Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 37: Đến muộn




"Nói xong rồi, giờ cậu ăn kẹo được chưa?" Quý Hoành hỏi.

Hơi thở hai người quấn quýt, viên kẹo hơi chảy, dinh dính trên ngón tay Quý Hoành, y đưa kẹo tới bên miệng Hứa Giảo Bạch.

Hứa Giảo Bạch do dự hé môi, viên kẹo tròn xoe rơi vào miệng, chua chua ngọt ngọt ngập tràn cổ họng.

"Lúc mới đầu sao không nói?" Hứa Giảo Bạch ngậm kẹo, nói chuyện hơi khó khăn, đôi môi nhạt màu ươn ướt.

Không khí khô nóng, anh ngẩng đầu, Quý Hoành lại hôn lên, đoạt lấy viên kẹo trong lúc rối rít đẩy đưa.

Hứa Giảo Bạch trừng mắt, quá đáng.

Quý Hoành áp sát bên môi anh, khi nói có thể chạm vào đôi môi mềm mại, giọng điệu trêu chọc mê người: "Vì đã qua cả rồi."

Những khổ đau đó đã qua cả rồi, chẳng cớ gì phải nghĩ lại, chúng phai nhạt dần theo thời gian, nhạt đến nỗi không thể tổn thương y được nữa.

Y sẽ không dính dáng gì với nhà họ Quý. Từ khi ông nội qua đời, mối liên hệ duy nhất giữa y và họ đã đứt rồi.

Ông lão đối xử với y không tệ, ngoại trừ không cho y về đây, thì hầu như muốn gì được nấy.

Khi còn sống, lão luôn luôn nghiêm túc dạy dỗ Quý Hoành và cũng thường nhắc nhở y.

"Anh chớ tranh giành với Quý Hoài, anh phải biết mình là con riêng, về lý về tình anh chẳng thể tranh giành cái gì với nó. Lão không dạy được con trai, lão nhận, nhưng Quý Hoài và mẹ nó nào có tội tình chi..."

Vậy đứa con riêng như Quý Hoành có tội ư?

Y sinh ra trên đời này là có tội ư?

Quý Hoành lặng im không nói.

Ông lão thở dài: "Lão biết anh bất bình điều gì, Quý Chính Quân sống buông thả sa đọa, sớm muộn sẽ gặp quả báo."

Quý Hoành chẳng tin nhưng cũng không để ý tới những người đó, y không quen cuộc sống xa hoa trụy lạc, chỉ ước mình lớn thật nhanh để thoát khỏi nơi đây.

Quý Chính Quân ngày ngày ăn chơi chè chén, đi cả đêm không về, bộ dạng chẳng sống được bao lâu.

Quý Hoành không cần phí công, bởi đằng nào thằng già này cũng sẽ chết trước y rất nhiều năm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ông lão bỗng giới thiệu bạn bè cho y, ngoài miệng nói: "Có lẽ hai đứa biết nhau."

Quý Hoành gặp Giang Sảo, cảm giác xa lạ xông lên não, Giang Sảo nhìn thấy y cũng khá kinh ngạc, nhưng có lẽ ở nhà đã nghe phong thanh nên trên mặt không có nhiều cảm xúc.

Hai người chào hỏi tựa như không quen biết.

Ông lão nói với Quý Hoành: "Đây là con trai út nhà họ Giang, nhà đó còn một cô con gái nữa, anh cứ giao lưu với cậu ta, rồi dần dần làm quen thêm nhiều người."

Quý Hoành biết lão đang trải đường cho y.

Y nhìn ông lão chắp tay sau lưng trêu đùa con vẹt trong sân, một lão già cô đơn không người bầu bạn. Con trai không biết giữ mình, cháu trai bận rộn công việc, Quý Hoành là người duy nhất lão có thể khống chế.

Quý Hoành qua lại với Giang Sảo nhưng chưa bao giờ nhắc tới Hứa Giảo Bạch.

Giang Sảo cho là y quên rồi, tình nghĩa niên thiếu nhạt nhòa rồi sẽ phai mờ cùng năm tháng.

Mãi đến khi nghe nói Quý Hoành có bác sĩ tâm lý riêng, hắn mới biết rằng nhiều chuyện không phải cứ nói qua là qua.

Một hôm, Giang Sảo chủ động hỏi: "Anh còn nhớ Hứa Giảo Bạch không? Giờ ảnh học cùng trường đại học với chị em."

Vừa nghe tên Quý Hoành đã giật mình.

Giang Sảo đoán đúng, y không hề quên.

Mùa hè ngắn ngủi nhưng dư âm dài mãi, lưu giữ trong trí nhớ Quý Hoành biết bao nhiêu tháng ngày.

Đó là nốt hương ngọt ngào duy nhất giữa muôn vàn giấc mộng của y.

Y mất rất nhiều thời gian để nhận ra mình thích thiếu niên mềm mại như mèo kia, nhưng y chưa từng nói, không kịp nói.

Những năm qua Quý Hoành đã buông bỏ nhiều thứ, y không nhớ nổi má lúm đồng tiền dịu dàng của Khương Thải, y quên sạch, quên cả cơn ác mộng, bỏ chúng lại trong bóng tối, bác sĩ nói y hồi phục rất nhanh.

Có người cả đời không trốn được căn bệnh mang tên "gia đình", Quý Hoành cũng thế, nhưng y giấu đi, giả vờ như mình không sao cả.

Chuyện đến tai ông nội, Quý Hoành không ngạc nhiên, y biết lão có tai mắt khắp nơi.

Quý Hoành đã thấy lão nổi giận rất nhiều lần, cơ thể già nua giận đến run lên bần bật nhưng chẳng thể làm gì.

Tối hôm ấy cũng vậy.

Lão đập vỡ đồ cổ quý giá, mảnh sứ bắn bên chân Quý Hoành.

"Mày chưa quên được nó?!" Lão rống giận không thể tin nổi.

Quý Hoành cũng nghĩ, ừ nhỉ, sao mình vẫn chưa quên? Hứa Giảo Bạch đã lớn rồi, không còn là thiếu niên 17 tuổi năm ấy, anh cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn, mặt mày thêm nhiều phần sắc sảo.

Tại sao y vẫn chưa quên, tại sao y vẫn giấu người ấy trong lòng?

Y không hề nhắc đến Hứa Giảo Bạch với Giang Sảo, một phần vì biết ông nội luôn giám sát y, Quý Hoài cũng bất an cử người theo dõi, một phần vì y từng nghe ngóng Hứa Giảo Bạch.

Nghe nói anh có bạn gái ở trường đại học.

Chính là chị gái của Giang Sảo.

Quý Hoành biết bệnh mình nặng lắm rồi.

Một khi quay về y sẽ tìm mọi cách nắm lấy anh.

Tình yêu của y đến muộn rất nhiều năm, người ta đã chẳng còn hiếm lạ gì y nữa.

Y không có lý do gì để lại tổn thương anh.

Sau đó Giang Sảo nói y hay tất cả chỉ là hiểu lầm, Hứa Giảo Bạch không có người yêu. Lúc ấy y bị ông nội trông giữ nghiêm ngặt, lão không hiểu nổi tại sao y lại thích một người đồng tính, cấm y tiếp xúc với Giang Sảo có liên quan.

"Tao còn sống ngày nào thì mày đừng hòng quay trở lại!"

Lão nói khi đang nằm liệt trên giường bệnh. Quý Hoành hiếm khi không cãi lại, y biết thời gian của lão chẳng còn bao nhiêu.

Lòng lão hiểu rõ Quý Hoành nhất định sẽ trở về, chẳng sớm thì muộn.

Lão chỉ cầm chân y được một lúc.

Nhưng có chết lão cũng không chịu nói với Quý Hoành rằng lão quá cô đơn.

Một năm sau, ông lão qua đời, Quý Hoành về dự tang lễ, bạn cấp 3 gọi y đi họp lớp, nói là lớp bên cạnh họp cùng ngày.

Quý Hoành tới.

Hứa Giảo Bạch không.

Họp lớp sau sáu năm, có người nhắc đến Hứa Giảo Bạch - cậu bạn lúc nào cũng cài kín cúc áo đồng phục, ít nói chuyện, không thích đụng chạm chân tay với người khác.

Chỉ có Quý Hoành biết thực ra Hứa Giảo Bạch mềm mại như một chú mèo, hễ thấy điều mình thích là hai mắt bừng sáng.

Hứa Giảo Bạch vẽ cho y rất nhiều tranh, nguyên một quyển sổ ký họa dày toàn là hình Quý Hoành.

Thế nhưng rất lâu sau Quý Hoành mới phát hiện ra cái đuôi mà chú mèo cất giấu vào mùa hè năm ấy.

Có người kể: "Mấy năm nay Hứa Giảo Bạch vất vả lắm, mẹ ốm nặng, cậu ấy về quê vừa dạy vẽ vừa chăm mẹ."

Quý Hoành xộc sang phòng lớp bên, túm áo Quản Hướng Đồng hỏi: "Hứa Giảo Bạch đang ở đâu?"

Lần này tới phòng tranh, Quý Hoành trèo tường vào không do dự.

Bầu trời trong vắt, ánh nắng chói chang, hơi nóng oi bức và những hạt bụi li ti trong không khí, thời gian như quay ngược về mùa hè năm ấy.

Hứa Giảo Bạch bước ra từ cửa lớp, áo sơ mi trắng chồng lên bóng dáng thiếu niên sáu năm trước.

Da trắng tóc đen, cả người mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, màu mắt không đậm, nhìn gì cũng chỉ nhàn nhạt liếc một cái không hơn.

Tựa như ánh trăng giảo bạch* mát lành.

Hứa Giảo Bạch đưa lưng về phía Quý Hoành, y bước tới nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Hứa Giảo Bạch quay đầu, Quý Hoành lập tức nở nụ cười.

Bao lâu rồi y chưa cười như thế?

Quý Hoành đeo chiếc mặt nạ mà chính y cũng thấy xa lạ. Y muốn được như trước đây, được không buồn không lo, được sảng khoái cười to, được là một cậu con trai vô tri ngờ nghệch. Y muốn làm lại từ đầu, lần này y nhất định sẽ chủ động đưa kẹo cho Hứa Giảo Bạch, đặt viên kẹo vào miệng cậu ấy, nhân lúc mùa hè chưa tận ghé vào tai cậu ấy, nói rằng y thích cậu từ rất lâu rồi.

Y không nuôi mèo, y cũng nghiêm túc thích một người.

Chỉ là sẩy chân một chút, họ đã bỏ lỡ nhau.

Quý Hoành nhìn Hứa Giảo Bạch mở rộng cổ áo, hai cúc trên cùng chẳng cần y vẫn tháo ra.

Vết thương khép miệng từ lâu không giày vò y được nữa, y buông bỏ rất nhiều thứ để có thể đứng trước mặt Hứa Giảo Bạch thế này.

Không ai cứu vớt được ai.

Bởi vết thương sẽ tự lành, lành rồi sẽ tự muốn bước tiếp.

Tôi không chờ mong được cứu rỗi, tôi quay về vì không thể quên, không thể buông, muốn quay về tìm kiếm.

Vì tôi yêu em.

—-

Thị Tửu Cật Trà:

Ánh trăng đến muộn.

Cuối cùng cũng đến phần này, đây là phần tui muốn viết nhất. "Không ai cứu vớt được ai. Nên tôi quay về không phải chờ mong em cứu rỗi, mà bởi vì tôi yêu em."

- --

Chú thích: ánh trăng giảo bạch = ánh trăng vằng vặc

皎白 /jiǎo bái/ - Giảo Bạch: ánh sáng trong, sáng toả, sáng vằng vặc của vầng trăng.