Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 460: Tê nghịch ngợm xấu xa này (1)




Editor: Vũ Cát Gia Gia

Khi hoàng hôn ngày lui xuông phía tây.

Nắng chiều đã muốn rơi xuống phía ngọn núi sau anh ,chỉ chừa một tảng lớn ánh nắng chiều như lửa.

Theo góc độ mà Lãnh Tiểu Dã nhìn sang, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở đó, trước mặt bị một mảng ánh nắng lớn chiếu lên, mái tóc ướt nhẹp màu vàng kim cũng bị một mảnh hồng quang làm cho choáng váng.

một viên bọt nước, theo tóc anh chảy xuống dưới đây, rơi trên sóng mũi cao của anh.

Sau đó, chậm rãi xuống phía dưới mũi, ngưng ở chóp mũi, đậu ở trên kia hồi lâu, thật lâu không chịu hạ xuống, tựa hồ đang quyến luyến ở dung nhan tinh xảo ấy.

Nếu tương lai bọn họ có đứa con như trong lời nói, nhất định cũng rất được.

Nghĩ như vậy, Lãnh Tiểu Dã liền cười rộ lên.

"Em mới không muốn, sinh con thật là phiền phức, đứa nhỏ một khi khóc lên, em nghĩ thôi cũng muốn đau đầu..." Giơ bàn tay lên, giúp anh lau quệt nước kia, cô tiếp tục nói, "Bất quá, nếu anh đáp ứng sẽ chăm sóc cho nó, bản thân em có thể suy nghĩ lại một chút."

anh giơ lên khóe môi, hơi lạnh trong lòng ngón tay nhẹ nhàng mà lướt qua gò má của cô.

"anh thích con gái, nếu có thể giống em đáng yêu như vậy."

Hơi lạnh ở đầu ngón tay, mang đến một trận xúc cảm tê dại, Lãnh Tiểu Dã đưa tay đem khăn mặt để ở nơi ẩm ướt của anh mà lau.

"Mới không phải đâu, con giống mẹ, mới giống con gái ba ba."

"Phải không?" Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi để sát vào mặt cô, "Con trai cũng không tệ, đến lúc đó, anh sẽ dạy nó dùng súng, cưỡi ngựa, săn thú... Đến lúc đó, chúng ta dẫn nó cùng đi gặp Arthur."

Chỉ cần là cô sanh, muốn anh trông nom con trai hay con gái anh đều thích.

Kế tiếp, hai người ai cũng không nói gì thêm.

Mặt đã đủ gần, môi cũng đã đụng tới đối phương.

Phía sau, miệng là không nên dùng để nói chuyện.

Có một loại ngôn ngữ không âm thanh, nhưng so với thanh âm càng muốn thuần túy hơn, trực tiếp hơn, mãnh liệt hơn.

Ôm lấy eo của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương thâm tình hôn đôi môi của cô.

Trong đầu lại nổi lên một hình ảnh mơ hồ, anh và cô còn có một cái đứa bé nho nhỏ, cùng nhau nắm tay, đi qua dưới hoàng hôn thảo nguyên.

Hình ảnh như vậy, quá cực kì tốt đẹp.

Hai người ôm lẫn nhau, môi lưỡi dây dưa hôn say đắm.

Hai người đều hôn thành một cái.

Thẳng đến, có bọt nước lạnh như băng đột nhiên đánh tới trên người của hai người.

Trong núi đêm thoáng lạnh, nước lạnh đột nhiên đánh tới, hai người đều là một trận nổi da gà.

Lúc này, hai người mới hồi phục tinh thần lại, xoay mặt nhìn sang, chỉ thấy Arthur không biết từ lúc nào đã chạy tới gần hai người, hai người đang ngồi đột nhiên trên người dính vài bọt nước, nước trên hai người chính là do nó đá tới.

"Ha..." Lãnh Tiểu Dã đưa tay lau vệt bọt nước trên mặt bị nó đá tới, cười mắng ra tiếng, "Cái tên nghịch ngợm xấu xa này!"

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười cười, cầm lấy khăn mặt giúp cô lau bọt nước trên mặt, sau đó mới đem lau khô bản thân, Lãnh Tiểu Dã giúp anhlấy quần áo thay ra, nắm Arthur cùng Lãnh Tiểu Dã cùng nhau trở lại doanh địa.

Sau khi ăn xong bữa cơm tối, mọi người đơn giản nghỉ ngơi hồi phục, xong rồi mang theo Arthur đi khu vực săn bắn, mới một lần nữa trở lại phủ bá tước.

Arthur đã muốn có thể một mình đi săn bắn, đủ để chứng minh nó có trong mình được năng lực sinh tồn ở tự nhiên, không sai biệt lắm cũng là lúc nên đưa nó quay về thảo nguyên.

Vào lúc ban đêm, Hoàng Phủ Diệu Dương xử lý một ít văn kiện cần thiết, sau đó lại vào biệt thự an bài một ít.

Sáng sớm hôm sau, liền mang theo Lãnh Tiểu Dã cùng Arthur, cùng mấy vị binh lính tinh anh lựa ra từ trong quân đội cùng nhau đi đến Châu Phi.

Vì lý do an toàn, Hoàng Phủ Diệu Dương không có mang ông quản gia đi theo, mà là để ông chăm sóc ở nhà và trông chừng hoạt động công ty đưa vào bình thường.