Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 142




Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô chừng mười giây, rồi thả tay cô ra.

Lãnh Tiểu Dã cất bước trở về phòng.

Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay phải lên phía lão quản gia.

"Phong tỏa tất cả lối ra vào của lầu 9."

cô đã nhiều lần trốn thoát khỏi anh, khiến giờ đây anh không còn cách nào để tin tưởng cô.

Lão quản gia nhẹ nhàng gật đầu, dẫn bọn cận vệ đi ra khỏi phòng.

một lát sau, lúc trở lại ban công, cô chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào ban công, phía sau là biển đêm mênh mông bát ngát, người đàn ông kia rất bá đạo, nhưng lại vô cùng cô đơn.

Bọn cận vệ cùng lão quản gia đều đi mất.

Thấy cô đã trở lại, đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên một tia sáng.

Lãnh Tiểu Dã cười cười với anh, nhấc chân, đi đến lan can ngắm cảnh biển trước mặt.

"Sao anh lại lên chiếc thuyền này?"

Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, cùng cô ngắm biển, "Chuyện này, tôi không thể trả lời em được."

anh không thích nói dối, cũng chẳng thèm nói dối làm gì, nhưng lại không muốn cho cô biết, anh liền nhanh chóng từ chối trả lời.

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, rồi nhìn bờ vai anh, "Vết thương của anh... Thế nào rồi?"

"đã tốt hơn rồi."

"Tiểu Tuyết đâu?"

"đang ở nhà tôi."

"Nhà anh?"

"Phủ bá tước Đặc Lôi Toa." Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, "Thân phận của tôi, tôi nghĩ em chắc cũng đã biết, vậy... Em có thể nói chuyện của em cho tôi nghe được không?"

"Tôi?" Lãnh Tiểu Dã nháy mắt, "Chuyện của tôi, không phải anh đã điều tra nhiều lần rồi sao?"

"Tôi muốn biết nhiều hơn về em." Giọng nói anh vô cùng bá đạo, "không đúng, phải nói là tất cả."

"Bá tước tiên sinh." Lãnh Tiểu Dã không hề né tránh ánh mắt anh, "Nếu anh muốn biết mọi thứ về tôi, anh sẽ phải dùng mọi thứ của anh để đánh đổi, như vậy mới có thể công bằng cho cả hai chúng ta."

Công bằng?!

Trong thế giới của anh, chưa từng có người nào từng nói với anh hai chữ "công bằng".

Thế giới của anh, không hề có bất kỳ sự lựa chọn nào.

Lãnh Tiểu Dã lại mở miệng, "không bằng, chúng ta trao đổi một chút, anh có thể tùy tiện hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, nếu tôi trả lời lại, anh phải đáp lại câu hỏi của tôi, anh thấy thế nào?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nghĩ nghĩ, "Nếu như tôi không muốn trả lời câu hỏi đó, tôi có quyền từ chối."

"một lần từ chối, anh sẽ mất đi một cơ hội." Lãnh Tiểu Dã nói.

"Lúc trả lời, không ai được phép nói dối." anh nói ra điều kiện của mình.

Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy, chúng ta bắt đầu."

Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi vấn đề anh mà quan tâm nhất, "Lần đầu tiên của em chính là đêm đó, đúng không?"

Lãnh Tiểu Dã mím môi, "Đúng vậy."

anh hài lòng nở một nụ cười, "Bây giờ, đến lượt em hỏi tôi."

"anh thực sự là người mua tôi về sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, "Đúng vậy."

"Tôi muốn có một vài hình phạt cho người nói dối." Lãnh Tiểu Dã xoay người anh lại, sau đó đem bàn tay mình đặt lên ngực anh, "Nếu anh nói dối, tôi sẽ cảm nhận được nhịp tim của anh."

Bộ dạng của cô hoàn toàn như một đứa trẻ.

Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, cảm thấy trò chơi này rất thú vị.

"Bây giờ, nhìn vào mắt tôi, trả lời lại lần nữa, tôi được anh mua về?"

"Đúng vậy, tôi mua em với giá một triệu."

"Ở đây sao?" Lãnh Tiểu Dã theo bản năng tiếp tục hỏi.

anh không hề mắc bẫy cô, "không, lần này phải đến lượt tôi chứ."

"Được." cô thu hồi bàn tay lại, anh hỏi đi."

Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào lan can, ánh mắt màu lam sâu xa nhìn cô, "Tiểu Dã, em thích tôi, đúng không?"