Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 51: Mất tích




Đáng lí ra hôm nay là một ngày vui, thế mà 3 người con trai có mặt ở đây làm trầm hẳn cái không khí đấy. Huyền Lam buồn nhưng không trách cô, còn Như Tuyết chỉ nhìn cô với ánh mắt xa xăm, mangmột nỗi thất vọng tràn trề.

-“Tao không sao, mày đừng nhìn tao với cặp mắt áy náy đó.”

Cô biết khi Tuyết nói ra câu này, chắc có lẽ nó đã kìm nén lắm.

-“Tao xin lỗi.”

Thật sự thì cô chẳng biết nói gì ngoài câu xin lỗi cả. Gía như lúc sáng nghe lời Thiên Tuấn, chỉ tổ chức đi chơi hai người thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này rồi. Mà với lại lúc đi, cô cũng chưa nghĩ ra tình huống này. Thật đau đầu quá!

-“Bỏ qua hết đi, mình đốt lửa ngồi nói chuyện với nhau.”

Alex đề nghị.

Anh Tuấn không nói gì bỏ ra xe khi bắt gặp ánh mắt cô. Rồi Hàn Phong cũng vậy, không nói gì lặng lẽ ra xe rồi vụt ga chạy nhanh như trốn tránh gì đó. Bây giờ cô cảm tưởng cô như một tên tội phạm giết người mà mọi người đang né tránh. Thế là cuộc vui chấm dứt ở đây. Tất cả tự dưng không còn tinh thần, không ai nói ai nhưng cũng tự hiểu là giờ phải về. Alex nhăn mặt muốn mếu.

-“Thôi hai đứa mình nói chuyện nhé!”

Hạo Thiên thấy nhỏ buồn thì nói, tưởng nhỏ sẽ vui, ai dè nhỏ bực mình kéo tay cô ra xe.

-“Ở đó mà nói mình đi, ai thèm.”

Cô bật cười với tính trẻ con của Alex, rõ ràng là yêu nhiều, vậy mà cứ làm khó người ta vậy là sao?

-“Nhầm người rồi.”

Từ đâu có cánh tay chen ngang chỗ cô với Alex. Cô nhăn mặt khó hiểu nhìn Thiên Tuấn.

Cả Alex và cô còn chưa hiểu hắn đang nói gì, thấy thế thì hắn giải thích thêm.

-“Thiên Anh là của tôi…”

Bây giờ cô mới hiểu, cô bật cười.

-“Ừ, cậu đi với Hạo Thiên kìa.”

Mặc cho Alex nhăn nhó khó chịu, cô nắm tay hắn bước đi.

Cô đứng lên chiếc xe mui trần của hắn, hét thật to những lời nói vô tư, tay còn dang ra đón gió. Nhìn cô trông như một thiên thần, tóc bay theo chiều gió, váy hồng nhạt bồng bềnh, nụ cười luôn nở trên môi. Hắn yêu cô nhất là những lúc cô cười, vì lúc đó cô luôn cho hắn cảm giác màu hồng yêu thương.

-“Lạnh rồi, mặc áo vào đi.”

Hắn thảy cho cô chiếc áo khoác của hắn. Trời cũng không lạnh lắm nhưng tại vì đêm xuống có sương nên hắn lo lắng cho cô thôi, đó là một lí do, còn lí do chính là mong cô che lại những gì cần che, người ngoài đường cứ nhìn cô không muốn rời mắt, hắn khó chịu. Bởi có lẽ trông cô bây giờ rất quyến rũ.

-“Có lạnh đâu.”

Cô nhăn mặt.

-“Trời có sương.”

Trời, chẳng lẽ hắn phải nói toạt ra là do không muốn ai nhìn cô à. Cô lại nói hắn ghen quá mức nữa mà xem.

Không biết có phải cô hiểu tâm trạng hắn không mà cô ngoan ngoãn mặc áo vào.

-“Người ta nhìn anh kinh quá.”

Cô bĩu môi.

-“Nhìn em thì có.”

-“Con gái thì nhìn em làm gì.”

-“Bọn con trai ngoài kia kìa.”

-“Á, biết rồi nhé, lại ghen.”

Cô bật cười ha hả, biết ngay là ghen, tự dưng trời không lạnh mà bắt mặc áo khoác là nghi lắm rồi. Nói chặn đường thì tự nhiên khai chứ chẳng trốn đi đâu được.

Hắn quay qua đưa tay lên nhéo má của cô một cái đau điếng.

-“Em đang quyến rũ người khác đó à.”

-“Á đau, không hề nhé.”

Cô vừa đẩy tay hắn ra vừa phản bác.

Cả hai đứng trên chân cầu, nhìn những chiếc đèn dưới sông tạo thành những vệt sáng mờ mờ ảo ảo trông rất tuyệt, và cô thích hắn đưa cô đến đây vào mỗi buổi tối, nó rất đẹp.

-“Anh muốn ta ở chung với nhau.”

-“Hả?”

Có phải ở gần sông nên hơi nước bốc nên lạnh không? Hay là gió bắt đầu lên rồi nên cô thấy lạnh nhỉ? Cô nghe hắn nói gì đó rồ rồ.

-“Anh muốn ta cưới nhau.”

-“Hâm à.”

Tay cô đút vào túi áo, tưởng hắn nói giỡn chọc cô. Nhưng nhìn mặt nghiêm túc của hắn mà xem, diễn đạt quá rồi.

-“Anh muốn em luôn gần anh, mới xa tí là anh nhớ.”

-“Ớ, vậy đây là lời cầu hô đó hả?”

Cô nhăn mặt. Hắn nhìn cô gãi gãi đầu.

-“Anh nói vậy thôi, hỏi ý kiến em trước. Anh sẽ cầu hôn em quành tráng mà.”

-“Lúc đó hẵn nói.”

Cô bĩu môi.

-“Về nhá, nhỏ Alex đang chờ.”

Hắn chả biết cô có đồng ý hay không? Cô cứ lảng tránh như vậy thì làm sao có can đảm cầu hôn nhỉ?

Ba mẹ cô thì đang bên Mỹ, họ mở công ty làm ăn bên đó luôn rồi, chỉ có chi nhánh ở Viện Nam thôi, cô chẳng biết họ có muốn về hay không nhưng họ bắt cô phải sang đó, nhưng cô không thích. Còn ba hắn thì cũng chuyển sang Mỹ luôn rồi, nghe đâu qua đó điều trị bệnh, với lại ở chung với đứa con trai cả, đó là anh của Thiên Tuấn. Nhiều lần cô thắc mắc anh của hắn nhưng hắn chưa nói lần nào. Mỗi lần hỏi hắn lại lảng tránh quá chuyện khác nên thôi.

-“Anh trai anh như thế nào nhỉ?”

Ngồi trong phòng nhìn hắn làm việc, cô buộc miệng hỏi buâng quơ.

-“Lúc 10 tuổi là anh không gặp nhau nữa.”

-“Ủa vậy xa từ lúc tuổi đấy luôn hả?”

-“Ừ!”

-“Vậy sao hai người không gặp nhau.”

-“Không thích.”

-“Anh kì quá, khó hiểu.”

Cô bặm môi trách móc. Không hiểu sao cô lại tò mò muốn biết mặt anh của hắn, tự dưng như vậy? Cô chả hiểu cái động lực nào thúc đẩy nữa. Cô chỉ thắc mắc tại sao anh hắn lại xa gia đình lúc 10 tuổi cơ.

-“Tại anh nên anh Quân đi Mỹ.”

-“Sao vậy?”

Như hiểu điều cô đang thắc mắc. Hắn bỏ tập tài liệu xuống, rời chỗ rồi lại ghế sofa chỗ cô đang ngồi, ngã người xuống, mắt nhìn lên trần.

-“Lúc 10 tuổi, do anh mà mẹ chết nên anh Quân hận anh đến mức không muốn sống chung.”

Cô gật đầu tỏ ra hiểu.

-“Nhưng cái chết của bác gái là vô tình mà, đâu phải do anh.”

-“Nhưng…một phần là do anh.”

Nhìn ánh mắt buồn thăm thẳm của hắn mà cô buồn lây. Chắc có lẽ lúc đấy hắn đã chịu một nỗi đau rất lớn .Và cô đã vô tình duấy lại vết đau mà bao năm qua hắn chôn giấu.

-“Em xin lỗi.”

-“Sao lại xin lỗi.”

-“Vì em vô tình làm anh nhớ lại vết đau xưa.”

Hắn không nói gì, ôm cô vào lòng.

-“Em cứ như này mãi thì làm sao anh ngừng yêu em, anh lại yêu em thêm rồi.”

-“Tôi xem hai người hạnh phúc được bao lâu, cái gì tôi đã không có thì người khác đừng hòng có.”

Có một đứng trước cửa, vô tình nghe được. Cái tức giận lại lên đỉnh điểm.

-“Tôi đi siêu thị mua đồ nhé, tủ lạnh hết đồ rồi.”

-“Ừ, mau rồi về, đói bụng rồi.”

Cô lắc đầu nhìn Alex, thay đổi thành con gái rồi mà tính hệt như con trai, đầu tóc thì rối tung, chân thì trên ghế mà thân mình thì dưới đất, tay con làm động tác theo nhạc của tivi. Thật là hết nói nổi. Không biết Hạo Thiên nhìn cảnh này có còn yêu nhỏ nữa không.

Vì khách sạn cô ở với siêu thị cũng gần nên cô đi bộ, trời hôm nay mới có 6 giờ mà đã tối đen rồi, thật là rùng rợn.

-“Cô gái đó đúng không?”

-“Nhìn hình tao thấy đúng rồi, xinh quá mày nhỉ?”

-“Bệnh mê gái của mày lại trỗi dậy rồi hả? Mày biết nhiệm vụ là gì không?”

-“Rồi, mệt mày quá.”


Cô đi ngang qua con hẻm, bỗng dưng bị ai đó bịt khăn vào mũi mình, lúc đầu cô còn chống cự nhưng thuốc mê đang thấm. Cô miên man trong bóng tối, bì thức ăn cũng đổ xuống đất. Và trong lúc dằn co, sơi dây chuyền cặp của cô bị đứt và rơi ngay lại đó. Nó quá bất ngờ khiến cô không hiểu gì hết.

9 giờ đêm, sau khi Alex xem hết chương trình, nhìn đồng hồ thì hốt hoảng. Thiên Anh đi từ lúc 6 giờ, vậy mà cô đâu. Lúc đầu nhỏ tỏ ra lo lắng, nhưng nghĩ ngay đến chuyện bị Thiên Tuấn bắt cóc đi tâm tình nên lại thôi. Xoa xoa cái bụng đói của mình, cô xuống bếp chế tạm gói mì.

10 giờ, cô nhận được cuộc gọi, của Thiên Tuấn gọi Thiên Anh, rõ ràng cô bỏ máy ở nhà, cả hai người họ đi chung, vậy thì điện làm gì?

-“Sao nào?”

-“Thiên Anh ngủ rồi hả?

-“Cái gì, ngươi đang nói chuyện cung trăng gì vậy?”

-“Cung trăng gì, cô ấy không ngủ thì sao cô bắt máy.”

-“Ủa chứ ngươi đang nói chuyện gì vậy? Không phải Thiên Anh đang ở chỗ ngươi à.”

Alex ngạc nhiên nói.

-“Không, tối giờ tôi mắc kí hợp đồng với khách hàng, đâu có găp Thiên Anh.”

-“Chết rồi, anh qua chỗ tôi gấp đi, Thiên Anh nó đi mua đồ từ lúc 6 giờ đến giờ không thấy tăm hơi đâu.”

15 phút sau, Thiên Tuấn đến, Alex thì lo lắng chẳng biết làm sao.

-“Chia ra đi tìm thử.”

Thiên Tuấn còn bình tĩnh, cố trấn an cho Alex.

Cả hai tìm cả đêm, nhưng không thấy cô đâu cả. Thật tình, cô đang làm hai người lo lắng đến tức điên. Bởi cô chưa bao giờ đi đâu mà không rõ như thế này.

4 giờ sáng rồi, cô còn không rõ tung tích. Cô là hai người mệt lả người. Hắn thì có nỗi sợ bao phủ.

-“Có khi nào bị bắt cóc rồi không?”

Alex nói mà như mếu.

-“Đừng có trù, cô mệt thì về đi, để tôi tìm.”

Thiên Tuấn bực bội gắt.

Alex cũng lo cho cô nên cắn răng nghe hắn la rầy, nhỏ thật sự lo cho cô mà. Nhỏ buồn bực đá những chiếc lá trong màn đêm, và vô tình…

-“Cái gì đây?”

Thiên Tuấn quay lại, không nhìn vào đống đồ của Alex đang chỉ, mà hắn đang nhìn vào dây chuyền đang ở trước mặt mình, nó lóe sáng trong đêm sớm.

-“Thiên Anh có chuyện rồi.”

Thiên Tuấn không nói gì nữa, cầm sợi dây chuyền lên rồi lái xe về công ty, đồng thời điện người tìm cô. Hắn giận cũng có, lo sợ cũng có. Hắn phải làm sao khi cô có chuyện gì đây???