Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 47




Editor: Michellevn 

Tưởng Xuyên không kiên nhẫn chờ thang máy nữa, theo lối thang bộ chạy như bay lên lầu.

Các cửa ra vào của bãi đỗ xe đều có người giám sát, nếu có người đi ra, không thể không có tin gì, khẳng định người vẫn còn trong khách sạn.

Tưởng Xuyên chạy đến lầu ba sảnh cửa vào phiên đấu giá, bị người ngăn lại:" Thưa anh, phiên đấu giá đã bắt đầu rồi, anh không có thư mời thì không thể vào đâu ạ."

Tưởng Xuyên cắn môi dưới, ánh mắt sắc bén, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, vài giây sau, quay lưng lại, gửi tin nhắn cho Tần Đường.

【 Bên trong có vấn đề gì không em?】

cô trả lời tin nhắn rất nhanh

【không có ạ, xảy ra chuyện gì rồi hả anh ?】

Tưởng Xuyên nhìn chăm chú điện thoại di động, Tần Đường đã từng gặp TRiệu Phong và Triệu Kiền Hòa, cô có cảnh giác, nếu thật sự có vấn đề cô sẽ gọi điện thoại cho anh, anh cúi đầu soạn tin nhắn, vừa bước ra hành lang.

trên bục, Lộ Toa gợi cảm đang tích cực giới thiệu các sản phẩm đấu giá, điện thoại di động trong tay Tần Đường rung lên, cô cúi đầu xem, khóe miệng cong lên.

【Em ngoan chút đấy 】

Tưởng Xuyên nhét điện thoại di động vào trong túi quần, dạo bước xung quanh một vòng, phòng đấu giá chỉ có một cửa ra vào.

Hoặc là trước đó ẩn núp bên trong, hai là biến thành con ruồi bay vào thôi.

Nếu Khương Khôn tạm thời không tham gia phiên đấu giá, thì TRiệu Phong cũng không cần thiết phải đivào.

Loại bỏ khả năng này, TRiệu Phong rời chỗ này sẽ đi đâu?

Tưởng Xuyên rút điếu thuốc châm lên, vô tình hếch đầu liếc mắt nhìn qua, phát hiện hai người đàn ông mặc trang phục màu đen đi về phía thang máy, dáng người cường tráng, ánh mắt sắc nét bén nhọn hơn so với người bình thường, cửa tháng máy vừa mở, hai người đi vào trong.

Tưởng Xuyên lập tức đi theo sau.

Quá muộn rồi, cửa thang máy đã đóng lại.

anh đứng bên ngoài cửa thang máy, nhìn chăm chú số tầng thang máy thay đổi

10,16,25,31.

Khương Khôn ở tầng 25.

31 là tầng cao nhất.

Cơ thể Tưởng Xuyên lui về sau hai bước, xoay người đi về cầu thang bộ, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến chỗ rẽ, thấy không còn bóng người trong cầu thang bộ, lập tức chạy như bay, vừa chạy vừa gọi điện thoại: Tầng 10, tầng 16, tôi đi tầng 31.

Tới tầng 31

Tưởng Xuyên loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau trên đó, càng tới gần, âm thanh càng rõ ràng hơn.

Ngay đầu cửa thang có hai bóng đen, đứng thẳng tắp, ngẫu nhiên có vài tên đi qua đi lại, như đangtuần tra.

Tưởng Xuyên dựa vào tường, khẽ liếm mép, gửi tin nhắn cho Tào Thịnh:" Tầng cao nhất có chuyện."

Rất nhanh, đã có mấy người tới đây.

Giờ Tưởng Xuyên không tiện xuất hiện, Tào Thịnh vỗ vỗ vai anh, Tưởng Xuyên gật đầu, chỉ chỉ lầu dưới.

anh sẽ đợi ở lầu 3.

Tào Thịnh mang người lên lầu, Tưởng Xuyên rời đi chầm chậm, nghe xem có động tĩnh gì không .

" Bọn mày là ai vậy? Lên đây làm gì?"

" Tầng thượng là nhà chúng mày à? Bọn tao không thể lên hay sao?"

" Biết điều thì cút mau đi ."

...............

Một trận ẩu đả.

Tưởng Xuyên quay xuống lầu ba, nhận được tin tức.

Tầng cao nhất đó, chỉ là mấy tên côn đồ gây chuyện, đều đã bị mang về thẩm vấn.

Tào Thịnh đã xác định:" Phiên đấu giá này xem như Khương Khôn dùng để thăm dò chúng ta, Triệu Kiền Hòa vẫn đang ở trong khách sạn này, Khương Khôn tạm thời rút khỏi phiên đấu giá, nhìn chung là có quan hệ với hắn ta, đuôi cáo già sắp lộ ra rồi."

Tưởng Xuyên nhìn thời gian, chăm chú nhìn cửa ra, nói:" Chỉ e lần này hắn sẽ càng cảnh giác hơn."

Tào Thịnh nở nụ cười:" Đúng vậy, nhưng Triệu Kiền Hòa không vấn đề gì."

"Uhm."

Hai người nói vài câu, Tưởng Xuyên thấy cửa phòng đấu giá mở ra, có người đi ra.

Tưởng Xuyên cúp điện thoại, tay đút trong túi quần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú cửa phòng, đợi cô nàng kia đi ra.

Tần Đường mới vừa quay người, liền có người phía sau kêu cô :" Tần Đường."

cô quay đầu.

Lộ Toa nâng làn váy dài uốn éo đi tới,mỉm cười nói:" Vừa nãy không thấy cô nâng thẻ bài."

Tần Đường liếc nhìn cô ta, nói:" không có đồ gì đáng để tôi tiêu tiền hết."

Lộ Toa nhướn mày:" Vậy cô cảm thấy hứng thú với cái gì, lần sau tôi có thể gửi thư mời cho cô."

" không cần đâu."

Tần Đường xoay người muốn đi.

Lộ Toa cùng bước theo, " Buổi tối còn có một tiệc rượu, hãy nhớ nể mặt mà tới."

Tiệc rượu được bố trí tại tầng năm khách sạn.

Tần Đường không quân chuyện này, cô vốn không tính đi, hiện giờ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lộ Toa, nở cụ cười:" Được."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Lộ Toa đi phía sau, cùng một người mua nam giới trên 30 tuổi nói chuyện.

Còn chưa đi tới cửa, thì có hai người đàn ông tiến lại gần, cũng không còn quá trẻ, ít nhất là theo cônhận thấy không còn nhỏ, hơn 30 tuổi, vừa nhìn cũng nhận ra ngay là người làm ăn trên thương trường, bụng phệ, có phần phúc hậu, người kia trong cầm chiến lợi phẩm, là cặp vòng tay quý phi, mỉm cười nói:" Tần tiểu thư."

Tần Đường nhìn hắn ta, lễ phép nói:" Xin chào."

Người nọ đưa cái hộp tinh xảo ra trước mặt:" Đây là tôi dành chỉ để tặng Tần tiểu thư."

Tần Đường ánh mắt không lay động, hơi mỉm cười:" không cần đâu ạ, cảm ơn."

Nói xong, quay người rời đi.

Những người này, không chỉ coi trọng khuôn mặt và cơ thể cô, mà còn cả gia thế cô nữa, cô đã hiểu quá rõ.

Mới đi hai bước, liền nhìn thấy Tưởng Xuyên ở cửa, tay đút túi quần, ánh mắt sâu thẳm vừa thâm trầm, môi mím thành một đường thẳng.

cô nhìn và đi về phía anh.

Tưởng Xuyên không giống họ.

Trong ánh mắt anh nhìn cô, dường như vĩnh viễn chỉ có cô.

Đơn thuần, không liên quan gì đến cái khác.

cô đứng trước mặt anh, mím môi cười:" Sao anh giống như vệ sĩ vậy hả."

Tưởng Xuyên cười:" Vệ sĩ rất tốt, theo sát bên người."

Tần Đường nghe ra ý tứ trong lời của anh, lỗ tai đỏ hồng:" Chúng ta lên lầu trên ngồi chút đi."

Tưởng Xuyên đương nhiên sẽ không đi cùng cô tham gia tiệc rượu gì đó, có điều bây giờ còn có chút thời gian, anh đi đằng trước, Tần Đường chậm rãi bước theo sau.

Ở phía sau Lộ Toa nhìn chằm chằm bóng dáng hai người họ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Mãi đến khi người đàn ông bên cạnh kêu cô ta:" Lộ tiểu thư?"

Lộ Toa khẽ cười:" anh Lâm, ngại quá, vừa rồi anh nói gì ạ?"

"Tôi nói, phiên đấu giá lần sau, nhớ phát thư mời cho tôi."

" Được, không vấn đề gì, tôi sẽ cố gắng tranh thủ."

" À, mà cô rất quen thân với Tần tiểu thư sao? Tôi nhớ lần trước đấu giá từ thiện An Nhất, người đấu giá chính là cô."

" Đúng vậy."

Trong mắt người đàn ông kia lộ ra dục vọng, Lộ Toa lại cực kỳ hiểu rõ, cô ta cười:" Theo đuổi cô ấy cũng không dễ đâu."

Người đàn ông kia miễn cưỡng thu lại ánh mắt," Quả thật là vậy."

Hắn ta nhìn Lộ Toa, cười nói:" Lộ tiểu thư, lát nữa nể mặt cùng khiêu vũ một bài chứ?"

Lùi lại tìm thứ hạng tiếp theo sao?

Nét mặt Lộ Toa dần trầm xuống, chỉ nháy mắt, khuôn mặt lại nổi lên ý cười:" Được chứ."

..........

Thời điểm này, có rất nhiều người đang chờ thang máy.

Tưởng Xuyên quay đầu hỏi:" đi thang bộ nhé?"

Tần Đường:" Được ạ."

Chỉ có hai tầng, đi thang bộ cũng không mất nhiều sức lực.

đi tới khúc ngoặt rẽ vào cửa, nơi góc khuất không ai nhìn thấy, Tưởng Xuyên đưa tay nhéo nhéo vành tai cô, nhân tiện hỏi một câu:" Hồi nãy người đàn ông kia đưa đồ gì cho em hả?"

Tần Đường cười nhìn anh, có chút khiêu khích:" Đúng vậy, vòng tay quý phi, hơn ba trăm vạn một cặp đó."

Tưởng Xuyên khẽ hừ ra tiếng, " Lúc tiệc rượu, cách xa hắn ta một chút."

" Sao vậy?" cô khẽ hỏi

" Ánh mắt đó, rất muốn đánh."

Tần Đường kéo tay anh, anh hơi dừng lại, nắm tay cô, lòng bàn tay đàn ông thô ráp, làn da cô mềm mại trơn mịn, mỗi lần tiếp xúc với nhau, luôn có cảm giác bị điện giật, như cởi áo len vào mùa đông nhiễm điện tĩnh, thoáng trong chốc lát.

cô hỏi:" Vậy còn anh, nhìn em với ánh mắt nào?"

Tưởng Xuyên dừng lại, xoay người, cúi đầu nhìn cô.

Ánh nhìn đó giống với ban đêm, như có thể làm cô tan chảy.

Tim Tần Đường run lên, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng anh, nửa ngày, ngửa mặt, lấy tay vịn lên vai anh.

Bỗng nhiên Tưởng Xuyên đè lại vai cô, cười như không cười nhìn cô :" Có người kìa."

Tần Đường mím môi, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

" Ò."

cô nhanh chóng thu lại thần sắc, nét mặt lãnh đạm, chỉ có vành tai hồng hồng kia đã bán đứng tâm tình lúc này của cô.

Tưởng Xuyên khẽ cong khóe miệng, buông tay cô ra, đi lên phía trước.

Ánh mắt Tần Đường vẫn chưa kịp thu lại, vừa lúc nhìn trực diện người đàn ông từ trên bậc thang bước xuống, trên trán người đàn ông đó có vết sẹo dữ tợn, theo phía sau là hai người đàn ông cao lớn, tim côđột nhiên đập thình thịch, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Xuyên, sống lưng Tưởng Xuyên thẳng tắp, hàm dưới bạnh ra căng thẳng.

Triệu Kiền Hòa thấy bọn họ, nhàn nhạt nở nụ cười:" Thật trùng hợp."

Tần Đường cắn môi dưới, đi ra phía sau Tưởng Xuyên, ánh mắt nhìn về nơi khác.

Từ sau lần Tần Đường bị trói, Tưởng Xuyên và Triệu Kiền Hòa vẫn chưa tình cờ gặp nhau, anh nhìn Triệu Kiền Hòa, ánh mắt trầm tĩnh:" Đúng là trùng hợp."

Triệu Kiền Hòa nhìn Tần Đường, đi xuống hai bước.

Đối phương là ba người đàn ông, thân hình cao lớn, từ trên cao bước xuống, bỗng chốc tăng cao cảm giác áp bức.

Tưởng Xuyên nhìn hai người đàn ông phía sau hắn ta, chính là hai người vừa rồi thấy ở cửa thang máy, anh rủ mắt, những người đó đã sắp đặt mọi chuyện ở tầng thượng từ lâu, là bọn họ cố ý, thu hết lực chú ý của cảnh sát về tầng thượng.

anh đánh giá sai lầm rồi.

Ánh mắt Tần Đường nhìn chằm chằm Triệu Kiền Hòa trước mặt, bỗng nhiên Triệu Kiền Hòa nở nụ cười:" Tần tiểu thư, không cần căng thẳng."

Quả thật lúc đầu cô có phần căng thẳng, ngẫm lại một chút, nơi này là khách sạn cao cấp năm sao, tùy tiện hô lên thôi, lập tức sẽ có người kéo đên, Triệu Kiền Hòa sẽ không ngốc như vậy, xung đột với Tưởng Xuyên ở nơi này.

Quả thật Triệu Kiền Hòa không có lằng nhằng gì thêm nữa, liếc nhìn Tưởng Xuyên một cái, xoay người rời đi.

Bỏ qua lần này.

Bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Đường, nhếch miệng thờ ơ, kết hợp với vết sẹo trên trán, nụ cười nhìn trông hết sức đáng sợ:" Tần tiểu thư,đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ở cùng một chỗ với loại người như Tưởng Xuyên, sớm muộn gì cũng phải thủ tiết." 

(*)thủ tiết: chồng chết ở góa.

Cơ thể Tần Đường run lên mãnh liệt, trong nháy mắt ánh mắt biến thành lạnh lẽo, nghiến răng trừng hắn ta.

Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống thâm sâu, lại không thèm nói gì hết.

Triệu Kiền Hòa cười lớn một tiếng, mang người rời đi.

không khí như tĩnh mịch hẳn đi.

Tần Đường đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Tưởng Xuyên kéo người vào trong lòng, giọng nói khàn khàn:" Bị dọa rồi hả?"

Bàn tay Tần Đường nắm chặt vạt áo anh, khe khẽ lắc đầu, giọng nói hơi run:" không có, em tin vào anh."

Tưởng Xuyên cúi đầu, hôn hôn trán cô.

Bỗng nhiên Tần Đường hoảng hốt, kéo cổ áo anh, ôm lấy cổ anh, ngửa mặt hôn lên môi anh, hấp tấp, sợ hãi, giống như nóng lòng năm bắt lấy thứ gì đó.