Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 92-93: 92: Em Trai Đáng Sợ - 93: Anh trai ngỡ ngàng




92: Em Trai Đáng Sợ


Vào thời điểm này, tại trái tim thủ đô Đế quốc Arevik, cung điện Efraim tráng lệ và uy nghiêm, được biết đến như là Thiên Đường Vàng trong thế gian.

Trong ánh nắng chói chang của mặt trời, cung điện nguy nga phản chiếu ánh vàng lấp lánh, làm cho mắt ai ngắm nhìn từ những vị trí cao cũng cảm thấy phải chói lòa.
Nhưng đó cũng chỉ là từ góc nhìn của kẻ bên lề, không biết những gì mục rữa đang dần phát triển và lây lan ở bên trong chốn xa hoa phù phiếm này.

Mọi vẻ đẹp tráng lệ mà cung điện đang thể hiện ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài mang lại sự xao nhãng tức thời.

Iseult là người hiểu rõ hơn cả, không bởi vì nàng đã sinh ra ở đây và trưởng thành ở đây, mà là do nàng đã chứng kiến sự huy hoàng của nó tàn lụi khi Mặt Trăng Đen kéo đến phủ bóng cả Mặt Trời.

"Kính thưa Công chúa cao quý, bằng tất cả sự trung thành và khiêm nhường, thần xin được tỏ lòng tôn kính trước vì tinh tú đầu tiên của Đế quốc!"
Iseult quay đầu lại, rời mắt khỏi quang cảnh thành phố bên ngoài bức tường cung điện mà nàng đang ngắm nhìn từ cửa sổ lớn trên tháp cao, nhìn cô hầu gái cúi đầu rồi nghiêng mình, đưa tay ra hiệu cho nàng vào trong.
"Đức vua cho gọi người, thưa Công chúa."
Iseult gật đầu, nhưng nàng không bước vào ngay, thay vào đó, nàng hít một hơi sâu, khiến chiếc áo lót từ xương ngà voi càng thêm thít chặt da thịt và xương sườn của mình.

Thật khó chịu.

Mọi phụ nữ đều phải trải qua tấn cực hình như thế này mỗi ngày sao? Chỉ để bản thân trở nên đẹp đẽ và lộng lẫy, để trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Nâng cao giá trị của bản thân để rồi được gả vào một nơi tốt.
Tốt, cho gia tộc.
Tốt, cho hoàng gia.
Iseult ngẩng cao đầu, đôi mắt màu xanh của biển sâu có lẽ sắc bén quá mức với vẻ mềm mại mà phụ nữ cần có, chiếc mũi quá thẳng khiến gương mặt trái xoan thêm phần sắc sảo và ương ngạnh, đôi môi mỏng tô đỏ hợp tông với mái tóc màu của lửa cháy, màu của hoàng hôn, màu của dâu tây chín, màu của máu.

Iseult rất đẹp, vẻ đẹp cao quý thôi thúc người ta phục tùng mình, vẻ đẹp cuốn hút cả quyền lực khiến nàng trông giống một Nữ hoàng hơn cả một cô công chúa được bảo hộ.

Iseult có một nét đẹp quá phí hoài khi chỉ để ngắm nhìn.

Bước vào trong căn phòng của Đức vua tại điện Hoàng Ngọc, Iseult nhún người thấp và cất giọng, ngay cả giọng nói của nàng cũng phần nào chứa đựng uy nghi và sức mạnh, không như những cô gái e thẹn và uyển chuyển khác.
"Kính thưa Đức vua uy nghi, vầng thái dương rực rỡ của Đế quốc, con xin tỏ lòng tôn kính trước sự hiện diện tráng lệ của người."
"Tráng lệ ư? Ôi chao, ta nên ra lệnh cho Quan Nội Vụ thay đổi lại lời chào trọng thể này thôi.

Nghe nó thật châm biếm với tình hình của ta lúc này." Giọng nói khàn khàn cất lên, nghe như tiếng sét gỉ đang ma sát vào nhau.

"Ise, lại đây nào."
Iselt ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao quý nhất Đế quốc đang nằm trên chiếc giường xa hoa, cột trụ làm từ vàng điêu khắc nào lá nào hoa, vải lụa giắt thành rèm thêu những mảng họa tiết chìm có đính tua rua, ga giường trắng toát, chiếc chăn đắp lên nửa người của ông cũng là một màu trắng chói mắt.

Trông ông héo hon như đóa hoa sắp tàn úa, từng nếp nhăn trên khuôn mặt như nhiều hơn cùng đôi mắt trũng sâu hơn lần trước nàng gặp ông, mặc cho những gì ông thu vài cơ thể đều là vật trân báu.

Nhưng ông vẫn cứ yếu đi, như thể thời gian không có ý định nhường cho ông cơ hội nào để thay đổi số mệnh.

Iseult bước từng bước nhỏ, đoan trang và dịu dàng đến bên giường Đức vua.
Ông ngẩng đầu lên nhìn nàng, trước kia ông có màu mắt của biển sâu, giống Iseult, nhưng trong minh tường và thông thái như một vị hiền triết.

Thế mà giờ đây, nàng chỉ thấy đôi mắt biển sâu đó đang ảm đạm dần đi, biển có ý định rút lui nhường lại cho vùng đất cằn xám xịt.

"Ise, ta thật có lỗi với con." Giọng ông khàn đục, nhưng vẫn phát âm rõ từng chữ.

Iseult hơi liếc nhìn những người hầu đứng ở xung quanh.

Họ đều ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng hòa mình vào từng chiếc ghế và từng chiếc bàn trong phòng.

Vẻ như không hề nghe thấy gì hay là nhìn thấy gì.
"Phụ hoàng sao lại có lỗi với con được, là con có lỗi với người, con chẳng thể giúp được gì cho người cả..." Iseult cúi đầu, mái tóc đỏ lòa xòa bên má, phần nào che khuất biểu cảm của nàng.

Nhưng trông thấy chiếc lưng còng xuống, trông thấy bờ vai hơi run, ai nhìn vào cũng thấy công chúa đang rất buồn.
"Sự có mặt của con đã là một niềm an ủi lớn nhất cho ta rồi...!Ôi, Iseult ta ước gì...!ước gì...!em trai con cũng ở đây." Đức vua thều thào nói bằng chất giọng run rẩy, cảm xúc của ông biến đổi theo chiều hướng dữ dội hơn khi nhắc đến em trai cô.
Đứa em trai duy nhất của Iseult.

Hoàng tử duy nhất của Đế quốc Arevik.

Alistair Lucien Elic G.


Rognvaldr.
"Vâng, thưa phụ hoàng." Iseult điềm đạm gật đầu, dẫu cho ánh mắt sượt qua tia buồn bã, nàng vẫn không đánh mất phong thái đoan trang tao nhã của một Công chúa nên có.

"Con cũng rất muốn Alis có ở đây, lúc đó phụ hoàng sẽ yên tâm phần nào hơn để dưỡng bệnh."
"Bệnh tật của ta có là gì...!Nếu như có thể khiến Alis con trai ngoan của ta quay trở về, ta có..."
"Phụ hoàng."
Iseult cất tiếng ngay khi Đức vua dợm nói lên không nên nói.

Lần nữa, nàng lại kín đáo nhìn đám người hầu cúi đầu đứng im như tượng trong phòng.

Nếu như họ thật sự là pho tượng thì hay biết mấy.
"Phải, phải...!Ta không nên nghĩ vậy...!Khụ khụ..." Dường như Đức vua đã cố nhẫn nhịn cơn ho khan từ nãy đến giờ, tiếng ho khạc ra cổ họng nghe vật nặng bị quăng vào góc tường rồi vỡ nát.

Một hầu nữ im lặng tiến lên dâng chén nước thuốc màu vàng sẫm, Iseult không biết đây là thuốc gì, nhưng có vẻ nó cũng không thể đỡ đần bao nhiêu cho sức khỏe ngày một lụi tàn của vua cha.

Nàng tự mình cầm lấy chén nước thuốc ấm ấm lên, dùng thìa khuấy một vòng rồi mớm cho Đức vua.

Ông nhấm nháp bằng vẻ mặt khó chịu cứ như vừa nuốt phải cát sỏi.
"Ise à, ta nhớ hồi nhỏ Alis cũng có một đợt cảm nặng, nó được Ngự y dặn dò rằng không thể ra khỏi phòng cho đến khi bệnh khỏi hẳn, nhưng mà nó không nghe lời.

Vì hôm đó là sinh nhật con...!Khụ khụ...!Thằng bé ấy à, nó muốn tặng con một món quà do chính tay nó đã chuẩn bị từ lâu, nên hôm đó giở trò khôn lỏi trốn khỏi phòng để đến chỗ con đó con nhớ không?"
Iseult chớp mắt, nét mặt đoan trang hiền thục có vẻ dịu xuống phủ lên cảm giác hoài niệm.

"Vâng ạ, con nhớ.

Em ấy đã tặng một cuốn sách tranh do chính nó tự tay vẽ.

Con vẫn giữ cho tới bây giờ, thưa cha." Nàng đổi xưng hô thân thiết hơn, không phải Công chúa thưa với Đức vua, mà chỉ là một người con đang trò chuyện với cha của mình.
"Ha ha, phải...!cuốn sách tranh đó thật dễ thương...!Nhưng mà con biết không, trước khi cuốn sách tranh ấy đến được tay con, nó đã đi lạc đấy! Khụ...! Bình thường có người hầu giúp đỡ nên nó đâu cần lưu tâm đ ến đường đi quanh co thế nào, cung điện thì rộng lớn, mà từ điện Hồng Ngọc sang điện Lam Ngọc thì có gần đâu chứ? Thế nó đi lạc tận sang điện Hổ Phách kia kìa! Khụ khụ...!Cả Hoàng cung náo loạn tìm nó cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm thấy nó ngủ gật trong căn phòng bình thường ở hướng Nam điện Hổ Phách.

Có vẻ như nó đã nhầm đó là phòng của con chăng? Ha ha, đứa con trai ngốc của ta..."
Giọng của Đức vua yếu dần, đượm buồn cùng ký ức xưa cũ giờ chỉ còn là hoài niệm trong tiếc nuối.

Đôi mắt ướt của ông cứ díu lại, gần như mở không nổi nữa.

Tuy rằng ông vừa uống rất ít lượng thuốc, nhưng có vẻ tác dụng của nó đang thấm dần.
"Phụ hoàng, người nghỉ ngơi đi ạ." Công chúa đưa lại chén thuốc đã nguội dần cho người hầu.

Cô tiến đến chậm rãi, đặt nụ hôn lên vầng trán nhàu nhĩ nếp nhăn của ông.

"Alis sẽ rất buồn bã nếu người không mau chóng lấy lại sức khỏe, thần dân của Arevik cũng sẽ rất đau lòng nếu người cứ mãi nằm ở đây, cho nên, người phải thật nhanh khỏe mạnh nhé!"
"Cảm ơn con...!Ise à..." Đức vua gật đầu, rồi ngài nhắm mắt lại, tiếng thở đều đều vang rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.

Đức vua nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, Iseult đứng dậy, váy đỏ quét đất vang lên tiếng sột soạt khi nàng cử động.

Một hầu gái đi tới muốn tiễn nàng đi nhưng nàng ra dấu ngăn lại.
Một mình nàng rời khỏi phòng Đức vua, căn phòng ám mùi thuốc và bầu khí ảm đạm không sức sống.

Một mình nàng bước đi trên hành lang của cung điện Hoàng Ngọc, đại diện cho Mặt Trời của Đế quốc Arevik hùng mạnh.
Khi rời khỏi điện Hoàng Ngọc, bên ngoài đã có một hầu gái vận trang phục màu lam, là người hầu của điện Lam Ngọc do chính tay nàng chọn lựa và bồi dưỡng.

Cô hầu gái đó cúi đầu, nhún người thật sâu rồi đi theo sau nàng.
Cả hai người họ im lặng mà bước đi, cho đến khi trở về điện Lam Ngọc của nàng.

Iseult cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cara à."
"Vâng, thưa công chúa."
"Ở phương Nam, có gì đặc biệt không nhỉ?"
Trước câu hỏi của Công chúa, Cara hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời rành mạch như thể cô là một cuốn bách khoa toàn thư.

Chỉ cần nhắc từ khóa là cô có thể lật ra đúng trang cần tìm.


"...!Là ma thú chăng? Xin thứ lỗi, thưa công chúa.

Thần chưa đặt chân đến phương Nam bao giờ, nhưng theo thần biết thì nơi đó không có gì đặc biệt mấy.

Không có cảnh đẹp để ta có thể đi du lịch nghỉ dưỡng, cũng chẳng có mỏ khoáng sản đặc biệt nào để có thể đầu tư khai thác, lại chẳng có mặt hàng hay đặc sản nào nổi bật để đáng lưu tâm.

Có điều, đúng là ma thú ưu ái phương Nam hơn hẳn, hừm, dùng từ ưu ái có vẻ không đúng lắm nhỉ? Có lẽ do địa hình bên đó có nhiều cánh rừng rậm rạp chưa được khai hoang, mà cũng khó thực hiện được điều ấy với số lượng ma thú hung tàn đang trú ngụ nơi đó.

Biết đâu chưa khai hoang được một nửa đã bị xơi tái vào bụng ma thú thì sao?" Cara nghiêng đầu, mái tóc ngắn màu lá cây suôn mượt thẳng tắp đung đưa.

"Vì thế ở phương Nam có khá nhiều lính đánh thuê hoạt động."
"Cũng là nơi mà các gia tộc lớn có thể nuôi binh cũng không bị ánh mắt của hoàng thất săm soi xét nét." Iseult thì thào.
Cara gật gù, rồi như chợt nhớ gì đó.

Cô hầu gái à lên một tiếng.

"Đúng là còn một điểm đặc biệt nữa, thưa Công chúa."
"Thế nào?" Iseul vẫn nhẹ nhàng, hỏi.
"Phương Nam có một nơi duy nhất không có dấu răng của lũ điện thờ ạ." Cara cười khì khi thấy ánh mắt khẽ trách của Iseult.

Lúc này, hai người họ đã hoàn toàn bước vào địa phận của điện Lam Ngọc.

Giọng điệu của Cara cũng thoải mái hơn, như thể đang hát.
"Phương Nam đúng là không có gì đáng chú ý dù là ở mặt chính trị hay mặt du lịch và giao thương.

Có thể đó là lý do điện thờ không chú ý đến phương Nam, nhưng theo Cara được biết thì lý do chính là do tộc Evangeline, lãnh chúa của vùng Berkly ở phương Nam đã từ chối lời mời truyền giáo của bên phía điện thờ dẫu cho bên điện thờ đã chủ động đưa nhiều lợi ích."
"Ra vậy.

Ta hiểu rồi." Iseult gật đầu.

"Có vẻ Cara đã cho người câu trả lời hài lòng.

Nhưng thần có thể hỏi tại sao người lại hứng thú với vấn đề này không ạ?"
Iseult đứng trước cửa phòng mình, nàng không vội vào phòng ngay dẫu cho có một người hầu khác đã lanh lẹ đi đến mở cửa cho nàng.

Iseult ngẩng đầu nhìn về hướng Nam trên dãy hành lang đang đón nắng qua từng khung cửa sổ lớn.

"Alis ngủ quên ở sảnh khách của điện Hổ Phách, không phải hướng Nam."
"Dạ?" Cara không hiểu đầu cua tai nheo gì.
"Cara, chúng ta phải chuẩn bị thôi."
Iseult quay đầu lại, bước nhanh vào trong phòng mình.

"Chuẩn bị gì vậy ạ?" Cara theo sau mà vẫn còn thấy nhiều vướng mắc.
"Ta muốn một chuyến nghỉ dưỡng ở phương Nam, trong bí mật."
Ánh mắt Iseult tối lại.
"Mặt Trời đã chỉ điểm cho ta." Nàng khẽ lầm bầm, mang theo cả hy vọng đang rực cháy bên trong thâm tâm.

"Có gì đó ở phương Nam, có thể cứu rỗi Đế quốc đang dần mục nát này."
"Mặt Trăng sẽ nghi ngờ đó ạ." Cara nhắc nhở, tuy rằng có vẻ cô ta cũng không có ý định ngăn cản quyết định của Iseult.
"Như ngươi đã nói, phương Nam chẳng có gì cả.

Và ta chỉ làm một chuyến nghỉ dưỡng thôi." Iseul ngồi xuống trước bàn trang điểm, ra hiệu cho người hầu cởi các món trang sức xa hoa trên người mình xuống.

"Mặt Trăng nghi ngờ nhất cử nhất động của ta cũng không phải ngày một ngày hai.

Cứ thế đi."
Cara nhún gối.

"Thần đã hiểu, thưa Công chúa."

Khi đó, trong suy nghĩ của Cara.

Chuyến nghỉ dưỡng này đến phương Nam liệu rằng có ích không nhỉ? Ở đó chẳng có gì.

Cara nghĩ mình nên điều tra một chút về Berkley, về Evangeline.

Biết đâu, ở nơi chẳng có gì đó thật sự có gì đó thì sao?
Mặt Trời đã chỉ điểm nên hẳn là sẽ có gì đó đặc biệt mà họ không biết đúng không?
Vì...
Mặt Trời chính là Nhà Tiên Tri.
Dẫu cho chuyện này chưa ai biết.
Kể cả Mặt Trăng.
* * *
Trên đường Khan quay về phòng sách, Khan không nghĩ mình sẽ đụng độ với Tobin Campbell sớm hơn dự đoán.

Ông ta cũng đang đi về hướng này, trong bộ dạng gấp gáp và mồ hôi nhễ nhại dễ dàng thấy được trên khuôn mặt vuông vức đỏ bừng.

Trên người là áo quần sang trọng, cổ tay áo gắn khuy măng sét trang trí bảo ngọc đắt tiền, cùng cà vạt đính đá quý lấp lánh to như quả trứng trông rất huênh hoang, bắt mắt.

Ông ta như một con công phô bày sự giàu có của mình, trông đợi những ánh mắt ngưỡng mộ và lời khen ngợi sáo rỗng.
Dáng người của ông ta cao lớn, nên cũng gây ấn tượng phần nào đáng sợ và áp đảo về hình thể.

Nhưng ánh mắt nhỏ hẹp cứ láo liên không kiên định, và đôi lông mày mỏng dính khiến đường nét của ông ta trở nên hèn mọn, và đáng khinh hơn.

"Ôi cháu trai của ta, cháu trai của ta đây sao?" Tobin hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, ông ta rống lên như thể sợ rằng cả tòa lâu đài này chẳng ai nghe thấy và biết họ có quan hệ họ hàng vậy.

"Trời ơi, con sao thế này? Con đã gặp chuyện gì sao???"
"Chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi ạ.

Cảm ơn bác đã ngỏ lời thăm hỏi." Khan điềm tĩnh trả lời, không hề có dáng vẻ khấp khởi với sự lo lắng của Tobin.

Hắn đưa mắt nhàn nhạt nhìn qua vai ông ta, bắt gặp một bóng dáng khác với gương mặt cười nhã nhặn.

"Cả hai bác tới chơi bất ngờ quá mà đúng lúc thời gian qua con không có ở đây.

Thất lễ rồi."
Ngoài Tobin ra, theo sau ông ta là Connor.

Em trai của Tobin.

Connor trong trí nhớ của hắn là người có năng lực Tobin hơn nhiều, nhưng vì hắn chỉ là con thứ nên không thể kế thừa tước vị Nam tước của cha.

Theo những gì hắn biết về Connor, hắn ta là một quý ông lịch thiệp; có đức tính đáng quý, lễ độ và hào hiệp trong ứng xử.

Hắn ta từng là một người chồng sáng giá trong mắt các bà mẹ săn con rể, cũng là một người đàn ông có hình tượng đáng để anh em các cậu hâm mộ noi theo.

Bên cạnh đó, Connor rất có tiếng tăm với phía dân thường, là một trong số ít những quý tộc không có tiếng xấu nào trên cửa miệng của họ.

Thế mà, một người đàn ông đức tính đáng kính trọng như thế lại đi cưới một góa phụ đã có hai đời chồng và một đứa con gái đã lớn.

Thế nhưng tình yêu mà ông ta đã thể hiện ra với góa phụ xinh đẹp đó khiến giới quý tộc cảm động nên danh tiếng của ông ta vẫn được nâng cao chứ không hề hạ thấp.
Chỉ là, Connor và Tobin rất ít khi đi chung với nhau.

Vì Tobin theo đuổi lối sống bê tha không cần biết đến ngày mai, phấn khích đổ tiền tài và sự tham lam của mình vào những ván bài đỏ đen.

Hoàn toàn khác với Connor người có danh tiếng tốt đẹp.

Tobin thậm chí còn chẳng ưa gì Connor.
Đầu óc Khan xoay chuyển rất nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ khác lạ khiến mọi người nghi ngờ.

"Con cũng thật là, vừa an táng William không bao lâu đã rời khỏi lãnh địa một cách hấp tấp như thế thật đáng chê trách!" William là tên của cha hắn ở kiếp này, lâu lắm rồi chẳng được nghe đến nên hắn cũng suýt nữa quên mất.

Dù sao ở lãnh địa, cha hắn lúc sinh thời vẫn được gọi nhiều nhắc bằng tước vị mà.

Nhưng vẫn không dừng ở đó, Tobin còn nói thêm với vài phần gay gắt hơn.

"Đáng chê trách hơn nữa là sao con có thể làm tang lễ cho William một cách qua loa như thế hả? Con có xem William là cha của mình không đấy? Con xem tộc Evangeline là cái gì mà có thể bôi tro trát trấu lên bộ mặt của gia tộc như vậy??" Tobin đột ngột đổi giọng dạy dỗ, ông ta lắc đầu, cái đầu hói sáng lóa lên mỗi khi đầu của ông ta đưa qua đưa lại.

Ông ta nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm khắc, rất ra dáng người lớn đang răn đe trẻ nhỏ ngỗ nghịch.

Khan cũng không thể nói là do cái chết của ông cha nhà mình không được bình thường nên mới phải thực hiện tang lễ một cách nhanh chóng như thế được.


Song, quá trình tổ chức lễ tang vẫn diễn ra đúng quy chuẩn, không hề rút ngắn bước nào.

Việc kéo dài thời gian chỉ là quan điểm của một số thành phần cho rằng như thế sẽ bày tỏ lòng thương tiếc của người sống đối với người chết hơn thôi, không phải là quy trình bắt buộc.

Hơn nữa, trong buổi tưởng niệm, hắn đã thông báo cho mọi người biết rằng di ngôn của cha mình là mong có một buổi tang lễ khiêm tốn hết mực như là một sự chuộc lỗi cho lối sống xấu hổ của chính bản thân mình lúc sinh thời.

Hiển nhiên, cái di ngôn giả tạo đó là do hắn và Carter tự dựng lên, nhưng hắn chắc chắn sẽ chẳng có ai nhận ra.

Cũng phải thôi, chính hắn đã cậy nhờ Ibrahim, tên Chúa Quỷ có sở thích châm ngòi ly gián, nhúng tay vào thêm để vở kịch tang thương kia càng vững chắc.
Nói hắn bôi tro trát trấu lên bộ mặt của gia tộc à?
Làm như bộ mặt của Evangeline sạch sẽ lắm vậy.
"Bác hẳn là biết là từ trước đến giờ con chưa từng làm trái lời cha dặn." Khan thờ ơ nói.

"Hơn nữa còn là lời dặn dò lúc cuối đời gửi gắm cho người thừa kế của gia tộc, cha đã muốn con phải làm tốt vai trò của mình.

Chẳng lẽ bác muốn con phải làm trái di ngôn của cố Bá tước?"
Tobin bất ngờ cứng họng, ông ta không nghĩ Khan sẽ đáp trả ngay lập tức mà chẳng hề kiêng nể ai như thế.

Động thái này của Khan khiến trò lên mặt vặt vãnh của ông trông chẳng khác gì tên hề diễn xiếc.

Mặt mày ông ta thoắt đỏ thoắt trắng, đôi môi dày run run muốn nói gì đó nhưng lại kiềm chế.
Vì cuối cùng, người ông ta đang đối mặt bây giờ không phải là người thừa kế của Evangeline nữa, mà là Bá tước Evangeline tân nhiệm.

Có lẽ vì cảm thấy quá xấu hổ, cho nên ông ta lập tức chuyển mục tiêu trút giận.

Saul Evangeline, tuy mang cái họ cao quý của gia tộc trực hệ nhưng thực chất ai cũng biết tên oắt này chỉ là một đứa con hoang được sinh ra bởi tình nhân của cố Bá tước.

Chỉ như thế thôi đã đủ cho ông đủ tư cách khinh thường và đạp nó dưới chân mình.
"Mày, cái thằng con hoang kia!" Tobin chỉ thẳng mặt Saul đang đứng ở sau lưng Khan.

"Tao đợi nãy giờ mà sao không nghe tiếng thưa thốt nào của mày thế hả? Hay là mày bị câm rồi?"
Lúc đó, ông thấy Khan chợt thay đổi nét mặt, ánh mắt của hắn nhìn ông như thể một kẻ ngu ngốc, một tên đáng thương.

Ông nghĩ mình nhìn nhầm rồi.

Lần nữa chạm mắt khiến ông cảm thấy bối rối, nhất là đôi mắt hai màu khác biệt của Khan tạo ra sự khó chịu giăng mắc trong lòng ông.

Đã vậy, ông còn không nhận được phản ứng hồi đáp nào từ Saul, đứa con hoang vô dụng đó, mà nó còn dáng nâng mắt nhìn ông như thể ông chỉ là một đống rác có miệng biết đi.
"Mày coi thường ai hả thằng con hoang???" Tobin phẫn nộ, giọng quát lớn.

"Không có mẹ dạy dỗ nên mày mới mất dạy như thế này đấy! Để tao dạy lại mày!!!"
Dứt lời, Tobin lập tức sấn tới chỗ Saul.

Trong khi đó, Khan đứng trước mặt Saul, ông định đẩy Khan ra nhưng hắn ta đã chủ động né sang một bên cho ông dễ bề tiếp cận Saul.

Hành động này của Khan làm ông nghĩ Khan vẫn coi Saul là một đứa con hoang làm ô danh gia tộc, cho nên việc ông ra tay xử lý Saul là chuyện hiển nhiên không cần can thiệp.

Tuy chỉ là sự im lặng và né tránh nhưng cũng chẳng khác gì một sự cổ vũ khiến ông tiếp tục hành vi bạo lực sắp sửa thực hiện.
Tobin cười gằn hung tợn khi thu hẹp khoảng cách với Saul, ông giơ cao cánh tay lên định tặng cho Saul một cái tát trời giáng để thằng con hoang như nó phải biết thân biết phận.

Mang cái họ Evangeline thì sao hả? Cuối cùng cũng chỉ là bao cát dưới chân ông ta thôi!
Nhưng khi ông gần như đánh tới bản mặt lạnh lùng ngạo mạn của nó thì cơ thể ông đột ngột khựng lại, thời gian đang chảy trôi đột ngột đóng băng, ông mở mắt to kinh ngạc trước cái nhìn của đứa con hoang mà mình vừa khinh thường.

Không.

Đó không phải là ánh mắt của một con người.
Đôi mắt sáng rực như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào cái nhìn trực diện của ông.
Đây là đứa con hoang vô năng chỉ biết huơ kiếm như trẻ con chơi đồ hàng đó sao?
Bầu không khí xung quanh nó khiến ông ớn lạnh, như thể ông rớt vào hồ băng mà xung đều là cá ăn thịt người đang mạnh mẽ lao tới.

Sao tới giờ ông mới phát hiện không chỉ mỗi Khan là kẻ có sự thay đổi?
Tay ông run rẩy, cứng đơ giữa không trung, không thể hạ xuống được.
Cả người ông đang run lên cảnh báo, một cơn sợ hãi từ bản năng vọt lên tận cổ họng.
Sợ...!
Sao mình...
LẠI SỢ HÃI THẾ NÀY???
"Biến đi."
Saul cuối cùng cũng lên tiếng.
"Trước khi tôi cắt lưỡi ông."
Bịch.
Cả người Tobin mềm nhũn quỳ xuống, ông vẫn run rẩy không kìm được, và mồ hôi thì đã làm lưng áo ông ướt đẫm..

93: Anh trai ngỡ ngàng

"Vậy, ý ngươi là Saul Evangeline không có vấn đề gì đặc biệt à?"

Vị thần mà Kane tôn sùng và tín ngưỡng hiện đang ngồi trên chiếc ngai bạch kim, trong không gian được tạo tác bằng pha lê, phản xạ những dải ánh sáng lấp lánh bảy màu như đón lấy cầu vồng trong tay. Khiến cho sự hiện diện của Người có cảm giác thiêng liêng hơn, dẫu cho cô chẳng thể nhìn rõ được chân dung của Người như thế nào để mường tượng được sự thiêng liêng đó thêm rõ ràng.

Người chỉ cho cô và đám con chiên của Người thấy chiếc áo choàng màu trắng trùm kín, điểm xuyết những họa tiết hoàng kim họa lại chân mây và bầu trời theo phong cách lập thể, gợi lên sự cao quý và huyền ảo không thể chạm tới. Dẫu cho Người vẫn đang ở trong tầm nhìn của cô có thể với tới.

"Vâng, thưa đức thánh thần vĩ đại, lòng trung thành của bề tôi luôn hướng tới Người, sẽ không có sự dối trá nào đặt trên cửa miệng của tôi khi đối diện với Người."

Thật khó chịu khi không thể hô lên Thần hiệu của Người, nhưng Người đã dặn dò rất kỹ. Cô không nên làm điều ngu ngốc khi Người còn có thể hiện diện ở chốn hạ thế trần tục này.

"Ta không thể nhìn thấy được tất cả tương lai của sinh linh trần thế. Vì có một số sinh linh được ra đời với số mệnh đặc biệt, tương lai của kẻ đó luôn là những biến số mà cả Nhà Tiên Tri cũng khómà nắm lấy được kết quả chính xác." Người như tự nói với mình, giọng của Người vang vọng khắp không gian rộng lớn. "Hẳn là kẻ này là người nắm giữ số mệnh đặc biệt. Chỉ là chưa đến lúc bánh răng vận mệnh của kẻ đó được kích hoạt nên thoạt tiên, dù trông hắn chẳng có gì đặc biệt."

"Tôi sẵn sàng tuân theo sứ mệnh của mình."

"Không cần nữa. Trước mắt thì tương lai mà ta muốn nắm lấy vẫn đang nằm trong quỹ đạo, hắn không phải là biến số mà ta nên quan tâm. Có vẻ là đã phiền ngươi đi một chuyến vô ích rồi."

Kane hạ thấp mình hơn nữa, gần như quỳ mọp xuống sàn pha lê. "Đó là bổn phận của tôi ạ, được phục vụ đức thánh thần vĩ đại là niềm tự hào lớn nhất mà tôi gặt hái được."

Kẻ được gọi là thánh thần vĩ đại đã quá quen với những lời tôn sùng như thế này, dưới chiếc mũ trùm là gương mặt mờ ảo không thể nhìn thấy rõ cảm xúc, nhưng sự thờ ơ của y toát ra từ tận trong xương cốt. Kane không hề thấy thất vọng, mà thậm chí là cô thấy điều đó là đương nhiên.

Người không trả lời, mà chỉ ra dấu nhắc cho Kane lùi xuống. Và cô y theo lệnh, chậm rãi nhích từng bước về phía sau, đến khi khuất tầm mắt của Người mới bắt đầu quay lưng bỏ đi.

Trong sảnh điện pha lê chẳng còn ai, Người ngồi im như một bức tượng một lúc rồi bắt đầu đứng dậy, đi ra phía sau chiếc ngai cao. Ở đằng sau chiếc ghế ngai là một khoảng sàn trống không đặt bất cứ thứ gì, bên dưới sàn vẽ một ma pháp trận cầu kỳ với đa dạng ký hiệu ma thuật. Người đi vào tâm của ma pháp trận, bàn tay trống không bỗng dưng hiện ra một chiếc quyền trượng dài màu vàng kim, đầu trượng là một loài chim có bốn cánh và ba mắt, cánh chim xòe rộng cùng lông đuôi dài phất phơ. Không rõ là loài chim gì, nửa giống sáo nhưng lớn sáo, mà cũng chẳng to bằng diều hâu, ngoại hình khác biệt nhưng trông con chim không hề hung dữ chút nào. Bên dưới móng chim quắp lấy quả cầu pha lê màu trắng, dao động từng đợt thánh quang thiêng liêng.

Người chỉ phất nhẹ cây trượng một cái, ma pháp trận lập tức sáng bừng lên, khối ánh sáng chói mắt hoàn toàn nuốt chửng Người.

Cho đến khi ánh sáng chói lòa nguôi ngoai dần rồi biến mất, không gian xung quanh cũng biến đổi, không còn là sảnh điện được tạo tác từ pha lê nữa. Mà là một khu rừng có thác nước đổ, tán cây rì rào trong gió, cỏ xanh mướt đọng sương, hoa nở khắp nơi, mở ra một màn trình diễn đủ loại màu sắc và hương thơm. Nhưng tuyệt nhiên không thấy một con vật hay côn trùng nào, cả chút âm thanh yếu ớt nào đó cũng không nghe được.

Người nhẹ nhàng đi sâu vào khu rừng tựa chốn thiên đàng bằng phong thái thong dong, như thể không cảm thấy sự kỳ lạ ở nơi đây. Người bước một bước là màu sắc trên y phục Người thay đổi theo, màu trắng biến mất nhường lại cho sắc đỏ tươi quỷ dị, kết hợp với những họa tiết vàng kim có hình dạng như lửa cháy.

Chẳng mấy chốc, cảm giác kính ngưỡng khó với tới của Người đã bị lấn át bởi hơi thở sặc mùi chết chóc và nguy hiểm.

Và rồi, Người dừng lại khi ở trước mặt mình, khoảng tầm hơn mười bước chân, giữa những gốc cây cổ thụ to lớn, bộ rễ chằng chịt trồi lên khỏi đất đang cuốn lấy một cơ thể khổng lồ hơn so với người bình thường, gần như ép cơ thể đó sâu vào đất.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cơ thể khổng lồ đó hoàn toàn không giống người. Chỉ có nửa thân trên là người, còn nửa th@n dưới là mình thú, gần giống với loài sói, có lông trắng và ba cái đuôi, phần tay cũng gần như ở dạng thú, nhưng móng vuốt bén ngót và bự hơn vuốt sói, hiện đang cắm sâu vào đất và không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi bộ rễ đan chằng chịt lên da thịt mình. Kẻ khổng lồ với cơ thể nửa người nửa thú đó hát hiện ra hơi thở quen thuộc liền ngẩng đầu lên.

Đó là một gương mặt xinh đẹp ma mị, không thể nhận rõ là nam hay nữ, đôi mắt màu vàng kim với con ngươi hẹp dựng đứng lên không giống người, phần tai giống sư tử lộ ra khỏi mái tóc dài bờm xờm màu xám xanh, tai có đeo khuyên tròn và khuyên dây lủng lẳng. Song điều đáng chú ý là trên đỉnh đầu của kẻ đó có bộ gạc hươu hùng vĩ như tấm bản đồ rẽ ra nhiều nhánh đường định mệnh.

Và có lẽ định mệnh của kẻ đó thật trái ngang nên mới bị cầm tù ở đây, bị trói buộc tại chỗ này.

Kẻ nửa người nửa thú như là tổng hợp của sự đa dạng giống loài mấp máy môi, dợm lên tiếng cùng với vẻ mặt phẫn nộ nổi cả gân xanh thì bị Người điềm tĩnh giành quyền chủ động.

"Thần Vạn Thú Rhevaa... Ta muốn báo một tin vui theo suy nghĩ của ta, và cũng tin buồn theo cảm nhận của ngươi." Nói rồi, Người nâng cây trượng lên. Từ quả cầu pha lê màu trắng chẳng mấy chốc đã nổi lên khí đen, trăm ngàn tiếng thét gào vang lên đột ngột, và rồi khí đen như mở rộng ra xung quanh, khiến Thần Vạn Thú mở to mắt, kinh ngạc nhìn từng lớp oán linh hiện ra rít lên thống khổ rồi lại bị hút vào quả cầu pha lê trên chiếc quyền trượng giờ đã tràn ngập hơi thở u ám. "Bây giờ thì ngươi có muốn suy nghĩ lại về đề nghị trước đó của ta không nào?"

Thần Vạn Thú Rhevaa nhìn trân trân vào từng tốp linh hồn bay ra khỏi quả cầu pha lê rồi lại bị hút vào nhanh chóng, mặc cho họ cố gắng giành lấy cơ hội được tự do. Ngài không thể nào không nhận ra con dân của mình được, những đứa con trung thành thờ phụng ngài, cầu nguyện ngài, dâng hiến những lễ vật long trọng cho ngài.

Vậy mà...

"Cha'smir!!! SAO NGƯƠI DÁM!!!"

Thần uy của Rhevaa phát động khiến đất trời gặp phải cơn rung chấn, gió mạnh nổi bừng lên, gần như muốn quét sạch mọi thứ không để lại gì.

Cơn gió mang theo sự giận dữ của thần linh làm thổi bay mũ trùm của chiếc áo choàng đỏ, tiêu tan hết công sức ngụy trang của Người, để lộ ra gương mặt tái nhợt, tóc trắng, mắt đỏ, chi tiết nổi bật trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy là những cây gai đang vươn cao qua phần cổ để chạm tới khuôn hàm gần má, hình xăm cùng màu với sắc đồng tử và gần như phát ra ánh sáng.

Người được gọi là Cha'smir vẫn thản nhiên, biểu cảm không chút suy suyển trước sự phẫn nộ của Thần Vạn Thú.

Tất cả oán linh được thu hồi lại, quay trở về quả cầu pha lê với dáng vẻ không cam lòng. Rhevaa cũng chỉ có thể nhìn cảnh tượng đó mà chẳng làm được gì. Bất lực khôn cùng.

"Tại sao..." Rhevaa gục đầu xuống đất, âm giọng rền vang trong không trung thấm đẫm nỗi đau buồn. "Tại sao ngươi lại làm như thế với ta? Ngươi muốn gì? Nếu ngươi muốn gi3t chết ta thì cứ việc, tại sao lại làm tổn hại tới các con của ta???"

Đây không phải là lần đầu tiên Rhevaa đặt ra câu hỏi này với Cha'smir kể từ ngày bị giam giữ tại không gian này. Nhưng chẳng bao giờ Rhevaa có thể nghe được câu trả lời như ý muốn. Rhevaa không biết tại sao mình có thể bị giữ lại ở đây, trong tình cảnh khốn cùng này.

Thậm chí, nàng chẳng biết Cha'smir là ai, ngoài cái tên.

Và nàng có thể chắc chắn một điều, Cha'smir không phải là một Chính thần.

Nhưng, nàng nghĩ đến những tên Tà thần mà mình biết, chẳng có kẻ nào gọi là Cha'smir.

"Ta không có ý định giết ngươi. Tuy rằng hiện trạng bây giờ trông giống như là ta đang đày đọa ngươi nhưng mà..." Cha'smir nghĩ một chút rồi bật cười. "Phải rồi, ta đang đày đọa ngươi đấy."

Rhevaa hơi co giật, nàng lại ngẩng đầu lên, đâm vào vẻ mặt tươi cười của Cha'smir bằng biểu cảm phẫn nộ ngập trời. Gió lại nổi lên, trong không gian lại xuất hiện uy áp nghẹt thở nhưng chẳng hề đả động được tới Cha'smir.

"Ngươi cứng đầu thật, nhưng vẫn có vẻ không cứng bằng cái tên đó đâu."

Tên đó? Rhevaa ngạc nhiên khi cuối cùng cũng nghe được một sự tồn tại khác trên miệng của Cha'smir.

"Ngươi cũng biết hắn đấy. Thần Vinh Quang Shrangiel."

Rhevaa hoàn toàn sốc khi nghe thấy cái tên đó. Nàng không thể không biết cái tên đó được. Sao nàng có thể không biết được?

Thần Vinh Quang Shrangiel, vị thần dẫn dắt và bảo hộ chủng tộc Thiên thần đã biến mất hơn hai trăm năm trước.

* * *

"Điên thật, cậu đã gây ra chuyện rồi đấy!"

Khan bước dài trên hành lang, gót giày cất tiếng kêu nặng nề trên sàn đá cẩm thạch, bước chân của hắn có chút vội vã như thể đang chạy trốn gì đó ở phía sau, nhưng sau lưng hắn chẳng có mối uy hiếp nào ngoài khuôn mặt lạnh tanh của nhân vật chính.

Saul chẳng hồi đáp trước giọng điệu cằn nhằn của hắn, mà có vẻ cậu ta cũng chẳng quan tâm đâu. Khan thở dài, rồi nhanh chóng ngoặt trái tại ngã rẽ trước mặt rồi đi tiếp. Tranh ảnh và những bức tượng thạch cao điêu khắc nửa người được trưng bày hiện ra, lấp đầy cả không gian trước mắt. Dẫu cho tài sản ròng của gia tộc đang ở mức đáng báo động, nhưng lâu đài vẫn không mất đi dáng vẻ giàu có trọc phú mà nó nên có. Hắn nên cảm ơn người cha quá cố của mình vì đã không phát điên đem nội thất đồ đạc trong lâu đài đi cầm cố không nhỉ?

Phải một lúc lâu sau, cậu ta mới chịu lên tiếng. "Gây chuyện gì?"

Phải rồi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung. Khan lắc đầu. "Cậu còn hỏi ta à? Cậu không nhớ mình đã nói gì sao? Biến đi. Trước khi tôi cắt lưỡi ông. Quá ghê gớm! Tính theo vai vế thì mình vẫn phải gọi ông ta là ông bác đấy. Vậy mà cậu lại cư xử thô lỗ như thế!"

"Tính theo tước vị thì ông ta phải cúi đầu trước anh thôi." Saul lạnh nhạt nói. "Huống hồ gì, anh là người cố tình thúc đẩy kết quả này mà."

Ấy, sao lại bị lộ rồi? Khan vờ như không hiểu Saul nói gì. Hắn đứng khựng lại, quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét đầy tỏ vẻ, như thể đang hỏi tư duy của cậu có được bình thường không.

"Sau này đừng tránh lanh lẹ thế, ít nhất cũng phải để người ta đẩy được anh một cái chứ." Saul bình thản đón lấy ánh mắt của hắn, thậm chí là sắc sảo nhìn ra vẻ đóng kịch của hắn.

"Nhìn thân hình của ông ta là biết, ta không chịu được cú đẩy đó đâu." Khan nhún vai, ngoảnh lại và tiếp tục nhấc gót chân. Nếu đã bị bắt bài thì việc chối đây đẩy rất thừa thãi.

"Chỉ được cái to xác."

"Phải phải, tên to xác đó đã quỳ dưới chân cậu với dáng vẻ sợ vãi ra quần."

"...Anh là Bá tước rồi đấy, nói năng ý tứ một chút."

"Tại sao ta phải ta phải ý tứ với cậu chứ?"

Saul không đáp lại ngay. Và cũng im lặng trong một lúc, Khan cứ nghĩ mình vừa nói sai điều gì thì đã nghe thấy câu trả lời hơi muộn của cậu vang lên khe khẽ.

"Tốt."

Hả? Tốt cái gì?

Khan không hiểu được. Nhưng chẳng có ý định hỏi. Tiếp tục chủ đề này cũng không đi đâu vào đâu.

"Tôi cứ tưởng anh sẽ giải quyết ông già đó luôn."

"Tobin ấy à? Đúng là ta rất không hài lòng khi ông ấy dám đụng vào người của ta, nhưng bây giờ xử lý ông ta thì quá sớm... Cứ cho rằng ta dùng quyền lực để trừng phạt ông ta đi, nhưng lý do là gì? Có lý do là gì đi nữa thì ta đã vắng mặt lúc mọi chuyện diễn ra, ta đã mất quyền nắm dây cương trong vụ việc này rồi." Khan bình tĩnh nói. "Tất nhiên ta không có ý định bỏ qua dễ dàng, chừng nào họ còn ở đây thì thời điểm đó sẽ đến thôi."

Saul không đáp, chẳng thể phản bác những gì Khan vừa nói. Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn ta đã biết kiểm soát cơn giận của mình, suy tính kỹ lưỡng mọi sự cũng như tính toán hành động tiếp theo. Saul nghĩ mình sẽ không ngừng bất ngờ về Khan, có lẽ vậy.

Nếu trước kia Saul cho rằng lãnh địa này rồi cũng sẽ tiêu tùng ở trong tay Khan, thì bây giờ cậu lại có suy nghĩ trái ngược.

"Tobin không phải vấn đề lớn. Connor mới là vấn đề, cậu có để ý vẻ mặt của hắn ta khi nhìn thấy Tobin thất thểu quỳ xuống dưới chân cậu không?"

"Như thế nào?" Saul hỏi, cũng không thực sự quan tâm.

"Vậy là cậu không để ý. Thật ra hắn chẳng nhìn Tobin đâu, từ dầu đến cuối hắn chỉ quan sát mỗi ta thôi. Cho đến khi Tobin quỳ xuống mới khiến hắn di dời sự chú ý ấy chứ. Nghĩ mà xem, sao ông ta lại nhìn ta bằng ánh mắt đó nhỉ?"

Saul không nói gì. Nhưng Khan biết cậu ta đang đợi hắn trả lời. Nhân vật chính cứ thích tiết kiệm chữ trên miệng của mình một cách thái quá. Chẳng biết là dự tính để dành cho ai sau này nghe cậu ta lải nhải nữa.

"Mừng rỡ. Phấn khích. Chẳng khác gì hắn vừa được trúng mánh một cái mỏ vàng."

Thật lạ. Nếu như Campbell có ý định nhăm nhe đến tước vị của hắn hay tài sản của Evangeline thì đáng lẽ họ phải thấy thất vọng khi hắn trở về nhanh như thế. Vậy mà Connor lại tỏ ra vui mừng một cách thái quá. Thậm chí là hắn với Connor chưa từng tương tác với nhau quá năm lần ngoài những lần chào hỏi qua loa khi gặp mặt. Như hôm nay.

Sau khi Tobin mất hết tinh thần mà quỳ xuống tại chỗ, Connor là người đã vào vai trò người em trai tận tụy nhanh chóng đỡ lấy người anh thô kệch to lớn của mình rời đi. Trước đó còn không quên chào hỏi hắn và cả Saul bằng vẻ mặt hiền lành vô hại.

"Tôi nghĩ mình đoán được lý do." Saul đáp một câu không ngờ đến.

Khan vừa đặt tay lên tay cầm cửa dợm mở ra thì phải khựng lại vì ngạc nhiên, hắn quay đầu lại đối mặt với Saul.

"Thật sao?" Khan nghi ngờ.

Saul hất cằm ra hiệu cho hắn mở cửa thay vì trả lời.

Cứ như rằng, đáp án ở đằng sau cánh cửa này vậy.

Nhưng ở trong chỉ có cặp sinh đôi và nhóm đồng hành của họ thôi mà? Tất nhiên là ngoại trừ đoàn hộ tống, vì họ đã trở về khu vực của mình sau khi đặt chân tới lâu đài rồi.


Khan mang theo nỗi nghi hoặc mà mở cửa ra, đ ĩnh đạc bước vào trong. Hắn còn chuẩn bị tâm thế sẽ có hai bóng hình nhỏ nhanh nhẹn chạy ùa tới rồi nhảy bổ vào người mình, nhưng hắn tuyệt nhiên không nghĩ rằng người thực hiện động tác thể hiện sự thân thiết khắng khít đó lại là một người khác.


"Anh yêu à!!!"


Bộ dạng bình tĩnh điềm nhiên thường trực đổ vỡ trong thoáng chốc, Khan ngỡ ngàng nhìn người đang ôm chặt lấy mình.


"Anh... yêu?"