Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 465: Vua thảo nguyên (3)




Editor: thutrang811

Cá sấu cũng không có lùi bước, thay đổi phương hướng, cẩn thận tiếp cận ngựa chiến trong nước bùn.

Arthur nhảy mình lại qua che ở trước mặt con mồi, khom người, không vui phát ra một tiếng kêu khẽ.

Sau đó, nó bắt đầu hướng tới kẻ không mời kia phát động tiến công.

Cá sấu nhanh chóng thối lui trong bùn, Arthur lui về bên người linh dương, cắn nó kéo ra khỏi nước bùn.

Kẻ kia lại một lần nữa lại gần, Arthur phát ra phẫn nộ, mạnh mẽ phóng đến, liền nhảy xuống thân thể nó, cắn xé.

Cá sấu lập tức phản kích.

Hai cái thân ảnh ở trong bùn cắn nhau thành một đoàn, nước bùn văng tung toé, dù Lãnh Tiểu Dã cầm súng, cũng không dám tùy tiện động thủ.

Phía sau, hai vị này đã muốn đánh nhau, nếu cô nổ súng, rất có thể sẽ đả thương Arthur.

hiện tại, cũng chỉ có thể dựa vào một mình Arthur.

cô không nói gì thêm, bàn tay cầm súng, cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi, bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương cũng nắm thật chặt kính viễn vọng.

Trong bùn, Arthur cùng cá sấu vẫn đang chiến đấu.

Ở trong nước, cá sấu da dày thịt béo có vẻ cực kỳ linh hoạt, răng nanh tê cắn, đuôi to đá ở nước bùn, mặt bị bám một mảnh mưa bùn.

Rất nhanh, Arthur xinh đẹp kim quang cũng đã bị vẩy cả người bùn lầy.

Nhắm ngay cơ hội, Arthur mạnh mẽ nhảy lên trên lưng cá sấu, cắn một cái.

Cá sấu thống khổ giãy dụa, cố sức đem nó quăng xuống, trên đầu đã là huyết nhục mơ hồ, không dám ham chiến, kéo một thân bùn máu nhanh chóng bơi trở về chỗ nước sâu.

Arthur đứng ở trong bùn, trên người bùn lầy run lẩy bẩy, ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài.

Sau đó liền xoay người lại, đem ngựa chiến kéo dài tới trên bờ, ăn ngấu nghiến.

Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn dáng vẻ của tên kia, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười trên khuôn mặt của đối phương.

Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi kính viễn vọng, cầm lấy bàn tay đanh nắm súng của cô, nhặt hai chiếc túi trên đất đưa tay đem cô kéo lên.

"đi thôi, chúng ta về lều trước."

Cá sấu sẽ không tiếp tục lên bờ công kích, Arthur hiện tại đã có đồ ăn, trong thời gian ngắn sẽ không có tình huống gì phát sinh.

hiện tại đã là buổi tối, bọn họ cũng nên quay về doanh trại.

Hai người sánh vai bên nhau, Hoàng Phủ Diệu Dương một tay nắm bàn tay Lãnh Tiểu Dã, trong một bàn tay còn quơ một cái bộ xà xoa, thỉnh thoảng thoảng qua bụi cỏ trước mặt.

Đêm xuống, nhiều loại rắn cũng sẽ xuất hiện, trên thảo nguyên Châu Phi này rắn độc chiếm phần đông, cần phải cẩn thận nhiều.

Hai người thuận lợi trở lại doanh địa, thủ hạ đã sớm chuẩn bị tốt cơm, nhìn hai người trở về, lập tức dẫn bọn họ đến chiếc bàn nhỏ giản dị vừa đem bữa tối đã chuẩn bị xong bưng lên.

Ở địa phương như thế này, đương nhiên không có đại tiệc tinh xảo.

Cái gọi là bữa tối cũng bất quá chỉ là dùng thịt bò hộp cùng cây đậu nấu canh thịt, còn có một chút thực phẩm.

Lãnh Tiểu Dã đang cầm cái chén bằng bạc, dùng dĩa ăn cắt một khối thịt bò.

Bốn phía một mảnh tối tăm, đại thảo nguyên Châu Phi rộng lớn đã chính thức vào ban đêm.

Vì tiết kiệm điện, bọn họ cũng không có sử dụng đèn khẩn cấp, cùng đốt lửa trại.

Sau khi ăn xong cơm tối, thông qua chiếc điện thoại kết nối vệ tinh với ông quản gia, sau đó lấy laptop, xử lý mấy văn kiện khẩn cấp mà trợ lý gửi qua.

Lãnh Tiểu Dã mượn máy chụp ảnh trên người, vì anh chụp mấy bức ảnh, sau đó lấy từ trong túi đeo lưng của mình đồ kí hoạ, đứng lên dùng bút phác hoạ trên giấy.

Đợi cho Hoàng Phủ Diệu Dương xử lý xong văn kiện gửi đến hòm thư của trợ lý, thời điểm khép lại máy vi tính, bức tranh Lãnh Tiểu Dã cũng đã hoàn thành.c