Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư

Chương 15: Cậu Là Ai?




Edit: camélia

Người đàn ông sau lưng Lục Sắt có thân phận không đơn giản.

Đối phương rất cẩn thận, thủ đoạn cũng rất sạch sẽ. Gã từ đầu đến cuối chưa từng cùng Lục Sắt xuất hiện trong bất kỳ một tin tức nào. Tính cách đối phương cẩn thận như vậy khiến Lục Trình cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.

Gã giống như một quả trứng gà, lớp vỏ trứng trên người cũng không cứng rắn nhưng lại kín kẽ, không một khe hở. Lục Trình lại không phải cục đá, anh đập không vỡ quả trứng này. Anh chỉ là một cái gai nhọn, còn là loại gai mềm.

Người nọ là ai?

Thân phận là gì?

Nên đi thăm dò thế nào?

Lục Trình hoàn toàn không biết gì cả.

Anh giống như một con ruồi, sự thật ở ngay lớp thủy tinh bên kia mà anh vẫn đang đứng ở phía bên này. Chỉ cần đập phá lớp thủy tinh, anh liền có thể nhìn thấy được sự thật. Nhưng một con ruồi muốn đập vỡ thủy tinh cứng rắn, nói thì dễ nhưng làm không được.

Con ruồi này cần một bàn tay có lực giúp đâm ra một lỗ hổng.

Buổi chiều ngày thứ năm, Vạn Lãng gọi điện thoại cho Lục Trình.

Anh ta mang cho Lục Trình một tin tức không tốt lắm.

"Tôi đã liên lạc thành công với người trợ lý đeo kính bên cạnh Quý tổng." Giọng nói Vạn Lãng bình đạm, xem ra không ổn.

Trong lòng Lục Trình cũng lạnh đi một nửa, liền hỏi, "Anh ta nói thế nào?"

Vạn Lãng nói, "Bên kia nói cũng không biết dự định của cô chủ bọn họ. Cô chủ bọn họ đang ở nước ngoài, chờ cô ấy trở lại sẽ thông báo cho chúng ta sau."

Lục Trình không lên tiếng.

Vạn Lãng thở dài nói, "Lục Trình, cậu không phải là người ngu, cậu hẳn cũng rõ ràng đây là lời thoái thác của đối phương." Bên kia hiển nhiên không hài lòng với Lục Trình, nhưng lại không tỏ rõ thái độ.

Chuyện này không rõ ràng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.

Lục Trình tự nhiên cũng hiểu tầng ý tứ này, "Cho nên, tôi nên chủ động đi tìm vị Quý tổng kia, cống hiến một chút?"

Vạn Lãng ho một tiếng, không trả lời thẳng.

Lục Trình phẫn nộ.

Cái ngu ngốc gì chứ!

Thật biết cách ra oai!

Rạng sáng ngày hôm sau, Lục Trình ngồi xe đi tới tòa nhà chi nhánh tập đoàn Moore tại Vũ Thành, anh đang đến gặp tên ngu xuẩn trong miệng anh. Nhân vật lớn như vậy không có hẹn trước thì nhất định không thể thấy được.

Với thân phận bây giờ của Lục Trình, anh cũng không đủ tư cách để hẹn trước với vị Quý tổng kia.

Anh lựa chọn ngồi ôm cây đợi thỏ ở bãi đỗ xe.

Lục Trình đến lấy lòng Quý tổng.

Nhớ lại đêm đó, Quý tổng chỉ đích danh muốn ăn canh miến, hôm nay anh cố ý dậy từ sớm làm một phần canh miến, còn đựng vào một cái bát sứ đặc biệt tinh xảo, mang nó đến tập đoàn Moore.

Đến bãi đỗ xe, Lục Trình không khỏi bùi ngùi, kẻ có tiền thật là tốt.

Quý tổng có xe của chính mình, còn không chỉ có một cái, có ba bốn cái. Lục Trình đứng trong bãi đỗ xe nhìn ba chiếc xe sang giá cả không rẻ trước mắt này, đột nhiên thấy thù giàu.

Có người nghèo đến phải đi kinh doanh da thịt, có người giàu đến bày xe trong bãi đỗ để tích bụi.

Ấn tượng của Quý tổng trong lòng Lục Trình càng ngày càng kém.

Píp píp ---

Đằng sau anh vang lên tiếng còi ô tô.

Lục Trình quay đầu, nhìn chiếc xe đằng sau mình.

Xe hôm nay Quý tổng ngồi là một chiếc Rolls-Royce Ghost.

Nơi làm việc trước kia của Lục Trình cũng thường có thể trông thấy xe sang. Rolls-Royce anh đã gặp qua, nhưng phụ nữ lái Rolls-Royce thì đây là lần đầu tiên anh gặp.

Lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, ngồi ở vị trí kế bên tài xế là vị trợ lý đeo kính, ngồi hàng ghế sau hẳn là Quý tổng.

Lục Trình đứng dạt sang một bên, xe lái vào chỗ đậu xe. Vị trợ lý kia xuống xe đầu tiên, mở cửa xe thay cho người phụ nữ ngồi hàng phía sau. Quý tổng xoay người xuống xe, cô hôm nay ăn mặc rất thời thượng.

Quý tổng hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi lụa bóng màu sâm panh làm nền tảng, bên ngoài là một cái áo khoác âu phục màu kem, phía dưới là một cái quần Tây ống rộng cùng màu. Chân đi một đôi giày cao gót màu trắng, gót giày ít nhất cũng cao 10cm.

Mái tóc đen uốn sóng lớn được xử lý chỉnh tề đặt sau vai, làm lộ ra một gương mặt xinh đẹp với vẻ mặt lãnh ngạo.

Quý tổng trong tưởng tượng của anh là một nữ cường nhân có dáng người trung đẳng nhưng có khí thế rất mạnh mẽ. Nhưng mà Quý tổng chân chính lại là một ngự tỷ bá đạo còn xinh đẹp hơn cả người mẫu trên các tuần lễ thời trang.

Một phút thất thần hiếm có của Lục Trình.

Ánh mắt ngạo nghễ của Quý tổng cẩn thận quét toàn thân trên dưới của Lục Trình một lần rồi mới hỏi, "Cậu là ai?"

Lúc cô nói chuyện, giọng điệu nghe vào tai mang theo một loại ngạo mạn bẩm sinh. Không phải do cô coi thường Lục Trình mà là ở vào địa vị này, cô đã quen dùng loại giọng điệu ấy để nói chuyện.

Lục Trình nghe thấy lời này, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận.

Buổi tối mấy hôm trước anh mới cởi sạch quần áo, khỏa thân ở trước mặt cô xong, thế mà chỉ chớp mắt cô liền quên anh!

Là dáng người của anh xấu hay là do cái đó không đủ lớn?

Lòng tự trọng của thẳng nam Lục Trình hứng chịu mười ngàn điểm thương tổn.

Anh vứt xuống một câu, "Người cô ngủ không đến!" liền lập tức quay người, cất bước đi đến lối ra của bãi đỗ xe.

Chơi gì chứ!

Cô ta thật sự coi mình là một tổng giám đốc bá đạo sao?

Lục Trình bỏ đi không lưu tình chút nào. Khi đi ngang qua một thùng rác, anh ném thẳng bát canh miến trong tay vào.

Làm canh miến cái rắm, anh quả thực là đang tự chuốc lấy nhục nhã!

Lúc Lục Trình ném đồ trong tay đi, tư thế soái khí, động tác sạch sẽ gọn gàng. Giống như thứ bị anh ném đi không phải canh miến mà là Quý Vi.

Bóng lưng cao to của Lục Trình cứ biến mất như vậy trong tầm mắt của Quý Vi.

Quý Vi hơi bất ngờ.

Đêm đó, cô nói gì Lục Trình nghe nấy khiến cô thật sự nghĩ Lục Trình đã bị hiện thực mài mòn góc cạnh, thành kẻ hèn nhát người người đều có thể xoa tròn bóp dẹp. Hóa ra anh vẫn còn mấy phần xương cứng, ngược lại lại khiến trong lòng Quý Vi thoải mái hơn chút.