Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 27: Anh sẽ chịu không nổi




Trong đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh ánh sáng, chiếu rọi lên những bóng dáng đầy ắp trước mặt, nhã nhặn cười: “Đa tạ đã quá khen, không dám nhận vinh hạnh đó.”

Mộng Du Giang Hồ 2?

Danh từ thân quen nhưng lại mang chút vẻ xa lạ này lập tức khiến Vi Vi chuyển tầm nhìn từ vi tính sang Tiêu Nại, buột miệng hỏi: “Mộng Du Giang Hồ sắp ra bản 2?!”

Sao trước đây chưa từng nghe tin này nhỉ, hơn nữa lại còn thấy mẫu thiết kế nhân vật của Mộng Du 2 ở trong máy vi tính của Đại Thần, vậy là nói lên điều gì đây?

“Game này là anh làm ư?” Nói bậy ra một câu không suy nghĩ, Vi Vi lại nhanh chóng gạt bỏ: “Không đúng, em nhớ Mộng Du Giang Hồ là sản phẩm của Phong Đằng mà.”

“Mộng Du Giang Hồ chính xác là của tập đoàn Phong Đằng, nhưng Mộng Du 2 tương lai sẽ do bọn anh và Phong Đằng cùng hợp tác khai thác.”

Giọng nói và vẻ mặt của anh đều rất bình thản, dường như không hề cảm thấy mình đang tiết lộ ra một thông tin bất ngờ, Vi Vi đờ ra một lúc sau mới tiêu hóa nổi: “Hình như em chưa từng nghe nói sắp ra Mộng Du 2.”

“Trước mắt vẫn công bố tin tức ra ngoài.”

Vi Vi bỗng nhớ ra: “Vậy đoạn video clip Nữ Tặc Cướp Chồng là anh…”

Tiêu Nại lắc đầu: “Không, chuyện video clip thì anh cũng chỉ mới biết sớm hơn em một ngày thôi.”

Tuy anh hợp tác với Phong Đằng làm Mộng Du 2, nhưng Mộng Du 1 chẳng có chút liên quan gì đến anh cả. Mộng Du 1 là một game võ hiệp do phòng công nghệ Phong Đằng dưới trước tập đoàn Phong Đằng tự khai thác kinh doanh, quy thuộc không giống nhau nên sách lược gì của bên đó, anh đương nhiên là không biết, nếu như không phải sách lược này còn dính líu đến Mộng 2, thì Phong Đằng hoàn toàn không cần thiết phải tham mưu ý kiến của anh.

Lúc đầu nếu không suy xét đến vấn đề tiền vốn và cả khả năng nhận chịu thất bại của mình, Tiêu Nại cũng sẽ không hợp tác với Phong Đằng làm Mộng Du 2, mà căn cứ theo quy ước hợp tác, phòng công nghệ của Phong Đằng chỉ phụ trách đầu tư vốn và kinh doanh hậu kỳ, còn chuyện khai thác và phát hành sẽ do bên anh chịu trách nhiệm. Cho nên khi phòng công nghệ Phong Đằng gọi điện thoại đến, mong muốn Mộng Du 2 tăng cường thêm cách chơi cướp chồng dạng mới, Tiêu Nại có phần bất ngờ. Đợi đến khi đối phương nói rõ ý tưởng này xuất phát từ đoạn video Nữ tặc cướp chồng, Tiêu Nại bắt đầu dở cười dở mếu.

Suy nghĩ trong một thời gian ngắn rồi, anh đã đồng ý tăng thêm cách chơi cướp chồng mới cho Mộng 2, nhưng anh lại không nói cho Phong Đằng biết, Nhất Tiếu Nại Hà trong đoạn video đó chính là anh.

Bên phía Phong Đằng tất nhiên cũng không biết Nhất Tiếu Nại Hà là anh, ID này là do anh lập ra đầu tiên sau khi Mộng Du Giang Hồ phát hành, dưới sự đề cử của bạn cùng phòng, chơi một lúc rồi không tiếp tục nữa, cho đến sau khi Phong Đằng kiến nghị hợp tác, anh mới có ý nghĩ quay lại với trò chơi quen thuộc trước kia.

Tiêu Nại vừa giới thiệu ngắn gọn quan hệ giữa anh và Phong Đằng, vừa điều chỉnh cho nhiều nhân vật mới xuất hiện để Vi Vi xem, Vi Vi chăm chú ngắm một lát, rồi hỏi: “Vậy cách chơi cướp chồng mới là có ý nghĩa gì?”

“Nói đơn giản là, thiết kế một hệ thống cướp chồng/vợ, các game thủ khác giới tính khi khởi động hệ thống này có thể tranh cướp lẫn nhau.”

Vi Vi lập tức phản ứng ngay: “Giống như đóng mở PK trong game vậy ư?”

“Ừ.”

Hình như quả đúng là rất mới lạ rất thú vị, nhưng như thế chắc là loạn lắm? Vi Vi tưởng tượng ra cảnh các game thủ nam nữ cướp tới đoạt lui trong toàn game mà toát mồ hôi.

Xem xong một lượt thiết kế nhân vật, Tiêu Nại đứng dậy đi pha trà, Vi Vi nhìn trên màn hình vi tính, ngón tay vô thức cầm lấy con chuột vi tính của anh, click chọn xem lại các thiết kế, dần dần ngắm đến thần người, theo đà ngồi dựa một nửa lên ghế của Tiêu Nại mà không hay biết gì.

Tiêu Nại pha xong hai cốc trà quay lại, liền nhìn thấy cảnh tượng như thế, có vẻ hơi ngẩn ra một lúc rồi tự nhiên trở lại, đặt cốc trà trong tay trái lên tủ sách kế bên, dựa vào đấy, thong thả nhấm nháp.

Bạn đứng trên cầu ngắm phong cảnh, có người đang đứng trên lầu ngắm bạn.

Vi Vi không nhận ra mình đã nhập hồn, sau khi ngắm nghía kỹ lưỡng các nhân vật thêm lần nữa, ngẩng đầu lên ánh mắt lấp lánh nói với Tiêu Nại: “Em thích game này quá.”

Tiêu Nại tựa vào tủ sách, cười: “Chỉ xem thiết kế nhân vật?”

“Không phải đâu, thiết kế nhân vật có thể nhìn ra được rất nhiều thứ.” Vi Vi ngẫm nghĩ, tuy nói vấn đề này có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn bộc lộ cách nghĩ của mình.

“Hiện giờ các game có mặt trên thị trường đều vì muốn làm thỏa mãn các game thủ nam, nên các nhân vật nữ đều ăn mặc hở hang, một vài nhân vật quả thực không nhìn nổi. Lúc đầu em chọn nhân vật Hồng Y Nữ Hiệp, một phần vì em rất thích chức năng của nó, mặt khác là do y phục của nó nhiều. Nhưng Mộng Du 2 thì khác, các nhân vật nữ trong đó đều ăn mặc rất chỉn chu, điều này chí ít nói lên được rằng người tạo ra game này tôn trọng sản phẩm của mình, có niềm tin với nó, không cần dùng đến những thủ đoạn thô tục tầm thường theo thị hiếu số đông.”

Trong lòng Vi Vi cảm thấy vui sướng lạ kỳ. Các nhân vật nữ trong game Mộng Du 1 vẫn hở hang rất nhiều, chỉ tốt hơn chút ít so với các game khác trên thị thường thôi, còn Mộng Du 2 bây giờ lại có thay đổi lớn như vậy, chắc chắc là do quyết định của Đại Thần khi sáng lập ra chăng. Điều này có phải là, Đại Thần rất tôn trọng phái nữ hay không?

Tiêu Nại không hề nghĩ rằng cô lại nói ra những lời này, trong lòng chợt thấy rung động, ngắm gương mặt yêu kiều thần thái sinh động của cô, bên mũi thoang thoảng hương trà, tận sâu trong đáy lòng chợt lướt qua một nét vui sướng.

Để “nhân vật nữ không bị hở hang”, chỉ mấy từ này nói nghe thì đơn giản, nhưng lúc đầu anh đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều mới đạt được kết quả như hôm nay. Anh xuất thân từ gia đình học vấn danh giá, bản thân có sự kiên trì cứng rắn, nhưng thuyết phục phía đầu tư bằng nguyên tắc của mình? Quá ngây thơ quá ảo tưởng, chỉ có thị trường mới có thể thuyết phục thị trường, thế là anh đã tiến hành đủ loại điều tra nghiên cứu, để phía đầu tư ý thức được khả năng bỏ tiền ra cho game online của phái nữ, biết được rằng một trò chơi có thể thu hút được game thủ nam không chỉ dựa vào độ hở hang của các nhân vật nữ…

Có điều những chuyện này anh không nói với Vi Vi, bao nhiêu lời muốn nói ở bên Tiêu Nại, mãi mãi sẽ là những chuyện nhẹ nhàng đơn giản. Trong đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh ánh sáng, chiếu rọi lên những bóng dáng đầy ắp trước mặt, nhã nhặn cười: “Đa tạ đã quá khen, không dám nhận vinh hạnh đó.”

Anh tỏ ra bình thản như thế, nhưng Vi Vi lại cảm thấy một cách rất kỳ lạ, có một thoáng rung động rất khác, tâm trạng Đại Thần dường như rất tốt, chẳng lẽ cô không cẩn thận đã nịnh khéo Đại Thần rồi ư? Vi Vi có phần ấp úng, hỏi Tiêu Nại với vẻ mong chờ: “Mộng 2 khi nào hoàn thành nội bộ?”

“Sớm nhất là cuối năm sẽ hoàn thành xong.”

Lúc đó muốn có một tài khoản nội bộ chắc không sao nhỉ, trong lòng vui sướng một lúc sau, Vi Vi nghĩ đến chuyện chính. “Nếu đã hợp tác thì chuyện video đó anh lo liệu nhé? Thực ra anh làm là tốt nhất, tuy đoạn phim đó lấy tên em để post, nhưng trên thực tế là do anh làm mà.”

Tiêu Nại từ chối luôn mà không cần cân nhắc: “Tất nhiên là không được, tên của anh không thể xuất hiện trên hợp đồng được.”

Vi Vi thắc mắc: “Vì sao?”

Tiêu Nại nói thẳng vấn đề: “Phí bản quyền.”

Lần này Vi Vi đã suy nghĩ ra mấu chốt – Nếu Đại Thần ký hợp đồng này, vậy những gì anh làm cho Mộng Du 2, những cống hiến sáng tạo sẽ là chuyện đương nhiên, Phong Đằng sẽ không cần trả bản quyền nữa.

“Vậy được, em ký một mình, có được tiền bản quyền thì năm người chúng ta chia đều.” Vi Vi tốt bụng hiền lành nói thế, có điều, vì sao rõ ràng là chuyện hợp pháp, nhưng sao cô bỗng có cảm giác như đi lừa tiền người ta thế nhỉ >o

“Không cần chia cho bọn Ngu Công.” Nhìn những phiến lá trà nổi lên trong cốc, Tiêu Nại điềm nhiên bảo.

“Hử?” Như vậy không được tốt lắm, dù gì người ta cũng đóng góp mà.

“Em cứ cầm đi, xem như là lễ ra mắt của họ.”

Lễ ra mắt…

Vi Vi há mồm cứng họng nhìn anh, vốn còn muốn hỏi vậy phần của anh thì phải làm sao, bây giờ lại không hỏi nổi, lỡ như anh nói… xem như sính lễ thì phải làm sao >o

Những lời trao đổi vừa rồi đều xoay quanh vấn đề game online, Vi Vi vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ cô không tiếp lời, trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, Vi Vi sực phát hiện ra, cô đã sờ con chuột vi tính của Đại Thần, dùng vi tính của Đại Thần, ngồi trên ghế của Đại Thần?!

Cái… cái… cái chuyện này… xảy ra từ khi nào vậy!

Chầm chậm, rút tay ra khỏi vật thể thần kỳ là con chuột vi tính của Đại Thần lại, Vi Vi lúng túng cực độ liếc ánh mắt sang nơi khác, không dám nhìn gương mặt Đại Thần, vừa nãy cô còn cảm thấy kỳ lạ, sao anh cứ đứng mãi đó làm gì… Thì ra là có nhà mà không về được >o

Trong văn phòng thật tĩnh lặng, Tiêu Nại dường như cố ý để cô càng lúng túng hơn, không nói gì cũng không động đậy, nhàn nhã uống trà của mình, ngón tay thon dài thỉnh thoảng nhẹ vuốt trên thân cốc.

Ánh mắt cố dời đi của Vi Vi lại bị động tác của anh hấp dẫn, nhìn không chớp mắt ngón tay của anh. Lúc nãy chỉ toàn nói chuyện mà không để ý, anh cầm trong tay hình như là…

Lần này không đoái hoài gì đến tình trạng ngượng ngùng nữa, Vi Vi hiếu kỳ đứng dậy, bước đến bên anh, cúi thấp đầu nhìn cốc trà trong tay anh, Tiêu Nại cười, đưa cốc trà cho cô.

Vi Vi đón lấy, nâng lên trong tay thưởng thức kỹ lưỡng, đây là một cốc trà bằng sứ trắng rất cổ điển, thân cốc được chạm khắc tỉ mỉ, sóng sánh lục trà màu xanh ngọc bích nhạt, rất đáng yêu mà lại tinh tế. Nhưng điều thu hút Vi Vi không phải nét đẹp đẽ của nó, mà là hình ảnh được vẽ trên ấy – mấy bụi trúc xanh, phía trước có một Bạch Y Cầm Sư đang ngồi gảy đàn.

“Bộ cốc trà số lượng giới hạn trong Mộng Du Giang Hồ?” Vi Vi có phần vui mừng kêu lên.

“Ừ, còn có chiếc này, của em.”

Lại một cốc trà thoang thoảng hương trà thơm được đặt vào tay cô, vẫn với phần thân trắng tinh khiết, nhưng trên đó khắc hình Hồng Y Nữ Hiệp đang múa đao.

“Còn có cái khác không?” Trong Mộng Du Giang Hồ có 36 nhân vật, một bộ chắc phải có 36 chiếc nhỉ.

“Phong Đằng tặng một bộ cho bọn anh, anh chỉ lấy có hai chiếc này, còn lại đều ở chỗ bọn Ngu Công.”

Chỉ lấy có hai?

Vi Vi đang cầm chiếc cốc trong tay nhìn trái ngó phải, bỗng động tác khựng lại, ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú đang kề gần mình, trong khoảnh khắc, rèm mi dài lại rủ xuống, che giấu sóng mắt lóng lánh của cô.

Vậy nên, chiếc cốc này là chuẩn bị cho cô ư? Anh đã sớm đoán được rằng sẽ có ngày cô đến văn phòng của anh?

Vi Vi tiếp tục ngắm chiếc cốc, nhưng vô hình trung động tác lại chậm hẳn, nhất cử nhất động đều tỏ vẻ lơ đãng, cuối cùng, khi bản thân cũng chưa có chuẩn bị tâm lý gì, Vi Vi khẽ khàng hỏi: “Tiêu Nại, hôm qua sao anh lại nhận ra em?”

Hai chữ “Tiêu Nại” lần đầu tiên cô thốt ra, dường như mang đến một ma lực kỳ lạ, cho dù trấn tĩnh như Tiêu Nại cũng có một khắc thất thần. Có điều, khi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời câu hỏi này, người thất thần lập tức chuyển thành Vi Vi.

“Không phải hôm qua.” Nhẹ nhàng lấy đi chiếc cốc Bạch Y Cầm Sư trong tay cô, Tiêu Nại đáp: “Là khoảng tháng Ba, ở Cực Trí.”

Tháng Ba? Cực Trí… Nơi tên Cực Trí…

“Tiệm internet?!” Vi Vi sững sờ.

“Ừ, hôm ấy anh vừa có việc ngang qua đó, lúc đi có thấy em đang bang chiến”

Vi Vi hoàn toàn đờ ra. Cô đã từng nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân Đại Thần nhận ra cô, giọng nói này, kiểm tra IP này, xem thông tin trên mạng này, những chuyện này không khó với Đại Thần, vậy nhưng, lại là ở tiệm internet? Hơn nữa còn rất sớm, tháng Ba?

Nhớ lại khoảng tháng Ba đúng là cô có lần đến tiệm net thật, vì mạng trong ký túc bị hư, cô đến thông báo cho người trong bang phái biết cô sẽ không thể lên mạng trong một thời gian, tiện thể cũng tham gia bang chiến ngày hôm ấy.

Sớm như thế, mà Đại Thần đã biết cô rồi?

“Thao tác của em rất đẹp, tốc độ tay rất nhanh.”

Ánh mắt Tiêu Nại dừng trên tay Vi Vi, hôm đó chính là đôi tay này, trong tiệm net ồn ĩ, chỉ nhìn một lần đã thu hút sự chú ý của anh.

Tốc độ tay à~ Trong đầu Vi Vi hỗn loạn, trong một lúc chỉ có thể đờ đẫn nghe từng lời anh nói. “Hè năm lớp mười hai em có chơi SC một thời gian, nên đã luyện tập được, thực ra APM của em không cao, không đến 150.”

“APM chẳng qua chỉ là số liệu tham khảo mà thôi.”

Vi Vi gật đầu, so với APM thì tần suất thao tác hiệu quả có lẽ quan trọng hơn chăng, có điều tuy đồng ý với anh, nhưng Vi Vi không nhịn được hỏi: “Vậy APM của anh là bao nhiêu?”

Có khi nào đạt đến mức cao nhất? Chẳng hạn biến thái cỡ 400…

“Chưa trắc nghiệm thử, lúc anh chơi thì vẫn chưa có khái niệm APM.”

Vẫn chưa có khái niệm APM, vậy là đã bao năm về trước rồi? Vi Vi tưởng tượng một lúc, bỗng nhiên thấy máu nóng chảy rần rật trong huyết quản, dáng vẻ Đại Thần chơi game chắc chắn là đẹp siêu cấp rồi.

Càng nghĩ càng hứng chí, thế là Vi Vi theo điều kiện phản xạ, ánh mắt lóe sáng nhìn anh: “Khi nào đó chúng ta thử một lần đi!”

Vấn đề này hướng đến đâu đây? Tiêu Nại hơi nhướn mày, mang nét cười liếc cô: “Được, có điều vẫn cần phải xin…” Anh dừng lại một lúc mới nói tiếp, “… nương nhẹ tay cho!”

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng mặt Vi Vi lại đỏ bừng, sao cô cảm thấy chỗ anh dừng, là muốn nói “phu nhân” vậy?

Choáng.

Hôm nay cô nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cứ nghĩ toàn những điều kỳ quặc, nào là sính lễ nào là phu nhân, còn nói nữa, không chừng cô còn nghĩ đến những điều kỳ quặc hơn… ối…

“Ơ vậy… em đi xem sách.”

Không đợi Tiêu Nại đáp lời, Vi Vi nhanh chóng mang theo cốc trà ngồi xuống ghế salon, cầm sách lên giả vờ xem rất chăm chú.

Thời gian trà chiều kết thúc.

Vi Vi cuối cùng cũng đã có thể nghiêm túc xem được mấy trang sách, nhưng chưa được bao lâu đã lại lơ đãng, cô vẫn còn một vấn đề chưa hỏi…

Nếu anh đã biết cô từ rất lâu, tại sao trong game lại không hề nhắc đến?

Vi Vi vô thức chìm vào suy tư, hoàn toàn không biết rằng, ánh mắt của cô đã lệch đi, từ trang sách chuyển sang người ấy đang ngồi sau bàn làm việc.

Trong văn phòng vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng, nhưng về sau âm thanh ấy cũng dần mất đi, Tiêu Nại chợt ngừng tay, không hề ngẩng đầu lên, nói: “Vi Vi, em mà còn nhìn nữa, anh sẽ chịu không nổi.”

Vì đang lơ đãng đâu đâu nên Vi Vi tuy nghe thấy anh nói thế, nhưng lại không hiểu ra ngay ý tứ trong đó, một lúc sau mới choàng tỉnh, sau đó…

Được thôi, Vi Vi sắp tự thiêu rồi, cô không còn muốn hỏi gì nữa T T

Cả một buổi chiều, Vi Vi đã vật vờ trong hiệu suất làm việc thấp đến thảm thương. Cơm tối thì ăn luôn ở gần bên tòa nhà văn phòng của Đại Thần, Vi Vi cứ lo lắng là sẽ lại đi ăn canh cá, cũng may Đại Thần vẫn chưa đến nỗi không nhân đạo như thế.

Chật vật mãi một buổi chiều mà vẫn chưa xem sách được là mấy, ăn cơm tối xong, Vi Vi rất muốn trở về ký túc, vậy nhưng mong muốn này chưa kịp trở thành hiện thực, thì đã bị một câu nói của Đại Thần dập tắt ngay.

Đại Thần hỏi: “Có muốn PK với anh không?”

Thế là, Vi Vi ngoan ngoãn theo anh về lại công ty, mỗi người một máy, bắt đầu PKing~~~ Bất hạnh là, từ Mộng Du PK tới SC, Vi Vi đều thua thảm hại, đến nỗi về sau bắt đầu oán trách anh. Bạn trai người ta đều nhường nhịn người yêu mình, tại sao anh ấy nhà cô lại tàn ác như thế, lúc xử lý cô cũng chẳng hề chau mày.

Tất nhiên, với suy nghĩ hi vọng Đại Thần nương nhẹ tay này là hết sức vô sỉ, Vi Vi theo quán tính đá văng nó vào góc sâu nhất của đại não.

Do Vi Vi càng thua càng hăng máu, cho đến tận chín giờ, Tiêu Nại mới đưa cô trở về. Cả một ngày nay, Vi Vi bận rộn vô cùng, cùng Đại Thần vừa bàn luận game vừa PK, nhưng Vi Vi lại như tìm thấy được cảm giác trong game trước đây, và cũng chợt cảm thấy, Đại Thần quá gần gũi…