Ánh Mặt Trời Không Bằng Em

Chương 51




Nghe xong lời Yui nói, tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, dường như bên tai họ nghe văng vẳng một khúc dương cầm nhẹ nhàng hòa quyện với không gian, giọng ngâm nghe âm vang kia như những tiếng chuông bạc nhẹ nhàng mà thả vào trong tâm khảm mọi người.

Tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, đưa tay lên ngay vị trí bên trái, Loki có thể nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi.

Giọng hát này, anh biết chứ, anh đã nghe nhiều lần, cho dù mấy trăm năm, mấy vạn năm, mấy nghìn năm, anh vẫn sẽ không bao giờ quên đi được giọng nói, giọng hát, tiếng ngâm nga của một người con gái, người con gái mà anh yêu..

Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, Takeru bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía cánh rừng rậm đang lay chuyển nhẹ nhàng trong gió.

Không gian yên lặng, có thể nghe rõ ràng trong tiếng hát ngâm nga kia có tiếng bước chân vụt vặt như có như không, và nó đang có xu hướng tăng dần và gần hơn.

Như một phản xạ có điều kiện, cả Loki hay stukito đều nhẹ nhàng đứng lại gần Takeru, vì anh đang đứng ngay lối vào khu rừng.

Chỉ một khoẳng khắc, tiếng hát ngừng lại, mọi thứ lại tĩnh lặng như chưa hề có gì, chỉ còn nghe trong gió là tiếng hót của một loại chim nào đó.

Yui cảm thấy hơi sợ, cô bất giác đứng nép mình vào Apollon, Apollon dường như hiểu được nỗi lo sợ trong lòng Yui, anh lặng lẽ, vươn cánh tay đầy đặn của mình mà ôm Yui vào lòng.

Balder đứng đằng xa, nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như trong mắt anh có sát khí vuột qua, cánh tay anh bất giác nắm thật chặt, không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ biết rằng, không khí xung quanh Balder bỗng nhiên giảm xuống, Thor là người đứng gần Balder nhất, anh cũng biết chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ khẽ liếc nhìn hai bóng dáng đang nép vào nhau trước mắt mà suy nghĩ.

Thật ra ở đây, ai cũng đều biết rằng Apollon thích Yui, cũng như cả Balder hay Hades đều như thế.

Đôi khi anh từng nghĩ rằng, giữa ba người Balder và Loki và anh sẽ không có ai có thể xen vào, bọn họ sẽ mãi là bộ tam luôn luôn gắn bó với nhau không bao giờ xa rời, mà anh, sẽ mãi mãi dõi theo bọn họ, bảo vệ bọn họ bằng tất cả những gì mình có.

Nhưng kể từ khi cô bé Hikari xuất hiện, anh biết, bọn anh sẽ không còn được như lúc trước nữa.

Tính Thor rất kiệm lời, không bao giờ anh thể hiện một cảm xúc nào khác thường ra mặt, cũng như khi Hikari chết, anh cũng không hề có cảm giác khác lạ gì trong lòng.

Có một cảm giác kỳ lạ, nhưng Thor chưa bao giờ xem trọng nó, chỉ nghĩ rằng một người quen của mình bỗng nhiên chết, cũng giống như một vị thần tiên nào đó thăng thiên thôi, không hơn không kém.

Nhưng cái chết của Hikari như một cái tát mạnh, tát thẳng vào tình cảm của ba người bọn họ, tát thẳng vào tính cách Loki, tát thẳng vào trái tim Loki.

Dù cho Thor cố gắng bảo vệ nó như thế nào thì dường như đều vô vọng.

Thor đã hứa, dù cho có chuyện gì, anh cũng sẽ không để điều ấy lập lại nữa, sẽ không còn bất cứ thứ gì xen vào tình cảm của ba người bọn họ, hoặc nếu như Balder hay Loki muốn chiếm đoạt ai, anh cũng sẽ không tiếc thương mà giúp đỡ ra tay.

Đôi mắt của mọi người dường như đều dõi theo cánh rừng kia, nhưng tâm trí của họ đều đã bay về hướng nào đó.

Takeru nuốt nước bọt, khẽ nhích chân về phía trước, run rẩy mà hỏi bằng chất giọng khàn khàn trầm đặc.

“A..Akari?”

Xong câu nói đó, mọi người đều chú ý về hướng của Takeru đang nhìn.

Có tiếng bước chân vang lên, cùng với đó, là một mùi hương kỳ lạ loang tỏa, không phải mùi hương của hoa Lavender đặc trưng trên người Akari, không ai biết đó là mùi hương hoa gì, chỉ biết nó đem đến một cảm giác gay mũi đến đau buốt, và có một cái gì đó tang thương đến đau lòng.

Yui bỗng nhiên cảm giác trên mặt có cái gì đó ướt đẫm đang chảy xuống, cô kỳ lạ, vươn tay chạm vào má, là nước mắt. Yui sững sốt dùng tay áo lau vội và ngạc nhiên. Yui nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều giống như cô, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt mình dần thấm đẫm nước mắt.

Tim, như có một lưỡi dao cứa mạnh.

Đau

Đau lắm.

Nhưng tại sao lại đau?

Không ai biết.

Trong lúc còn đang ngơ ngác thì trong con đường nhỏ gập ghềnh dẫn vào nơi sâu nhất của khu rừng, một bóng dáng nhỏ nhắn đi chầm chậm lại gần.

Xung quanh cô dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng, làm cho cô trong như một bóng ma, ảo ảo nhưng không kém phần tựa thần tiên.

Mái tóc vàng từ lúc nào đã chuyển sang màu trắng thuần khiết, không nhiệm bụi trần, xõa ngang hông.

Đôi mắt màu đỏ tươi, tựa như có thể từ trong ấy rơi ra vài giọt máu rợn người.

Người con gái đó vận một cái váy màu trắng bình thường, nhưng làm cho lớp da thịt màu tím tái như ẩn như hiện, làm cho người ta cảm thấy muốn ôm vào lòng, che đi cảnh xuân đó nhưng lại không tạo cảm giác thô tục.

Cô gái đi chân trần, đôi chân dường như đang sưng tấy lên vì gạch đá. Nhưng cô gái đó dường như không cảm thấy đau đớn nào, bình tĩnh mà tiến về phía trước.

Mỗi lần cô gái đó bước lại gần, Stukito dường như cảm thấy tim mình như bị cắt đi từng phút từng giây.

Đó là Akari, ai cũng biết đó là Akari, ngay từ đầu cả anh và Takeru, hay Balder hoặc Loki hay Thor đều cảm thấy Akari giống cô ấy, rất giống, nhưng cái khí chất của cả hai đều khác nhau.

Akari mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, làm ai cũng bất giác muốn lại gần tìm hiểu người con gái đó, còn Hikari thì lại một vẻ hơi xa cách nhưng lại trẻ con đáng yêu.

Nhưng người con gái này, trông giống Akari, lại càng giống Hikari.

Akari càng lại gần, ánh sáng trong mắt Loki càng sụp đổ, chân loạng choạng, anh đứng không vững, ngã quỵ trên nền đất, mồm há ra to, đôi mắt lạc thần đi.

Chính Takeru cũng không khác gì, anh hoảng sợ nhìn ngừi đang đứng trước mặt, đôi tay vươn ra run run muốn chạm vào má em, nhưng không tài nào cử động nổi.

Đó là em, đó chính là em.

Là người anh tâm tâm niệm niệm hàng trăm năm.

Là người anh dùng cả trái tim thật tâm đối đãi.

Là người anh yêu đến chết đi sống lại.

Là người hành hạ trái tim anh mỗi đêm.

“A.. Akari..?”-Yui dường như không để ý đến thái độ cư xử kỳ lạ của những người xung quanh, cô chạy thật nhanh lại, muốn ôm Akari vào lòng để chắc rằng cô ổn.

Nhưng khi chạy lại gần, Yui liền ngừng lại, đôi tay đang vươn ra cũng vội thu.

Cô cảm thấy có một cái gì đó kỳ lạ, có một cái gì đó đã thay đổi.

Đó không phải Akari, Yui tự nhủ, bởi vì cô đã từng có cảm giác này trước đây.

Đó là khi Yui tiếp xúc với Cassandra, người con gái mà Apollon đã từng yêu.

Cassandra lúc đó cũng giống như Akari lúc này, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo và một mùi hương kỳ lạ, bầu không khí khi Cassandra xuất hiện cũng giống như bây giờ, âm u mà lạnh lẽo.

Yui hoảng hốt, người con gái này là ai? Tại sao lại giống một oan hồn đến thế?

p/s: Ai còn nhớ hay đã quên toai rồi:( đừng ai bỏ toai nha~