Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Chương 4: Gặp cha mẹ ruột




Bởi vì một điệu nhảy này mà hai người Hoắc Vũ và Hoắc Dữ Sâm trở thành tiêu điểm toàn trường.

Lúc xuống sân khấu, Hoắc Dữ Sâm vô cùng ga lăng dùng tay đỡ eo Hoắc Vũ, tránh cho cô bị khách khứa vây xem bên cạnh đụng vào.

Anh cao 1m88, khi đứng bên cạnh làm cô có cảm giác vô cùng an toàn.

Hoắc Vũ cảm thấy chỉ cần anh trai nguyện ý che chở cho cô, chắc chắn anh có thể làm rất tốt. Nhưng đa số thời điểm anh đều không muốn tốn nhiều tâm tư vào người khác. Như là ai cũng không thể làm cho anh phân tâm vậy.

Vừa ra khỏi sàn nhảy, Hoắc Dữ Sâm liền lưu loát rút tay lại, cắm vào túi quần, cả người lại trở về với bộ dáng lạnh như băng như lúc đầu.

Hoắc Vũ:......

Nội tâm của cô lúc này cảm thấy công lược* anh trai nhà mình vô cùng khó khăn, cực kì có tính khiêu chiến đối với cô.

(công lược*: "Công" có nghĩa là tiến công, "lược" có nghĩa là chiến lược. Như vậy, cụm từ "công lược" là một danh từ thường dùng trong thời xưa có nghĩa là những kế hoạch chiến đấu, mưu mẹo tác chiến của quân đội – theo từ điển)

Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại cô có một ưu thế mà người khác không có, đó chính là thân phận "Em gái ruột", cô và anh có quan hệ gần gũi nhất, là "Quan hệ huyêt thống". Từ tình huống vừa rồi xem ra, anh đối với cô em gái này cũng không hoàn toàn lạnh nhạt. Ít nhất, cuối cùng anh vẫn đồng ý với lời thỉnh cầu của cô, không phải sao?

Lúc này, vừa vặn có một cô gái dung mạo tinh xảo nhìn thấy Hoắc Dữ Sâm đi ra khỏi sàn nhảy liền lấy đủ dũng khí tiến lên mời anh khiêu vũ.

Cô gái nhìn Hoắc Dữ Sâm bằng ánh mắt chờ mong, bất quá Hoắc Dữ Sâm như là không thấy được sự mong đợi bên trong đôi mắt đó, trực tiếp từ chối "Xin lỗi", lúc sau liền nhìn thẳng phía trước rồi đi qua cô gái đó.

Cô gái vẻ mặt ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Lúc sau ở xung quanh có mấy nữ sinh cùng tuổi với cô gái đó như có như không vang lên tiếng cười nhạo, sắc mặt cô ta đỏ ửng rồi chạy đi.

Hoắc Vũ thấy một màn như vậy, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nếu Hoắc Dữ Sâm thật sự đáp ứng lời mời đó mới là kỳ quái. Mặt trời không mọc ở phía tây, vậy nên Hoắc Dữ Sâm cũng không có khả năng sẽ chấp nhận lời mời khiêu vũ của người khác.

Hoắc Vũ nhảy xong có chút khát, cô cầm một ly nước chanh từ trên khay của người làm, vừa mới chuẩn bị uống thì Dư Tâm Tâm chạy tới.

Cô ấy cười đến xán lạn mà cầm di động quơ quơ trước mặt Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ dùng ống hút uống một ngụm nước nhỏ, lúc sau mới hỏi, "Làm sao vậy?"

Dư Tâm Tâm cười hì hì, "A Vũ, vừa rồi cậu cùng anh trai cậu khiêu vũ, tớ đã quay video lại toàn bộ từ trên xuống dưới rồi. Cả động tác cuối cùng sau khi bài nhảy kết thúc vài giây, tớ cũng quay lại cho hai người."

Hoắc Vũ nghe vậy, dùng cái tay không cầm ly nước nhận lấy di động từ tay Dư Tâm Tâm.

Màn hình di động sáng lên, vừa vặn là hình ảnh động tác cuối cùng khi điệu nhảy kết thúc.

Bức ảnh nhìn qua vừa đẹp vừa mộng ảo, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Thân thể của cô mềm dẻo, hơi ngửa ra sau, lộ ra cần cổ trắng nõn, thon dài, tuyệt đẹp giống như cổ thiên nga trắng, trên mặt mang theo nụ cười, hai cánh tay bày ra động tác kết thúc duyên dáng. Mà Hoắc Dữ Sâm nâng chiếc eo nhỏ của cô lên, sườn mặt góc cạnh rõ rang, vô cùng tuấn tú, tầm mắt anh hơi rủ xuống, như là đang lẳng lặng nhìn cô.

Nhưng Hoắc Vũ tinh tường biết, bức ảnh này hẳn là chụp ở góc độ tương đối tinh xảo mà thôi. Trên thực tế, Hoắc Dữ Sâm trong toàn bộ bài nhảy, cơ hồ không đem ánh mắt đặt trên người cô.

Mặc dù ngẫu nhiên tầm mắt dừng ở trên người cô, cũng chỉ vì động tác khiêu vũ, lúc sau liền dời đi.

Bất quá bức ảnh này Hoắc Vũ vẫn vô cùng thích, nếu là nhiếp ảnh gia cố ý muốn chụp ảnh kiểu này, chắc chắn sẽ không hiệu quả. Có đôi khi lơ đãng chụp hình, ngược lại sẽ có hiệu quả rất tốt.

Hoắc Vũ đem điện thoại trả lại cho Dư Tâm Tâm, mở miệng nói, "Tâm Tâm, đợi lát nữa cậu đem ảnh chụp cùng video gửi cho tớ nhé."

Dư Tâm Tâm đương nhiên không có ý kiến, "Được."

Vũ hội vẫn còn diễn ra. Nhưng cả Hoắc Vũ và Hoắc Dữ Sâm đều không tiếp tục tham gia.

Mặc dù có rất nhiều chàng trai mời Hoắc Vũ nhảy, bất quá đều bị cô lễ phép cự tuyệt.

Cũng may danh tiếng kiêu căng tùy hứng của cô đã được làn truyền rộng ra bên ngoài, hoặc bởi vì đêm nay cô là chủ nhân nhỏ của bữa tiệc này, cho nên dù rất nhiều khách mời nam bị cô cự tuyệt, trên mặt bọn họ cũng không có thần sắc bất mãn gì.

Yến hội chậm rãi kết thúc.

Âm nhạc cáo biệt vang lên, khách khứa lần lượt rời đi.

Tiễn người khách cuối cùng xong, Hoắc Vũ xoa xoa bả vai có chút mỏi của mình. Sau khi nói với Hoắc Viễn một tiếng liền về phòng mình nghỉ ngơi.

Đêm nay bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự của Hoắc gia.

Lại nói tiếp, cái biệt thự này vẫn là sản nghiệp trên danh nghĩa của Trương Minh Lan. Là lễ vật ba của Trương Minh Lan đưa cho bà khi kết hôn.

Thời ấy, giá của căn biệt thự xa hoa này cũng phải hơn 600 vạn. Nhưng hơn hai mươi năm trôi qua, hiện giờ giá trị sớm đã gấp lên mấy lần, trở thành biệt thự giá trên trời.

Trương Minh Man là con gái duy nhất trong nhà. Bà kế thừa sự khôn khéo và đầu óc kinh doanh của ba mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông ngoại liền đem công ty cho Trương Minh Lan tiếp quản. Lúc bà qua đời, ông ngoại không còn cách nào khác, chỉ có thể chấn chỉnh tinh thần một lần nữa, tiếp tục vận hành công ty.

Hoắc Dữ Sâm có thể lựa chọn cuộc sống của mình.

Anh nguyên bản có thể đi theo con đường của ba, làm chính trị, nếu như không muốn làm chính trị, anh cũng có thể nhập ngũ. Dựa theo trình độ ưu tú của anh, mặc kệ là đi con đường nào, anh đều có thể làm tốt nhất. Nhưng cuối cùng Hoắc Dữ Sâm lại lựa chọn làm kinh doanh, là con đường ngoài dự kiến của mọi người.

Anh lựa chọn con đường mà Trương Minh Lan đã từng đi qua, chuẩn bị kế thừa gia nghiệp.

Sau khi hoàn thành khóa học tiến sĩ chuyên ngành tài chính đại học Havard, anh thành công tốt nghiệp.

Sau khi về nước, lại qua một tháng là anh phải chính thức tiếp quản công ty của ông ngoại.

Hoắc Vũ nhớ rõ trên danh nghĩa của ông ngoại Hoắc Dữ Sâm có một công ty giải trí.

Nếu cô có thể ký hợp đồng với công ty trong nhà mà nói, tiền đồ hẳn sẽ bằng phẳng hơn nhiều.

Sau khi trở về phòng, đầu tiên là tháo trang sức trên người xuống, sau đó cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Tắm rửa xong, Hoắc Vũ lấy máy sấy làm khô tóc, sau đó thoa một ít mỹ phẩm dưỡng da lên mặt. Làm xong toàn bộ quá trình cũng là hơn một giờ sau.

Hoắc Vũ nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã 12 giờ.

Nghĩ đến ngày mai còn có chính sự phải làm, cô vội vàng nằm xuống chiếc giường mềm mại màu hồng phấn của thiếu nữ, không bao lâu sau liền lâm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau Hoắc Vũ bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc 6h45.

Tối hôm qua cô đã đặt báo thức, cố gắng dậy thật sớm.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn hôm nay Hoắc Viễn phải rời đi. Lần gặp mặt tiếp theo cũng không biết là khi nào, nếu cô muốn vào giới giải trí, hôm nay nhất định phải đề cập với Hoắc Viễn về chuyện này.

Hoắc Vũ dùng hai phút nỗ lực xua tan cơn buồn ngủ của mình, sau đó rời giường, tiến vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ.

Cô tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, sau đó chăm sóc da một lát rồi vội vàng xuống lầu.

Bây giờ là mùa đông nên sáng sớm trời vẫn còn tối.

Mặc dù đã là 7h sáng, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn tối đen một mảnh, ông trời cũng lười biếng, chậm chạp chưa tỉnh giấc.

Lúc Hoắc Vũ xuống lầu, Hoắc Viễn và Hoắc Dữ Sâm đều đã ở dưới. Cũng không biết bọn họ rời giường từ khi nào nữa.

Cô nhìn hai người đàn ông một già một trẻ dưới lầu, gương mặt nở một nụ cười ngọt ngào, "Ba, anh trai."

Hoắc Viễn nhìn đứa con gái càng lớn càng xinh đẹp của mình, trong lòng mềm mại hẳn đi.

Đáng tiếc vợ ông qua đời từ sớm, nếu bà còn sống, nhìn thấy con gái bọn họ trưởng thành xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ vô cùng tự hào.

Tuy rằng con gái lớn lên không giống với bọn họ, nhưng Hoắc Viễn lại nghĩ là đột biến gen, không có gì kỳ quái.

Có một vài cặp cha mẹ lớn lên xấu xí, nhưng con của bọn họ sinh ra lại vô cùng xuất sắc, bọn chúng kế thừa toàn bộ ưu điểm của cha mẹ mình, nhưng khuyết điểm lại không ảnh hưởng gì, tất nhiên sẽ ưu tú hơn cha mẹ mình.

Tình huống này ông cảm thấy rất bình thường.

Con gái nhất định là kế thừa toàn bộ ưu điểm của ông và vợ, cho nên diện mạo mới có thể xuất sắc như vậy. Tuy rằng không giống ông, nhưng chung quy lại vẫn là con gái ruột của mình.

"A Vũ, tới ăn sáng đi." Hoắc Viễn vẫy tay với Hoắc Vũ.

"Vâng ba."

Hoắc Viễn và Hoắc Dữ Sâm vẫn chưa ăn sáng.

Sau khi cả nhà ngồi trên bàn ăn, dì giúp việc liền bắt đầu đem bữa sáng lên.

Trong nhà tổng cộng có hai dì giúp việc, nhưng ngày thường bọn họ không sống ở Hoắc gia.

Dì giúp việc phụ trách việc nấu nướng mỗi ngày đều tới đây làm cơm, cũng sẽ chuẩn bị toàn bộ bữa ăn trong nhà, bao gồm cả bữa ăn khuya và điểm tâm.

Ngoài ra còn có một dì phụ trách việc vệ sinh trong nhà. Buổi chiều mỗi ngày đều đúng giờ có mặt tại Hoắc gia dọn dẹp trong vòng 3-4 tiếng. Sau khi hoàn thành sẽ rời đi.

Cho nên biệt thự Hoắc gia tuy rằng có ba tầng, phòng ốc rất nhiều, diện tích cực lớn, nhưng ngày thường đều quạnh quẽ, không có nhiều sức sống.

Hoắc Vũ vừa ăn cháo vừa lén lút liếc nhìn Hoắc Dữ Sâm.

Cho dù là các thành viên gia đình cùng nhau ăn bữa sáng, biểu tình trên mặt anh cũng vô cùng nhạt nhẽo, cho dù vậy cũng không ảnh hưởng đến mị lực của anh.

Có thể là bởi vì ở nhà muốn thả lỏng hơn bên ngoài một chút, cho nên anh không cài hai cúc áo đầu của áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Tay anh cầm cái thìa, sạch sẽ thon dài, cho dù là ăn cơm nhưng động tác vẫn vô cùng mê người, nhất cử nhất động đều hấp dẫn trí mạng. Chỉ nhìn bình thường nhưng làm cho người ta cảm thấy đang nhìn một cảnh đẹp ý vui.

Lúc này, Hoắc Dữ Sâm như là chú ý ánh mắt dò xét của Hoắc Vũ, anh hơi ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô một cái.

Hoắc Vũ vội nở một nụ cười lấy lòng với anh, sau đó cô nghiêng đầu nói với Hoắc Viễn về ý định của mình, "Ba, con muốn tiến vào giới giải trí."

Hoắc Viễn dừng động tác dùng cơm lại, ngay cả Hoắc Dữ Sâm cũng nhìn thoáng qua cô.

Hoắc Viễn nhíu mày, "A Vũ, sao đột nhiên con lại nghĩ đến việc tiến vào giới giải trí?"

Hoắc Vũ năm nay mười bảy tuổi, còn học lớp 12. Thành tích ngày thường của cô không tốt cũng không xấu, nhưng Hoắc Viễn lại không coi trọng thành tích.

Con gái trong nhà là để nuông chiều, cho dù cô không học vấn, không nghề nghiệp, ông và con trai cũng có năng lực chăm lo cho nửa đời sau của cô.

Hoắc Vũ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ chớp chớp, "Ba, con sẽ không kéo việc học xuống, con sẽ học tiếp cao trung, sau đó lên đại học. Nhưng mà con thật sự rất thích diễn xuất, cũng rất muốn tiến vào giới giải trí."

"Giới giải trí không đẹp đẽ như em nhìn thấy, con đường này không thích hợp với em." Hoắc Dữ Sâm mặt không cảm xúc nhàn nhạt đáp lời.

Ngữ khí anh rất bình tĩnh, nghe không ra là tán đồng hay phản đối, giống như nói chuyện bình thường.

Hoắc Vũ biết trong lòng Hoắc Viễn cùng Hoắc Dữ Sâm vẫn luôn xem cô là người có tính cách kiêu căng, nhưng làm người lại đơn thuần, không thích hợp với giới giải trí phức tạp, muôn màu.

Nhưng Hoắc Vũ cảm thấy, cô cần phải tiến vào giới giải trí.

Đây là sự bảo đảm cô tự cấp cho mình.

Cho dù có một ngày nữ chủ trở về, cô vẫn còn năng lực sinh hoạt độc lập.

Hoắc Vũ buông chiếc thìa trong tay xuống, dùng tay nâng cằm của mình lên, vẻ mặt tươi cười xán lạn nhìn Hoắc Dữ Sâm, "Em biết chứ. Nhưng mà anh sẽ luôn bảo vệ em mà, đúng không?"

Hoắc Dữ Sâm híp mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Cô em gái này, như thế nào so với trong trí nhớ của anh ngoan ngoãn, dính người hơn. Thậm chí còn biết lấy lòng người khác?

Hoắc Viễn ha ha cười hai tiếng, lại hỏi một lần nữa, "A Vũ, con thật sự nghĩ kỹ rồi?"

Hoắc Vũ nặng nề gật đầu, "Vâng, nghĩ kỹ rồi."

Hoắc Viễn cũng rất dứt khoát, "Được, vậy con hãy đi làm công việc yêu thích của mình đi, ba và anh trai đều là hậu thuẫn vững chắc của con. Nếu chừng nào không muốn diễn xuất nữa, lúc nào cũng có thể rời đi."

Hoắc Viễn chính là có thể tự tin, hào sảng nói một lời như vậy.

Hoắc Vũ rũ mắt xuống, lúc này Hoắc Viễn thật sự là một người ba tốt.

Đáng tiếc, cô không phải con gái ruột của ông.

Cô đè cảm giác mất mát trong lòng xuống, cười nói, "Cảm ơn ba." Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Dữ Sâm, nụ cười càng xán lạn hơn, "Cũng cảm ơn anh trai trước, về sau còn nhờ anh phải che chở cho em nữa mà."

Hoắc Dữ Sâm nhướng mi, khẽ ừ nhẹ một tiếng.

Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Viễn liền đi làm, lịch trình của ông luôn dày đặc, nếu không phải con trai cả về nước thì ông cũng không nhất định phải về nhà một chuyến.

Mà Hoắc Dữ Sâm cũng phải đi đến công ty của ông ngoại, anh đã bắt đầu quen với nghiệp vụ, chờ một tháng sau mới chính thức tiếp nhận công ty từ tay ông ngoại.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Hoắc Vũ, cô liền cầm ví tiền đi ra cửa.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã suy nghĩ thật kĩ để hôm nay chuẩn bị đi gặp cha mẹ ruột.

Gara của Hoắc gia có không ít xe. Có chiếc xe giá mấy chục vạn, cũng có xe mấy trăm vạn, còn có cả những chiếc siêu xe hơn ngàn vạn.

Hoắc Vũ không muốn quá cường điệu miễn cho người ta chú ý, liền chọn một chiếc Audi màu đỏ ra cửa.

Tìm cha mẹ ruột đối với cô mà nói cũng không tính là quá khó khăn. Vì cô biết bọn họ đều là công nhân dọn vệ sinh trên đường Phú Tân. Mà trên đường Phú Tân thường chỉ có hai công nhân quét rác. Vậy nên cô chỉ cần đến con đường đó là có thể nhìn thấy người.

Sau khi Hoắc Vũ lái xe đến đường Phú Tân liền thả chậm tốc độ xe rồi ló đầu ra hướng đường cái nhìn.

Không nghĩ tới vận khí của cô không tồi, một lát sau đã tìm được.

Ở dưới gốc cây bạch quả cách đó không xa có hai người đầu tóc hoa râm đang cẩn thận quét tước lá cây.

Bởi vì cuộc sống quá nghèo khó, cho nên nhìn qua bọn họ so với những người bạn cùng lứa tuổi già hơn một chút, giống như đã qua 60 tuổi, trên người hai vợ chồng đều mặc chiếc áo bông rẻ tiền, mặt trên của chiếc áo đó đã bay màu, cũ kĩ.

Hoắc Vũ từ trong cốt truyện biết đôi vợ chồng này đều là những người lương thiện, tốt bụng. Tuy bọn họ không có tiền nhưng đối với đứa con gái Hoắc Dư Khanh lại rất quan tâm, toàn bộ số tiền kiếm được đều cho Hoắc Dư Khanh.

Đáng tiếc, kết cục của bọn họ cũng không tốt lắm.

Bởi vì bọn họ có cùng quan hệ huyết thống với Hoắc Vũ cho nên đều bị Hoắc Dư Khanh ghi hận. Sau khi Hoắc Dư Khanh trở lại Hoắc gia liền cắt đứt liên lạc cùng bọn họ.

Sau đó, chuyện nữ phụ Hoắc Vũ bị lừa bán xảy ra, ba Khương liền bị tai nạn giao thông, cần phải dùng một số tiền lớn để điều trị.

Mẹ Khương đi theo Hoắc Dư Khanh vay tiền, nhưng lại bị lạnh nhạt không cho vào nhà.

Về sau vết thương ở chân ba Khương không được trị liệu kịp thời, chỉ có thể cắt chân, thành người tàn tật. Sau khi ba Khương bị tàn phế, đôi vợ chồng này sinh hoạt càng thêm khó khăn. Không mấy năm sau, hai người liền mất vào một mùa đông rét lạnh.

Nghĩ đến kết cục cuối cùng của đôi phu thê thuần phác này, trong lòng Hoắc Vũ hơi xúc động.

Đời trước Hoắc Vũ và người thân của mình không thân thiết. Cho nên cô vẫn luôn khát vọng có được một gia đình ấm áp.

Mà một đời này, cô có một đôi cha mẹ nhiệt tình.

Chỉ là đáng tiếc hiện tại còn thời cơ chưa tới, cô không thể nói ra sự thật được. Mặc dù vậy cô cũng có thể ở trong tối trợ giúp bọn họ cải thiện cuộc sống.

Dù sao thì hiện tại cô cũng không thiếu tiền.

Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ liền trực tiếp đẩy cửa ra, xuống xe.

Cô vốn dĩ muốn tìm cái cớ, trực tiếp đưa cho bọn họ một khoản tiền tiết kiệm mười vạn trong tài khoản ngân hàng của mình, để cho bọn họ muốn mua cái gì thì mua.

Nhưng sau khi bị gió đông lạnh quét qua, đầu óc tỉnh táo lại mới phát hiện phương pháp này không ổn.

Nếu cô thật sự làm như vậy có vẻ quá cố tình, cũng quá kỳ quái.

Không được, cô cần phải tìm lại một biện pháp hợp lý để giúp đỡ bọn họ.

Lúc này, đôi vợ chồng quét rác vợ chồng cũng phát hiện ra Hoắc Vũ đang đứng cách bọn họ vài bước.

Mẹ Khương ngừng động tác trong tay lại, ngồi dậy, khuôn mặt nứt nẻ nhưng lúc cười lại vô cùng ấm áp, "Cháu gái, làm sao vậy?"

Hoắc Vũ giật mình, cô vội lắc đầu, "Không có việc gì, hai người cứ làm việc tiếp đi."

"Ai!"

Hoắc Vũ xoay người vội vàng rời đi.

Cô không đành lòng nhìn hai khuôn mặt già nua này, làm cho cô cảm thấy rất chua xót.

Lúc này cô cũng không phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe Rolls-Royce trị giá ngàn vạn chậm rãi đi tới.

"Đại thiếu gia, hình như tôi nhìn thấy tiểu thư." Trong xe, sau khi tài xế nhìn theo hướng Hoắc Vũ đi liền xoay người ra phía sau nói với Hoắc Dữ Sâm.

Hoắc Dữ Sâm vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy câu nói đó, anh chậm rãi mở mắt, hơi nghiêng đầu, hướng tới chỗ tài xế nói nhìn lại. Người bên ngoài mặc một thân áo khoác màu hồng nhạt, dáng vẻ vội vàng, trong đôi mắt đào hoa của Hoắc Dữ Sâm lướt nhanh qua một tia tìm tòi nghiên cứu.