Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 11-3: Người của anh (3)




Trong lúc mơ hồ, Thẩm Tầm cảm giác có người chạm vào mặt mình, nhiệt độ lòng bàn tay khiến cô kinh hãi lắc đầu, muốn tránh đi sự đụng chạm của hắn, nhưng người nọ lại ôm lấy cô, cô sợ hãi đến cực điểm, giãy giụa chật vật, thúc đầu gối vào ngực người đó.

"Vãi!" Người nọ thấp giọng mắng một tiếng, kéo bịt ​​mắt của cô xuống, "Là tôi!"

Thẩm Tầm lấy lại tinh thần nhìn người trước mặt, người này đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang màu trắng, chỉ có đôi mắt khiến cô có cảm giác quen thuộc.

Anh lại giơ tay xé niêm phong trên miệng cô: "Cô trốn cái gì? Vừa rồi tôi định xé cái này cho cô."

"Anh là ai?" cô hỏi.

Người nọ sửng sốt một lúc, sau đó tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú — chính là người đàn ông đã tiếp cận cô trong bệnh viện.

"Quên tự giới thiệu, tôi tên là Tổ An, Tổ trong tổ tiên, An trong an toàn." Anh nhếch môi cười nói.

"Anh trói tôi?" Thẩm Tầm tức giận hỏi.

"Tôi trói cô? Mạch não cô sao vậy?" Anh giống như nghe được truyện cười, "Cô dùng thái độ này đối xử với ân nhân của mình?"

Thẩm Tầm nửa tin nửa ngờ nhìn anh, lại thấy anh không biết từ lúc nào đã thay một áo phông đen, trên cánh tay còn có một vết thương mới, còn đang rớm máu.

"Nhìn thấy đủ chưa?" Tổ An nhướng mày, "Nếu tôi không đỡ một nhát dao cho cô, thì giờ cô đã sớm phơi thây ngoài đồng rồi."

"Thật sao?" Thẩm Tầm chậm rãi hỏi, còn có chút do dự.

"Giả đấy," Tổ An hừ một tiếng, "Tôi trói cô lại, tiêm thuốc mê rồi đưa cô đến ngôi nhà gỗ bỏ hoang này. Tôi vốn định hiếp xong rồi giết, nhưng sau đó nghĩ không bằng mình thủ thỉ một đoạn sến súa lãng mạn với cô, vì thế tôi tự cho mình một đao, sâu tận xương, sau đó chờ cô tỉnh lại, giả làm anh hùng cứu mỹ nhân."

Anh càng nói càng không đứng đắn, Thẩm Tầm càng cảm thấy yên tâm: "Anh biết ai trói tôi không?"

"Tôi nhìn không rõ, bọn họ đều đeo mặt nạ, có hai người một cao một thấp, thân thủ không tệ, nhưng không bằng tôi." Trong giọng nói của anh lộ ra kiêu ngạo, tựa như khổng tước xòe đuôi.

Thẩm Tầm nhìn vết thương của anh, cởi áo ngoài, định buộc lên cánh tay cầm máu.

"Lát nữa sẽ có người đến đón cô," Tổ An vừa nói vừa nhìn cô, "Điện thoại của cô vẫn dùng được. Tôi vừa gọi cho người gần nhất gọi điện thoại cho cô, gọi là Morpheus ấy."

Thẩm Tầm sửng sốt, cúi đầu không nói.

"Bác sĩ gọi cô là Thẩm Tầm, là Tầm nào? Tầm trong rượu quá ba hiệp? Tầm trong tìm kiếm? Hay Tầm trong hướng dẫn từng bước? Hay là Tầm trong trên dưới?" Anh cười hỏi.

"Tầm trong tìm kiếm."

"Chà, em gái đang tìm gì vậy? Tìm được chưa? Đang tìm..." Trong giọng nói của anh luôn mang theo một chút ngả ngớn, lúc này anh bắt đầu ngâm thơ,

"Khuê trung thiếu phụ không biết sầu

Ngày xuân ngưng trang thượng thúy lâu



Chợt thấy bên đường dương liễu biếc

Hồi giáo phu tế mịch phong hầu"

Anh nhìn cô chằm chằm với nụ cười ái muội trong đôi mắt phượng.

Lúc này Thẩm Tầm mới chú ý đến vết thương trên lông mày anh.

"Anh không xử lý vết thương ở đây à?" cô hỏi.

"Tôi nào kịp, nói bảo cô chờ tôi, cô không đợi, tôi vội đuổi theo."

Lúc người này nói chuyện nào có dễ nghe, Thẩm Tầm không nói nên lời. Cô dùng hai tay kéo ống tay áo, buộc chặt vết thương của anh, anh không khỏi hít vào một hơi: "Nhẹ chút thôi, một cô gái xinh đẹp như vậy, xuống tay sao tàn nhẫn."

Có tiếng còi xe vang lên, từ xa đến gần, anh kéo cô đứng dậy: "Người đón cô đến rồi."

Bước ra ngoài, vài chiếc xe cảnh sát đã đến trước cửa nhà. Người dẫn đầu là Trình Lập, từ lúc đẩy cửa bước xuống xe, dường như anh đã mang theo một luồng lệ khí khiến người ta không rét mà run. Nhóm người theo sau anh giơ súng nhắm vào Tổ An.

"Không phải anh ta, anh ta đã cứu tôi." Thẩm Tầm nóng nảy, theo bản năng mở rộng hai tay, dừng trước người Tổ An.

Trình Lập nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống: "Tránh ra."

"Thực sự là anh ta đã cứu tôi, anh xem đi, anh ta bị thương." Thẩm Tầm không di chuyển, mà chỉ vào cánh tay trái của Tổ An.

Trình Lập nhìn thấy chiếc áo sơ mi dính máu của cô quấn trên cánh tay Tổ An, ánh mắt càng lạnh hơn: "Làm sao cô biết anh ta là người tốt? Có khi anh ta thông đồng với người khác bắt cóc cô thì sao?"

Thẩm Tầm sửng sốt một chút, ngữ khí vô cùng kiên định: "Không phải anh ta."

Tổ An mỉm cười, ngoan ngoãn giơ hai tay lên, nhưng đôi mắt phượng lại tràn đầy tự mãn: "Cô ấy tin tôi."

Lời anh nói, rõ ràng nói cho Trình Lập nghe.

Trình Lập lạnh lùng nhìn anh ta một cái, trầm giọng ra lệnh: "Đưa người trở về cục."

Thẩm Tầm đang định nói, nhưng khi cô nhìn thấy Trình Lập nhìn mình, sự tức giận ẩn giấu trong mắt, cô sững người một lúc.

"Thứ nhất, câm miệng, thứ hai, tự mình lên xe, hay là tôi khiêng cô đi?" Anh chậm rãi nói, mây đen bao trùm khuôn mặt tuấn mỹ.

Sau khi lên xe, Trình Lập đạp chân ga, trong nháy mắt, chiếc xe đang đi cùng anh đã bị ném ra xa.

Thẩm Tầm nắm lấy dây an toàn, cắn cắn môi, vẫn nhịn không được nói: "Hắn bị thương không nhẹ, chúng ta có nên hay không đưa hắn đi bệnh viện trước xem xét?"

"Đừng nói chuyện với anh," khuôn mặt anh trầm xuống, thậm chí không nhìn cô, những lời anh nói ra dường như bị đóng băng, "Tâm trạng anh đang không tốt, không muốn nói chuyện với em."

Thẩm Tầm sửng sốt, không phát ra tiếng nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Lập liếc nhìn cô qua khóe mắt, thấy một người hơi chật vật với mái tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe và đôi môi gần như bị răng cắn.

Trong lúc nhất thời, lồ ng ngực của anh dâng trào xen lẫn tức giận, xen lẫn đau đớn, cùng có chút bất lực. Làm sao cô có thể biết anh cảm thấy thế nào trong vòng chưa đầy hai giờ qua? Giờ đây, anh chẳng còn nơi nào để trút giận, ước gì được bẻ lái, ước được phóng đi đến tận cùng trời cuối đất, được giấu linh hồn rắc rối này bên mình, để không ai có thể tìm thấy nó.

Anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, sau đó lại đưa cô trở lại ký túc xá, giống như đang áp giải phạm nhân, sắc mặt lạnh như băng.

Thẩm Tầm rốt cục nhịn không được: "Anh rốt cục khó chịu cái gì?"

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, cười lạnh: "Đúng rồi, là anh sơ ý, đáng lẽ nên đốt pháo mừng em  sống sót trở về."

Thẩm Tầm sắc mặt tái nhợt: "Anh châm chọc em như vậy?"

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, làm như kiên nhẫn, lại có vẻ do dự, sau đó mới chậm rãi nói: "Thẩm Tầm, em có thể cho anh chút thời gian để tĩnh tâm không? Đừng lúc nào cũng chạy loạn như thế? Anh không có nhiều thời gian để quản em đâu."

"Em đã nói rồi, không cần anh quản em." Vẻ mặt Thẩm Tầm cũng trở nên lạnh lùng.

"Em đang nói gì vậy?" Đôi mắt đen của Trình Lập bùng lên lửa giận, "Mặc kệ em, nếu em xảy ra chuyện thì sao? Nếu em xảy ra chuyện, anh làm sao giải thích với cục trưởng Lâm? Anh giải thích với đơn vị em như nào?"

Thẩm Tầm cười mỉa mai: "Thì ra anh chỉ đang nghĩ đến việc không dễ báo cáo kết quả công tác với người khác mà thôi. Vậy được, em viết cho anh lá đơn miễn trách nhiệm, lỡ như em có xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không liên quan gì đến Trình đội ngài, được rồi chứ?"

"Em đúng là không nói lý được." Anh lườm cô, mặt tái xanh.

"Em nói sai cái gì sao? Trong mắt anh em là cái gì? Bạn gái, đối tượng tình một đêm hay đồng đội tạm thời? Hiện tại nghe nói người yêu cũ còn sống, anh không chờ nổi mà muốn đuổi em đi?" Thẩm Tầm cãi lại, cũng vạch ra vết thương lòng mà cô không muốn đối mặt - đó là suy nghĩ của cô, anh đương nhiên sợ cô lại gây chuyện, đương nhiên cũng không có nhiều thời gian quan tâm đ ến cô như vậy.

Cô chỉ lo ghen tuông quay cuồng nên lời nói khó tránh khỏi, không ngờ lời nói của cô lại chọc giận anh ngay lập tức.

Trình Lập không ngừng nhìn cô chằm chằm, đồng tử đỏ bừng, lửa giận dâng trào trong lồ ng ngực, anh giơ tay nhéo vai cô, ấn cô vào tường, gần như muốn bóp ch3t cô, mỗi lời anh thốt ra đều là tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh: "Sao anh lại trêu chọc phải một thứ không biết tốt xấu như em?"

"Đúng vậy, em chính là người không biết tốt xấu." Cô đỏ hoe mắt, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt anh, "Nếu như sớm biết cái người trong lòng anh còn sống trên đời này, em sẽ tuyệt đối không có nửa phần liên quan gì đến anh. Trình đội còn có sức trút giận lên tôi, không bằng chạy nhanh tìm người quay về."

Sau lời nói của cô, khuôn mặt của Trình Lập trở nên vô cùng khó coi, những đường gân trên trán anh gần như nổi lên.

"Được, rất tốt," anh nghiến răng, "tôi sẽ thỏa mãn mong ước của em."

Sau đó, anh quay lưng bỏ đi.

Thẩm Tầm ngây ngốc đứng ở nơi đó, cắn chặt môi không nói gì, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, nắm chặt tay, móng tay đâm sâu lòng bàn tay.

Kiên cường lên, Thẩm Tầm.

Anh ấy muốn đi thì cứ đi.

Mày phải mạnh mẽ lên, đừng khóc.

Cô ra lệnh cho mình hết lần này đến lần khác.

Không ngờ cánh cửa đang khép hờ lại đột nhiên bị người đá tung ra, tiếng va chạm mạnh khiến cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị áp sát vào tường, một nụ hôn mãnh liệt giáng xuống giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng, thậm chí còn đoạt lấy trọn vẹn hơi thở của cô. Cô chống cự nhưng anh nắm chặt tay cô, đẩy cô xuống ghế, rắc một cái, anh vậy mà dùng còng tay còng cô lại trên ghế.

Cô còn chưa kịp nói lời phản kháng, đôi môi mềm mại đã bị anh dày dày vò không thương tiếc, anh thậm chí còn ngậm lấy vết thương trên môi cô, lăn lộn hung hãn như khát máu, làm cô đau, khiến cô sợ hãi, không cho cô trốn thoát.

"Em cho rằng mình đang chơi game sao?" Anh hung hăng bóp chặt quai hàm của cô, cuối cùng cho cô hít thở một hơi, "Em nói bắt đầu là bắt đầu, nói kết thúc là kết thúc sao?"

"Sớm biết có ngày hôm nay, tôi lúc trước không nên giữ em lại." Anh cười lạnh, nghiêng người nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt, sao trước đó anh không nhìn ra cô là đồ không tim không phổi như vậy?

"Muốn biết tôi coi em là gì sao?" Ánh mắt anh khiến cô rùng mình, "Được, không bằng để tôi dùng hành động thực tế nói cho em biết."

Anh ấy định làm gì?

Thẩm Tầm hoảng sợ nhìn anh, thấy thân hình cao lớn của anh ngồi xổm xuống, cô theo bản năng muốn lùi lại, lại bị anh gắt gao nắm lấy cổ chân. Dưới chiếc váy dài, hai chân cô hơi bị anh mở ra. Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng tay cô bị còng và chân bị trói lại, mọi thứ đều vô ích.

"Trình Lập, anh định làm gì?" Nước mắt cô như muốn trào ra, hoảng sợ không nói nên lời, "Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi sẽ hận anh, hận chết anh—"

Đầu ngón tay mảnh khảnh, từ hơi lạnh chuyển sang nóng, trở thành vũ khí sắc bén đáng sợ nhất. Cô căng thẳng, bồng bềnh giữa thiên đường và địa ngục.

Cho đến khi sự kiêu ngạo cuối cùng sụp đổ, biến thành tiếng khóc thút thít.

Cho đến khi cô khàn cả giọng, cầu xin sự tha thứ của anh.

Cuối cùng, anh rút tay lại, sửa sang lại váy cho cô, cởi bỏ còng tay và ôm cô vào lòng. Cơn tức giận được thay thế bằng những nụ hôn và tiếng thở dài nho nhỏ, như uy hiếp, như dỗ dành: "Đừng ép anh biết không? Em đừng ép anh..."

Nước mắt lưng tròng, cô đau lòng hỏi: "Tại sao?"

Anh cúi đầu, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ, không trả lời cô.

Bởi vì, anh sẽ đau.

Bởi vì, anh cũng muốn cô nếm trải cảm giác dày vò là như thế nào.

"Nói thật đi, sao anh lại xuất hiện ở nhà gỗ?" Trong phòng thẩm vấn, Giang Bắc nghiêm mặt hỏi.

Lúc này, người đàn ông đối diện đang trong tư thế lười biếng, hai tay chống lên bàn, dưới lớp băng gạc là cơ bắp nổi rõ, ngón tay mảnh khảnh dường như vô thức gõ lên mặt bàn, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, như thể đang chơi đàn, chỉ khi nghe câu hỏi mới nhướng mi mỉm cười: "Tôi tình cờ gặp cô Thẩm trong bệnh viện, tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu, vì thế cứ đi theo cô ấy. Thấy cô ấy bị bắt đi, vừa lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân."

"Trùng hợp vậy sao?" Giang Bắc nhướng mày.

"Nếu anh không tin tôi thì cứ đi hỏi cô ấy, chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ trong bệnh viện." Đối mặt với những nghi ngờ, Tổ An trông thoải mái và thản nhiên.

"Vết thương trên tay của anh sao lại thế này?"

"Cùng đám bắt cóc dũng cảm vật lộn, thế nào, anh có muốn cân nhắc ban thưởng cho tôi vì hăng hái làm việc nghĩa hay không?"

"Hăng hái làm việc nghĩa?" Giang Bắc cười nhẹ một tiếng, ném một tập tài liệu lên bàn, "Đừng tưởng chúng tôi không biết cụ thể về anh, nhìn xem, cầm đồ đả thương người, buôn lậu... Lý lịch anh phong phú thật đấy."

Tổ An khẽ gật đầu, nhếch môi cười: "Cảm ơn."

Lúc này, Trình Lập đẩy cửa bước vào, Giang Bắc gọi anh một tiếng, nhường vị trí.

"Yo, thì ra ngài là đội trưởng," Tổ An nhìn anh, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, "Xin lỗi, hỏi xong chưa vậy? Hỏi xong rôi thì tôi có thể rời đi rồi sao? Tôi còn muốn đi tìm cô Thẩm đoàn tụ đấy, chúc mừng kiếp sau gặp lại."

"Cô ấy với anh không cùng một đường." Trình Lập thản nhiên đáp.

"Ồ? Vậy rốt cuộc cô ấy với ai cùng một đường đây? Trình đội anh sao? Tôi nhìn cũng không thấy thế," Tổ An lặng lẽ nhìn anh, "Nói đến cùng thì chúng ta cũng giống nhau cả mà, có hôm nay đâu có ngày mai, ai biết ngay sau đó chuyện gì xảy ra? Khác nhau chỉ là Trình đội chết thì gọi là hi sinh, tên thối tha này gọi là đáng chết, nhưng cũng đều là chết, vậy khác biệt cái gì?"

Trình Lập không trả lời, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

"Nhưng cô Thẩm thì đâu giống thế. Ngay cả khi nằm trong ngôi nhà gỗ đổ nát đó, cô ấy trông vẫn sạch sẽ đến tận xương tủy," Tổ An cười chế nhạo nói, "Trình đội này, tôi không xứng với cô ấy, nhưng anh xứng à?"

"Anh nói điều vô nghĩa gì vậy?" Trình Lập không nói gì, nhưng Giang Bắc không thể không gõ bàn để cảnh cáo. Anh lặng lẽ liếc nhìn sếp mình, chỉ thấy ánh mắt người sau im lặng, mặt trầm như nước.

"Có vô nghĩa hay không, Trình đội trong lòng biết rõ." Đôi mắt của Tổ An tràn đầy sự khiêu khích ngang ngược.

"Hãy nói tình hình người đã bắt cóc cô ấy." Trình Lập dường như không nghe thấy những gì anh ta nói, hỏi thẳng vấn đề.

"Hai người, một cao một thấp, người cao ước chừng 1m85, người thấp hơn 1m7, thân thủ đều đã qua huấn luyện, đeo khẩu trang nhìn không thấy mặt, người thấp có một giọng nói lạ, giống như đeo thiết bị biến đổi giọng nói. Chiếc xe là chiếc Buick GL8 màu đen, biển số B3JK28, nhưng đã mang đi hành động thì khả năng tám chín phần là biển giả."

"Giới tính thì sao?" Trình Lập hỏi ngắn gọn, mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt lộ ra sắc bén.

Tổ An dừng lại một lúc, ngón tay đang gõ trên bàn dừng lại giữa không trung, rồi từ từ rơi xuống.

"Không thể xác định." Anh đáp.

Trình Lập không nói nữa, đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Thả anh ta ra."

Giang Bắc sửng sốt, nhìn bóng lưng của anh, không khỏi nói: "Sếp?"

Trình Lập mở cửa, nghiêng đầu nhìn: "Tôi nói rồi, thả anh ta đi."

Ánh sáng từ hành lang chiếu vào nửa khuôn mặt anh, nửa người chìm trong bóng tối, nửa còn lại chìm trong ánh sáng, điều này chỉ khiến vẻ mặt anh càng trầm hơn. Tổ An và anh liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt màu hổ phách nháy mắt hơi mờ đi. Nhưng sau đó anh ta nở một nụ cười không đứng đắn và giơ đôi tay bị còng về phía Giang Bắc: "Làm phiền rồi."

Có tiếng đóng cửa, còng tay phát ra tiếng mở khóa giòn giã.

Tổ An cúi đầu xuống, một nụ cười tự giễu xuất hiện trên khóe miệng.

Chưa từng có ai hiểu, cũng sẽ không có ai thực sự hiểu được những nỗi đau và trả giá của anh. Giống như cũng sẽ không ai biết những gì anh đã trải qua.

Chúng ta đều giống nhau cả, anh Ba.

Khi trời nhá nhem chạng vạng, sắc trời lại thay đổi, Trình Lập ngồi trong xe, yên lặng nhìn mây đen cuồn cuộn, gió lớn đột nhiên nổi lên, người đi bộ bên đường tắm mưa bỏ chạy.

Chuông điện thoại anh chờ cuối cùng cũng reo lên, trên màn hình là một dãy số lạ, nhưng lại là một giọng nói quen thuộc.

"Chúng ta mới tách nhau một lúc thôi mà, anh đã nghĩ đến em rồi à?" Tổ An cười khẽ ở đầu kia.

"Ngoan ngoãn dưỡng thương đi." Trình Lập lạnh nhạt trả lời.

"Anh Ba."

"Ừm?"

"Em cảm thấy Tiểu Tầm Tầm rất tốt, cái gì cũng tốt, không thì anh nhường cho em đi?" Tổ An lười biếng nói, trong giọng điệu có chút mờ ám.

"Đã nói đừng trêu chọc cô ấy." Trình Lập trầm giọng, lời nói mang theo ý cảnh cáo.

"Còn may em đây hiếu kỳ đi trêu chọc đấy," Tổ An thản nhiên cười, "Nếu không, hôm nay chắc anh phát điên lên rồi nhỉ?"

"Không nói chuyện nghiêm túc nữa thì anh cúp máy đây." Bao nhiêu tâm tư sâu xa đều bộc lộ rõ như ban ngày trong lời nói vội vàng tránh né này.

"Anh Ba, mùi nước hoa yêu thích của một người sẽ không dễ dàng thay đổi," giọng điệu của Tổ An đột nhiên bình tĩnh lại, "Hôm nay em còn tưởng mình nghĩ sai, nhưng chắc ngay cả anh cũng nghi ngờ điều đó đúng không? Nếu thật như chúng ta tưởng, vậy giờ anh tính sao?"

Câu trả lời của anh là sự im lặng, sau đó là tiếng cúp điện thoại.

Sự tức giận đã tích tụ trong bầu trời trong một thời gian dài cuối cùng đã biến thành tiếng sấm, dường như đánh thẳng vào nóc xe. Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào cửa sổ xe phát ra tiếng lách tách, như thể sự hy sinh anh dũng. Sợi dây chuyền treo trên kính chiếu hậu cũng khẽ rung lên.

Trình Lập vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo từ trong máu rót vào đáy lòng.

Ngẩng đầu nhìn lại, thành phố mà anh quen thuộc đã dần nhòe đi trong cơn mưa nặng hạt, mơ hồ.

Khi Trình Lập trở lại ký túc xá trong văn phòng, trời đã tối. Anh đứng trên ban công, hút xong một điếu thuốc rồi mới đi đến cửa phòng Thẩm Tầm.

Cửa đã bị khóa, nhưng điều này với anh không phải vấn đề. Anh nhờ người quản lý muốn làm thêm một chiếc chìa khóa, nhưng người ta cũng không hỏi mà còn nhiệt tình bảo tôi không cần trả vội.

Căn phòng yên tĩnh và tối om. Anh bật nhẹ ngọn đèn trên bàn rồi đứng trước giường.

Cô đang chìm trong giấc ngủ sâu. Giống như một đứa trẻ, có lẽ sau khi sợ hãi và oan ức, cô chỉ có thể trốn trong giấc mơ của mình. Không biết cô đã mơ thấy gì, trên hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.

Anh không kìm được, cúi xuống hôn lên khóe mắt hơi ướt của cô.

Có phải cô mơ thấy anh không? Trong giấc mơ đó anh tốt hay xấu?

Vận mệnh gặp gỡ rồi chia ly, tột cùng cất giấu bí mật gì?

Tại sao năm nay cô lại đến nơi này, xuất hiện trong cuộc đời anh?

Tại sao không có cách nào kết thúc một việc, tại sao phải bắt đầu?

"Anh Ba, em cảm thấy Tiêu Tầm Tầm rất tốt, cái gì cũng tốt, nếu không anh nhường cho em đi?"

Giọng nói nửa thật nửa giả của Tổ An lại vang vọng bên tai anh.

Cô tốt như thế nào, tất nhiên anh biết. Tầm Bảo của anh, chỗ nào cũng tốt, tốt đến mức anh không nỡ buông tay để cô rời xa.

Nhưng những năm này, anh đã nhìn thấu sống chết, anh cũng hiểu rõ vận mệnh sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào. Một người sao có thể có được mọi thứ? Chọn cái này thì phải từ bỏ cái kia.

Giờ khắc này, anh hi vọng cô mở mắt ra, trong mắt chỉ nhìn thấy mình anh, nhưng anh cũng sợ cô mở ra, sự trong sáng cùng dịu dàng trong đôi mắt kia sẽ khiến anh không thể kháng cự.

Trên bàn có thứ gì đó phát sáng mờ nhạt, phán sáng đôi mắt đen huyền của anh. Anh đưa tay nhặt lên, đó là một hộp thuốc lá bằng thép không gỉ, trên bề mặt kim loại màu bạc có khắc vài chữ –  Perseverance, Love, Enthusiasm, Hope.

  Kiên trì, tình yêu, đam mê, hy vọng.

Anh nhẹ nhàng vuốt v e hộp thuốc lá bằng những ngón tay thon dài, cẩn thận nghịch nó. Một ngọn đèn hiu quạnh soi bao tâm tư thầm kín.

Ai kiên trì? Ai yêu? Ai nhiệt tình? Ai hy vọng?

Trong giấc mơ, Thẩm Tầm luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, không rời không bỏ, giống như muốn vĩnh viễn già đi cùng cô. Khi cô tỉnh dậy, trước giường không có ai, chỉ có ánh nắng yếu ớt buổi sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào. Cô định ngồi dậy thì nhận ra thứ gì đó trượt khỏi lòng bàn tay mình.

Hóa ra đó là một thỏi son Tom Ford với chiếc nơ bướm tinh xảo. Màu số 31, tên là Twist of fate (vòng xoáy của số phận).

Vận mệnh biến chuyển, hay nói cách khác, vận mệnh trêu người.