Anh Đến Đúng Lúc

Chương 24: Cảnh sát Diệp sợ tối




Chương 24: Cảnh sát Diệp sợ tối


Giải phẫu vẫn tiến hành đâu vào đấy.


Lâm Bắc Việt lấy trái tim cùng phổi ra, sau khi cân lấy huyết dịch trong tim, mang đi xét nghiệm.


Tiếp theo gỡ tất cả nội tạng trong khoang bụng, cân nặng, cắt miếng, chờ đợi phân tích bệnh lý.


Mổ dạ dày ra, lấy vật còn sót lại trong dạ dày.


Lấy nước tiểu, mật, dịch mắt, gan, tiến hành xét nghiệm.


Hết thảy hoàn thành lại đem các cơ quan để lại lồng ngực cùng khoang bụng, rồi khâu lại. Sau đó đem thi thể để vào tủ đông.


Trước khi đóng cửa tủ đông, Lâm Bắc Việt cùng Hà Quân mặc niệm một lát.


Diệp Thanh nhìn Lâm Bắc Việt, anh đối mặt với thi thể trong tủ đông, trầm mặc đứng trang nghiêm, bóng dáng thoạt nhìn thon dài thẳng tắp.


Sau khi mặc niệm, Hà Quân đem tất cả vật chứng đưa đến các phòng thí nghiệm tương ứng.


Lâm Bắc Việt thay đồ bảo hộ ra, tháo bao tay xuống, nói: "Xong rồi"


Diệp Thanh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, kính nể lại nhảy nhót mà nhìn anh: "Lâm Bắc Việt, Anh siêu thật!"


Cô chưa bao giờ tiếc rẻ lời tán dương với anh, nhưng nhiều năm qua anh vẫn không biết nên nói tiếp như thế nào.


Anh bỗng nhiên cảm giác mỏi mệt quanh thân đã bay đi hết, tâm tình cũng rộng mở thông suốt. Chẳng sợ có bắt anh giải phẫu thêm mấy thi thể nữa anh cũng sẽ không chối từ!


Trời đã tối rồi, nhưng bên ngoài nghê hồng lộng lẫy, rực rỡ lung linh.


Diệp Thanh đang muốn mời anh ăn bữa cơm thì di động đột nhiên vang lên.


Điện thoại là Diêm Tiểu Tung gọi tới, trực giác không có chuyện gì tốt.


Tiếp nghe xong, Diêm Tiểu Tung lập tức nói: "Lão đại, lại phát hiện một thi thể nữa."


Diệp Thanh quả thực cho rằng mình gặp ảo giác.


Diêm Tiểu Tung tiếp tục nói: "Điều tra viên ở trong hố chôn thi thể Vu Hiểu Tiệp lại phát hiện một thi thể khác. Đã thối rữa hoàn toàn."


Diệp Thanh nhíu mày, "Tôi biết rồi."


Lâm Bắc Việt nhạy bén cảm giác được tâm tình có cô biến hóa, hỏi: "Làm sao vậy?"


Diệp Thanh nặn ra một nụ cười ngọt ngào, "Chúc mừng anh, lại có thi thể cho anh giải phẫu."


Thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, đại đa số mọi người đều không từng lường trước rằng vụ án của Giả Tinh Tinh sẽ càng ngày càng phức tạp như vậy.


Diệp Thanh suy đoán, sau lưng chuyện Giả Tinh Tinh cùng Vu Hiểu Tiệp tử vong còn có rất nhiều bí mật chưa biết.


Suy xét đến việc người điều tra trên núi trấn nhỏ tương đối vất vả, Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt cũng không tính toán kéo dài thời gian. Mua chút đồ lên xe ăn, trực tiếp đi trấn nhỏ.


Diệp Thanh ở quán ven đường mua gà trộn rau, ăn cho toàn bộ xe đều là mùi vị cay rát.


Ăn được một nửa, cô hỏi: "Anh không ngại chứ?"


Lâm Bắc Việt lắc đầu, "Không sao."


Diệp Thanh tức khắc yên tâm thoải mái.


Lúc này là Lâm Bắc Việt lái xe. Lúc Diệp Thanh mới vừa học lái xe, nghiên cứu qua không ít loại xe tốt bởi vậy thực dễ dàng nhận ra xe anh đang lái chính là Cayenne.


Tục ngữ nói bảo mã hương xe, nếu là xe tốt khẳng định là thơm. Chẳng hạn như có vài người thích để lọ tinh dầu hoặc túi thơm ở trong xe, làm cho xe tràn ngập mùi thơm. Nhưng Diệp Thanh lại dị ứng với tinh dầu, ngửi tahays mùi đó là lập tức say xe muốn nôn. Cô rất vui vì trong xe Lâm Bắc Việt không có cái loại mùi hương nồng đó.


Nhưng cô lại lo lắng gà trộn rau của mình xông xe anh thành vị cay nồng, liền có chút khó xử.


Nghĩ lại thì anh ngay cả mùi xác chết cũng ngửi qua rồi, có lẽ cảm thấy mùi gà trộn rau cũng không tồi ấy chứ.


"Nếm thử không?" Cô gắp một ít thịt gà đưa qua, "Em cố ý dặn chủ quán, phải cắt thịt gà theo thớ đấy."


Lâm Bắc Việt giật mình, nhẹ nhàng ngậm lấy thịt gà cô đưa.


Không nếm ra hương vị, cũng không ăn ra rốt cuộc có phải được cắt theo thớ hay không.


Chỉ biết, trong không khí có mùi hương cay rát, còn có hơi thở không thể bỏ qua, hơi thở thuộc về cô.


Bỗng nhiên nhớ tới khi Diệp Thanh còn nhỏ, rất bá đạo, còn không nói lý. Có khi mẹ Lâm làm đồ ăn ngon sẽ kêu hai người bọn họ cùng nhau ăn, Diệp Thanh ăn của mình xong còn muốn cướp của Lâm Bắc Việt.


Khi đó anh liền biết, chia sẻ đồ ăn là một loại lạc thú, ăn chung cũng là một loại lạc thú.


Rất nhanh thì đến trấn nhỏ. Diệp Thanh thuê chiếc xe điện ba bánh, xình xịch đi vào trong núi.


Lâm Bắc Việt ngồi ở sau xe, lấy sandwich Diệp Thanh cho anh mua ra, chậm rãi ăn.


Bốn phía đều đen sì, bóng dáng cỏ cây giống tiễu lăng quỷ ảnh, đặc biệt là biết rõ trên núi còn có tử thi, khong khỏi làm lòng người phát lạnh.


Đèn xe ba bánh không quá sáng, chiếu không được xa. Diệp Thanh mở to hai mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lâm Bắc Việt, em kể chueyenj cho anh nghe nhé......"


"Được," Lâm Bắc Việt thực nghiêm túc.


Vì thế Diệp Thanh bắt đầu kể: "Ngày xưa có hai người, một nam một nữ, nữ nhân cưỡi xe điện ba bánh, mang nam nhân vào núi. Trong núi đều đen sì, bên dưới còn chôn tử thi, âm thanh lá cây lắc lư đều như là quỷ kêu. Nữ nhân thực sợ hãi, một đường không dám nói lời nào. Nam nhân ngồi ở sau xe rất tò mò, nữ nhân này sao vẫn luôn không nói chuyện chứ? Anh ta liền có long tốt gọi cô một tiếng, sau đó, nữ nhân quay đầu lại......" Tiếng cô trở nên mơ hồ, ra vẻ âm trầm.


Lâm Bắc Việt nhíu mày, lẳng lặng mà nhìn bóng dáng cô, "Tiểu Diệp Tử, em sợ tối."


"Sao em có thể sợ tối?" Diệp Thanh hô to, "Anh đoán xem, sau khi nữ nhân quay đầu lại, đã xảy ra chuyện gì?"


Lâm Bắc Việt rất phối hợp mà suy tư trong chốc lát, rồi nói: "Cô ấy rất sợ hãi, cho nên muốn ngồi cùng nam nhân."


"Sai!" Sao có thể sợ hãi? Diệp Thanh cười khanh khách hai tiếng, "Nữ nhân vừa quay đầu lại, không thấy rõ đường, xe liền đụng vào trên cây!"


Lâm Bắc Việt im lặng vài giây, rồi nói: "Câu chuyện thú vị." Dừng một chút, lại them một câu: "Em kể rất hay."


Gió đêm thổi đến Diệp Thanh lạnh cả người, nổi đầy da gà. Cô nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Em lại kể chuyện cho anh nghe tiếp nhé...... Ngày xưa, có hai người, một nam một nữ, nữ nhân cưỡi xe điện ba bánh, mang nam nhân vào núi. Trời tối thui, duỗi tay không thấy năm ngón tay, vì thế nữ nhân liền kể chuyện ma chon am nhân nghe......"


"Tiểu Diệp Tử," Lâm Bắc Việt cắt ngang lời cô, "Muốn tôi ngồi lại gần em hay không?"


"...... Anh có thể tới gần một chút." Diệp Thanh nói, "Nhưng không cần dựa quá gần, em cũng không sợ hãi như vậy ......"


Lâm Bắc Việt tay dài chân dài, ngồi ở xe ba bánh vốn dĩ có vẻ chen chúc. Tùy tiện tới gần sợ xe ba bánh mất đi cân bằng, anh suy tư trong chốc lát, duỗi tay nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu Diệp Thanh, nói: "Được, tôi tới gần em."


Diệp Thanh song lưng thẳng tắp lại cứng đờ, một hồi lâu lúc sau mới thả lỏng lại.


Tới chỗ chôn xác, đoàn đội pháp y ở lại chỗ này đã khai quật thi thể lên.


Trong đó một người pháp y tuổi trẻ nói: "Lâm lão sư, thi thể đã hoàn toàn phân hủy, ước chừng đã chết từ 3 đến 6 năm."


Lâm Bắc Việt không mang theo Diệp Thanh đi qua xem thi thể, anh dùng đèn chiếu chỗ chôn xác, ánh đèn trắng bệch, chiếu đến chỗ cỏ cây rậm rì kia, âm trầm như là tiễu ảnh từ dưới đất chui ra.


"Thi thể chôn ở ngay dưới thi thể Vu Hiểu Tiệp sao?" Anh hỏi.


"Không sai biệt lắm chính là vị trí kia." Pháp y trẻ tuổi nói, "Sâu hơn chỗ chôn Vu Hiểu Tiệp ước chừng ba bốn mươi centimet."


"Ngoài ra, nhân viên ngân kiểm còn ở gần đây phát hiện dâu bánh xe kỳ quái."


"Ảnh chụp đâu?" Diệp Thanh hỏi.


Rất nhanh có người đem ảnh chụp đưa cho cô.


Vết bánh xe còn tính rõ ràng —— ba vết xe song song, có chút giống vết lốp xe điện ba bánh, nhưng lại nhỏ hơn xe điện ba bánh rất nhiều, khoảng cách giữa các vết xe cũng rất hẹp.


Đoàn người đem thi thể cất vào túi chứa xác, chuẩn bị mang về phòng thí nghiệm.


Trước khi đi, Lâm Bắc Việt bỗng nhiên quay đầu lại, một lần dùng đèn pin chiếu vào chỗ chôn xác kia.


"Làm sao vậy?" Diệp Thanh hỏi.


Lâm Bắc Việt nhẹ giọng nói: "Em không cảm thấy, thực vật chỗ kia phát triển tốt hơn chung quanh nhiều sao?"


Diệp Thanh lấy dung khí quay qua xem, không nhìn ra nguyên cớ gì cả.


......


Diệp Thanh không ngủ được mấy giờ đã bị tiếng chuông di động đánh thức.


Điện thoại là Trương cục trưởng gọi tới, hạ lệnh cho cô lập tức đến cục cảnh sát. Diệp Thanh cũng biết khẳng định là chuyện vụ án, không dám trì hoãn, vác một đôi mắt thâm quầng đến cục cảnh sát.


Trương cục trưởng vừa thấy cô đến liền nói: "Mau chóng giao một phần báo cáo vụ án."


Vụ án này đã hoàn toàn khác suy nghĩ lúc ban đầu. Vốn tưởng rằng chỉ là Vu Hiểu Tiệp xuất phát từ nguyên nhân nào đó giết Giả Tinh Tinh mà thôi. Hiện giờ Vu Hiểu Tiệp chết, sau đó lại phát hiện một khối thi thể từ năm xưa, lập tức làm vụ án trở nên rắc rối phức tạp. Kinh động cục trưởng, kinh động cả cấp trên càng cao hơn là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.


Diệp Thanh mất hơn nửa buổi sáng để viết xong báo cáo vụ án, để Diêm Tiểu Tung phụ trách giao lên.


Sau đó cô thuận tiện đi nhìn Chu Thời Vũ, dò hỏi cậu ta về tin tức cha mẹ của Vu Hiểu Tiệp.


Chu Thời Vũ lập tức mở tin tức về Vu Hạo Lôi cha của Vu Hiểu Tiệp ra: "Diệp Đội, Vu Hạo Lôi đã bị vào tù từ tháng 3 năm 2010. Khi đó Giả Tinh Tinh còn chưa liên lạc với người nhà họ Vu."


"Mẹ Vu Hiểu Tiệp đâu?"


Chu Thời Vũ lập tức lấy tư liệu từ trong máy tính ra, nói: "Mẹ của Vu Hiểu Tiệp tên Vương Lan. Rời đi từ năm 2012, từ đó về sau không rõ tung tích. Một năm trước, người nhà họ Vu xin toà án tuyên cáo cô ta đã tử vong."


Diệp Thanh: "Tử vong?"


Chu Thời Vũ đẩy đẩy đôi kính mắt thật dày: "Công dân không rõ tung tích đủ bốn năm, người thân có thể xin toà án tuyên cáo người đó đã tử vong."


Diệp Thanh mắng một tiếng ở trong lòng, nói: "Cậu lại tra tiếp xem, chỉ tử vong trên lý thuyết, không có chứng thực tử vong, vạn nhất cô ta còn sống thì sao?"


Chu Thời Vũ nói: "Diệp Đội, tôi đang điều tra —— chính là chị cũng biết toàn Trung Quốc có bao nhiêu người tên Vương Lan không? Tôi phải điều tra từng người, đương nhiên tốn thời gian chứ...... Huống chi, nếu Vương Lan có ý định rời khỏi, thậm chí nhẫn tâm bỏ lại con gái, nói không chừng sẽ đổi tên đổi thân phận."


Diệp Thanh vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Gánh nặng đường xa rồi! Cố lên, có tin tức hãy lập tức nói cho tôi biết."


Diệp Thanh suy tư hồi lâu, cảm thấy cần phải thăm viếng người từng có tiếp xúc với Vương Lan.


Cô lập tức cùng Tống Kiều đi điều tra.


Điều tra hỏi thăm một hồi lâu, rốt cuộc tìm được người đã từng cùng có lui tới với người nhà họ Vu.


Nhắc tới Vương Lan, rất nhiều hàng xóm đều còn nhớ rõ.


Ở trong miệng bọn họ, Vương Lan là một nữ nhân rất thảm. Mới đầu gả cho Vu Hạo Lôi còn tính không tồi, xinh đẹp lại hiểu chuyện, còn giỏi giang. Vu gia của cải phong phú, rất nhiều người đều cho rằng Vương Lan gả thật sự có phúc khí.


Chính là ngày vui ngắn chẳng tày gang.


Vương Lan sinh Vu Hiểu Tiệp, là một nữ nhi.


Người nhà họ Vu bắt đầu ghét bỏ mẹ con các cô, thậm chí trong tối ngoài sáng nói bụng Vương Lan không biết cố gắng. Đặc biệt làm bố chồng rất không vừa lòng.


Lại qua mấy năm, bụng Vương Lan vẫn là không có động tĩnh, người đứn đầu Vu gia, cũng chính là cha của ba anh em nhà họ Vu đã ngầm đồng ý cho con trai tìm con riêng ở bên ngoài.


Cảnh ngộ của hai mẹ con Vương Lan cùng Vu Hiểu Tiệp chính là hoàn toàn thay đổi vào lúc đó.