Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 7




Điện thoại di động trong túi xách kêu vang, Chử Duy Nhất bỏ máy tính xuống di lấy điện thoại di động, dãy số xuất hiện nhấp nháy trên màn hình khiến cô sửng sốt, âm nhạc vang lên một hồi, cô mới nối thông.

“Chị ơi – “

Chử Duy Nhất nghe ra là giọng nói của Ninh Ninh, từng tế bào căng thẳng chậm rãi buông lỏng.

“Ninh Ninh – “

“Chị, chào chị lâu rồi chị chưa về nhà thăm em, mẹ đã về rồi, ngày mai chị qua đây thăm em có được không?’’ Si Ninh Viễn tuổi còn nhỏ, nhưng mà tư duy rõ ràng, khả năng ngôn ngữ lại mạnh.

“Nhưng mà ngày mai chị còn phải đi làm mà.’’

“Ngày mai là thứ bảy.’’ Ninh Ninh rất chấp nhất.”Chị à, em nhớ chị.’’

Chử Duy Nhất không chịu được tiểu tử kia như thế, “Ngày mai chị có việc thật mà, đồng ý với người khác không thể nuốt lời.’’

“Hừ - “ Đầu kia đã không có tiếng rồi.

“Ninh Ninh – “Chử Duy Nhất biết tiểu tử kia giận rồi, lần trước lúc cô đi đã đồng ý qua mấy ngày đến thăm cậu, kết quả về sau còn chưa đi qua đó.

“Là tôi – “ Thanh âm của Si Thanh Viễn truyền đến, “Một lát nữa tôi đi dỗ nó.’’

“Cám ơn – “ Chử Duy Nhất chát chát mở miệng.

“Em có thời gian qua đây một chuyến, sau khi dì về thân thể có chút không tốt.’’ Si Thanh Viễn trầm giọng nói.

Chử Duy Nhất trầm mặc một lát, “Được , tôi biết rồi.’’

Điện thoại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

“Vậy tôi cúp đây.’’ Chử Duy Nhất nói.

“Ừm.’’ Si Thanh Viễn nhìn màn hình điện thoại di động, lông mày vặn lại.

“Anh, chị vẫn không đến sao?’’ Ninh Ninh cau mày ngửa đầu kéo kéo quần anh.

“Chị ấy có việc, chờ có thời gian rồi, sẽ tới thăm em thôi.’’

“Hừ, mới không phải thế.’’ Ninh ninh ôm hai cánh tay, “Chị không thích em, chị không thích em. Em cũng không cần thích anh chị.’’

Si thanh Viễn ôm cậu vào trong lòng, “Lại sao thế? Như vậy nhé, cuối tuần chúng ta hẹn chị ấy đi ngồi ma thiên luân*.’’

(Ma Thiên Luân: trò chơi bánh xe quay vòng trên trời ấy.)

“Anh cũng không cần gạt em, gạt em tìm không được vợ.’’ Si Ninh Viễn nghiêm túc nói.

“Ồ, anh không tìm được vợ, vậy sống cùng ai đây?’’ Si Thanh Viễn dở khóc dở cười.

“Với chị đó, như vậy người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.’’ Trẻ con nói lời trẻ con rồi thôi.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Tống Khinh Dương gọi điện thoại tới, Chử Duy Nhất đã chuẩn bị xong, mang theo túi xách xuống dưới lầu. Trước sau chỉ mất hai phút.

Xe Tống Khinh Dương dừng ở đầu đường, anh thấy cô, mặc một chiếc quần casual màu trắng, mà ngày hôm nay anh cũng là màu trắng. Chử Duy Nhất lên xe, “Con đường phía trước kia đang sửa không dễ đi đâu, anh phải quay đầu, đi theo hướng Đông.’’

Tống Khinh Dương gõ nhẹ đầu ngón tay trên tay lái, “Ừ, chúng ta đi đường Đông Kinh, chỗ đó rất nhiều cửa hàng đặc sắc.’’ Anh không nhúc nhích.

“Chử Duy Nhất không hiểu,”Sao thế? Anh không biết đường sao? Chính là phía trước giao lộ kia, trước quẹo phải, phía trước có một chữ đường T – “Cô chuyên chú chỉ chỉ, vẻ mặt chăm chú, nói xong nhìn anh.

Tống Khinh Duông nhếch khóe miệng, “Cô chưa cài giây an toàn.’’

Chử Duy Nhất:..

Cô ngẩn người, hơi ngượng ngùng.

Tống Khinh Dương nghiêng người cầm lấy giây nịt an toàn.

Chử Duy Nhất vội vã nhận lấy, “Để tôi.’’

Khuôn mặt hơi nóng, cô cái đồ ngốc này, anh làm sao lại không biết đường được. Năm ngoái anh đã về quê rồi.

“Cô nóng không? Có muốn mở máy điều hòa không?’’ Tống Khinh Dương giấu lại ý cười.

Chử Duy Nhất buồn bực trả lời, “Không cần đâu, mở cửa sổ hóng gió một chút rất thoải mái.’’

Tống Khinh Dương duy trì vẻ mặt trước sau như một, con ngươi chuyển động, vốn tưởng rằng là một cô nàng chểnh mảng, không nghĩ tới mặt dễ dàng đỏ như vậy.

Tốc độ xe bình ổn, kỹ thuật lái của anh ta tốt thật. Chử Duy Nhất nghĩ đến bản thân muốn học lái, không biết sẽ như thế nào.

“Tống Khinh Dương, anh lái xe bao lâu rồi?’’ Cô chủ động phá vỡ trầm mặc. Vẫn là gọi tên đi, hai người cùng tuổi, gọi Tống tiên sinh hình như già so với anh.

“Sau khi Tốt nghiệp trung học, sáu năm.’’

“Học lái khó không?’’

“Không khó.’’

“Nhưng đồng nghiệp tôi nói bây giờ rất khó.’’

“Cô muốn học lái?’’

Chử Duy Nhất gật đầu, “Bình thường chúng tôi ra ngoài phỏng vấn, mình lái xe sẽ tương đối dễ dàng. Hơn nữa con gái buổi tối một mình đón xe cũng không an toàn.’’

Tống Khinh Dương trầm giọng đáp, “Là như thế, quả thực con gái ở bên ngoài phải cẩn thận một chút.’’

Trên xã hội ra nhiều tin tức như vậy, các cô không thể không lo.

Đã đến con phố kia, Chử Duy Nhất kinh hãi dừng lại. Với phong cách đảo Cổ Lãng, văn nghệ tiểu thanh tân, ưu nhã an tĩnh.

Cây ngô đồng ở hai bên cao to rậm rạp, đang dịp mùa hè, lá cây chen chúc che khuất ánh mặt trời, để lại những đốm sáng nhỏ trên mặt đất.

Chử Duy Nhất cầm camera, nghiêm túc chụp mấy tấm, “Tôi cũng không biết thành phố D lại có chỗ này.’’

“Thành phố D thay đổi rất lớn.’’ Tống Khinh Dương nhìn gò má cô, khóe mắt cô hàm chứa ý cười.

Chử Duy Nhất lại chụp mấy tấm, Tống Khinh Dương ở một bên nhìn, phương pháp và tư thế chụp ảnh của cô rất chuyên nghiệp. “Xã hội học’’ cũng mở chương trình học như vậy sao?

Chử Duy Nhất chụp ảnh xong, quay đầu lại thấy anh đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, anh gọi tên của cô, “Chử Duy Nhất, phía trước có quán trà sữa.’’ Không biết tại sao, anh gọi tên cô đặc biệt êm tai. Chẳng lẽ là liên quan đến tên cô dễ nghe?

Chử Duy Nhất cười, “Tống Khinh Dương, làm sao trước đây ở trường học tôi không biết còn có anh?’’

Tống Khinh Dương nhìn cô, cô tiếp tục nói, “Anh lợi hại như vậy, kiến thức rộng rãi, tôi nên ôm đùi sớm một chút một mới đúng.’’ Nói xong cô lướt nhanh qua bắp đùi anh, dài thật.

Tống Khinh Dương cũng theo bản năng nhìn thoáng qua bắp đùi của chính mình, không nhanh không chậm nói một câu, “Bây giờ quen biết cũng không muộn.’’

Phía trước quán nhỏ đang bày “Hóa ra anh cũng ở đây ''của trà sữa Lưu Nhược Anh*.

*(Hoá ra anh cũng ở đây: bài hát do Lưu Nhược Anh trình bày. Còn trà sữa hình như là biệt danh mà bên Trung đặt. Các bạn vào youtube xem nếu tò mò nhé!)

“Yêu là mê tín của thiên thời địa lợi, hóa ra anh cũng ở đây.’’

Hai người ngồi ở quán cà phê nơi góc đường, từng cơn gió nhẹ thổi, cũng sẽ không cảm thấy nóng là bao. Huống chi ngô đồng làm bóng mát, lại có ô che nắng ngoài trời. Gió đang thổi, cây đang động.

Chử Duy nhất lấy ra tư liệu đã chuẩn bị xong ngày hôm qua, cô ho nhẹ một cái, “Vậy tôi bắt đầu phỏng vấn.’’

Tống Khinh Dương gật đầu, anh một tay đặt ở trên bàn gỗ, ngón tay thon dài hơi động, tay kia đặt ở trên đùi, yên ổn tùy ý.

Chử Duy Nhất hỏi từng vấn đề cái một.

“Ngay từ đầu anh học đại học là công trình bằng gỗ, sau đó sao lại đi học kinh tế truyền thông?’’

Anh ngưng mắt nhìn cô, “Học công trình bằng gỗ là mơ ước lúc còn bé, tôi thích cảm giác kết cấu nhà cao tầng. Chỉ là lý tưởng và hiện thực luôn có một bên phải thỏa hiệp.’’

Chử Duy Nhất gật đầu,”Chuyển chuyên nghành khó chịu lắm không?’’ Buông tha thứ mình thích, không phải là có thể làm được dễ dàng.

“Không có gì khó chịu với không khó chịu, kinh tế truyền thông cũng không khô khan đến thế.’’

“Có thể học chuyên ngành mình thích thật là một chuyện hạnh phúc.’’ Chử Duy Nhất nghĩ tới đi học chuyên ngành đại học của mình lại sinh ra cảm khái.

“Còn cô? Vì sao học xã hội học?’’

“Chuyên ngành hot nhất của trường chúng tôi là khoa lý công, tôi không lựa chọn, lúc đó khi điền nguyện vọng căn bản không nghĩ sâu xa gì.’’

Tống Khinh Dương cười cười, “Chưa từng nghĩ chuyển chuyên ngành?’’

Chử Duy Nhất lắc đầu, “Đầu xuôi đuôi lọt thôi, lúc đó cũng không muốn phiền phức như vậy.’’ Một người ở phương Bắc, trong lòng vẫn cô đơn. Cô sợ lại phải đổi hoàn cảnh, cô sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Hoàn hảo bốn năm trôi qua rất nhanh.

“Đầu xuôi đuôi lọt.’’ Tống Khinh Dương lặp lại một lần.

Chử Duy Nhất nói giọng nhẹ nhàng, tiếp tục vấn đề.

Anh nói thời gian, cô nhanh chóng nhớ kỹ. Mười vấn đề rất nhanh kết thúc, vấn đề cuối cùng có chút liên quan đến việc riêng tư, Chử Duy Nhất suy nghĩ một lát vẫn là không hỏi.

“Tốt rồi, cám ơn anh. Tôi mời anh uống trà nhé.’’ Chử Duy Nhất đặt cuốn sổ ở bên cạnh góc bàn, đứng dậy đi đến quầy..

Gió nhẹ nhàng lướt qua, vén lên trang giấy. Tống Khinh Dương lướt nhanh qua tờ giấy kia, một vấn đề cuối cùng dùng khoanh đen đánh dấu lại, nhưng mới vừa cô lại không hỏi anh.

Vấn đề là, anh có bạn gái chưa?

Chỉ chốc lát sau, Chử Duy Nhất bưng trà đến.

“Anh nếm thử, đây là trà quả, bên trong có các loại hoa quả.’’ Cô rót giúp anh một chén, “Ông chủ nói, thường xuyên uống mỹ dung dưỡng nhan.’’

Tống Khinh Dương nâng tay bưng chung trà lên, động tác dừng lại, anh nhíu mày. “Vậy cô uống nhiều một chút.’’

Chử Duy Nhất đột nhiên nghĩ đến một việc, chuyện bài tin tức tốt nhất hợp với hình của anh. Cô luôn cảm thấy mình có phần được voi đòi tiên.

“Có thể chụp một tấm hình ở chỗ này hay không?’’ Cô khẩn trương nói, bản thân có phải lâu lắm không giao thiệp với người khác rồi, thế cho nên bây giờ nói chuyện cùng người ta tim đều khẩn trương đến nhảy loạn.

“Chụp hình? Cô muốn hình của tôi?’’ Tống Khinh Dương nhấp một ngụm trà quả, hơi ngọt, anh không phải là rất thích thứ gì ngọt ngọt, nhưng mà trà này có loại vấn đạo tươi mát.

“Không phải, không phải là tôi muốn. Bằng không thì tôi không chụp ngay mặt, chụp gò má của anh? Anh thấy thế nào?’’ Cô tha thiết nhìn anh.

Tống Khinh Dương khẽ động thân, “Trước đây cô làm phỏng vấn cũng từng chụp cho những người khác à?’’

Chử Duy Nhất cho là anh lo lắng kỹ thuật chụp ảnh của cô, “Không có, trước đây tôi chụp cảnh vật.’’

“Nói thế tôi là người đầu tiên?’’

“Anh yên tâm, tôi chụp xong sẽ cho đồng nghiệp chỉnh sửa. Hơn nữa anh lớn lên lại không xấu, không sửa cũng không sao.’’

Tống Khinh Dương:...

Nhưng mà anh vẫn đồng ý.

Chử Duy Duy thiếu chút nữa vỗ ngực đảm bảo chất lượng hình của cô. Cô nhìn ảnh gốc thật là thỏa mãn, ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Ha ha , nếu để tấm ảnh này trong tạp chí, lượng tiêu thụ tạp chí tháng này không phải lo nữa.