Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 162




Người tới xem mỗi lúc mỗi đông, mỗi lần một con thú bông rơi xuống lối ra, bọn họ đều thét lên mộttrận chói tai.

Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ từng con vào trong lòng cô, miệng không ngừng tính.

"Năm nụ hôn!"

"Sáu nụ hôn!"

...

"Mười nụ hôn!"

Chửi rủa không hiệu quả, gấu bông trong lòng cô đã ôm không được nữa rồi, cô lập tức quýnh lên, chia gấu bông cho một số bạn nhỏ xung quanh, chỉ chừa lại con mèo trắng cho mình.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lại muốn gắp tiếp, cô vươn tay đoạt chiếc hộp lại.

"Tôi muốn chơi trò khác, suýt nữa đã bị anh chơi hết rồi."