Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 61




Edit: Michellevn

Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn.

Tần Đường buông lỏng tay, rèm cửa giống như diều đứt dây, phần phật mà vờn bay.

Tưởng Xuyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, tiếng nói rất khẽ, " Ừm."

Tào Thịnh nói , sau khi vụ án này kết thúc, nếu Tưởng Xuyên bằng lòng, anh có thể quay về đơn vị, Tần Đường mở cửa sổ ra, gió lùa vào, cô nói :" anh bị thương sao không nói cho em biết?"

Tưởng Xuyên nghe thấy tiếng gió, theo với giọng nói lành lạnh của cô, da đầu anh run lên, sờ sờ mũi:" không muốn em lo lắng."

" Vết thương đã đỡ chưa?"

" Khá nhiều rồi, không nghiêm trọng."

" Lần sau phải nói cho em biết."

Tưởng Xuyên nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ:" Được."

anh biết cô khá mẫn cảm với chuyện này, bị thương cũng không nặng lắm, mới không nói cho cô, cũng không biết làm thế nào mà cô lại biết được, có lẽ là Tào Thịnh để lộ ra.

Tần Đường lại hỏi:" Miệng vết thương còn đau không?"

Tưởng Xuyên động động tay:" đã khỏi rồi."

" Là vết thương do dao hay vết thương do đạn bắn? "

" Do dao."

Sau một giây cô lại hỏi:" Bị thương ở đâu?"

Giọng điệu hiện tại của cô giống như đang thẩm vấn một tù nhân, Tưởng Xuyên có hơi bất đắc dĩ:" Cánh tay và bả vai."

" Cánh tay bên nào?"

Trong điện thoại tiếng gió thổi rít gào, tiếng nói của cô khi lớn khi nhỏ, anh không trả lời, chuyển đề tài:" Gió lớn quá, em đừng đứng cạnh cửa sổ."

Tần Đường đóng cửa sổ lại:" Em đóng cửa sổ rồi."

Tưởng Xuyên khẽ cười:" Nhớ anh rồi sao?"

Tần Đường xoay người, nhìn lướt qua mô hình xe mô tô trong tủ âm tường, ánh mắt có chút loạn, Tưởng Xuyên đợi mấy giây, mãi không thấy trả lời, khe khẽ hỏi:" Hửm?"

Tần Đường dời ánh mắt," anh thì sao?"

Tưởng Xuyên lấy báo thuốc rút ra một điếu, châm thuốc khẽ rít một hơi, " Nhớ chịu không nổi."

Tần Đường khe khẽ cười.

cô không trả lời vấn đề của anh, Tưởng Xuyên cũng không hỏi đến cùng, anh hỏi:" đã tự mua cho mình một món quà sinh nhật chưa?"

" Mua rồi."

" Mua cái gì?"

" Vòng tay, Cartier."

" Thích là được rồi."

Tần Đường lại ngồi trên ghế sô pha," Ngày đó anh không gọi điện cho em, có phải là do đã bị thương? "

".........Ừ." Tưởng Xuyên nhả ra một vòng khói, liếm liếm môi, " Tức giận sao?"

" không có." Tần Đường nói với anh," Chúng ta đã tìm ra được kẻ tình nghi, mấy ngày này Tào Thịnh chắc là có thể bắt người rồi, chuyện của em bên này có lẽ không bao lâu nữa thì có thể giải quyết, Tào Thịnh về Tây An, em đi cùng anh ấy qua đó."

Tưởng Xuyên nhíu mày, Tần Đường nói tiếp:" Chuyện này em đã nói với Tào Thịnh rồi, anh ấy nói có thể."

Tào Thịnh là đội trưởng, nếu anh ấy nói có thể, điều đó có nghĩa là sự an toàn của cô được đảm bảo, Tần Đường không đánh tiếng với Tưởng Xuyên, cứ thế xuống tay từ Tào Thịnh bên này, Tưởng Xuyên muốn cự tuyệt, Tần Đường lại nói:" Em muốn đi, em có chuyện muốn nói với anh."

Tưởng Xuyên gảy gảy điếu thuốc kẹp trong ngón tay, ánh mắt tối đi," Được."

...........

Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên dường như hiểu ra bất thường của Tần Đường mấy ngày này, mơ hồ có chút dự đoán không hay.

đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên.

Là Tào Thịnh.

anh liếc nhìn, nhận máy.

Tào Thịnh nói rất nhanh:" Nội gián bên trong quỹ An Nhất đã tra ra rồi, là Đỗ Tân, bạn đại học của Lộ Toa, hai người này hai năm nay liên lạc mật thiết, Lộ Toa có thể trở thành người đấu giá phiên đấu giá quỹ An Nhất cũng là do Đỗ Tân âm thầm tiến cử, Đỗ Tân đã khai hết rồi."

Tưởng Xuyên ngồi thẳng lên," anh đã bắt người chưa?"

Tào Thịnh:" Lộ Toa chạy trốn rồi, khẳng định người không còn ở Bắc Kinh nữa, tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ trở về."

" Lộ Toa ngoại trừ đến cậy nhờ Khương Khôn, chắc là không đi chỗ khác được rồi, chứng cứ hiện giờ có đủ bắt giữ Khương Khôn không ?"

Tưởng Xuyên và Tào Nham mấy ngày nay cũng đang theo dõi Triệu Kiền Hòa.

Khương Khôn và Triệu Kiền Hòa, một người cũng đừng nghĩ trốn.

Bọn họ bên này đã nắm giữ không ít bằng chứng, nếu Tào Thịnh bên kia cũng có đầy đủ chứng cớ, thìcó thể ra lệnh bắt giữ rồi.

Tào Thịnh:" hiện giờ còn chưa được, đội chống ma túy vẫn đang chờ đợi, lần này không phải là hành động riêng biệt của chúng ta, cậu và Tào Nham cố gắng thêm mấy ngày nữa, sắp rồi."

Tưởng Xuyên dập tắt đầu thuốc," Được." Qua vài giây, anh hỏi," Có phải Tần Đường đã biết gì rồi phải không?"

" Hai người..........có chuyện rồi à?"

" không có."

Nếu Tần Đường thật sự đã biết, cô lại không hỏi không gây rắc rối, chính bởi vì nguyên nhân như thế, anh mới thấy bất an.

cô quá bình tĩnh rồi.

Bình tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy rằng đây là sự bình yên trước cơn bão, là sự tử tế và dịu dàng cuối cùng cô dành cho anh .

Hoặc là lo ngại ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án, mới lựa chọn trầm lặng.

Tưởng Xuyên bị những suy đoán này biến thành tâm phiền ý loạn, trầm mặc của Tào Thịnh càng chứng tỏ suy đoán của anh, tai nạn năm đó, Tần Đường có lẽ là đã biết.

Tưởng Xuyên nghiền nát đất dưới chân:" anh nói cho cô ấy sao?"

TÀo Thịnh nhíu mày:" không có, không hiểu sao cô ấy làm thế nào biết được, hôm tôi đi tiệc sinh nhật cô ấy, cha mẹ cô ấy và cha mẹ Chu Kỳ đều đã nhận ra tôi, rốt cuộc sau đó thế nào, tôi biết một phần, cô ấy không hỏi, chỉ hỏi cậu bị hủy bỏ cảnh tịch có liên quan với cha mẹ cô ấy hay không ."

Cổ họng Tưởng Xuyên khô khốc:" anh nói sao?"

" Cụ thể có hay không, tôi cũng không biết."

" cô ấy còn nói gì nữa?"

" cô ấy hỏi tôi, tên của cậu, tên nào là thật ."

Tưởng Xuyên nhéo nhéo mi tâm, " nói cho cô ấy hết rồi sao?"

Tào Thịnh nhận ra sự mệt mỏi của anh, lo ngại anh phân tâm, không nói nhiều thêm nữa," cô ấy nói, côấy sẽ chờ cậu nói rõ cho cô ấy."

Tưởng Xuyên ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn chân trời ảm đảm, " Tôi biết rồi."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Xuyên đứng dậy, tầm mắt lướt qua, đột nhiên trông thấy mấy bóng người đang lén lút đến gần, ánh mắt anh lạnh lùng, hết thảy suy nghĩ còn chưa tiêu hóa kịp đã nuốt hết xuống bụng, nhanh chóng chạy ra xe.

Tào Nham vừa nghe tiếng bước chân cũng đã tỉnh, vội vàng ngồi thẳng lên.

Tưởng Xuyên cấp tốc ngồi vào ghế phụ lái, " Lái xe."

TÀo Nham nhanh chóng khởi động máy, xe nhanh như gió lao đi.

Ở phía sau.

Tiếng động cơ ô tô gào rú, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Tào Nham đưa mắt nhìn phía sau:" Xảy ra chuyện gì rồi?"

Tưởng Xuyên trầm giọng:" Bị phát giác rồi, đi mau."

Mấy ngày này anh cùng tào Nham vẫn luôn theo sát Triệu Kiền Hòa, sòng bạc ngầm của Triệu Kiền Hòa đã tạm thời đóng cửa, có điều hắn ta mở sòng bạc bạc cũng đã đủ cho hắn ta ăn cơm tù, nhưng hành vi phạm tội của hắn không chỉ có từng đó, trước đó tiến hành giao dịch ma túy ở khách sạn, một mình hắnthì không thể làm được.

Khương Khôn, Triệu Kiền Hòa, còn có những tay buôn khác nữa, một tổ đầu mối, mới là mục tiêu cuối cùng của họ.

Mấy năm nay Khương Khôn ta đã quyên góp cả trăm triệu nhân dân tệ cho các quỹ từ thiện, đây chỉ là số tiền thể hiện bên ngoài, còn có những khoản tiền đen tẩy trắng không nhìn ra được, họ không đoán được con số cụ thể, nhưng có thể hình dung con số này khổng lồ, và hoàn toàn không thể tách khỏi ma túy.

Tưởng Xuyên nhìn về phía sau.

" Choang ---------"

một tiếng súng nổ, cửa kính bị phá vỡ.

Đối phương nổ súng.

Chiếc xe hơi chao đi, nét mặt Tào Nham khẽ biến:" Má nó! Thằng ôn này trước đó không phải khôngđộng đến súng sao?"

Tưởng Xuyên rút súng, vịn cửa sổ, nhắm vào phía sau, một phát bắn vào bánh xe.

Chiếc xe kia lập tức chao đảo lắc lư, va chạm vào chiếc xe phía sau, lật nghiêng lăn sang một bên, chiếc xe sau căn bản không quan tâm đến người ngồi trong xe phía trước, tiếp tục đuổi theo. 

" Đoàng Đoàng " " Đoàng.......

Liên tiếp mấy tiếng.

Tào Nham không ngừng kìm lại chiếc xe đang lắc lư, trái phải tránh né đạn.

Tưởng Xuyên nấp trở lại, hơi thở gấp gáp:" không phải người của Triệu Kiền Hòa."