Anh Hùng Ngục Giam

Chương 56: Phương xa​




Mặt trời dần dần hạ xuống, ánh chiều tà mờ nhạt rọi trong rừng rậm, phủ kín từng phiến lá cây, dường như là một mảnh hải dương kim sắc, tia chói lân lân. Trong thôn trại nhỏ này, vài người lớn tuổi ngồi ở chiếc ghế trước cửa nhà, nhìn mặt trời chiều, thần sắc bình thản, tựa như nhớ đến những câu chuyện xưa.

Cái này chỉ là một thôn trang nhỏ bình thường, những người lớn tuổi đó ở chỗ này ở cả đời, nhưng người khách như Hoàng Dật, cả đời có thể cũng chỉ đi ngang qua đây một lần.

"Meo meo~" đúng lúc này, mèo trắng nhỏ duỗi lưng một cái, mơ mơ màng màng kêu một tiếng, mở mắt to nhập nhèm, đầu nhỏ nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Khi nó nhìn thấy đứng Hoàng Dật trước cửa sổ thì, mắt to nhất thời nháy lên, lại làm nũng kêu một tiếng "Meo meo~~~", âm cuối kéo rất dài, nũng nịu, như là không dậy nổi giường.

"Em lại như thế rồi! Còn muốn anh ôm em rời giường." Hoàng Dật quay đầu lại, nhìn mèo trắng nhỏ một chút, lắc đầu cười, đi qua ôm lấy nó.

Mèo trắng nhỏ hài lòng cọ cọ trong lòng Hoàng Dật, híp mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Mặt trời chiều ngoài cửa sổ tà tà chiếu vào, chiếu lên trên người bọn họ, nổi lên ánh sáng vàng nhu hòa, kéo ra cái bóng thật dài.

"Đi thôi! Chúng ta phải tiếp tục đi." Hoàng Dật sờ sờ đầu của mèo trắng nhỏ, đi tới bên cạnh tiểu Uông, khẽ đẩy nó một chút.

Tiểu Uông đang ngủ say trên mặt đất, chảy nước bọt, bị Hoàng Dật đẩy như thế, nhất thời còn không muốn đậy, đuôi nhẹ nhàng đảo qua, không có phản ứng gì.

Hoàng Dật cũng không quản nó, trực tiếp đẩy cửa đi.

Lúc này, tiểu Uông rốt cục có phản ứng, nhanh chóng lung lay lắc lắc đứng dậy, híp mắt buồn ngủ, như đang ở cõi thần tiên, vừa đi vừa ngủ, chảy một đường nước bọt.

Đi xuống dưới lầu, bé gái của quán trọ đang ngồi ở cửa, dưới ánh chiều tà, chống cằm, nhìn phương xa được mặt trời chiều soi sáng, tựa như đang ước mơ thế giới bên ngoài.

Nghe tiếng bước chân của Hoàng Dật, cô bé quay đầu lại, lập tức đứng lên, giòn giã nói: "Đại ca ca, anh phải đi sao?"

"Ừm." Hoàng Dật gật đầu.

"Anh muốn đi chổ rất xa rất xa sao?" Bé gái ngẩng đầu, ước mơ nhìn Hoàng Dật.

"Ừm." Hoàng Dật lần thứ hai gật đầu.

"Em cũng muốn đi." Cô bé hâm mộ nói, "Bất quá em còn nhỏ, không thể đi chổ rất xa. Em nghe Thi Nhân ca ca nói, chổ rất xa có hải dương do hoa tươi trải thành, có thảo nguyên nơi bồ công anh bay thành, có cây thụ thế giới bự hơn cả cây thụ trong thôn, có cự long bay lượn trên bầu trời trong truyền thuyết, còn có anh hùng trong lời ca sử thi, đây là thật sao?"

"Đúng vậy." Hoàng Dật đưa tay sờ sờ đầu của cô bé.

Cô bé cắn cắn môi nhỏ, bỗng nhiên chạy đến ngăn tủ bên cạnh quầy hàng, từ bên trong lấy ra một búp bê vải, hai tay đưa cho Hoàng Dật, nói: "Đại ca ca, đây là búp bê vải em thích nhất, anh giúp em đem đi phương xa được không? Như vậy lúc em nhìn về phương xa, em sẽ biết búp bê vải của em đã đi chỗ đó, tại phương xa để lại dấu của em."

Hoàng Dật mỉm cười, vươn tay cẩn thận tiếp nhận búp bê vải, giống như tiếp nhận hy vọng của cô bé.

Ngay sau đó, hắn chăm chú mà đem búp bê vải treo ở trên lưng, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đôi giầy, đưa cho cô bé, sờ sờ đầu, nói: "Đôi giày này cũng là ở phương xa đến, tặng cho em, chờ em trưởng thành, mang nó vào đi đến chổ em muốn đi!"

Nói xong, Hoàng Dật mang theo búp bê vải đi ra quán trọ, đạp mặt trời chiều, đi về phương xa.

...

Mặt trời hạ xuống, ánh trăng sáng dẫn dắt bảy vì sao xung quanh chậm rãi hiện lên.

Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ nhanh chóng di chuyển trong rừng rậm, đi thẳng hướng bắc, ở trong rừng rậm hình thành một cái bóng kéo dài.

Hắn đã bôn ba như thế một đêm, vượt qua vô số suối nhỏ, vượt qua vô số ngọn núi. Nhưng mỗi một lần leo lên đỉnh núi nhìn ra phương xa, đều chỉ có thể nhìn thấy nhiều đỉnh núi hơn, tựa như vô biên vô hạn, vĩnh viễn cũng đi không hết.

Lúc này, Hoàng Dật lại một lần nữa leo lên một đỉnh núi, nhìn xuống xa xa.

Nhất thời, con ngươi của hắn co rụt lại!

Chỉ thấy phía dưới đỉnh núi, một hồ nước thật lớn hiện ra ở trước mắt, hồ nước bình tĩnh trải một tầng ánh trăng sáng tỏ, bốc lên từng làn khí tức trắng, hoà lẫn với ánh trăng sáng tỏ, đồ sộ mỹ lệ không gì sánh được! nguồn TruyenFull.vn

Trong đêm tối, hồ nước này dường như là một quốc gia thần thánh!

Hoàng Dật thở ra một hơi thật dài, hồ nước này tám chín phần cũng là hồ nước trong miệng của thần thú, khí tức thần thánh có thể khiến cho mèo trắng nhỏ thức tỉnh cũng ở chỗ này!

Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ nhanh chóng lao xuống núi, tiểu Uông cũng hưng phấn theo ở phía sau, nhằm phía hồ nước đầy ánh trăng kia.

Rất nhanh, Hoàng Dật chạy ra khỏi rừng rậm, đi tới bên bờ hồ nước, ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Hồ nước này lớn vô cùng, mênh mông vô bờ, dường như một mảnh hải dương, ánh trăng thăng trên mặt hồ, rất có một loại cảm giác "Trên biển sinh trăng sáng". Luồng khí tức màu trắng bốc lên trên mặt hồ vô cùng dồi dào, mênh mông vô bờ, chỉ đứng ở bên bờ hít vào một hơi, đã cảm thấy cả người sảng khoái, mệt mỏi trên đường đi tất cả đều biến mất sạch sẽ, cả người đều trở nên tràn đầy tinh thần.

Bất quá những luồng khí tức màu trắng này, hiển nhiên không phải đạo khí tức thần thánh tinh thuần nhất, không cách nào khiến cho mèo trắng nhỏ thức tỉnh, mà muốn tìm kiếm tia khí tức thần thánh trong một hồ nước lớn như vậy, không khác mò kim đáy biển.

Hoàng Dật đoán rằng, đọa khí tức thần thánh đó trân quý như vậy, khẳng định là ở chổ người bình thường không đến được, mà chổ như vậy chỉ có hai nơi, một là đáy hồ, còn lại cũng là trong đảo nhỏ giữa hồ nước.

Đáy hồ thì Hoàng Dật không đi được rồi, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp đi dạo hồ nước, tìm kiếm xem có đảo nhỏ khả nghi hay không.

Thế nhưng bốn phía cũng không có thuyền, đi đến giữa hồ nước là một chuyện vô cùng khó khăn, Hoàng Dật suy nghĩ một hồi, quyết định trước tiên đi dạo vòng quanh hồ nước này, nhìn xem có chổ khả nghi hay không.

"Tiểu Uông, mũi mày thính, lưu ý dọc đường có mùi vị kỳ quái nào hay không, hiện tại phải dựa vào mày." Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ, cúi đầu nói với tiểu Uông.

"Gâu gâu!" Tiểu Uông nhanh chóng gật đầu kêu hai tiếng, âm thanh vang dội, trung khí mười phần, dường như vì bản thân mình rốt cục có thể được trọng dụng mà cảm thấy tự hào. Ngay sau đó, nó cấp tốc điều tra bên bờ, đi phía trước một lúc, lại cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi.

Hoàng Dật cũng lập tức đuổi kịp, cẩn thận quan sát trái phải, tìm kiếm một chút dấu vết.

Cứ như vậy, Hoàng Dật theo tiểu Uông dạo quanh bờ hồ càng đi càng xa, dần dần biến mất ở phương xa.

Ngay sau khi bọn họ biến mất, luồng khí tức màu trắng trong không khí đột nhiên cuồn cuộn, cấp tốc ngưng tụ, hình thành một đầu rồng mờ ảo, ánh mắt tang thương, như có suy nghĩ nhìn xa về phương hướng Hoàng Dật biến mất...