Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 406: Bá tước đại nhân uy hiếp (7)




"không cần, tôi không bị thương." Lãnh Tiểu Dã nâng nâng cánh tay, "Cái này còn cần kiểm tra sao, liếc mắt một cái đã thấy rồi mà?"

"Thực xin lỗi, tiểu thư, đây là... Ý của Bá tước tiên sinh." Luật sư Trần khẽ cau mày, giọng điệu lấy lòng, "Nếu tiên sinh biết, chúng tôi không giúp tiểu thư kiểm tra, ngài ấy sẽ không vui."

Lãnh Tiểu Dã cũng không muốn khó xử đối phương, lúc này nhún nhún vai, "Vậy... Có thể đợi tôi ăn cơm xong rồi mới kiểm tra được không."

cô thật sự rất đói.

"Đương nhiên." Vẻ mặt của luật sư Trần buông lỏng, "Ngài ăn cơm trước, cứ từ từ ăn, không cần phải gấp."

đi đến bên cạnh bàn, nhìn bữa tối bày phong phú trên bàn, Lãnh Tiểu Dã chỉ khẽ gật đầu một cái.

cô chỉ có một mình, làm sao ăn nhiều như thế được?!

"Nhiều quá, sao tôi ăn hết?"

một nữ giúp việc vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt nói, "Thực xin lỗi tiểu thư, bởi vì không biết khẩu vị của ngài, cho nên cố ý làm vài loại thức ăn khác nhau, chúng tôi tuyệt đối không có ý đùa cợt ngài..."

"À..." Thấy đối phương sợ tới mức thanh âm phát run, Lãnh Tiểu Dã vội vàng hướng cô ấy cười khoát tay, "cô đừng để ý, tôi không có ý đó, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, vất vả cho mọi người rồi."

Nữ giúp việc thế này mới khẽ thở nhẹ một hơi, lui qua một bên.

Lãnh Tiểu Dã cầm dao nĩa lên tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa lắc đầu.

Gặp phải bạn trai cường thế bá đạo như vậy, thật đúng là cần thời gian để thích ứng mà!

Bên kia bác sĩ còn đang chờ, Lãnh Tiểu Dã cũng không tiện dây dưa, nhanh chóng ăn xong, liền đến phòng ngủ chính trên lầu để bác sĩ kiểm tra.

Nữ bác sĩ sau khi giúp cô tiến hành kiểm tra theo đúng quy trình, cười cười bảo với cô rằng không có gì đáng lo.

Lãnh Tiểu Dã chỉ khẽ nhún vai, thân thể của cô đương nhiên cô biết, chẳng qua chỉ là đánh một trận mà thôi, làm sao có trở ngại gì.

Ngay lúc cô chuẩn bị đứng dậy rời khỏi giường, nữ bác sĩ cũng đã tiếp tục mở miệng.

"Nhưng mà, vì xác định thân thể của ngài khỏe mạnh hoàn toàn, sang mai nagfi avanx nên đến bệnh viện của tôi, tôi sẽ làm thêm một vài kiểm tra khác.”

"Còn phải kiểm tra?" Vẻ mặt Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc.

"Vừa rồi chỉ là những kiểm tra thông thường, nếu nội tạng hoặc xương cốt hay não bị tổn thương..."

"không cần đâu."

không đợi bác sĩ nói xong, Lãnh Tiểu Dã đã nghiêm khắc cự tuyệt.

Công việc của chiều nay bị hủy hoàn toàn, ngày mai cô còn phải đi mua thêm nguyên vật liệu thêm lần nữa, làm sao có thời gian lãng phí để đến bệnh viện làm kiểm tra.

"Nhưng mà, chẳng may..."

"không có chẳng may, tôi nói không cần là không cần!"

Lúc này đây, Lãnh Tiểu Dã kiên quyết lạ thường.

Chỉ đánh nhau một trận mà thôi thôi, chẳng lẽ còn có thể đánh đến mức chấn động não hay sao?

Bác sĩ nhìn ra thái độ của cô, cũng không dám nói gì nữa, lúc này rời khỏi gian phòng của cô.

Lãnh Tiểu Dã thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy giấy và bút từ túi xách của mình ra, cẩn thận nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Tu La, sau đó liền nhanh chóng phác hoạ lên giấy.

Rất nhanh, phác hoạ của Tu La đã xuất hiện trên mặt giấy.

Nhìn lại bức họa, sau đó sửa chữa thêm mốt ít chi tiết, sau khi xác định Tu La trên bức họa và Tu La cô đã gặp hoàn toàn giống nhau.

Lãnh Tiểu Dã lấy điện thoại di động ra, chụp lại bức họa, sau đó gửi đến cho Hoàng Phủ Diệu Dương, cô lại đem hình ảnh gửi cho Kiều.

Kiều vốn là cảnh sát hình sự quốc tế, ở phương diện này có nhiều tài liệu và nhân mạch hơn, gửi đến cho ông nói không chừng sẽ có thể giúp được chút ít.

Sau khi đem hình ảnh chuyển đi, cô lập tức liền gọi một cú điện thoại cho Kiều.

"Chú Kiều, chú giúp con điều tra người mà con vừa gửi hình đến rốt cuộc là ai.”

"Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Kiều lập tức hỏi lại.v