Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 40




Cửa kính xe bị kéo xuống một khe hở nhỏ, không khí rét lạnh thổi vào, trái tim kéo căng của Nghi Hi rốt cục cũng có chút buông lỏng.

Lê Thành Lãng nói: "Kỳ thật khi em xuống xe tôi đã nghĩ đến. Dù sao phim điện ảnh đã chiếu, phản ứng còn tốt như vậy, giờ em đã không còn giống như trước kia, đi trên đường vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Nghi Hi kéo khăn quàng cổ, bất mãn trừng lại, "Vậy sao anh không nhắc tôi!"

Nhớ lại 20 phút trước, cô ở trước cổng trường Đại học Tứ Xuyên bị bạn của Lê Hiểu Huyên nhận ra, may mắn các cô nhanh chóng phủ nhận, đối phương cũng không chắc chắn, mới có thể lừa gạt cho qua chuyện.

Lê Thành Lãng nói: "Chẳng qua sau đó tôi lại cảm thấy, nhận ra thì nhận ra, dù sao không phải chuyện gì lớn. Em yên tâm, hiện tại sẽ không xuất hiện tình huống có người chặn em lại trên phố."

Cái người này, lại còn trêu cô. Nghi Hi hừ một tiếng, "Đúng rồi, chỉ cần tôi nói với bọn họ, Lê ảnh đế đang ở trên xe cách đây mười thước, đảm bảo sẽ không có ai tới chặn tôi."

Lê Thành Lãng cười khẽ, "Em thực sự có can đảm làm như vậy? Không sợ bị người khác biết hai người chúng ta ở chung một chỗ? Lê Thành Lãng và Đàm nữ lang tân nhiệm cùng nhau ra ngoài vào đêm khuya, ở thời điểm hiện tại, nhất định có thể xuất hiện trên trang đầu vào ngày mai."

Nghi Hi bị anh chặn họng không phản đối được, buồn bực vài giây sau lại cảm thấy không đúng. Nói nhiều như vậy, còn bày trò cùng cô đùa giỡn, đêm nay tâm tình anh có vẻ rất tốt!

"Anh có chuyện gì vui à?"

Lê Thành Lãng có chút ngoài ý muốn, "Cái gì?"

"Cảm thấy cảm xúc của anh so với lúc ra khỏi cửa tăng lên không ít. Từ nơi này, thăng —— hoa đến nơi này!"

Cô giơ tay ra làm như thật, Lê Thành Lãng im lặng phút chốc, nói: "Ừ, đúng là có chuyện vui."

Anh không chủ động nói ra là chuyện gì, Nghi Hi cũng không hỏi. Cô mím môi, "Tôi cũng không đoán được lại trùng hợp như vậy, bọn họ vừa mới xem 《 Đoạt cung 》 về. Chẳng qua cũng không có liên quan gì, trình độ có thể nhớ mặt trên phim điện ảnh dù sao cũng có hạn, tôi dám cá, không quá hai ngày bọn họ sẽ không còn nhớ bộ dạng tôi thế nào."

Đích xác, Nghi Hi trong 《 Đoạt cung 》 chỉ xuất hiện tổng cộng mười mấy phút, dưới tình huống bình thường, muốn để mọi người có ấn tượng sâu đậm với cô là không thể. Chỉ là Lê Thành Lãng nhớ lại Liễu Cơ trong phim hào quang bắn ra bốn phía, khẽ mỉm cười, "Nhưng sao tôi lại cảm thấy, muốn để bọn họ quên mất lại tương đối khó đấy."

SUV chuyển qua chỗ ngoặt, Nghi Hi dùng khóe mắt đánh giá Lê Thành Lãng, cẩn thận dè dặt hỏi: "Thầy Lê, anh... Là đang khen tôi sao?"

Cô nhìn anh, trên mặt mang theo chút mong đợi và mừng thầm, rơi vào trong mắt Lê Thành Lãng, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn nói: "Đúng, tôi đang khen em đấy. Giống như nhà phê bình phim Đới Trường Trị đã từng nhận xét, em là kinh hỉ lớn nhất trong bộ phim này."

Từ lúc quay 《 Đoạt cung 》 đến hiện tại, thời gian đã gần một năm, Nghi Hi vẫn là lần đầu tiên nghe được Lê Thành Lãng khen ngợi thẳng thắn như vậy. Điều này làm cho cô cảm thấy giống như trở lại bốn năm trước, lần đầu tiên tham gia kỳ thi kỹ năng ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, vừa phỏng vấn đã lọt vào mắt xanh của thầy giám khảo, lại được khen ngợi. Khi đó, tâm tình của cô cũng nhảy nhót như vậy.

Lý trí nói với cô phải bình tĩnh, phải thận trọng, nhưng khóe miệng đã cong lên không thể khống chế. Cô nhìn chằm chằm vào ngã tư đường trước mặt, nhẫn lại nhẫn, vẫn là không nhịn được, "Thật sao? Anh thật sự cảm thấy như vậy?"

Dáng vẻ vui mừng hớn hở kia của cô, chỉ còn thiếu nước đứng tại chỗ hát vang.

Lê Thành Lãng tuy rằng đoán được cô sẽ cao hứng, lại không nghĩ rằng lời nói của mình có sức ảnh hưởng lớn như vậy, không nhịn được cũng nở nụ cười, "Thật. Từ lúc phim chiếu đến nay, lời khen ngợi em nhận được còn thiếu sao? Lời tôi nói khó tin đến như vậy sao?"

Nghi Hi đỏ mặt, lầu bầu nói: "Cái đó không giống nhau."

Nhà phê bình điện ảnh hoặc khán giả, bọn họ ca ngợi sẽ làm cho cô vui sướng, cảm khái nỗ lực mình bỏ ra không hề uổng phí. Nhưng anh lại khác. Tuy rằng trước giờ chưa từng bày tỏ, nhưng sự khen ngợi của anh vẫn luôn là phần thưởng lớn nhất mà cô âm thầm khát vọng. Từ khi biết được hai người sẽ cùng làm việc với nhau, cô liền mong đợi sẽ có một ngày như vậy, dường như chỉ cần nhận được sự tán thưởng của anh, thì vai diễn này mới thật sự hoàn hảo.

Lê Thành Lãng ngắm nhìn gò má hồng của cô, cả âm thanh như con mèo nhỏ chui vào trong tai, trái tim giống như có sợi lông vũ lướt qua một chút, ngứa ngáy tâm can.

Nghi Hi dựa vào ghế thưởng thức một lát lời khen ngợi của thần tượng, rốt cục mới nghĩ ra phải khiêm tốn, "Kỳ thật Liễu Cơ nhận được lời khen không phải là công lao của một mình tôi, nếu nhân vật không được xây dựng tốt thì cũng không thể diễn ra được. Gián điệp lặng lẽ yêu nam chính, cuối cùng còn vì nam chính mà chết, nhân vật này được xây dựng rất tự nhiên, là tôi vớ bở rồi."

Cũng khó trách Yênn Như ngay từ đầu muốn đóng Liễu Cơ, so sánh với cô công chúa Hưng An quả thật là vai này vô vị hơn nhiều, sau khi xem xong căn bản là không nhớ được.

Lê Thành Lãng không tiếp lời, Nghi Hi nghi hoặc nhìn qua, lại phát hiện vẻ mặt anh nghiêm túc, đang mượn kính chiếu hậu quan sát phía sau. Cô hỏi: "Sao thế?"

Lê Thành Lãng nói: "Bị theo dõi."

Nghi Hi trợn to mắt, "Paparazzi? Xe phía sau sao?"

Cô quay lại đằng sau, quả nhiên có hai chiếc xe đi theo, không xa không gần, bộ dạng rất bình thường. Lê Thành Lãng nói: "Tôi đã để ý một lát, chúng ta đi đâu bọn họ liền đi đó, có lẽ là mấy người bạn phóng viên của chúng ta đi."

"Trời ơi! Vậy chúng ta đã bị chụp được?"

"Nếu vẫn còn đi theo, thì chính là chưa chụp được cái gì có giá trị. Suốt đường đi tôi đều không hạ cửa xe, chỉ với tấm hình một mình em không đủ để cho bọn họ viết bài."

Nghi Hi hơi yên tâm một chút, rồi lại lập tức cảm thấy tình thế bây giờ không được lạc quan cho lắm. Hai người còn phải xuống xe, mà những tên paparazzi này xem ra vô cùng cố chấp, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.

Lê Thành Lãng hỏi: "Em sợ bị chụp được sao?"

"Đương nhiên là sợ!" Trên mạng bị trêu chọc thì coi như xong, nếu như bị chụp được tấm hình đó sẽ trở thành bằng chứng thích hợp, khẳng định sẽ náo động khiến dư luận xôn xao. Cô cũng không muốn vừa có chút tiếng tăm liền vướng phải chuyện xấu này, thượng vị như vậy quá low rồi!

Lê Thành Lãng gật đầu, đối với đáp án này không thấy bất ngờ chút nào, "Vậy em có tin tưởng tôi không?"

Nghi Hi hơi sững sờ, "Tin... Tin tưởng!"

Lê Thành Lãng cong môi, nhìn cô tự nhiên cười một tiếng, "Vậy thì thắt chặt dây an toàn vào."

Gần như là vừa mới mở miệng nói câu này, anh liền mạnh mẽ giẫm xuống chân ga, ầm một tiếng xuyên thấu bên tai, SUV như một chú báo săn vậy xông ra!

Không hề đề phóng, Nghi Hi bị sức giật thật lớn sức giật ném lên ghế dựa, cái gáy còn đụng một cái. Chẳng qua hiện tại cô không có thời gian để bận tâm đến những điều này, cô chỉ có thể liều mình túm chặt một bên ghế, trừng to mắt nhìn về phía trước, còn cả những ánh đèn xe không ngừng hiện lên hai bên đường!

Nghi Hi: "A a a a a a a a anh đang làm cái gì thế!!!"

Lê Thành Lãng: "Vì em không muốn trở thành cái tên xuất hiện trên tiêu đề bài báo sáng mai!"

Mười phút sau, ô tô rốt cục bỏ rơi đám paparazzi, quẹo vào một ngã tư đường ít người. Lê Thành Lãng vừa mới đem xe dừng xong ở ven đường, Nghi Hi liền kéo cửa xông ra, anh vội vàng chạy theo, mới phát hiện cô đang dựa vào thân cây nôn khan.

"Đừng... Anh trước hết đừng đi tới đây! Tránh đi a!"

Cô che miệng, mắt phiếm nước mắt, nhìn qua cực kỳ chật vật. Lê Thành Lãng chuyển bình nước khoáng qua, "Súc miệng đi."

Nghi Hi đoạt lấy cái chai liền làm bộ muốn đánh anh, Lê Thành Lãng bất vi sở động, Nghi Hi trừng anh vài giây sau không gắng gượng được nữa, vặn mở cái nắp uống một ngụm, sau đó phun hết vào rễ cây trong đất.

"Anh thật sự là... Làm cho tôi mở rộng tầm mắt! Lại có thể đua xe! Trước đây tôi đã nhìn nhầm anh rồi!"

Lê Thành Lãng nói: "Vậy trước đây em cảm thấy tôi là người như thế nào?"

Còn có thể như thế nào chứ! Chính là giống như những gì mọi người thấy! Lê ảnh đế ôn tồn lễ độ, thành thục chững chạc, nhất cử nhất động đều phù hợp với thân phận của bản thân. Giống như chuyện đua xe này chỉ có thiếu niên nhiệt huyết mới làm, với anh hoàn toàn là hai thế giới!

Cô kìm nén 3 giây, cả giận nói: "Dù sao cũng không giống như tối nay!"

Lê Thành Lãng khẽ cười, "Vậy không phải rất tốt sao? Trước tối nay, tôi cũng chưa từng bắt gặp dáng vẻ này của em. Em tính trừng tôi bao nhiêu lần nữa đây?"

Lúc này Nghi Hi mới phát hiện hình như mình có chút làm càn, nhưng kỳ quái là, cô một chút cũng không thấy có vấn đề gì cả, cũng sẽ không giống như trước đây cung kính nhận lỗi.

Hừ nhẹ một tiếng, cô gái nào đó lá gan rất lớn ngạo nghễ nói: "Rõ ràng là lúc quay cảnh Liễu Cơ chết, tôi cũng từng lườm anh rồi!"

Nói xong, cô xoay người định đi lên xe, nhưng do vừa rồi đã chịu phải hoảng sợ còn chưa tiêu hóa xong, đi một bước cũng không xong lại vấp ngã về phía trước. Lê Thành Lãng tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra liền đỡ được cô.

Chỗ lồng ngực có xúc cảm gì đó khác thường, tầm mắt của cô từng chút một đi xuống, không ngoài dự đoán phát hiện bày tay to của người đàn ông đang để ở nơi đó, chạm vào đó đoan đoan chính chính.

Nghi Hi: "..."

Khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cô một phen tránh khỏi anh, lùi xa hai bước. Lê Thành Lãng lúc này cũng phản ứng kịp vừa rồi đã chạm vào cái gì, ban đầu rất là lúng túng, thấy phản ứng của cô lại càng ngượng ngùng, ho khan một tiếng không biết nên nói gì.

Nghi Hi buông tay đứng ở đằng kia, tầm mắt loạn xạ nhìn ra bốn phía, chỉ là không dám nhìn anh. Trong đầu hỗn loạn, không ngừng an ủi bản thân, hẳn là không có cảm giác gì đi? Mùa đông mặc quần áo dày như vậy, cho dù bị chạm phải... Cũng không có gì đi!

Có thứ gì đó lạnh lạnh rơi xuống mặt cô, cô vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc mở to mắt, "Tuyết rơi? Thành Đô cũng có tuyết rơi?"

Lê Thành Lãng tìm được cơ hội chuyển đề tài, lập tức nói: "Thỉnh thoảng sẽ có. Chẳng qua khi rơi xuống mặt đất liền tan, không tích tụ được."

Nghi Hi à một tiếng, hiếu kỳ đưa tay ra hứng. Hai người nhất thời đều không nói chuyện, đối lập trên ngã tư đường yên tĩnh chỉ có hai người họ, mà ở chỗ không xa trong SUV sáng đèn, giống như ngọn hải đăng làm bạn với bọn họ trên biển khơi tối tăm.

Lê Thành Lãng nhìn sườn mặt của cô, bỗng nhiên nói: "Tiểu Hi."

Nghi Hi quay đầu, "Anh gọi tôi là gì?"

"Tiểu Hi a." Anh tự nhiên nói, "Tôi thấy Tư Kỳ và Zac đều gọi em như vậy, sao, tôi không thể sao?"

Nghi Hi nuốt một ngụm nước bọt, "Nhưng... Có thể ạ."

"Hoạt động ngày mai kết thúc, tôi phải đi rồi, mấy hoạt động sau sẽ không thể đi cùng với các em."

Lê Thành Lãng trước mắt còn đang quay còn tại quay chụp 《 Người trong lòng 》, lần này vì hoạt động tuyên truyền lần đầu đã xin nghỉ hết một tuần, ngày mai chính là ngày cuối cùng, hắn nhất định phải quay về đoàn phim để tiếp tục công việc đóng phim.

Nghi Hi cũng phản ứng kịp. Đúng rồi, hết ngày mai, bọn họ sẽ phải tách ra. Thời gian mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, không biết khi nào mới có thể xảy ra...

Tâm tình bỗng nhiên suy sụp, cô không hề phát hiện sắc mặt của mình trong nháy mắt liền thay đổi. Lê Thành Lãng nói: "Cho nên, một mình em phải cố gắng thật tốt. Bảo trọng thân thể, tôi thấy em gần đây hơi gầy, nên ăn nhiều một chút, sẽ không ảnh hưởng đến việc em lên hình."

Nghi Hi loạn xạ vâng hai tiếng, Lê Thành Lãng bỗng nhiên nắm tay đặt ngang trán cô, Nghi Hi kinh ngạc giương mắt, anh mỉm cười nói: "Bông tuyết rơi xuống lông mi của em. Chúng ta trở về xe đi."

Cô vẫn đứng yên.

Người đàn ông ở trước mắt ngũ quan anh tuấn, khí chất trong sạch, áo gió màu đen bao trùm lên thân hình cao lớn của anh, đôi mắt đẹp sau kính không gọng giống như hắc diện thạch. Anh cứ như vậy đứng trước mặt cô, dùng bàn tay thay cô chặn lại bông tuyết, phong độ nhẹ nhàng, giống như thân sĩ hoàn mỹ nhất bước ra từ trong phim ảnh nước Anh.

Cô thấy anh như vậy, trong đầu lại hiện lên từng cảnh tối nay, hiếm khi bắt gặp anh nói lời cay độc, còn cả ánh mắt sắc bén khi đua xe. Ngạo nghễ như thế, tràn đầy tính công kích, giống như đang liếc nhìn thế giới bằng nửa con mắt.

Cô đã từng nghe người ta nói, bất luận người đàn ông có tính cách gì, trong xương cốt đều có không nhiều thì ít niềm đam mê kích thích mạo hiểm. Vừa rồi, cô không cẩn thận đã thấy được một mặt này của anh sao?

Không thể không nói, sự trái ngược này... Thật hết sức manh a!

"Tiểu Hi? Em sao thế?"

Lê Thành Lãng nghi ngờ hỏi han, mà cô lui về phía sau nửa bước, giữ lấy quần áo bên trái lồng ngực, sững sờ nhìn anh.

Anh nhăn mày không giải thích được, mà trong đầu cô, chỉ còn lại một suy nghĩ.

Chuyện này là sao?

Trái tim cô... Bỗng nhiên đập thật nhanh!

HẾT CHƯƠNG 40