Anh Em (Thủ Túc)

Chương 73




Thật ra lời Hách Tịnh vừa nói ra khỏi miệng, đã chuẩn bị nhận lấy bão táp rồi, hôm nay Đan Nhĩ Tín đã đánh rất nhiều người rồi, không đến nỗi ra tay đánh cô thành tàn phế chứ, cô lo sợ mà suy nghĩ.

Chằng qua là cô nghĩ đến Đan Nhĩ Tín sẽ nổi trận lôi đình, nghĩ tới anh sẽ tức giận xông vào mắng cô thậm chí có thể đánh cô, nhưng không nghĩ đến Đan Nhĩ Tín một lời cũng không nói, chỉ yên lặng đứng nhìn cô, giờ khắc này hơi thở của anh phát ra không phải lạnh, không phải tàn khốc, cũng không phải là giận, mà là thương tổn, một loại đau khổ bi thương.

Anh vẫn như cũ đứng ở nơi đó cao ngất, nghiêm trang giống như bộ dáng quân nhân, nhưng toàn thân làm cho người ta cảm giác không phải tức giận tràn đầy, ngược lại có một loại không khỏe chán chường, giống như rất thất vọng, thất vọng đến thương tâm.

"Anh suy nghĩ rất nhiều nhưng em ngược lại rất tàn nhẫn với anh" cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng khàn khàn như cũ, "Thì ra em không yêu anh." Lúc nói câu nói kia, anh vẫn nhìn chằm chằm vào Hách Tịnh. Hách Tịnh cũng không tránh né nhìn lại anh, há miệng tính nói nhưng không có mở miệng.

Đan Nhĩ Tín giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười đầy cảm xúc, sau đó lại đóng miệng lại, anh hướng Hách Tịnh tùy tiện gật đầu một cái, quay ra cửa đi khỏi, vào thời điểm xoay người nắm tay cầm vặn cửa, Hách Tịnh kêu một câu: "Đợi chút."

Anh nhanh chóng quay đầu lại, Hách Tịnh cúi đầu trốn ánh mắt của anh nói: "Hai mươi vạn kia, em sẽ nhanh trả lại cho anh."

Giờ phút này Hách Tịnh đã không dám nhìn đến biểu tình của Đan Nhĩ Tín rồi, ủy mị ướt át cho tới bây giờ đây không phải là phong cách của cô, cô nghĩ nên giải quyết dứt khoát, lập tức giải quyết rõ ràng, nói cô vô tình cũng tốt, ác độc cũng không sao, nhưng vướng víu tình cảm mà không có hi vọng, chính là lãng phí sinh mạng, đây là kinh nghiệm quý báo mà cô đã học được.

"Không cần, giống như em nói, không có liên quan đến em anh sẽ không trở mặt với nhà họ Quý, nếu không bất hòa thì danh lợi quyền thế, còn có phụ nữ cái gì anh cũng sẽ không thiếu, tại sao vì một chút tiền lẻ này?" Đan Nhĩ Tín rốt cuộc cười lạnh, xoay người mở cửa, lần này không do dự, sau khi đi khỏi đóng cửa một cái rầm thật mạnh.

Hách Tịnh không khống chế bản thân nên đuổi theo, nhưng cũng chỉ dừng lại ở phía sau cửa, cô vô lực chống đỡ thân thể của mình, uể oải ngồi trên mặt đất, dúi đầu vào cánh tay cùng đầu gối làm thành một vòng, ánh sáng ngoài hành lang  chiếu vào trong nhà, trên sàn nhà có cái gì đó trong suốt phản quang, đưa tay chùi một cái, là nước mắt, sờ mặt mình thì đã khô, Hách Tịnh chợt đứng lên, đưa tay kéo cửa phòng ra, nhìn hành lang trống rỗng, chỉ có ánh đèn vẫn ảm đạm như cũ.

Đi chưa? Thật sự bị cô đuổi đi sao? Nhưng đây là ý của cô mà? Tại sao giờ phút này một chút cảm giác thỏa mãn cô cũng không có, ngược lại, trái tim trống trải giống bị lủng một lỗ vậy, rất đau.

Trên cái thế giới này nam nhân vì cô mà ủng hộ vì cô cười vui không ít, nhưng vì cô mà khóc lại không nhiều, tối hôm nay thì có hai người đều bị cô đuổi đi rồi.

Dường như là theo bản năng cô đi đến trước thang máy, nhìn con số dừng lại ở lầu một, Hách Tịnh nhấn nút đi lên, thời gian đã rất trễ rồi, thang máy không người nào sử dụng, rất nhanh liền tới chỗ ở tầng bảy của ký túc xá.

Thang máy mở ra, bên trong dĩ nhiên không có một bóng người, Hách Tịnh nhấc chân, rồi lại lùi về, thang máy khép lại, tự nhiên chuyến về, lại đến lầu một.

Thời điểm nhìn đèn của con số Hách Tịnh cũng thấy ảm đạm, thang máy đi lên nữa, cũng không có một bóng người, khép lại lần nữa đi xuống, lặp lại như thế năm lần, thang máy rốt cuộc dừng lại ở lầu bảy, không hề đi xuống nữa, rất nhanh, con số đỏ tươi trở nên tối, số "7"  kia nhưng vẫn không có thay đổi.

Tốt, cô giật mình: thế nào, lúc thang máy không có người nào sử dụng cũng sẽ không tự động trở về tầng một, sao tự nhiên dừng lại? Cô trợn to hai mắt, cảm giác mình không để mắt đến một cuộc sống thông thường, nhưng bởi vì cái này giống như cô bỏ rơi đồ vật quan trọng.

Nhìn số 7 ảm đạm, Hách Tịnh rốt cuộc cũng rơi lệ.

Có lẽ cái từ "bỏ rơi" này, vẫn luôn là thái độ của cô đối đãi với Đan Nhĩ Tín. Anh yêu cô cùng theo đuổi mãnh liệt nhưng ngược lại đối với cô chỉ vội vàng ngăn cản, không có suy nghĩ sâu xa, tuy không có cố ý cự tuyệt, nhưng cũng không có bao nhiêu đáp lại.

Không nghi ngờ chút nào xem như bọn họ có duyên không phận, vào lúc máy vi tính chưa thông dụng, bọn họ quen biết qua Internet, cười đùa tức giận thì mắng, tuổi trẻ cổ vũ khích lệ nhau, chẳng qua lần quen biết này đối với cô giống như dòng nước chảy, nhưng với anh thì ấn tượng khắc sâu nhớ mãi không quên. Từ khi mới bắt đầu đã thấy không công bằng.

Lúc hai người mới quen, cô chỉ xem anh như một người anh kế phản nghịch kiêu ngạo, sau này lại nghe anh nói đã nhìn thấy cô liền yêu.

Kỳ tập huấn quân đội gặp lại, anh là huấn luyện viên, cô là học viên, bắt đầu sống hòa thuận với nhau, kết thúc lại là một cuộc náo loạn, anh không chỗ dung thân, cô thì chạy trối chết.

Sau đó, chính là từ đầu đến đuôi theo đuổi. Nhưng cẩn thận nghĩ đến, cuộc chiến giữa tình yêu nam nữ lần này, đối với anh mà nói là không công bằng, anh thì quyết chí tiến lên đi tới tương lai, giống như tự bản thân cố gắng, tự biên tự diễn, còn cô chỉ có chủ động duy nhất, là nói chia tay.

"Anh suy nghĩ qua rất nhiều khả năng nhưng em ngược lại rất tàn nhẫn với anh". Đối với ý nghĩ cùng thái độ của cô, trong lòng anh cũng có nhiều lo lắng không yên, mặc dù nhìn anh rất cứng rắn mạnh mẽ, da mặt lại dầy, cô cũng không có đáp lại tình cảm, mà còn làm tổn thương anh, cái này chẳng lẽ cô không biết? Bi kịch của cha vẫn chưa đủ để cho cô hiểu rõ sao?

Chủ yếu là trong lòng, câu nói kia anh nói đúng nửa câu đầu, lại không nói nửa câu sau, cô không phải là không thương anh, nếu không sao lại đứng ở trước thang máy mà khóc. Nhưng cô không nói cho anh biết, thậm chí không có biểu hiện ra, một khi gặp phải khó khăn cản trở, rất dễ liền nói "Chia tay", thậm chí không cho anh cơ hội để giải thích. Chẳng qua là cô đang bảo vệ chính mình, nhưng lại làm tổn thương đến người khác? Mà người đó rất có ý nghĩa ở trong lòng cô, chuyện này cho tới hôm nay cô mới nghĩ ra.

Lần đầu tiên trong đời đối diện với chuyện tình cảm nam nữ, có được nhưng lại từ bỏ, tình cảnh này, không phải là không thê lương. Chẳng qua cô là loại người quá cứng rắn quá tự đắc, nên không thể oán giận, cũng không xứng đáng hối hận.

Nhưng là, nếu như cô vô tình thật, có thể không cần thống khổ tốt biết bao nhiêu.

"Này! Em lại đứng sững sờ ở đó làm gì, ai lại muốn ra ngoài đi thang máy, không sợ bị hù dọa hả."

Giọng nam khàn khàn từ phía sau truyền đến, Hách Tịnh như bị sét đánh, không thể tin xoay người nhìn sang chỗ khác, lại thấy trong cửa cầu thang, Đan Nhĩ Tín đang dựa vào khung cửa màu xám nhạt, vẻ mặt mang theo tia đùa cợt nhìn cô.

Nhìn thấy vẻ mặt Hách Tịnh, Đan Nhĩ Tín thu hồi đùa cợt, ngồi thẳng lên nghiêm mặt nói: "Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời, anh không có ý định dây dưa với em, anh chính là nghĩ nên đi lên nhìn xem ai không có đạo đức xã hội như vậy, không ngừng nhấn thang máy làm lãng phí điện!"

Hách Tịnh lấy tay lau đi nước mắt đầy mặt, nín khóc mỉm cười sẳng giọng: "Chẳng lẽ anh thì có đạo đức xã hội chắc? Người ở dưới này nhấn nút không phải là anh chắc?"

"Đúng vậy nha, anh là rất nhàm chán nên cũng không có lương tâm đó, chỉ là không nghĩ tới cô gái họ Hách lẫy lừng cũng giống như vậy." Nếu như lúc bình thường, anh sẽ nói thêm một câu"Hai ta giống trời sinh một đôi nhỉ." Nhưng không khí tối nay quá mức đặc thù, anh còn chưa có nhìn qua bộ dạng Hách Tịnh khóc, nên anh rất khẩn trương.

Lúc này là thời gian mọi người đi ngủ, Hách Tịnh không dám cùng anh đứng trong hành lang nhiều lời, xoay người lại đến trước cửa phòng, mở cửa đi vào, nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy anh còn đứng bất động, liền hỏi: "Anh, sao không vào?"

Lúc này Đan Nhĩ Tín mới chậm bước đi thong thả tới, lại dừng ở trước cửa mà không chịu vào: "Em nói chúng ta nên chia tay, lúc này đã hơn nữa đêm mà nam nữ cùng ở trong một phòng, cũng không phải là vợ chồng, không quá thích hợp chứ?"

Phản ứng của Hách Tịnh là: lấm la lấm lét nhìn trái phải một chút, một tay kéo anh lôi vào, sau đó đóng cửa, khóa cửa.

"Đây chính là em kéo anh lại, một lát nữa không được nói là anh lưu manh......" Đan Nhĩ Tín rất cao hứng, có thể nói là"Được tiện nghi còn ra vẻ", hơn nữa, hôm nay anh chịu rất nhiều kích động, cần phải được đền bù tâm tình bị tổn thương.

Ai ngờ anh còn chưa nói, Hách Tịnh liền chạy đến ôm anh, dúi đầu vào trong ngực anh. Nếu như, nếu như lỗ tai kia mà khỏe mạnh thì nghĩ không có nghe nhầm, còn đối với cô ở trong ngực cũng chấn động, cảm giác không có lầm còn bây giờ cô đang khóc thút thít nói.

"Đan Nhĩ Tín, em hối hận rồi, em không muốn chia tay, hãy mặc kệ nhà họ Đan với nhà họ Quý cùng bị hủy diệt đi!" Cuối cùng Hách Tịnh từ trong ngực Đan Nhĩ Tín ngẩng đầu lên, nhìn anh nói, mặt mũi giống như hoa lê gặp mưa rào, điềm đạm rất đáng yêu.