Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 156: Khuỷu tay rộng rãi nhất




T

ối hôm đó, Dương Gia Cửu về nhà rất sớm, anh muốn để trống chút thời gian làm bạn với Tống Như, cho dù cô kiên cường hơn nữa, tâm trạng bây giờ cũng sẽ không tốt.

Tống Như là cô gái kiên cường nhất mà anh từng gặp, cô biết rõ mình muốn cái gì, cũng tuyệt đối sẽ không vì người khác mà thỏa hiệp.

Chính bởi vì như vậy, cô càng dễ bị tổn thương.

Dương Gia Cửu vừa vào cửa, Tống Như nghe được tiếng liền lên đón: “Anh về rồi sao? Em đã nấu cơm xong, anh rửa tay một cái có thể ăn.”

“Bây giờ em còn tâm trạng ăn cơm sao?” Dương Gia Cửu mỉm cười ôm eo cô.

“Không cười chẳng lẽ phải khóc sao? Em vì chuyện này mà khóc, vậy nước mắt của em cũng không quá đáng giá.” Tống Như xinh đẹp quyến rũ nháy mắt, ôm cổ Dương Gia Cửu: “Hơn nữa em có ông xã yêu thương em như vậy, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, em đều có thể vượt qua.”

Dương Gia Cửu sít sao kéo cô vào ngực, mềm nhẹ mở miệng: “Anh không muốn thấy em bị người hãm hại, bị người lợi dụng… Anh sẽ đau lòng.”

Anh là tổng Giám đốc Đại Thiên, là đế vương giới giải trí, mà cô là người phụ nữ anh yêu thương nâng trong lòng bàn tay.

Muốn anh trơ mắt nhìn tin đồn bên ngoài bay tán loạn, anh không làm được.

“Có anh ở sau lưng em làm chỗ dựa, em mới có thể có dũng khí như vậy, bằng không… Có lẽ em thật sự sẽ bị bọn họ bắt nạt đến khóc.” Tống Như thấp giọng làm nũng.

Bởi vì có anh, cô mới có dũng cảm tiến tới.

Dương Gia Cửu bị lời nói này thuyết phục, khóe mắt tràn đầy ý cười: “Nếu phu nhân nói như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh.”

Vợ chồng bọn họ vẫn luôn không muốn gây phiền toái, nhưng nếu như Trương Vân từng bước ép sát, cũng đừng trách Tống Như hạ thủ vô tình.



Sáng hôm sau.

Quảng cáo của WM phát sóng sắp được phát sóng.

Fan của Âu Thần từng người một biểu hiện vô cùng hưng phấn, bọn họ chờ xem chuyện cười của Tống Như và đạo diễn, lại có nghệ sĩ thay vào vị trí nam chính của Âu Thần, chờ bị diệt chết đi.

“Những fan này cũng quá buồn cười rồi.”

Âu Thần nhìn bình luận trên điện thoại di động, đắc ý nói: “Tôi hơi thể hiện ra một chút không vui vẻ, những fan thiếu não này liền vì tôi đi tới xé xác Tống Như, nếu như tôi…”

“Được rồi, đừng nói nữa, đừng để bị người nghe thấy.” Người đại diện kéo lại Âu Thần lại: “Lần trước anh tiết lộ chuyện Oatlets phong sát Tống Như, đã chọc không ít phiền toái.”

“Tôi không nói sai.” Âu Thần chuẩn bị đi gặp nhà sản xuất bộ phim tiếp theo, vô cùng đắc ý, nhưng nghĩ tới quảng cáo của WM muốn phát sóng, anh ta ít nhiều đều có chút khó chịu.

“Đều là tôi lợi dụng những fan này, mới có sự nổi tiếng hôm nay. Anh biết cái gì?”

Người đại diện không có cách nào ngăn cản sự kiêu ngạo của anh ta, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.

Có quan hệ xã hội của công ty đại diện của Âu Thần, thêm vào những fan kia cổ động, tin rằng quảng cáo của WM mặc dù phát sóng, cũng không có tiếng tăm gì tốt.

Bọn họ chờ xem chuyện cười của Tống Như.

Cũng trong lúc đó.

Tống Như ngồi trên ghế sofa văn phòng tổng Giám đốc Đại Thiên, cầm điều khiển từ xa, so với lần trước chụp ảnh chung, lần này ràng buộc với Dương Gia Cửu khiến cô vừa chờ mong vừa hoảng loạn…

Bọn họ vai trò là một đôi tình nhân, liệu có ai nhận ra thân phận của Dương Gia Cửu hay không, còn có lẽ chú ý tới quan hệ chân chính của bọn họ.

Dương Gia Cửu còn đang xem tài liệu bên cạnh biểu hiện không có gì nhiều.

Quảng cáo phát sóng trong nháy mắt, Tống Như liếc mắt liền thấy được vẻ mặt cô trên màn ảnh, cô nhìn anh không muốn rời xa như vậy, dường như nhìn toàn bộ thế giới, vẻ mặt hạnh phúc và ngọt ngào làm cho cô theo bản năng đều cảm thấy đỏ mặt.

Đương nhiên, tất cả các bức ảnh Dương Gia Cửu đều không lộ mặt, chỉ có bóng lưng và tay của anh.

Cuối cùng WM dùng bức ảnh hai người dựa sát vào nhau làm kết thúc, phối hợp với âm nhạc và kính lọc, toàn bộ hình ảnh đẹp đến mức khiến người nghẹt thở.

Sau khi quảng cáo phát sóng, WM chế tác tấm biển quảng cáo lớn trưng bày ở các trung tâm thương mại lớn, lấy tư cách hoạt động tuyên truyền series nhẫn cưới của WM đã kéo lên màn mở đầu.

Ngay sau đó điện thoại của Tiêu Dịch Trạch suýt chút nữa bị người gọi cho vỡ, rất nhiều người muốn mời Tống Như đóng phim, còn có đạo diễn dò hỏi thân phận người hợp tác với Tống Như, muốn hai người tổ chức CP tham gia biểu diễn, còn có quay phim…

Lần này quảng cáo của WM đạt đến sức ảnh hưởng chưa từng có, thoạt nhìn fan và dân mạng đều cảm thấy hình ảnh duy mỹ, hận không thể ngay lập tức đi đặt môi đôi nhẫn.

Bởi vì Tống Như diễn khiến người ta thức sự cảm nhận được hạnh phúc tình yêu, mà hôn nhân hẳn là tình yêu thăng hoa.

Nhẫn cưới càng là cam kết của hai người với nhau, mà không phải là ràng buộc.

“Trời ạ, người đàn ông này là ai, muốn Tống Như và anh ta thật sự ở bên nhau.”

“WM đây là đang quay quảng cáo hay đang quay phim, xem thế nào cũng không chán.”

“Một làn sóng thức ăn cho chó này tôi cam tâm tình nguyện ăn.”

“Tuy vai nam chính không lộ mặt, nhưng cả người khí chất quá dồi dào, tuyệt đối là tổng Giám đốc bá đạo, mạnh hơn Âu Thần kia rất nhiều. Đường chuyển qua màu hồng.”

“Vai nam chính này quá tuấn tú…”

Không ai nghĩ tới phim quảng cáo lần này nhận được nhiều khen ngợi như vậy, Tống Như cùng vơi vị nam thần thần bí này lên hot search.

Mà Âu Thần đã sớm bị người lãng quên.

Những người hâm mộ bị anh ta lung lạc kia vốn là chờ xem chuyện cười của Tống Như, nhưng hiệu quả hoàn thành phim quảng cáo khiến bọn họ không có cách nào che giấu lương tâm công kích Tống Như, từ đáy lòng bọn họ cũng cảm thấy rất hoàn mỹ.

Bàn về chiều cao và khí chất, dường như Âu Thần không phải là đối thủ vị của vị nam thần thần bí này…

Ngoại trừ không thấy mặt, những nơi khác đều hoàn mỹ rối tinh rối mù.

Trên mạng đột nhiên tuôn ra một câu nói: “May mà thay đổi Âu Thần, cho chúng ta CP đẹp mắt như vậy.”

“Tán thành tán thành. Bóng lưng của nam thần này quá đẹp trai rồi.”

Đúng lúc Âu Thần mở điện thoại ra, muốn biết phản ứng sau khi quảng cáo truyền ra, anh ta lại vẫn chờ xem cuộc vui, nhưng người đại diện của anh ta lại không cho anh ta xem điện thoại, Âu Thần mất kiên nhẫn nó: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Âu Thần… Anh vẫn là đừng xem thì hơn.” Người đại diện ấp úng.

“Ít nói nhảm đi.” Âu Thần lấy lại điện thoại từ trong tay anh ta, mang theo nụ cười châm chọc mở trang web ra, nhưng sau khi anh ta xem xong quảng cáo, sắc mặt chợt biến, còn có những bình luận kia…

“Người này là ai?”

Âu Thần căm tức hô: “Lại còn anh ta đẹp trai hơn tôi? Bọn họ mắt mù rồi.”

Người đại diện không dám trả lời, không phải khán giả mắt mù, mà là Âu Thần sống trong ảo tưởng của chính mình, không nhìn rõ sự thật.

Tuy anh ta là người đại diện của Âu Thần, nên đứng về phía Âu Thầm, nhưng sau khi anh ta xem xong đoạn phim, cũng phải công bằng nói một câu, người đàn ông kia đích thực bỏ xa Âu Thần vài con phố.

Chỉ là Âu Thần luôn rất tự phụ, không chịu cúi đầu.

“Tình thế bây giờ không giống trước kia, cậu vẫn nên thay đổi tính tình đi, ban Giám đốc công ty hỏi cũng đừng lại lộ ra vẻ mặt như vậy nữa.”

“Muốn tôi cúi đầu, không có cửa đâu.” Âu Thần tức giận hò hét đẩy cửa đi.

Người đại diện bất đắc dĩ đi theo, cho dù Âu Thần không nói gì, nhưng sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt vì tính cách của mình.

Anh ta còn chưa phát hiện, cũng vì chuyện lần này, anh ta năm trăm ngàn lượt fan.