Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 11: Đến cả chuyện tình cảm cũng không rõ




Từ ngày rời khỏi căn hộ của Triệu Trác Thẩm tiếng tăm của người thiếu nữ ngày càng nổi trong ngành giải trí, dĩ nhiên không ai ăn mất nhau đồng nào. Hạ Bách dần trở thành tâm điểm cho những đại gia có tiếng để mắt, cô biết thêm rất nhiều cái tên lớn trong giới kinh doanh. Thay vào đó cũng dần hiểu tại sao mình có thể vào tập đoàn YS dễ dàng như vậy. Phúc Thương rất để tâm đến cô, biết tính cách cô khác với những cô gái trước đây hắn đưa về nên cử chỉ thân mật luôn được thể hiện một cách tinh tế. Thậm chí, hắn luôn kiềm chế dục vọng qua một bên để thu phục cô như thú cưng của mình. Nếu không đạt được mục đích tự khắc sẽ ra giá cho những tên ăn chơi trong đường dây của hắn, nghe có vẻ rắc rối nhưng Hạ Bách đã từng gặp qua nửa người trong số đó. Hầu hết có quen với Trần Mặc Cảnh, tuy chẳng ai biết cô là con của ông nhưng chỉ cần nói là người quen thân sẽ rất tốt cho con đường này.

Cũng nhờ có chút danh tiếng nên Hạ Bách cũng gặp được Tần Chu Tước, anh ấy là nhà văn được giới trẻ yêu thích nhiều nhất trong nước mấy năm gần đây. Lúc đầu cô không biết anh ấy cũng làm ở YS, mãi sau này có nhiều lần chạm mặt mới biết. Đã thế cô còn được chụp bộ ảnh cưới cho nhà thiết kế của Nga chung với anh ta nữa, thực ra cô chỉ thích lối hành văn của anh thôi chứ không có đi quá tình cảm nam nữ. Với cô giữa công việc và tình cảm phân định rất rõ, kể cả có gặp những khách hàng lớn cũng không quá thân mật sau cái ôm chào hỏi.

Giờ về hôm nay do cùng ngồi nhận dự án mới nên hai anh em đi chung, Hạ Bách vốn ít nói lại được cái chú tâm vào điện thoại để đọc mấy bài báo linh tinh nên hay bỏ quên lại người đi cùng. Lúc đi ra gần đến cửa chính, Tần Chu Tước hơi ghé lại gần cô để xem nội dung bài báo khiến hơi thở khẽ chạm đến vành tai nhạy cảm của người thiếu nữ.

Thực sự lúc đấy Hạ Bách có chút hoảng loạn, cô vội tách ra xa vài bước rồi quay người lại nhìn người đàn ông. Anh khẽ cười nhìn thái độ của cô rồi khẽ lên tiếng trêu chọc. " Tôi có ăn thịt em đâu."

Người thiếu nữ có chút giật mình, cô nhìn Tần Chu Tước rồi cúi người xuống. " Xin lỗi."

Hành động của Hạ Bách như để lại một chút ấn tượng khó phai trong lòng người đàn ông. Anh nhìn bóng dáng né tránh của cô liền có chút chạnh lòng, đây có lẽ lần đầu tiên anh gặp một người như vậy. Cô nói từng đọc qua tác phẩm của anh và rất thích nó, từ khi đó anh cũng cho rằng những quyển sách là nội dung xuyên suốt cuộc trò chuyện. Từ con người đến nội tâm cô gần như là cuốn sách vô hình, khi nhìn vào lần đầu anh từng nghĩ sự kiêu sa sẽ dẫn cô đến vinh quang nhưng hiện tại cô chẳng khác gì nhánh hoa giữa đám cỏ dại.

" Xe đến rồi, tôi xin phép về trước. " Hạ Bách nhanh chóng nhấc chân theo câu nói nhưng người từ trong xe cũng rời vào đón cô ngay sau đó. Thực sự điều này cô không lường trước, người mời cô đi ăn hôm nay là Trần Lục Bắc nhưng Triệu Trác Thẩm lại là người đến đón. Anh ta trông khó gần hơn trước thay vào đó lại có chút lịch lãm, ăn chơi, khi đến còn cầm theo một túi đồ. Cô không rõ trước đây anh có như vậy không nhưng với hình ảnh hiện tại đến cả nói là cũng một người cũng khó.

" Hai người quen nhau sao? " Tần Chu Tước ngờ ngợ hỏi, theo như anh nhớ khi bị đuổi khỏi nhà em trai anh không có trong người một đồng. Nhưng để nhìn lại ở thời điểm này nó có vẻ sống tốt hơn anh nghĩ.

Triệu Trác Thẩm khẽ cười vẻ coi thường, đưa một tay đang đúc trong túi quần ra lấy làm khách khí. " Lâu không gặp anh trai. Khỏe chứ?"

Người đàn ông kia trông có học thức hơn nhiều, lời lẽ đến cử chỉ đáp lại cũng đem chiều hướng tốt đẹp. " Khoẻ. Trông em có vẻ sống tốt hơn khi ở nhà họ Tần nhỉ?"

" Anh nhìn cũng thấy mà." Triệu Trác Thẩm trả lời qua loa rồi quay qua phía Hạ Bách đưa túi đồ trên tay cho cô. Anh có vẻ không khó chịu dùng lời lẽ như người đàn ông kia, thay vào đó vẫn có cách cư xử như trước đây. " Tưởng cô đứng một mình nên tôi đem vào. Không biết có vừa sở thích không nhưng với như quà cảm ơn."

Hạ Bách chưa biết cảm ơn vì điều gì nhưng cũng cầm lấy rồi nhìn đồng hồ vẫn đang chạy theo vòng tuần hoàn trên tay. " Cảm ơn vì món quà. Nhưng chắc phải đi thôi, giờ cũng muộn rồi." Nói xong cô quay sang nhìn Tần Chu Tước, cũng không để tâm nhiều đến sự bất an của anh ta mà cúi người chào một câu rồi nhanh chóng kéo người đàn ông bên cạnh đi.

Ngoài trời lạnh hơn nhiều, Hạ Bách vừa kịp chui lên ghế phụ đã vội chà hai lòng bàn tay vào nhau. Miệng không ngừng lẩm bẩm. " Lạnh.. lạnh.. mẹ kiếp."

Triệu Trác Thẩm cũng kịp châm điếu thuốc xong liền vứt cả hộp vào lòng người thiếu nữ bên cạnh. Anh có vẻ hơi khó chịu với cuộc gặp mặt này nên chưa chạy xe mà còn ngồi quan sát anh trai phía bên trong. So với những điều như chạy xe luôn hay tốt thái độ anh lại im lắng, vừa dùng dập theo hành động của anh ta vừa ngồi hút nốt điếu thuốc.

" Chạy xe đi, còn nhìn gì nữa. Nãy thì cau có.." Hạ Bách đấm mạnh vào bả vai người đàn ông, anh không phản ứng nhiều chỉ quay sang nhìn rồi bỏ điếu thiếu trên miệng xuống mà khởi động xe.

Triệu Trác Thẩm quay sang nhìn phong thái có chút phóng khoáng hơn trước. " Làm người nổi tiếng có vẻ thay đổi tính cách nhỉ?"

Cô vừa nghe được nửa câu liền búng điếu thuốc trên tay rồi cười. " Học hỏi được nhiều thứ hơn cũng phải tiếp thu chứ." Thở dài một hơi rồi người  thiếu nữ để điếu thuốc vào gạt tàn thuốc phía trước mặt. " Kiếm được tiền vào túi cũng phải làm vui lòng người khác phải không?"

Người đàn ông cũng đồng tính với ý kiến này nên nhướn mày xem xét. Nhìn cô bây giờ anh cũng công nhận lớn hơn so với tuổi. Về vấn đề tiền nong anh có thể gạt qua nhưng độ tuổi này với thứ cô theo đuổi thực sự không hợp. Vốn dĩ Triệu Trác Thẩm cũng không để tâm đến, giờ hỏi đến vấn đề này với sực nhớ. Trước khi đến đây, Trần Lục Bắc cũng phản ánh về công việc phản cảm này nhưng lại không đủ tiếng nói để ảnh hưởng đến cuộc sống của em gái. Anh ta nói: Cũng tự biết Hạ Bách không phải loại dễ dãi nhưng lo vẫn phải lo, nó bị đồng tiền làm mờ mắt đến cả cuộc gọi cũng kiệm lời.

Hạ Bách nghiêng người sang phía Triệu Trác Thẩm nheo đôi mày sắc sảo lại, để đôi mắt trở thành tâm điểm với kẻ trước mắt. Cô chợt cười  cân nhắc thêm một câu. " Hoà nhập không khác biệt cũng rất tốt."

Người đàn ông cũng đưa mắt sang nhìn nhưng rồi nhanh chóng quay đi, anh vừa lái vừa xem mấy tin nhắn gửi đến. Lúc đầu có để lộ rõ vẻ mặt nóng giận, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại mang chút nghi hoặc. Hạ Bách không rõ tin nhắn đó có gì nhưng chỉ biết gửi đến từ phụ nữ, lúc nghiêng người sang cô cũng chỉ là vô tình. Xong xuôi cũng chẳng dám nghĩ nhiều mà tranh thủ nghỉ ngơi cho đến lúc dừng xe.

[... ]

Khác với mọi lần đi ăn, Trần Lục Bắc hôm nay lại chọn một nhà hàng sang bậc nhất chốn thành thị. Không gian bên trong nhã nhặn đem theo màu nhạc nhẹ nhàng khiến Hạ Bách có chút bất ngờ. Cô không rõ đã bao lần đi ăn cũng anh với đủ những quán nhỏ lề đường, nơi mà cô ít đi đến nhất. Có lẽ vì đã lâu không quay lại chốn xa hoa nên cũng có phần lạ lẫm.

Triệu Trác Thẩm đi sau, chào hỏi qua Trần Lục Bắc cái là vội bỏ đi. Khoảnh khắc đó vụt qua ánh mắt Hạ Bách nhanh đến mức cô chưa kịp nhận thức, chả rõ trong lòng có gì giằng buộc lại nhói lên chút khó chịu. Cô cứ ngỡ là bữa ăn sẽ ngập tràn câu chuyện phiếm của hai ngã đàn ông, hay là chút có mặt của con người trước mắt. Nghĩ đến điều này nhiều hơn một chút, tình cảm lại không phân định nổi khiến lòng thiếu nữ như chìm nghỉm xuống đáy hồ. Cho dù mặt nước trong veo nhưng ngước lên chỉ thấy sự chói chang của ánh hạ, vô cùng bế tắc.

Trong khi ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa thì Trần Lục Bắc cũng đủ hiểu chút nào, anh đóng cửa lại sau khi giao dịch xong với người đàn ông. Giọng nói nghiêm túc khiến cả không khí trĩu nặng xuống. " Cậu ta mua cho em sao?"

Ánh mắt anh đảo qua túi quà bên cạnh ghế Hạ Bách. Cô không chối cũng chỉ gật đầu, hai mắt cứ dán vào menu để lựa đồ với phục vụ.

" Đừng nói với anh em vẫn còn ý định lần đó đấy. Cậu ta không hẳn tốt như em nghĩ đâu." Trần Lục Bắc để điện thoại lên bàn, ánh mắt nhìn từng cử chỉ mất tự nhiên của em gái. Trước mắt anh nó rất ít khi giấu diếm, chỉ cần động vào chút tâm tư liền không tránh khỏi sự khó xử.

Hạ Bách chọn xong đồ mới quay lại câu chuyện của Trần Lục Bắc, cô cũng không muốn nói về vấn đề này nên cũng ra mặt nghiêm túc. Hiện tại công việc đang tiến triển tốt đẹp, mấy việc cá nhân này cô không muốn làm ảnh hưởng. Nhìn qua phía Trần Lục Bắc cô cũng phải vội giải vây cho mình. " Anh dựa vào đâu mà nghĩ thế chứ? Em không có rảnh."

Anh hơi cau đôi mày lại, vẻ mặt có chút khó chịu với câu nói dối của Hạ Bách. Nhưng đâu đó anh lại cho rằng chính nó không hiểu chuyện tình cảm chính xác như nào. Vừa nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng khi người đàn ông kia rời đi, cảm xúc nó cũng tụt xuống. Anh không nặng lời hạ giọng nói. " Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Sau tháng này công việc của cậu ta cũng không đơn giản nữa đâu, danh phận và cả tính cách con người đó không đơn giản như em nghĩ. Hạ Bách em tự cân nhắc."

Cô nằm dài ra bàn ăn khó chịu lên tiếng. " Em biết anh ta là con họ Tần. Cũng biết anh ta đem lòng với người khác nhưng cái quan trọng là họ dừng lại rồi mà. Vả lại chuyện tình cảm không thể trách em không đề phòng, nó đơn thuần tự nhiên đến thôi."

Dáng vẻ của Trần Lục Bắc trong bộ vest nếu để quát nạt thực sự có thể gây sát thương lớn. Hạ Bách không thể phủ nhận điều này nên vội ngồi thẳng dậy, cô xua xua tay đánh tan luồng khí trước mặt. " Trần Lục Bắc.. Anh gọi em đi ăn mà đừng có quát em nữa. Hôm nay, em rất mệt, rất mệt."

" Anh cũng chỉ nói cho em biết. Người đàn ông khi nãy vội vã vì một người phụ nữ đấy. Nên cứ liệu." Giọng nói dứt khoát của Trần Lục Bắc như cái tát vô hình đến người thiếu nữ, ánh mắt nó có chút lặng xuống để cố che giấu tình cảm đến cả bản thân cũng không biết. Chính cả anh cũng không cho phép mình tin rằng chỉ vài ngày đủ làm con người để lại dấu ấn trong nhau. Nhưng khi ánh mắt Hạ Bách đột nhiên hửng đỏ, vì cái điều mà bản thân cô không nhận thức được nó khiến anh cũng sững lại.

" Em không biết.. em thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh điên à?" Hạ Bách đứng bật dậy cố phản kháng nhưng cuối cùng nó như bằng chứng cho tình cảm đang tuôn chạy trong cô. Vô tình khó tin đến mức bản thân cô nghẹn lại. Cô nhìn anh trai, khuôn mặt anh cứng đờ mang theo sự kiên định. " Điều này là không thể. Em về trước. Em bận lắm nên tuần này đừng gọi cho em."

Bước chân người thiếu nữ vội vã đến mức lãng quên mất túi quà tối đó người đàn ông kĩ càng lựa chọn. Cô đi bộ rất lâu trên con đường vắng, có vài người nhận ra, có vài người muốn chụp ảnh. Chỉ có điều khi đăng tải những bức ảnh đó, điều Trần Lục Bắc nhìn thấy vẫn là nụ cười đứa em luôn mang theo.

Hết Phần 11

Hình như truyện có vẻ không được lòng mọi người lắm. Mình chẳng biết nên nói thế nào? Chỉ là muốn biết cảm nhận của độc giả để cải thiện hiện thôi.

Cảm ơn đã theo dõi và ủng hộ mình.