Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 89: Phiên ngoại của Edward




Tất cả mọi người đều biết nếu cứ tiếp tục như thế thì thật sự không xong, đã ba ngày Claire không dùng bữa như bình thường rồi, hầu như cô ấy chỉ ngủ. Carlisle nói tốc độ phát triển của thai nhi nhanh đến mức kinh người, mới nửa tháng 'nó' thoạt nhìn đã sắp phát triển hoàn toàn, điều này khiến bụng Claire bắt đầu nhô hẳn lên. Carlisle tính dùng kim châm xuyên thấu màng nhau thai cứng rắn đến mức có thể ngăn cản sóng siêu âm kia để lấy thông tin về gien của thai nhi.

Đương nhiên đề nghị này bị Rosalie phản đối kịch liệt, chị ấy bây giờ như chim sợ cành cong canh giữ bên người Claire. Chị ấy cho rằng phương pháp này có thể khiến đứa bé chịu tổn thương . . . Tôi cảm thấy đầu óc chị ấy thật sự không bình thường nữa rồi, bây giờ, đối với chị mà nói thì nhìn ai cũng giống như muốn cướp đứa bé ấy với chị vậy.

Cuối cùng, đề nghị này vẫn không được thực hiện, Caius phi thường phẫn nộ phương pháp thực nghiệm của Carlisle, hắn hoàn toàn chịu không nổi bất cứ phương pháp thử nghiệm nào, đặc biệt khi cơ thể Claire cứ dần dần suy yếu như thế.

Alec thường xuyên lui tới bốn phía chúng tôi, bây giờ hắn ta là người truyền tin tức của Caius. Sau ngày Demetri rời đi, Heidi liền chạy đến đây từ Italy, cô ta còn mang đến những thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất, trong khoảng thời gian Claire ngủ say thì lầu hai đã được sửa chữa thành một bệnh viện chân chính . . . hoặc là nói thành một phòng chăm sóc đặc biệt ICU?

Căn phòng ICU như đia ngục này vừa rồi đã phát huy tác dụng, Claire đột nhiên sốc ngất đi, huyết áp giảm xuống, hít thở khó khăn, nhịp tim đập quá nhanh. Trên gương mặt tái nhợt của cô ấy đều là mồ hôi lạnh, cả người lạnh lẽo như thi thể.

"Chuyển biến xấu quá nhanh."

Carlisle đeo máy trợ thở cho cô ấy, mấy ngày nay cho dù Claire ăn cái gì thì đều xảy ra phản ứng nôn mửa kịch liệt, ngay cả nhu cầu cần thiết nhất là nước cũng nôn ra. Chúng tôi đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng cho dù là nước muối sinh lý hay truyền dịch đường glucozo đều không thể khiến cơ thể cô ấy tiếp nhận.

Cơ thể cô ấy đang nhanh chóng xói mòn một số lượng lớn chất lỏng, dung lượng máu không đủ, điều này có thể tạo thành hậu quả xấu như làm chức năng gan suy kiệt.

Tôi có thể chuẩn xác tìm thấy tĩnh mạch trên cổ tay Claire, nhưng động tác đâm kim tiêm truyền dịch này rất khó khăn đối với ma cà rồng. Ít nhất Jasper không thể tùy tiện xuất hiện trong căn phòng này, tôi không dám cam đoan anh ấy có thể tự chủ bao nhiêu khi nhìn thấy làn da con người bị chích rách, cho dù không thật sự chảy máu nhưng chỉ bằng vào tưởng tượng đã đủ khiến anh đau khổ như bị bỏng rồi.

Tôi biết Carlisle rất lo lắng, hoàn cảnh khi Claire mang thai không thể càng ác liệt hơn. Thân thể cô ấy vốn gầy yếu, hơn nữa trước khi phát hiện mang thai, thì cách sống như người bị chứng trầm cảm giai đoạn cuối kia đã tàn phá cơ thể cô ấy, điều này khiến cho cô ấy không có đủ điều kiện khỏe mạnh để chuẩn bị cho lần chiến tranh này.

Cho nên cô ấy rất dễ dàng bị phá hủy.

Cho dù uống thuốc cũng sẽ sinh ra phản ứng nôn mửa, quả thật đang buộc Claire bước đi trên con đường chết mà. Mà thai nhi lại rất khỏe mạnh, tất cả chúng tôi đều rất xác định chuyện này, 'nó' cướp lấy tất cả chất dinh dưỡng thuộc về cơ thể Claire theo bản năng. Khi Carlisle kiểm tra cơ thể Claire, có đo lường qua kích thước vòng bụng cô ấy, đây không phải số liệu của phụ nữ mang thai bình thường. Điều này khiến cho chúng tôi đoán trước, đứa bé này sẽ lớn hơn so với trong tưởng tượng, nặng hơn bất kỳ đứa bé bình thường nào. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán dựa trên số liệu, chu kỳ sinh trưởng của 'nó' rất ngắn, hơn nữa có thể hoàn tất quá trình sinh trưởng ngắn hơn cả trong dự đoán.

Carlisle rất quen thuộc công việc cấp cứu này, cha có thể kéo Claire về từ tình trạng không xong nhất. Nhưng tôi rõ ràng, nếu như không tìm được phương pháp để bổ sung chất dinh dưỡng cho Claire, thì chỉ bằng những thiết bị tiên tiến đầy phòng này, thì không thể giữ lại sinh mệnh cô ấy lâu hơn được nữa.

Tôi bi ai nhìn Claire nằm trên giường bệnh, hai má cô ấy đã gầy xọm xuống, quầng thâm mắt dày đặc khiến cô ấy trông như sắp kề cận tử vong, trên cổ tay mảnh khảnh có thể nhìn thấy vết bầm rõ ràng.

Tâm trạng mọi người đều đang giãy dụa trong vực sâu hắc ám, tôi nghe thấy một thanh âm sắc nhọn vỡ tan. Thanh âm này đáng sợ hơn cõi lòng tan nát, càng giống như sự giãy dụa của dã thú khi bị móc lấy trái tim. Tôi lập tức quay đầy lại, là Caius, hắn trầm mặc mà tăm tối, đứng ở cửa nhìn Claire. Trong đôi mắt đen thâm thúy của hắn không có cảm xúc nào, dường như chỉ trong 0,1 giây tôi đã xác nhận thanh âm vừa rồi là sự diễn biến tâm lý trong đầu hắn.

Hắn đã đến cực hạn, lời hứa hẹn với Claire đã không còn ngăn cản được hận ý trong lòng hắn.

(Giết nó!) —— đây là mục tiêu duy nhất sau khi lý trí hắn hỏng mất.

Carlisle đứng quay lưng về phía Caius, cha đang cứu giúp Claire, tôi đã lớn tiếng rít gào: "Emmett! Ngăn hắn ta lại!"

Không được để hắn đến đây phá hư công cuộc cứu giúp này, bảo vệ Claire, bảo vệ . . . đứa con của cô ấy?!

Tôi đột nhiên kinh hãi, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì suy nghĩ này như một làn sóng âm lan truyền khắp mọi nơi, suy nghĩ của mọi người đều biến thành bảo vệ nó, bảo vệ cô ấy, bảo vệ nó, bảo vệ —— người cô thương yêu!

Chỉ có Caius vẫn không hề lay chuyển, (Giết nó!) Quá trình từ đứng lặng đến chạy như bay của hắn dường như không có, Emmett đã lao đến đây ngăn cản Caius, hai người họ va chạm vào nhau kinh thiên động địa, ngay cả không khí đều như bị phá vỡ. Khi tôi kịp phản ứng lại thì Emmett đã bị Caius khóa tay nằm sấp trên mặt đất, hắn ngoan độc đạp lên lưng Emmett nhảy dựng lên, sức mạnh kinh người và kỹ năng chiến đấu khiến cho Caius dường như không có đối thủ.

Rosalie nhanh chóng xuất hiện, trong mắt chị ấy là ngọn lửa hừng hực, trong đầu chị chỉ còn suy nghĩ phải bảo vệ đứa bé kia. Nhưng tốc độ chị không đuổi kịp Caius, tôi lao đến, có một tình cảm không hiểu nổi nảy lên từ một nơi hoang vu nào đó trong lòng, tình cảm này giống như yêu thích vậy, giống như trong thời khắc đó tôi không còn bất cứ suy nghĩ nào khác, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, bảo vệ đứa bé, bảo vệ người mẹ của đứa trẻ ấy.

Tình cảm ấy giống như sự điên cuồng khi nhìn thấy Bella vậy, tôi có thể khẳng định . . . đây không phải suy nghĩ của chính bản thân tôi.

Tôi bị người điều khiển sao?

Bởi vì phân tâm cho nên khi bị Caius đá văng ra ngoài, tôi còn cảm thấy không hiểu nổi.

Bất cứ ai trong căn phòng này đều đột nhiên nảy lên tình cảm không thuộc về chính bản thân mình ấy, ngay cả Carlisle cũng bị lây nhiễm, cha dường như không màng sống chết mà dùng tất cả phương pháp giảm bớt cơn đau đớn của Claire.

Chỉ có một người, chỉ có Caius không bị ảnh hưởng, hắn ta hận không thể giết chết đứa bé đang mưu sát Claire kia ngay bây giờ.

Trước khi Caius vươn tay đẩy Carlisle ra thì một người - gần như không thể ngỗ nghịch Caius - Heidi đã ngăn cản hắn lại.

"Cút ngay!" Caius phẫn nộ hạ mệnh lệnh.

"Caius! Ngài ấy đến đây rồi!" Heidi hơi sợ hãi hô to.

Hắn đến đây, tôi nhìn về phía cửa theo bản năng, năng lực tôi dần tập trung. Tôi đầu tiên nghe được hoạt động trong lòng Jasper đang trên đường đến căn phòng này do anh ấy nghe thấy động tĩnh xô xát hồi nãy.

(Volturi! Đám người chế tài không hề có tính người ấy!)

Sau đó, là suy nghĩ của Alice đang theo sau anh ấy, (Họ đến rồi! Edward, mau báo cho mọi người.)

Caius âm lãnh quay đầu, cằm hắn căng cứng, chịu đựng nỗi đau đớn khổng lồ. Căn phòng này lập tức im lặng, không còn ai nói chuyện, trầm mặc trở thành thứ duy nhất chúng tôi có thể làm. Chỉ có âm thanh phát ra từ những bộ máy móc chữa bệnh, còn có tiếng tim đập của Claire . . . Cô ấy cố gắng như vậy để sống sót.

"Cô bé không sao rồi, Caius." Carlisle dẫn đầu đánh vỡ sự tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy gian nan này, cha lắng nghe nhịp thở dần an ổn của Claire, hơi mỏi mệt an ủi Caius.

Caius đứng bên cạnh Claire, dáng vẻ hắn suy sút và tiều tụy. Có đôi khi, tôi có cảm giác kỳ quái, sinh mệnh của hắn sẽ bởi vì sự suy yếu không ngừng của Claire mà trôi đi, hắn và Claire cùng nhau đối mặt với cái chết.

Caius bước đến bên giường bệnh, nắm tay Claire, đáng tiếc, tiếp xúc rất cẩn thận này cũng không thể nào giúp hắn bình tĩnh hơn. Gục đầu, tóc mái dường như che khuất đôi mắt khát máu ấy.

"Carlisle, lấy nó ra." Hắn nói mà không có tình cảm nào. Câu nói này không giống như một lời thỉnh cầu, càng giống như một sự thật sắp được thi hành, hoặc như hắn đang ra mệnh lệnh cho binh lính của mình.

"Chuyện này sẽ khiến Claire phải chịu tổn thương rất lớn, chúng ta không thể đối xử với cô bé như thế." Carlisle trầm mặc một lúc, mới bi thương từ chối.

"A! Ông cho rằng tấm lòng thiện lương vĩ đại kia của mình sẽ nhận được lời ca tụng sao?" Caius nở một nụ cười ác độc và vặn vẹo. "Dối trá như thế thật sự khiến người ta phải kinh tởm."

"Tôi nghĩ chúng ta sẽ có phương pháp khác, ít nhất khi Claire đang cố gắng bằng cả sinh mệnh mình thì tôi không thể dễ dàng xúc phạm ý nguyện của cô bé được, khiến cho sự cố gắng ấy uổng phí." Carlisle vô lực lắc đầu, cha rõ ràng còn chưa đến lúc, còn chưa đến bước đường cùng phải lấy đứa bé ấy ra.

Chuyện này không công bằng với Claire khi mà cô ấy đang kiên trì như thế.

Tôi đề phòng nhìn Caius, cảm xúc hắn cực kỳ không ổn định. Thanh âm thúc giục của Alice vang lên bên tai tôi, em ấy đang kêu gọi tôi, tôi lùi về sau vài bước, lo lắng để mình Carlisle đơn độc trong căn phòng này với Caius.

Cuối cùng, Carlisle rời đi trước, cha nhẹ giọng nói: "Ông ở đây với cô bé đi."

Rosalie không muốn rời khỏi, là do Carlisle kéo chị đi. Tôi nhìn thấy khi Rosalie bị kéo đi, không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm một hơi, chị ấy đã quá cuồng nhiệt với đứa bé này rồi.

Tôi do dự một lúc mới lui ra ngoài, tôi biết Carlisle phải xuống lầu để chào đón người đến từ Volturi. Tình cảm kỳ quái nào đó vẫn còn ảnh hưởng tôi, thật giống như sự điều khiển rõ ràng vừa rồi còn lưu lại trong cơ thể. Lý trí cảnh cáo tôi, hẳn tôi nên cách xa Claire một chút, hiện tại, cô ấy rất kỳ lạ, có một năng lực quái lạ đến mức tẩy não để điều khiển người khác.

Chưa từng xảy ra chuyện này trước đây, chưa hề thấy cô ấy thể hiện ra năng lực này.

Tôi rốt cuộc rời khỏi phòng bệnh, Caius đang ngồi cạnh giường, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người Claire đang ngủ say. Tôi liếc mắt nhìn một cái trước khi xuống lầu, thấy Caius vươn tay đặt trên ngực Claire, nơi trái tim cô ấy đang đập.

Emmett nhanh chóng xuống lầu sau lưng tôi, anh kỳ quái hỏi: "Vừa rồi em có cảm thấy gì không?"

Tôi rõ ràng anh ấy muốn hỏi điều gì, anh ấy có trực giác vượt qua dã thú ở một phương diện nào đó, có thể trực giác này đến từ thiên phú săn thú của anh ấy.

"Cảm giác như hẹn hò với người yêu vậy . . . " Tôi không hình dung rõ được cảm giác này, có một giây đồng hồ tôi cảm thấy cho dù phải hy sinh bản thân cũng không thể để Caius giết chết đứa bé đó thành công. Nhưng tôi cũng không đồng ý Claire giữ lại đứa bé đó, sự tồn tại của nó như ác ma vậy.

"Anh còn nghĩ mình đang bảo vệ Rose." Emmett mất hứng nói, không phải mỗi người đều cảm thấy không sao khi bị điều khiển.

Anh ấy nói đúng, khi sát khí của Caius thật sự hiện ra, thì dường như tất cả mọi người đều muốn bảo vệ Claire đang mang thai, cảm giác này giống như chúng tôi đều bị chị Rosalie đồng hóa vậy, thật khiến người ta nổi da gà mà.

Chúng tôi đi theo Carlisle ra khỏi nhà, Heidi cũng theo tới, kính sát tròng của cô ta dưới thời tiết âm u này hiện ra ánh sáng vô cơ như đóa hoa lan tím vậy.

Jasper đứng bên cạnh Alice, anh ấy xem Volturi như nguyên tắc sinh tồn vậy, nếu chúng tôi muốn tiếp tục sống thì không được dễ dàng khiêu chiến nguyên tắc ấy.

Từ trong khu rừng nhanh chóng truyền đến thanh âm ma sát kỳ lạ mà vững vàng, đây là tiếng động phát ra do quần áo ma sát với cây cối trong rừng, tôi nhìn về hướng mà họ đang tiến đến. Màu sắc khu rừng như bị mây đen bao trùm lên một màu xanh biếc mờ ảo, trong bối cảnh sắc màu không thật này, tôi rốt cuộc thấy rõ ràng bốn thân ảnh nhanh chóng mà tuyệt đẹp chạy như bay đến đây. Đội hình của họ chỉnh tề hoàn mỹ, người khoác áo choàng đen ở vị trí trung tâm được trọng điểm bảo vệ, tôi biết đó là Aro.

Tôi chú ý thấy bên cạnh Aro có một người phụ nữ gầy yếu khoác áo choàng xám đậm. Cô ta gắt gao đi theo bước chân Aro, dường như trở thành bóng dáng của hắn. Tôi không biết rõ cô ta là ai hay có năng lực nào, nhưng tôi biết cô ta trung thành tuyệt đối với Aro, bởi vì trong đầu cô ta chỉ có suy nghĩ phải bảo vệ Aro.

Hai người còn lại là Jane và Demetri, hoạt động trong lòng Jane rất hỗn loạn, tràn ngập một ngọn lửa giận không rõ, sợ hãi, còn có cảm giác an toàn khi được giải thoát.

Alec đột nhiên đi đến phía trước từ sau lưng chúng tôi, hắn ta đến bên cạnh Heidi, nghênh đón Aro.

Khi chúng tôi nhìn thấy họ, thì họ đã băng qua hàng cây Tuyết Tùng, bước lên thảm có trước sân nhà. Heidi và Alec lập tức bước đến và hành lễ chào Aro, sau đó Alec bước đến trước mặt Jane, nắm tay cô ta, hai người họ thân mật hôn má nhau.

Aro tự nhiên nắm tay Heidi, Heidi thuận theo hành động của ông ta, sau đó Aro đột nhiên nở nụ cười. Tôi biết ông ta đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, ngay cả tình cảm kỳ dị khiến chúng tôi muốn lao đến cứu Claire cũng khiến ông ta sinh ra sự quan tâm và hiếu kỳ không kìm được.

"Người bạn già của ta, đã lâu không gặp ông rồi, ta vẫn rất nhớ ông đấy." Aro tươi cười thân thiết bước đến, đối với những người đứng xem mà nói, ông ta có một loại mỹ lệ kỳ lạ, khi ông ta cười lên sẽ khiến người đối diện sinh ra cảm giác thật ra người lãnh đạo này rất yêu thương mình.

Thật ra họ đã gặp nhau hai năm trước rồi, đối với ma cà rồng thì hai năm chẳng khác nào chuyện mới hôm kia cả, tôi cười lạnh sự dối trá của Aro trong lòng.

"Tôi cũng vậy, Aro, tôi rất vui khi ông đến." Ấn tượng của Carlisle đối với Aro cũng không phải tệ đến mức không thể gặp mặt. Cha vẫn còn lưu lại thiện ý bảo thủ của mình đối với người lãnh đạo này của Volturi, dù sao lúc cha sống ở Italy thì đã nhận được sự giúp đỡ của Aro.

"Ta cảm thấy rất ưu thương đối với chuyện đã xảy ra với người anh em của ta, Claire thật đáng thương!" Hắn ta thật lòng thở dài, Aro thật sự lo lắng tình trạng của Caius.

"Tôi thật sự cảm thấy có lỗi." Carlisle rất bất đắc dĩ đối với sự bất lực của mình, không thể khiến cô ấy khỏe lên biến thành một đả kích trầm trọng đối với ông ấy và đặc biệt trong tình cảnh Claire cứ không ngừng suy yếu như thế.

"Không, đây không phải sai lầm của ông, chúng ta đều rõ ràng đây chỉ là ngoài ý muốn, không ai biết sẽ xảy ra chuyện này. Chưa có ai nghe qua thông tin về đứa trẻ kết hợp giữa ma cà rồng và con người, ông không nên phụ trách cho sai lầm không phải do ông gây ra này." Thanh âm của Aro cao vút lên, tốc độ nói chuyện của ông ta rất có tiết tấu như đang ca hát vậy. Điều này có thể biểu đạt thật tốt cảm xúc khoa trương trong câu nói của ông ta, như đau thương hay tỏ vẻ chân thành.

Carlisle miễn cưỡng cười một chút, việc trị liệu bệnh nhân không khỏe lên được chính là gánh nặng trong lòng một vị bác sĩ, cho dù người bệnh này không phải do ông lái xe tông trúng.

Sau đó, Aro giống như phát hiện đại lục mới, chuyển dời ánh mắt về phía chúng tôi, vẻ mặt tôi không thể khống chế mà lộ ra vẻ đau khổ.

Tôi rốt cuộc biết vì sao Aro có thể ở chung với Caius lâu như thế, bọn họ dối trá giống nhau như đúc. Khác biệt là Aro càng thêm không lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo của mình mà Caius thì khinh thường lộ ra khuôn mặt tươi cười mà thôi.

"Thật thần kỳ! Đây là người nhà ông!" Aro không thể khống chế được tình cảm vui sướng của mình, ông ta giống như nhìn thấy cả bảo tàng. "Alice, Edward, Jasper . . . "

Khẩu khí khi ông ta gọi tên chúng tôi giống như chúng tôi là thân thích thất lạc nhiều năm của ông ta, mà không phải là một lời chào hỏi đơn giản.

Ông ta khát vọng được nhìn thấy năng lực của Alice nhất, ông ta rõ ràng chúng tôi là ai, chúng tôi có năng lực nào, ông ta đã bắt đầu tò mò về chúng tôi kể từ khi nhìn thấy Claire rồi. Tôi thật sự thà rằng ông ta nhanh chóng rời khỏi nước Mỹ đi, quên mất chúng tôi là ai.

Đương nhiên hàn huyên quá mức kỹ càng tỉ mỉ không phải ý định của hai bên, dù sao chuyến đi lần này không phải để quan sát Alice biểu diễn thuật Tiên Tri hay thuật Đọc Suy Nghĩ của tôi.

Aro nhanh chóng giận tái mặt, ông ta ngẩng đầu nhìn về lầu hai, khuôn mặt khi không cười lãnh khốc không thua Caius. Ông ta nhẹ giọng nói: "Ta đương nhiên biết 'nó' là cái gì, em trai thân ái của ta!"

Tôi lập tức ngẩng đầu, đột nhiên nghe thấy đáp án trong lòng ông ta . . . Chẳng phải đây là một kinh hỉ sao?

Aro phát hiện tôi đang nhìn ông ta chăm chú, cảm xúc không vui chợt lóe lên, cho dù ông ta thoạt nhìn hoàn toàn xem nhẹ tôi.

"Kế tiếp là thời gian cho chuyện nhà của ta, Carlisle, mượn nhà ông một chút, ta thật sự lo lắng cho người nhà ta." Ông ta nhăn mày, sự lo lắng trầm trọng thay thế lòng hiếu kỳ.

"Xin cứ tự nhiên." Carlisle không để ý, cha không thể khuyên nổi Caius, nhưng nếu như Aro ra mặt không chừng có thể khiến Caius tỉnh táo hơn.

Aro nở nụ cười như làm theo phép, sau đó ông ta nhẹ nhàng thong thả nói: "Tốc độ hai cậu phải đủ nhanh, đừng cho cậu ta đủ thời gian, nếu không, kỹ xảo chiến đấu của hai người không có tác dụng với cậu ta đâu."

Bởi vì phần lớn kỹ năng chiến đấu của ma cà rồng Volturi đều do Caius huấn luyện cho họ, cho nên trong lúc Caius tỉnh táo, bạn rất khó dùng thứ hắn ta dạy để áp chế hắn.

Alec và Demetri vô cảm, nhưng tôi có chú ý thấy hai người họ nhanh chóng liếc nhìn lẫn nhau, đó là ánh mắt không có sự tự tin nào.

Trường hợp này khiến tôi muốn cười, mang theo tâm tính vui sướng xem kịch khi người gặp họa.

Sau đó Alec trịnh trọng gật đầu, hắn ta và Demetri dường như vọt vào nhà cùng lúc, Aro ra lệnh họ áp chế Caius, khiến họ rất áp lực.

Aro đi theo ngay sau đó, góc áo màu đen của ông ta biến thành tàn ảnh trong không khí. Theo sau đó là người phụ nữ bảo vệ Aro kia - Renata, mà Jane và Heidi đi cuối cùng.

Ngôi nhà do Esme trang hoàng biến thành đại bản doanh của Volturi, tôi hơi tức giận. Nhưng tôi cần phải thông báo một chuyện quan trọng hơn, tôi vọt đến bên cạnh Carlisle, nói với cha: "'Nó' cần máu tươi, Aro tìm thấy tư liệu về phương diện này, ông ta đã phái người truy bắt một tên ma cà rồng tên là Johan, nghe nói là một người đàn ông đã chế tạo ra con lai ma cà rồng. Còn có rất nhiều tư liệu không xác định khác, ví dụ như con lai có thể đã từng xuất hiện ở phía nam Australia, vệ sĩ Volturi cũng đã được ra lệnh tìm kiếm rồi."

Tôi không thể không thừa nhận hiệu suất công tác của Volturi thật sự rất kinh người, kể từ một giây Aro biết Claire mang thai kia thì cả Volturi đã bắt đầu hoạt động. Tôi tin tưởng, bây giờ cả thế giới đều có người của Volturi đang thu thập tư liệu về phương diện này. Aro không đồng ý với ý tưởng của Caius là chế tạo con lai mới. Không phải ông ta thiện lương hơn Caius, mà là cảm thấy thời gian không kịp, có thể đợi cho chế tạo được một 'đứa nhỏ' mới khác thì Claire đã chết rồi.

Ông ta không cho phép Claire mất đi sinh mệnh mình, bởi vì như vậy thì sẽ mang đi cả Caius.

Nếu Volturi không biết, thì họ sẽ không quản lý cái gì cả, nhưng khi họ muốn đạt được điều gì đó thì sẽ không có một người nào có thể ngăn cản bước chân họ.

Ví dụ như con lai giữa con người và ma cà rồng.

"Truyền máu cũng không mang lại hiệu quả tốt được." Khi nghe thấy tin tức đó, Carlisle hơi kích động, mục tiêu hiện tại duy nhất của ông là cam đoan tình trạng cơ thể Claire không trầm trọng thêm.

Tôi gắt gao nhắm chặt miệng, cho đến khi ánh mắt mọi người đều đặt trên người tôi, đặc biệt khi chị Rosalie sắp lao đến cắn tôi. Cuối cùng, tôi miễn cưỡng thở dài và nói: "Chúng ta quên để cho cô ấy thử nhấm nháp một chút, có lẽ Esme có thể nấu chín máu, có lẽ làm như thế thì Claire sẽ có cảm giác muốn ăn."

Đây là một biện pháp không tệ, tuy rằng khi mọi người nghe thấy như thế thì không nhịn nổi mà lộ ra biểu tình quỷ dị, nếu thật sự nấu máu tươi lên như thế, thì không ai có thể xác định mình sẽ thích.

Khi tôi lên lầu thì Carlisle đi chuẩn bị nhu yếu phẩm đó, có lẽ gọi nó là đồ uống thì sẽ khiến con người dễ chịu hơn.

"Được rồi, em trai à, cậu phải nghe lời ta, bây giờ cậu nhất định phải đi một chuyến đến Seattle, đương nhiên nếu cậu không ngại thì ta có thể trực tiếp bắt người đến đây." Aro nhẹ nhành nói, ông ta trở nên cực kỳ ôn nhu. Sự ôn nhu này khác với sự vẻ thân thiết dối trá khi đối mặt người khác, mà là thật sự lo lắng.

Tôi đứng bên cạnh cầu thang, nhìn thấy Alec và Demetri mỗi người một bên áp chế Caius trên tường, bọn họ không thật sự dùng hết sức mạnh mình, bởi vì bên kia vách tường là căn phòng bệnh của Claire, điều này cũng làm cho Caius băn khoăn khi giãy dụa.

Aro đứng trước mặt Caius, ông ta không đồng ý mà tiếp tục thuyết phục, "Cậu cứ ở cạnh Claire như thế thì thật sự rất nguy hiểm, nếu Claire không cẩn thận chảy máu thì có thể cậu không khống chế bản thân được đấy. Hơn nữa lâu ngày không dùng bữa sẽ khiến cậu yếu dần, ta cũng không muốn cậu tra tấn bản thân mình như thế."

Tôi không nghĩ rằng giữa họ cũng có một mặt nhẹ nhàng, ôn nhu như thế, Caius tự ngược đãi mình sẽ khiến cho Aro cũng khó chịu, buồn bã theo.

So với nói là quan hệ lợi ích thì thật ra họ giống như người thân hơn.

"Bây giờ ta không thể rời khỏi cô ấy." Đôi mắt của Caius hơi mê mang, lâu ngày không dùng bữa sẽ khiến hắn càng thêm hỗn loạn và nóng nảy.

"Ta sẽ bảo vệ cô bé ấy, không ai có thể làm tổn thương người yêu cậu đâu." Aro nghiêm túc đảm bảo.

"Tên ký sinh trùng chết tiệt đó! Ta muốn giết nó!" Caius giận dữ nói, hắn nhịn không được mà gầm nhẹ.

"Ta biết phải làm sao có thể giúp Claire khỏe mạnh hơn, hơn nữa chúng ta có thể sẽ tìm thấy một con lai thật sự nhanh thôi, cho dù không chế tạo một lần nữa, thì cũng sẽ biết 'nó' là cái gì. Ta có thể cam đoan, cậu sẽ nhanh chóng có Claire thôi, có cô ấy vĩnh viễn không phải khát vọng lớn nhất của cậu sao?" Aro kiên nhẫn, ông ta vừa mỉm cười vừa nói với Caius.

"Hỗn huyết, một chủng loại mới!" Caius mẫn cảm nói sang chuyện khác, còn có những đứa trẻ nửa người nửa ma cà rồng tồn tại, điều này khiến hắn càng thêm tàn khốc hơn.

"Không cần lo lắng, hỗn huyết không nhất định là kẻ thù của chúng ta, cũng không phải là đứa trẻ ma cà rồng." Aro không cảm thấy chuyện này không thể chấp nhận được, ông ta tỉnh táo hơn Caius, nhanh chóng phát hiện ra nếu như thật sự có uy hiếp thì không thể nào Volturi không nghe thấy tin tức về con lai trong nhiều năm qua như thế.

"Nếu có uy hiếp thì sao?" Caius không dễ nói chuyện như Aro, hắn ta cực kỳ nguyện ý khơi mào chiến tranh, tiêu diệt cả một chủng tộc gần như không còn, giống như hắn ta tiêu diệt người sói hay đứa trẻ bất tử như thế.

"Đến lúc đó thì nói sau, ít nhất không được làm tổn thương Claire." Aro lạnh lùng nói.

Suy nghĩ có thể khiến Claire tổn thương trong đầu khiến cho Caius hơi run rẩy, hắn ta rất rõ ràng biết mình oán hận đứa bé kia, nhưng tình yêu đối với Claire khiến hắn do dự không dám ra tay.

"Như vậy thì bây giờ cậu phải đi đến Seattle, cậu phải đi!" Aro giận tái mặt, vỗ tay thật mạnh lên vai Caius.

Caius tức giận cắn răng, sự phẫn nộ bừng bừng trong đôi mắt màu đen của hắn.

"Ta cam đoan với cậu, Claire sẽ không sao cả." Aro thề son sắt.

Caius luôn mãi do dự, cuối cùng, hắn dùng lực đẩy ra hai người vệ sĩ đang kèm hai bên, vươn tay chỉ Jane, thanh âm khàn khàn nói: "Lại đây."

Tất cả mọi người đều có thể nhận ra hắn rất mệt mỏi, khiến cho Aro càng thêm lo lắng.

Jane không hề có ý phản kháng, cô ta nhanh chóng đến gần Caius, đột nhiên Caius dùng sức bóp cổ Jane, Alec như con thú xù lông nhìn bọn họ.

Sau đó Caius dùng một ánh mắt lãnh khốc nhìn Jane, hắn ta đang quan sát điều gì đó, tựa hồ muốn tìm thấy dấu vết phạm tội trên khuôn mặt trẻ con xinh đẹp ấy. Cuối cùng, hắn cúi đầu, nói như nỉ non: "Hiện tại, giải khai Nói Dối."

Trong lòng Jane nảy lên kinh hỉ rất lớn khi âm cuối câu nói vừa vang lên.

Caius đẩy mạnh cô ta ra, xoay người tiến vào phòng và ngồi cạnh Claire, hắn ta nhớ nhung vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô ấy.

Aro im lặng nhìn họ, híp mắt, trong lòng ông ta có rất nhiều tính toán.

Caius hôn lên trán Claire, phải rời khỏi cô ấy như một nhiệm vụ không có khả năng vậy.

Trước khi Aro mất kiên nhẫn thì Caius rốt cuộc đứng lên và rời khỏi phòng như một cơn cuồng phong, vô cảm nói: "Jane."

Tôi rất tự nhiên chắp tay sau lưng, nhường cầu thang cho họ, Caius không thèm nhìn tôi dù chỉ một chút, Heidi và Jane lập tức theo sau.

Tôi rõ ràng Caius phải đi một chuyến đến Seattle để làm gì.

Hắn sẽ đi săn, hắn hy vọng bản thân càng mạnh mẽ hơn.

"Như vậy, hy vọng Claire chấp nhận một số thức ăn kỳ lạ." Aro cười nói, ánh mắt ôn hòa của ông ta rơi xuống người tôi.

Tôi biết Carlisle đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho Claire nếm thử, nhưng cha vẫn luôn do dự. Cho nên tôi thể hiện sự hoài nghi rõ ràng trên mặt, nhìn thoáng qua tất cả ma cà rồng khác ngoại trừ Aro.

Aro nhanh chóng hiểu ý tứ của tôi, ông ta vỗ tay, "Đừng lo lắng, không có ai sẽ mất không chế cả, bọn họ đối với hương vị máu tươi . . . " Ông ta châm chước một chút, mới thoải mái cười, "đã quen thuộc rồi, không ai bởi vì mùi hương này mà bạo động đâu."

Câu nói cuối của ông ta như một lời uy hiếp, biểu tình của những người vệ sĩ xung quanh dần ngưng trọng.

Tôi không có dư thừa sự quan tâm cho Volturi, khi Claire tỉnh lại, tất cả mọi người chúng tôi đều đứng bên đầu giường nhìn cô ấy.

Cô ấy mở to mắt, ngây thơ nhìn chúng tôi, cảm thấy nhiều người ở đây như thế là đến tham gia lễ tang của chính cô sao?

"Claire, mọi người tìm thấy một phương pháp có thể giúp được cháu." Carlisle nói với cô ấy.

(Vậy thì thật tốt quá! Tại sao biểu tình mọi người đều khó coi như thế?) Cô ấy khó hiểu mà suy tư.

"Em có để ý khi uống một loại đồ uống đặc biệt không?" Khóe miệng tôi hơi giật, phát hiện bản thân không bằng Aro, muốn nở một nụ cười thân thiết giả dối thì còn phải luyện thật lâu.

(Đồ uống nào?) Cô ấy tiếp tục trầm tư.

Tôi nghiêm túc trầm mặc vài giây rồi mới nói: "Em có thể chọn lựa, nhóm máu A, B hay O."