Anh Động Tâm

Chương 72: Mẹ con




Edit: meowluoi.

Lời Kỳ Diệu nói hoàn toàn vượt ngoài dự tính của cô ta.

cô ta cứ nghĩ rằng, bộ dáng mình có bệnh đã đủ đáng thương, hơn nữa còn đề cập đến chuyện cũ của mình, bằng vậy là đủ để đả động đến tim cô gái, không ngờ đối phương vừa đứng dậy, vừa nói với côta.

Vì vậy, người phụ nữ ngồi trên ghế giật mình, thấy đối phương sắp rời đi cô ta mới hồi phục lại tinh thần.

“Tôi chỉ muốn ở cùng đứa bé, là sai sao?” cô ta bỗng nhiên đứng dậy, la lên với bóng lưng Kỳ Diệu.

Kỳ Diệu dừng bước chân, xoay người đối mặt với cô ta.

“cô tự hỏi tim mình xem, mục đích thật sự của cô là như vậy sao?” cô hỏi ngược lại, hai mắt sáng ngời, người phụ nữ kia thì cứng họng, “nói thật, tôi rất bội phục cô, dám mạo hiểm sinh hạ hai đứa bé đáng yêu như thế. Nhưng mà, thật lòng cô không phải là người mẹ đúng tiêu chuẩn, nếu như cô yêu thương đứa bé, mong cô từ hôm nay trở đi để cho bọn chúng được yên, đừng đẩy bọn chúng tới trước con mắt bao người, đừng vì lợi ích của cô, mà đánh đổi tình cảm của bọn chúng.”

nói xong, cô không đợi người phụ nữ đáp lời, nhìn thoáng qua bộ dáng đối phương hai mắt trợn tròn, không quay đầu lại rời đi quán cà phê.

Trở lại biệt thự của Mạc Minh, trong lòng Kỳ Diệu mãi không thể bình tĩnh được, hôm nay định làm đồ ăn thật ngon cho ba cha con, giờ phút này lại không có tâm tư. Mãi cho đến khi Mạc Minh về, cô mới chần chừ nói tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay cho anh nghe.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Mạc Minh nghe cô nói đi gặp mẹ hai đứa bé, mặt bỗng chốc đen lại.

“thật xin lỗi, anh đừng tức giận, em chính là… Chính là muốn đi nghe xem cô ta có phải có nỗi khổ gì không, nhỡ đâu là có hiểu lầm thì sao? Dù sao cô ta cũng là mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên…” Thấy sắc mặt Mạc Minh càng ngày càng không tốt, Kỳ Diệu vội vàng thu nhỏ miệng lại, “Nhưng mà bây giờ em đãchết tâm rồi! cô ta có hơi đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận!”

Người đàn ông nhìn tiểu nha đầu hối cải, sắc mặt không còn khó coi như trước.

“cô ta nói gì với em?” Mạc Minh dịu dàng hỏi.

Vốn là anh không quan tâm người phụ nữ kia, nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu tốt bụng có thể bị người kia lừa gạt, anh vẫn nhịn không được hỏi. Kỳ Diệu vừa nghe lời này, thấy thần sắc anh thay đổi, cô điều chỉnh tư thế ngồi, im lặng nhìn chăm chú đôi mắt của người đàn ông, một lúc lâu không lên tiếng. Mạc Minh quan sát cô vài lần, hỏi cô đang nhìn cái gì.

Tiểu nha đầu khẽ híp mắt nói: “anh có biết… cô ta thích anh không?”

Lời vừa nói ra, Mạc Minh sững sờ.

“không biết.” Đem hết vẻ mặt của anh thu vào mắt, Kỳ Diệu nheo mắt lại, cười mà như không cười nhìn anh, “A… thật sự không biết mà…”

“Sao cô ta lại thích anh chứ?” Mạc Minh nhíu mày, vẻ mặt không giống như là làm bộ.

“Dù sao, cô ta nói như thế, hơn nữa, anh không cảm thấy kỳ lạ sao, cách nhiều năm như vậy, vì sao côta đột nhiên lại đi trêu chọc anh?”

Vẻ mặt Mạc Minh nghiêm túc.

“Bởi vì anh là ba con trai cô ta, hai người một người là mẹ, một người là cha, lại quen biết nhiều năm, bây giờ gặp lại, thành một đôi cũng không khó gì.”

Nghe tiểu nha đầu nói, người đàn ông cuối cùng cũng hiểu được. anh đột nhiên vươn tay ra, ôm cô vào lòng, nhíu mày nói: “Sao thế? Em hy vọng anh và cô ta thành một đôi sao?”

“Em không hy vọng, vấn đề là anh cam tâm tình nguyện sao?” Kỳ Diệu đương nhiên hiểu được anh biết rõ còn cố hỏi, cho nên cũng không tức giận, chỉ nhìn thẳng anh.

“không, anh có em là đủ rồi.” Đối phương không trêu chọc cô nữa, trực tiếp mở miệng biểu lộ rõ ràng lập trường của bản thân.

Kỳ Diệu rất hài lòng với câu trả lời của anh, nép vào lòng anh, cầm áo lông trước ngực anh vuốt vuốt.

“Em cảm thấy được, cô ta thật sự muốn gặp hai đứa bé, nhưng mà chỉ sợ cũng muốn mượn cơ hội này ôn lại chuyện cũ với anh.”

“anh và cô ta không có chuyện cũ để ôn lại.”

anh thật lòng không có nghĩ tới, lúc trước người phụ nữ kia đến gần anh họ, thì liên quan gì đến anh.

Nghĩ đến điều này, tâm tình Mạc Minh hơi phức tạp. Kỳ Diệu phát hiện anh không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn hai mắt anh, lập tức hiểu rõ.

“anh đừng đau lòng, chuyện của anh họ anh, không phải là điều anh mong muốn.”

“Ừ…”

Lời vừa nói xong, hai người đều không lên tiếng. Kỳ Diệu an ủi anh vài câu, trong lòng cũng không yên lặng được.

Vài ngày sau, cô lại nhận được điện thoại của người phụ nữ kia.

cô không đồng ý gặp mặt đối phương.

Có thể tưởng tượng cũng biết, đối phương không thể nào hết hy vọng. cô ta ngăn cản hai đứa bé trênđường tan học làm Kỳ Diệu không thể không lui một bước.

“Tôi sẽ gọi lại cho cô.” cô nói như vậy với mẹ hai đứa bé ngụ ý chính là cô ta mau rời đi.

Mỗi bước đi của người phụ nữ đều cẩn thận.

“Chị, dì kia là ai vậy ạ?” Tình trạng này hiếm thấy, tất nhiên là làm hai đứa bé hiếu kỳ.

Trong lòng Kỳ Diệu căng thẳng.

“Là fan của ba các em.” cô đành phải nói dối, nhìn hai đứa bé suy nghĩ gật đầu.

Kỳ Diệu thở phào nhẹ nhõm, chở hai đứa bé về nhà. Hôm sau, cô một mình đến quán cà phê hẹn gặp tuần trước, nhìn mẹ đứa bé đẩy báo cáo chuẩn đoán bệnh đến trước mặt cô. Kỳ Diệu nể mặt cầm lên xem, trong lòng căng thẳng.

“Như cô nhìn thấy rồi đấy, tôi không sống được mấy năm nữa.” Lúc này, cô nghe được người phụ nữ nói, làm cô nhíu mày: “Tôi thừa nhận, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định. Tôi muốn mỗi ngày đều trông thấy Mạc Minh, muốn anh ấy làm bạn với tôi những ngày còn lại.” cô ta dừng lại một chút, hít sâu một hơi nói, “Nhưng mà cô nói đúng, tôi là một người mẹ ích kỷ. Tôi ích kỷ nhiều năm như vậy, không nên vì tình cảm vô vọng mà trầm mê.”

Kỳ Diệu nhìn chăm chú cô ta, vẫn không nói gì.

“cô biết không? Sau hôm chúng ta gặp mặt, Mạc Minh đã gọi điện thoại cho tôi. Từ trước đến nay anhấy là người không thích chủ động biểu lộ tâm tình, thế nhưng lại chính miệng nói cho tôi biết, cuộc đời này anh ấy chỉ yêu một người, không có hơi sức dư thừa đi quan tâm người phụ nữ khác.”

Lúc đó cô đột nhiên cảm giác được mình rất buồn cười. Lúc đó cô mới ý thức được, người đàn ông này không phải lạnh lùng với tình cảm từ nhỏ, mà vì anh chưa gặp được người anh thích, đối tượng mà anhmuốn. Mà cô, vĩnh viễn không thể trở thành người trong lòng anh.

Đúng vậy, vì một người đàn ông không thể có được, bỏ qua người yêu cô, bỏ qua tình mẹ con sáu năm, bỏ qua thời gian vui vẻ.

cô thật sự là ngu ngốc.

Ngày đó, cô đứng trên sân thượng, gió lạnh thổi làm cô thanh tỉnh hơn.

“cô yên tâm, tôi sẽ không ôm hy vọng với Mạc Minh.” Người phụ nữ cười tự giễu, “Tôi sẽ không xen vào chuyện giữa cô và anh ấy, sẽ không gây phiền toái cho mọi người.”

Kỳ Diệu im lặng nhìn chăm chú hai mắt cô ta, nhất thời không thích ứng được với chuyển biến này.

“Hôm nay, tôi mời cô ra đây chỉ muốn cầu xin cô lần cuối.” Người phụ nữ nhìn mắt Kỳ Diệu không chớp, trong mắt mơ hồ nước mắt, “Tôi muốn gặp đứa bé một lần, bồi bọn chúng đến công viên trò chơi chơi một ngày, được không?”

Đối mặt với người phụ nữ cầu xin, mặt Kỳ Diệu cứng đờ, không biết nên nói như thế nào.

Đối phương thấy cô do dự, liên tục bảo đảm, mình sẽ không nói cho hai đứa bé cô ta là ai. cô ta có thể mượn danh nghĩa là bạn của Kỳ Diệu, cho dù là fan của Mạc Minh cũng được, tóm lại, thân phận nào cũng được, chỉ cần có thể cho cô ta gặp con một ngày, trong lòng cô ta đã thỏa mãn rồi.

“Chỉ một ngày thôi, được không? Từ nay về sau, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, tôi sẽbiến mất vĩnh viễn… Biến mất trong cuộc sống của mọi người.”

Nghe lời như vậy, Kỳ Diệu không thể không hợp tác. Mười phút sau, một mình cô từ quán cà phê đi ra, đi trên đường mờ mịt rất lâu.

một người mẹ muốn gặp đứa bé hoài thai sinh hạ, vốn là không có gì đáng trách. Mặc dù cô không thích người phụ nữ này, nhưng cô đau lòng hai đứa bé vừa ra đời đã không có cha, không được mẹ yêu. Huống chi, cô không thừa nhận cũng không được, người phụ nữ kia, thật đáng thương - - cô ta cũng không phải là người xấu, lại bị ốm đau hành hạ nên cố chấp, sau đó vì tình cảm mà đi trên con đường sai lệch.

Suy nghĩ lung tung, Kỳ Diệu không tự chủ được thở dài, trong lòng suy nghĩ, chuyện này cần phải bàn với Mạc Minh.

Vì vậy buổi tối hôm đó, cô chọn thời cơ thích hợp, nói tới chuyện đối phương cầu xin lần cuối với Mạc Minh, sau đó khẩn trương nhìn vẻ mặt anh.

Mạc Minh im lặng không lên tiếng.

“Em biết anh không thích cô ấy, thậm chí không định nói cho bọn nhỏ, ai là cha mẹ ruột của chúng, nhưng mà… Mẹ con liền tim, cô ấy đã tỉnh ngộ, chúng ta cứ giấu đứa bé như vậy, hơi độc ác…”

Nghe cô khuyên, người đàn ông khó tránh khỏi không vui.

Kỳ Diệu nghĩ thầm, chắc anh cũng không hận người ta thấu xương đâu nhỉ? Ít nhất, lúc nghe người phụ nữ kia không thể sống được bao lâu, anh cũng không tỏ ra sung sướng.

anh… thật ra cũng không muốn cô ta chết.

“Cho bọn họ gặp mặt đi. Bọn nhỏ vừa ra đời liền không có ba, nếu cuộc đời này không thấy được mẹ, quả thật rất đáng thương. Em thấy cô ấy… Đúng là rất nguy kịch. Em tin, cô ấy cũng không sống được lâu nữa. Nếu như… Nếu như anh họ anh ở trên trời có linh thiêng, cũng bằng lòng cho mẹ con bọn họ gặp mặt.”

Nghe người ta nói đến anh họ từng khăng khít với mình, vẻ mặt Mạc Minh dãn ra. anh trừng mắt nhìn, thở dài, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

Nhưng im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng gật đầu.

Sáng sớm vài ngày sau, ánh nắng tươi sáng, Kỳ Diệu gọi hai đứa bé dậy, mặc quần áo đẹp cho bọn chúng, dẫn bọn chúng ra khu vui chơi ngoài ngoại ô. Ở đó, Mạc Du và Mạc Nhiên gặp một dì trẻ tuổi đãtừng gặp, đối phương thấy bọn chúng liền cười tủm tỉm, hình như muốn ôm bọn chúng, nhưng lại sợ bọn chúng bài xích, cho nên không dám dựa vào quá gần.

“Đây là bạn chị, hôm nay dì ấy và chúng ta cùng nhau chơi đùa.”

“Chào dì.” “Chào dì.”

Khi Kỳ Diệu giới thiệu người với hai anh em, bọn chúng mới trăm miệng một lời chào cô ấy.

Người phụ nữ bị tiếng “Dì” làm đau xót, kìm nén khổ sở trong lòng, cười dịu dàng với hai đứa bé.

“Chào các cháu. Ừm, để dì đoán xem, hai đứa ai là anh, ai là em.”

Kỳ Diệu nhìn người phụ nữ nói cười ríu rít, nhìn cô ấy dịu dàng nói chuyện với hai đứa bé, cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Hôm nay cô ấy ăn mặc rất có tinh thần. cô ấy mặc áo mùa đông màu đỏ, váy màu đen và giày màu xám, cả người nhìn gầy và cao. Tóc đen dài, mặt không trang điểm, cười dịu dàng nhìn hai đứa bé.

cô ấy đoán đúng ai là anh ai là em.

Mạc Du và Mạc Nhiên hơi ngạc nhiên - - kỳ lạ nhất là lần đầu tiên bọn chúng gặp dì, không những không chán ghét mà còn bằng lòng gần gũi.

Thấy hai đứa bé lộ ra yêu thích, Kỳ Diệu chưa cảm thấy ghen tị, chỉ cảm thấy đau lòng.

Đây chính là “Huyết mạch tương liên” mà mọi người hay nói sao? Chính vì vậy mới làm hai đứa bé chưa bao giờ gặp mẹ muốn cùng người sinh hạ bọn chúng ở một chỗ.

Đáng tiếc, cô ấy là mẹ bọn chúng, còn Mạc Minh - - đều đã quyết định rồi, không mang chân tướng nóicho hai đứa bé.

Ít nhất, trước mắt sẽ không.

Cuối tuần làm bạn với hai đứa bé, Kỳ Diệu dần dần phát hiện, kỳ thật mẹ bọn chúng, không phải như trong tưởng tượng của cô - - cô ấy là một người phụ nữ bình thường, là một người mẹ bình thường mà thôi.

Thời gian vui vẻ chẳng mấy chốc trôi qua, năm giờ chiều, du khách trong khu vui chơi dần dần tản đi. Hai đứa bé chơi cũng mệt, Kỳ Diệu dắt một trái một phải vào trong toa hành khách nghỉ ngơi. Kỳ Diệu dặn bọn chúng ngồi yên chỗ này nghỉ một lát, sau đó mới chạy đến cây cao cách đó không xa, đối mặt với mẹ bọn chúng.

“cô có khỏe không? Có cảm thấy mệt mỏi không? Có muốn tôi đưa cô trở về không?” Kỳ Diệu sớm đãnhận ra vẻ mặt người phụ nữ này mệt mỏi, một lát sau, bất chấp phát sinh không vui, thật lòng quan tâm đến thân thể cô ấy.

Người phụ nữ dịu dàng lắc đầu, sau đó im lặng nhìn mặt cô chăm chú.

“Cảm ơn cô.” một lát sau, cô ấy nhẹ nói, trong mắt tràn đầy vui vẻ và dịu dàng, “Hôm nay cảm ơn cômang Mạc Du và Mạc Nhiên tới gặp tôi.”

Trong lòng cô biết, với tính tình của Mạc Minh, chỉ sợ sẽ không đáp ứng đơn giản như vậy, nếu như không phải cô ấy kiên nhẫn khuyên bảo, chỉ sợ cuộc đời này cô đều không thể hưởng thụ cảm giác này.

“không cần cảm ơn tôi, cô… Dù sao cô vẫn là mẹ đứa bé.”

Người phụ nữ cười cảm kích với cô, khẽ gật đầu một cái. Lát sau, ánh mắt cô ấy di chuyển, nhìn hai đứa bé mắt lim dim tựa vào nhau trong toa xe, nhịn không được nước mắt mông lung.

“cô và Mạc Minh dạy bọn chúng rất tốt, tôi thật lòng cảm ơn hai người. Tôi sẽ tuân theo hứa hẹn, khônggặp bọn chúng. Sau này… Sau này, hai đứa bé nhờ hai người.”

Lời này làm Kỳ Diệu khó chịu, cô chỉ có thể gật đầu.

“Bảo trọng.”

cô không thể hỏi dự định của đối phương, chỉ có thể nói hai chữ này, đối phương cười, sau đó cô xoay người rời đi.

Lúc đó, Kỳ Diệu không nhìn thấy được người phụ nữ kia rơi nước mắt, cũng không thấy được đối phương cúi người với mình.

cô chỉ biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô bắt đầu gánh vác trách nhiệm mới, cố gắng trở thành ngọn đèn chiếu sáng trên đường cho hai đứa bé.