửa phòng tổng thống, trợ lý đạo diễn dẫn cô vào trong, liền thấy trên ghế sofa phòng tiếp khách có ba người đang ngồi.

Hứa Mộ Châu và Yên Như một trái một phải ngồi ở hai đầu ghế sofa, hai người không hề trò chuyện, tự mình xem kịch bản. Lê Thành Lãng một mình ngồi phía đối diện, đang ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, kính mắt bỏ xuống để ở bên cạnh. Nghi Hi trong lúc bận rộn còn có thì giờ cảm thán, thì ra thời điểm sau ống kính anh đều đeo kính mắt, không giống các ngôi sao khác chỉ cần lộ diện liền đeo kính râm.

Yên Như thấy cô bước vào, mỉm cười nói: "Chị Tư Kỳ có việc, cho nên lát nữa mới cùng Đàm đạo tới đây, chúng ta trước chờ đã."

Nghi Hi gật gật đầu, do dự có nên chủ động chào hỏi Lê Thành Lãng hay không, đối phương đã mở mắt trước.

Phòng khách bật đèn sáng như ban ngày, ánh đèn chiếu lên mặt anh, làm cho anh có chút xa cách không thể chạm vào. Bình tĩnh đánh giá cô trong phút chốc, sau đó từ trên ghế sofa đứng lên.

"Chào cô, tôi là Lê Thành Lãng."

Anh vươn tay về phía Nghi Hi, ngón tay sạch sẽ thon dài. Thái độ tự nhiên như vậy, giống như trước nay chưa hề xảy ra chuyện gì lúng túng giữa hai người, sự quẫn bách của Nghi Hi rốt cục bị đập tan, "Chào thầy Lê, tôi tên là Nghi Hi."

Hai bàn tay nắm lấy nhau, lòng bàn tay anh khô ráo, đầu ngón tay lại lạnh buốt, nhẹ nhàng nắm liền buông ra. Cô do dự có nên giới thiệu nhân vật của mình hay không, dù sao đoàn phim có nhiều diễn viên như vậy, cho dù anh đã xem qua kịch bản cũng chưa chắc đã nhớ kỹ.

"Thầy Lê và Tiểu Hi chắc là lần đầu tiên gặp mặt? Cô ấy chính là Liễu Cơ, sau này sẽ đóng chung cùng thầy!"

Lê Thành Lãng nghe lời Yên Như nói, khẽ cười, "Tôi biết."

Rất nhanh, đạo diễn Đàm đạo cùng Trương Tư Kỳ cũng tới, mọi người ngồi vây quanh bàn trà, nghiêm chỉnh nghe đạo diễn nói chuyện, "Buổi chiều đã bàn bạc qua, ngày mai quay cảnh Thái tử liên minh với Tề vương, bên phía Văn Phi đã nói qua, chỉ còn xem Thành Lãng cậu, ngày mai khởi quay không vấn đề gì chứ?"

Anh mỉm cười, "Đương nhiên. Tôi nói rồi, khởi quay lúc nào cũng được, không cần cố ý thay đổi kế hoạch quay phim."

Trương Tư Kỳ ngả người trên ghế sofa, dùng ngón tay xoa bóp huyệt thái dương, hài hước nói: "Còn không phải Đàm đạo vì anh mà suy xét, lo lắng Lê ảnh đế bị tin tức ảnh hưởng, trạng thái không tốt, truyền ra ngoài bị cười nhạo còn nhẹ, nếu như thật sự anh bị thuốc phiện làm cho thất thường, vậy thì nguy rồi."

Suy xét của Đàm đạo mọi người đều biết, nhưng dám đưa ra để nói đùa chỉ có Trương Tư Kỳ, xem ra quan hệ của hai người họ quả nhiên rất tốt, cái gì cũng có thể nói được.

Lê Thành Lãng không để tâm, Đàm đạo lắc đầu, tiếp tục nói chuyện chính, "Sau đó sẽ đến cảnh Liễu Cơ xuất hiện, Nghi Hi lời thoại của cô có chút thay đổi, đêm nay phải học thuộc lại một lần nữa. Kịch bản."

Cô vội vàng lấy kịch bản đưa tới, Đàm đạo đặt lên bàn mở ra, vừa thấy nội dung liền sững sờ. Cô bé viết chữ là loại phong cách này sao? Chỗ trống để viết phê bình chú giải, bút tích kia, sao lại quen thuộc như vậy?

Nghi Hi ngạc nhiên mở to hai mắt. Này này này, đây tuyệt đối không phải là quyển kịch bản mình dùng hình vẽ để chú thích vô số lần!

Bởi vì quá kinh ngạc, cho nên không hề ngăn cản Đàm đạo đem kịch bản lật đến trang tên sách, ánh đèn sáng choang chiếu đến, mọi người trầm mặc nhìn trang giấy sạch sẽ, cùng với ba chữ cái mạnh mẽ phía trên.

LÊ THÀNH LÃNG.

HẾT CHƯƠNG 3

Chú thích

[1] não tàn: ý nói người không có đầu óc.