Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 13




"Người này đã làm gì?"
"Cái này có liên quan đến một ít tư mật của Nam gia, nguyên nhân cụ thể tôi không thể nói cho cậu. Cậu vẫn là trực tiếp hỏi Viên ca đi." Tạ Tấn Trạch do dự một chút vẫn là không nói toàn bộ.
Tần Thu chua xót lắc lắc đầu, nghĩ đến những lời nói của Tạ Tấn Trạch.
Omega tên Lâm Ngôn này, là lí do khiến Nam Viên chán ghét Omega, mà Tạ Tấn Trạch cũng không nguyện nói cho cậu biết, cho nên chân tướng chỉ có một -Lâm Ngôn là người Nam Viên thích!
Không biết lúc đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Nam Viên bởi vì cậu ta mà trở nên chán ghét Omega, cho nên mới coi trọng Beta là cậu.
Suy đoán này khiến tâm trạng của Tần Thu như rơi xuống đáy vực.
Thấy Tần Thu trầm mặt, Tạ Tấn Trạch nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tần Thu, cậu còn yêu Nam Viên đúng không?"
"Hả?" Tần Thu bối rối ngẩng đầu.
"Lúc trước các cậu rốt cuộc vì sao mà chia tay hả?" Tạ Tấn Trạch hỏi, "Tôi hỏi Viên ca, cậu ta cũng không chịu nói. Nhưng tôi thấy, có phải lúc đó các cậu có hiểu lầm gì hay không. . . . . ."
"Không có hiểu lầm."
Tần Thu mím môi, thản nhiên mà mở miệng.
Làm sao có hiểu lầm, cậu và Nam Viên, ngay từ đầu chính là một sai lầm. Kể từ lúc cậu quyết định che giấu giới tính của mình, bọn họ đã định là không có kết quả. Cậu dựa vào tình cảm của Nam Viên dành cho mình chiếm lấy ba năm ôn nhu của hắn, nhưng từ đầu đến cuối lại không đáp lại, cho nên khi Nam Viên đứng bên cạnh người khác, Tần Thu một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lâm Ngôn này, kỳ thật ba năm trước Tần Thu đã gặp qua.
Trên con đường nhỏ trong rừng phía sau vườn trường, hai người sóng vai cùng đi. Bóng lưng cao hơn nhìn qua rất quen thuộc, mặc dù ở rất xa không thể nhìn rõ, nhưng Tần Thu tin chắc đó là Nam Viên. Mà thiếu niên bên người hắn, vui cười kiễng mũi chân hôn lên sườn mặt hắn.
Hắn cũng không có đẩy ra.
Tần Thu biết, cậu và Nam Viên cuối cùng vẫn là phải đi tới bước này.
Vì cái gì chia tay? - không phải bởi vì bị phản bội mà phẫn nộ, mà là vì lòng tự trọng đáng xấu hổ của cậu.
Trước khi Nam Viên kịp nói ra, cậu đã đề nghị chia tay.
Khi Nam Viên ở bên những người khác, Tần Thu ngay cả suy nghĩ tranh giành cũng không có. Cậu thật sự chịu đủ rồi! Ba năm, mỗi ngày trong lòng đều hoảng sợ, một mặt sợ có một ngày sẽ bị Nam Viên phát hiện ra chân tướng, một mặt lại lưu luyến hương trà ôn nhu này.
Sau đó, cuối cùng cũng không cần phải rối rắm nữa.
Hết thảy đều đã xong.
-
Thẳng đến hôm nay, Tần Thu cuối cùng cũng biết được kẻ khiến mình mất đi tất cả, Lâm Ngôn.
Hơn nữa cậu còn biết, có lẽ chính mình mới là "người thứ ba" chen chân giữa bọn họ. Nam Viên và Lâm Ngôn trình diễn một màn tuyệt thế tình yêu AO ngang trái, sau đó trải qua vô số chuyện rồi tu thành chính quả. Mà cậu, một Beta, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ cản đường.
Rất tốt.
"Tạ ca, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết." Tần Thu thở dài trong lòng, cứng rắn tươi cười, "Tôi và Nam Viên không có chuyện gì cả, là hòa bình chia tay."
Tạ Tấn Trạch còn muốn nói cái gì đó, nhưng Trình Hạo đã trở lại.
Tạ Tấn Trạch tự giác ngậm miệng, thông qua mấy ngày cùng Trình Hạo trao đổi qua Wechat, Tạ Tấn Trạch nghĩ đến Trình Hạo không biết chuyện giữa Tần Thu và Nam Viên, cho nên không muốn ở trước mặt y nhắc tới việc đó.
"Thức ăn ở bệnh viện này cũng không tệ lắm, tôi lấy ba món khác nhau. Cùng ăn đi!" Trình Hạo không biết từ nơi nào thuê được chiếc bàn nhỏ cùng ba chiếc ghế xếp, đem cơm đã mua bày lên đó.
Tần Thu thầm khen Trình Hạo một cái, y xuất hiện đúng lúc cắt ngang một màn xấu hổ của cậu và Tạ Tấn Trạch.
Trình Hạo vẻ mặt nghi hoặc liếc Tần Thu một cái.
"Đồ ăn không tồi, đều là món tôi thích." Tần Thu cũng không định giải thích với y.
"Đương nhiên rồi, làm người đại diện của cậu nhiều năm như vậy, thứ cậu thích tôi còn không rõ sao. Đến đến đến, chân giò cậu thích nhất nè!" Trình Hạo đắc ý nói, "Tạ ca, tôi cũng không biết anh thích ăn cái gì, liền chọn mấy thứ, anh xem xem thế nào. Không được thì đổi với tôi, tôi còn chưa đụng đũa vào đâu!"
Tạ Tấn Trạch nhìn hai phần cơm trên bàn. Bên trong phần cơm trước mặt mình, anh ta ghét nhất là nấm hương. Còn phần cơm bên kia của Trình Hạo, anh ta ghét nhất là măng.
Đệch! Tạ Tấn Trạch khinh thường bĩu môi.
Hai phần cơm trưa rác rưởi này, đúng là tám lạng nửa cân mà.
"Tùy tiện. Tôi sao cũng được."
Tạ Tấn Trạch ngồi xuống, mặt không chút thay đổi.
Tần Thu nhìn lướt qua, nói: "Tạ ca không ăn nấm hương, cũng không ăn măng! Hai phần đồ ăn này của anh, anh ấy đều không thích."
"Sao cậu không nói sớm hả!" Trình Hạo cứng họng, "Kia, hay là tôi đi xuống mua phần khác nha?"
Tạ Tấn Trạch do dự một chút, cũng không thể không biết xấu hổ mà phiền Trình Hạo đi thêm một chuyến nữa: "Thôi, tôi cũng không yếu ớt như vậy, ăn tạm đi."
May mắn là, mọi người đều ăn chung đồ ăn. Tạ Tấn Trạch đoạt của Tần Thu mấy cục chân giò, ăn cùng với cơm.
Ăn xong cơm trưa, Tạ Tấn Trạch muốn đi một chuyến đến cục cảnh sát, Tần Thu và Trình Hạo cũng chuẩn bị quay về đoàn phim.
Nam Viên bên này đã được tiêm thuốc an thần, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì. Kì mẫn cảm qua hai ba ngày sẽ kết thúc, đến lúc đó tự nhiên có thể trở về tiếp tục quay phim.
-
Tin tức Nam Viên đến kì mẫn cảm, bởi vì có liên quan đến cảnh sát, cho nên vẫn là không thể che giấu, bị truyền thông nghe được.
Ngày hôm sau liền leo lên đầu đề bát quái.
Bởi vì có luật bảo vệ kì mẫn cảm cùng thân phận của Nam Viên, mọi người đối với kì mẫn cảm của Nam Viên có độ khoan dung rất cao. Về chuyện Nam Viên đả thương người cũng không bị truyền thông đưa tin, ngược lại trọng tâm đặt ở việc Nam Viên đến tột cùng là trải qua kì mẫn cảm cùng Omega nào?
Paparazzi trong lúc nhất thời muốn biết tình hình cụ thể và chi tiết nên đã vây quanh đoàn phim. Hai ngày nay khách sạn tóm được mấy tên phóng viên trà trộn vào đây để săn ảnh; ngay cả cửa lớn đoàn phim cũng muốn bị phóng viên phá hỏng. Đạo diễn, nhân viên công tác và toàn bộ diễn viên chỉ có thể lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
"Đám chó săn này thật phiền quá!" Tần Thu không kiên nhẫn nói, mấy ngày nay ít nhiều cũng mười mấy phóng viên tìm đến cậu, toàn bộ đều muốn hỏi về sinh hoạt cá nhân của Nam Viên.
"Nhưng mà ai lại làm cho ảnh đế của chúng ta đột nhiên tiến vào kì mẫn cảm thế?" Kha Dĩnh vén vén tóc, ả hối hận vì ngày đó không có phân diễn mới xin phép rời đoàn phim, nếu sớm biết Nam Viên đột nhiên đến kì mẩn cảm vào ngày đó, ả nhất định sẽ ở lại đoàn. Hiếm mới cơ hội tốt để tiếp cận Nam Viên nhưng lại để lãng phí như vậy.
"Chuyện như kì mẫn cảm, ai có thể tính chuẩn được?" Trình Hạo chột dạ phản bác. Y nhất định phải đem cái nhà hàng bán canh bồ câu rách nát kia đánh giá kém kém kém!!
Vương đạo nhìn mọi người, lại nhìn lướt qua đám phóng viên đang sôi sục ở bên ngoài, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo quang.
"Hay là, chúng ta tương kế tựu kế, dựa vào chuyện này làm chút việc?" Vương Khôn càng nói càng hăng hái, "Dù sao bọn họ cũng không biết Nam Viên đang cách ly ở bệnh viện, phóng viên muốn biết sinh hoạt cá nhân của Nam Viên, chúng ta liền cho bọn họ biết! Cơ hội tốt như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này xào bộ phim của chúng ta một chút!"
"Kha Dĩnh, cô cũng phối hợp một chút, phát mấy cái Weibo. Bất quá không cần nói rõ, mập mờ một chút! Chỉ xào thôi, chúng ta không cần đứng ra nói, tôi chút nữa liên hệ với mấy người bên dưới, làm cho bọn họ "lỡ miệng", không cẩn thận để lộ ra chút tin tức cho đám chó săn kia!"
Vương đạo đắc ý sắp xếp kế hoạch, bàn về xào CP, truyền chuyện xấu, tạo bát quái, gã là chuyên nghiệp nhất!.