Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 41-42





Chương 41: "Trường thọ Bình An" trùng hợp
Do cô đa nghi hay những chiếc nhẫn giống nhau trên thế giới này quá nhiều? Một chiếc nhẫn vàng không hề đáng giá, hai người sở hữu nó địa vị khác nhau một trời một vực nhưng đều vô cùng trân trọng nó.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên lọt vào qua màn cửa sổ, Hướng Viễn đã tỉnh. Dậy sớm là thói quen của cô, đã rất nhiều đêm cô chưa từng được ngủ say như tối qua nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến cô tỉnh giấc. Cô cúi xuống nhìn người đàn ông đang ngủ say yên lành bên cạnh. Những người nhà họ Diệp đều có sống mũi cao, thẳng giống nhau, có điều Diệp Khiên Trạch giống bố hơn Diệp Quân mày đậm mắt sâu, lúc không cười rất dễ khiến người ta có cảm giác tâm sự trùng trùng, nhưng khi anh nở nụ cười thì đường nét đôi môi Hướng Viễn yêu nhất sẽ có độ cong vô cùng dịu dàng.
Cô "chào" một tiếng bằng giọng rất khẽ khàng, sau đó khoác áo, mở màn cửa sổ ban công rồi bước ra ngoài, cúi đầu nhìn ngó xung quanh.
"Tìm gì thế?", Diệp Khiên Trạch cũng tỉnh dậy theo, cầm cốc nước bước ra, nhìn cô cười rồi khẽ hỏi.
"Nhân lúc nhân viên vệ sinh chưa quét dọn em muốn tìm là bài K đen tối qua", Hướng Viễn đáp.
"Đêm qua là gió Đông Nam, chắc là nó bay theo hướng này." Diệp Khiên Trạch nắm tay cô cẩn thận tìm kiếm nhưng đến gần sát hàng rào tre vẫn không tìm thấy tung tích lá bài hình trái tim kia đâu.
Diệp Khiên Trạch nói với vẻ dửng dưng: "Chắc bị gió thổi bay rồi. Bỏ đi, nếu em thích để anh gấp cho em thêm một cái".
"Nhưng gió đêm qua đâu có to." Hướng Viễn thấy rất lạ, không chịu thua, lại tìm kiếm một lượt thật kỹ trên bãi cỏ nhưng vẫn không thấy.
Trong lúc thất vọng, hai người đều nghe thấy tiếng cự cãi và tranh chấp ngoài kia, âm thanh khá lớn khiến những người gần đó đều giật mình.
Một tiếng nói trong đó hình như là của ông chủ Thôi, anh ta đang khuyên giải: "Xin anh đừng giận, đã xảy ra chuyện gì thì cứ từ từ nói, nếu người của chúng tôi có lỗi thì tôi sẽ xử lý".
"Tôi còn đang định hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì đây? Tính khí mấy cô gái của anh cũng hay gớm nhỉ! Đêm qua, tôi chỉ đùa có một chút mà cô ta đã giáng cho tôi một cái tát tai. Nếu cô ta là liệt nữ thủ tiết thì cũng được nhưng đến qua đêm cũng chịu rồi mà động vào cái nhẫn sứt của cô ta một chút cũng không được. Cô ta là cái thà gì chứ?".
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch nhìn nhau, họ đã nghe ra, người đang nói kia chính là xưởng trưởng mạ kẽm của Giang Nguyên, họ Lý, tính ra thì là họ hàng xa của Phó tổng Lý. Người này có năng lực làm việc tốt, bình thường thích chơi bời vui vẻ, tính khí cũng nổi tiếng nóng nảy thô lỗ.
"Viên Tú, vị này nói có đúng không?", ông chủ Thôi bình tĩnh hỏi
Không ai trả lời.
Một tiếng sắc gọn vang lên, không cần tốn công nghĩ nhiều cũng biết, đó là âm thanh vang lên do bàn tay giáng mạnh lên da thịt. Thế nhưng, vẫn chưa kết thúc, liên tiếp, hai tiếng nữa lại vang lên chói tai, cùng lúc đó là tiếng rên khẽ của một cô gái.
"Xin lỗi anh, cô ta không hiểu quy tắc, tôi xin lỗi. Phí tổn đêm qua xem như trung tâm chúng tôi mời. Mọi người đều là bạn, chuyện vặt này xin anh đừng để bụng, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm việc này cho anh. Khách hàng là thượng đế, đạo lý này chúng tôi hiểu rất rõ", ông chủ Thôi cung kính, khiêm nhường nói với xưởng trưởng Lý.
Xưởng trưởng Lý như giật mình trước cảnh ban nãy nên cũng nguôi giận nhiều, bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Tôi...tôi...bỏ đi! Làm phụ nữ thì có cần mạnh mẽ như vậy không? Chẳng qua là một chiếc nhẫn tầm thường, có là gì trong thời buổi này? Làm gì mà bảo vệ kinh thế? Động vào cũng không cho".
"Ông có thể không thèm, đó là chuyện của ông nhưng nhẫn là của tôi, tôi không thích người khác đụng vào nó."
Giọng nói này Hướng Viễn vẫn còn nhớ, chẳng phải chính là cô gái đêm qua đã khiến Diệp Quân hoảng loạn bỏ chạy hay sao? Thì ra cô ta tên Viên Tú. Có điều lúc nào rồi mà cô nàng vẫn tỏ ra cứng cỏi như thế? Hướng Viễn cũng không biết nên khen cô dũng cảm hay là tự mình chuốc khổ nữa.
Quả nhiên, lại những tiếng tát tai vang lên sắc gọn, ông chủ Thôi nói năng nhã nhặn nhưng xuống tay không hề nhẹ, vả lại lần này còn kinh khủng hơn.
Diệp Khiên Trạch không chịu nổi nữa, càu mày nói: "Quá đáng thật... Đám người này có thôi đi không? Có đáng làm thế với một cô gái yếu đuối không? Có phải phạm tội tày đình đâu, cho dù sai thật thì cũng không nên động thủ chứ".
Anh vừa bước lên vài bước đã bị Hướng Viễn kéo lại.
"Em lại định khuyên anh đừng lo chuyện linh tinh, phí lòng tốt vô ích chứ gì?" Diệp Khiên Trạch cảm thấy lạnh sống lưng trước sự bình tĩnh và thản nhiên của Hướng Viễn.
Hướng Viễn nói: "Nếu em nói, anh không lo nổi chuyện này thì anh có nghe em không?".

"Anh không biết thì thôi chứ không thể để mặc bọn họ ức hiếp một cô gái ngay trước mặt mình được. Lo được hay không là một chuyện còn thấy chết không cứu lại là chuyện khác."
Hướng Viễn hạ giọng bảo: "Cho dù anh ra mặt, bọn họ sẽ dừng tay nhưng về sau thì sao, không chừng cô gái đó còn khổ hơn. Anh lo được một lúc chứ không lo được cả đời. Cô ta làm nghề này thì phải thế, chuyện gì nên làm không nên làm, hậu quả thế nào, cô ta hiểu rõ hơn anh".
"Cô ta làm nghề gì thì vẫn là con người. Nếu đã là người thì không nên bị đối đãi như thế. Cô ta ra tay với lão Lý là sai nhưng đang yên đang lành, không có nỗi khổ thì ai lại chịu làm nghề đó."
Diệp Khiên Trạch nghe vẫn có tiếng đánh đập, vẻ mặt lộ nét bất nhẫn.
Hướng Viễn túm chặt lấy anh: "Cô ta đáng thương nhưng anh không phải Chúa cứu thế. Những người bán thân đều viết ra được một bộ tiểu thuyết bi thảm từ kinh nghiệm của họ. Anh thì cứu được mấy người? Khiên Trạch, người họ Thôi kia lai lịch không đơn giản, đừng gây họa cho mình được chứ? Cô ta đã chịu khổ rồi, con người là loài không chết được, cho dù lúc này anh ra mặt cũng không gánh đỡ nổi chuyện gì".
Đôi mắt Diệp Khiên Trạch càng tỏ ra ngờ vực hơn: "Trước kia anh nghe người ta đồn đại những chuyện không hay về khu tắm hơi của khu nghỉ mát nhưng anh không tin. Hướng Viễn, em lại hợp tác làm ăn với loại người như vậy à?".
Hướng Viễn thở dài, nói: "Sao anh vẫn ngây thơ thế nhỉ? Đã làm nghề này thì làm sao trong sáng như tờ giấy được. Đối với khu nghỉ mát này mà nói thì sự tồn tại của phòng tắm hơi là tất yếu, em không làm việc này thì cũng có người làm. Người họ Thôi kia là ai thì em rõ hơn anh, em cũng biết anh ta mạnh hơn bất kỳ ai khác trong nghề. Còn nữa, Khiên Trạch, còn một điểm quan trọng nhất, anh ta là cháu ngoại của Cục trưởng Tạ của Cục công an thành phố. Không ai chọc em thì em cũng không chọc đến ai, Viên Tú kia là người của anh ta, chuyện nội bộ kiểu đó, chúng ta mặc kệ đi, được không?".
"Nếu người bị bắt nạt ngoài kia là người thân của em thì em có nói thế không?"
Vẻ thất vọng lộ rõ trong lời nói của Diệp Khiên Trạch.
Hướng Viễn lạnh lùng đáp: "Nhưng cô ta không phải. Sức người có hạn, chúng ta không thể cứu giúp tất cả mọi người được mà chỉ có thể lo cho bản thân, chịu trách nhiệm với người mình yêu thương. Những người chịu khổ trên thế gian có bao nhiêu, anh biết không? Chỉ tính số người như cô ta thôi thì mỗi ngày anh có cứu từ sáng đến tối, e rằng cũng không được một phần vạn".
Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch cũng vùng thoát khỏi Hướng Viễn. Anh vô cùng đau lòng, nói một cách đau lòng: "Hướng Viễn, em khiến anh cảm giác em là người máu lạnh từ đầu đến đuôi, không hề có trái tim thương người. Nói thực, anh bắt đầu thấy em đáng sợ rồi". Anh giằng ra khỏi Hướng Viễn, sải chân vượt qua hàng rào thấp, một mình ra khỏi khu nhà.
Tiếng động bên ngoài đã ngừng. Lúc bước ra, Diệp Khiên Trạch đã nhìn thấy xưởng trưởng Lý vẻ mặt hoang mang, ông chủ Thôi đang mỉm cười còn Viên Tú gục đầu ngã dưới đất. Anh không nói gì, sải bước thật nhanh đến đó, đỡ Viên Tú dậy: "Thế nào, không sao chứ?".
Ông chủ Thôi có phần lạ lùng nhưng lúc chào hỏi Diệp Khiên Trạch vẫn vô cùng hòa nhã: "Chào buổi sáng, Phó tổng Diệp, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?".
Diệp Khiên Trạch thờ ơ đáp: "Cám ơn đã quan tâm, nếu sáng nay yên tĩnh hơn một chút thì tôi ngủ ngon hơn. ông chủ Thôi, làm việc gì cũng không nên quá tuyệt tình, dạy dỗ nhân viên của mình có cần xuống tay nặng thế không?".
Ông chủ Thôi nhướng mày đáp lại: "Phó tổng Diệp nói rất đúng nhưng đây là chuyện nội bộ của trung tâm chúng tôi, cũng có thể nói là chuyện nhà chúng tôi, không đáng cho anh phí sức, phiền anh hỏi thăm Giám đốc Hướng hộ tôi".
"Chuyện nhà? Dù là vợ chồng đánh nhau nhưng nếu quá đáng quá cũng có quyền báo cảnh sát. Tôi không lo được, tự khắc sẽ có người lo", Diệp Khiên Trạch vừa đáp vừa nhìn Viên Tú tóc tai rối bời, gương mặt cô đã sưng húp, không còn giống cô gái xinh đẹp linh hoạt tối qua.
Ông chủ Thôi nghe vậy thì phì cười như thể thích thú trước sự hài hước của Diệp Khiên Trạch. Anh ta hỏi Viên Tú với giọng hòa nhã: "Cô nói xem, tôi có đánh cô không?".
Viên Tú cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
"Cô đừng sợ, tôi không tin có người một tay che được cả trời", Diệp Khiên Trạch giận dữ trước vẻ thản nhiên của ông chủ Thôi.
Một lúc lâu sau, Viên Tú mới lắc đầu: "Cảm ơn ông, Diệp tiên sinh, tự tôi ngã thôi". Nói xong, cô ta còn cười phá lên, gương mặt sưng húp khi cười khiến người ta thương xót không nỡ nhìn.
Diệp khiên Trạch buông cô ta ra, đột nhiên thấy mình bất lực.
"Được rồi, thời tiết đẹp như vậy, Phó tổng Diệp dạo bộ quanh đây cho vui." Ông chủ Thôi vẫn lễ phép nhưng mắt lại ánh lên nét đắc ý.
"Ông chủ Thôi nói đúng, chúng tôi đang có ý định đó", Hướng Viễn bỗng lên tiếng. Cô đã thay quần áo, tuy rõ ràng tóc được búi lại vội vã nhưng thần Sắc rất điềm tĩnh. Cô bước đến khoát tay Diệp Khiên Trạch, cười nói: "Đi thôi, Khiên Trạch, anh đã nói sẽ đưa em đến xem hồ sen bên kia mà? Không làm phiền ông chủ Thôi nữa, chúng tôi xin phép".
Ông chủ Thôi tỏ ra e sợ Hướng Viễn nhiều hơn, nét đắc ý trong mắt đã giảm đi nhiều. "Giám đốc Hướng thật có nhã hứng. Vợ chồng tình nồng, khiến mọi người ngưỡng mộ", anh ta nói.

Hướng Viễn cũng cười, bàn tay khoát tay Khiên Trạch khẽ ra sức, lặng lẽ kéo anh đi. Đi được mấy bước, cô cười rạng rỡ quay đầu lại, nói tiếp: "Đúng rồi, tôi nhiều chuyện nói thêm một câu, ông chủ Thôi là người sáng suốt, buổi sáng ở đây yên tĩnh như thế, chỉ chút chuyện vặt vãnh, có cần náo động như vậy không? Đừng để những người không biết nhìn thấy sẽ nghĩ khu nghỉ mát của chúng ta là nơi ô tạp". Nói xong, cô nhìn xưởng trưởng Lý đang chần chừ không biết nên đi hay ở lại, mỉm cười nói: "Xưởng trưởng Lý tinh lực dồi dào quá!".
Xưởng trưởng Lý đã toát mồ hôi từ nãy giờ, đang buồn bực vì chuyện bé không nên xé ra to, lúc này sắc mặt càng tệ hơn, không biết rút lui thế nào.
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch đi cùng nhau về lại khu nhà nhỏ tối qua. Vừa đến cửa, Hướng Viễn mới buông tay anh ra, không nói gì, một mình bỏ về phòng.
Đứng trước cửa phòng, cô nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang, Diệp Quân từ trong đi ra.
"Sao đêm qua em ở đây?", Hướng Viễn không nén được bàng hoàng, trong lòng thầm mắng Đằng Vân đang giở trò quỷ gì đây.
Diệp Quân không ngờ lại gặp cô, gương mặt đỏ rực lên rất đáng nghi, ấp a ấp úng nói: "Em vốn... vốn không ở đây nhưng phòng Đằng Vân xếp cho em bị hỏng khóa, đổi chỗ khác lại ồn quá, em ngủ không được nên mới báo anh ấy cho em một phòng... ở đây".
"Sao cả đêm qua không thấy em mở đèn?" Hướng Viễn cảm thấy rất đau đầu, tại sao cậu lại chọn ngay phòng kế bên, đêm qua...
"Em uống nhiều nên đau đầu, tắm rửa xong là lăn ra giường ngủ luôn. Hướng Viễn, chị ở phòng kế bên sao? Trùng hợp quá nhỉ."
Hướng Viễn cười gượng gạo, hiện giờ cô không còn tâm tư nào dò xét cậu nói thật hay giả. Nếu cậu đã nói lăn ra ngủ ngay thì hà tất cô phải truy vấn làm gì.
"Hôm nay, em về thành phố đúng không? Chị bảo chú Trần tài xế đưa em về nhé."
"Được! Hướng Viễn, anh trai đâu, vẫn chưa dậy à?".
"Anh ấy ra ngoài dạo bộ một mình rồi. Chị về phòng trước đây, Diệp Quân."
Hướng Viễn khép cửa lại, ngồi xuống mép giường, chăn nệm vẫn lộn xộn như lúc mới ngủ dậy nhưng hơi ấm bên trên lại lạnh nhanh đến bất ngờ.
Viên Tú.
Hướng Viễn thầm đọc hai chữ này. Thực ra, cái tên ấy cô không quen nhưng gương mặt đó, nhãn thần đó cứ khiến Hướng Viễn thấy như đã gặp ở đâu rồi, cảm giác đó khiến cô thấy bất an lạ lùng. Đúng rồi, còn có cả chiếc nhẫn vàng trên tay Viên Tú, một chiếc nhẫn tròn bằng vàng vô cùng bình thường, bên trên khắc hai chữ "bình an" đơn giản. Nhưng chiếc nhẫn như thế, cô cũng từng nhìn thấy một chiếc vô cùng giống nó trên tay một người khác, chỉ có điều, chữ trên chiếc nhẫn kia là "trường thọ". Do cô đa nghi hay những chiếc nhẫn giống nhau trên thế giới này quá nhiều? Một chiếc nhẫn vàng không hề đáng giá, hai người sở hữu nó địa vị khác nhau một trời một vực nhưng đều vô cùng trân trọng nó.
Hướng Viễn nhớ đến Chương Việt vừa từ Pháp về không lâu, cuộc sống đang dần trở nên tốt đẹp han bao già hết nên lòng thầm nghĩ, mong là minh đa nghi, giá như cuộc sống đơn giản hơn thì tốt.
Chương 42: Rốt cuộc ai đã thay đổi?
Có lẽ điều mà Diệp Khiên Trạch muốn là cảm giác chiến thắng Hướng Viễn ở một hình thức nào đó nhưng giờ đây cô như một mặt trái tồn tại để đối lập với anh.
Lúc Phó tổng Lý mở cửa văn phòng Hướng Viễn, cô đang tiếp một cuộc điện thoại, thấy có khách đến bèn đưa tay ra hiệu cho ông ngồi xuống đợi một lát. Phó tổng Lý ngồi gần năm phút, Hướng Viễn mới đặt ống nghe xuống.
Hướng Viễn không phải người an nhàn trong giờ làm việc nhưng cuộc điện thoại ban nãy, cô nghe nhiều, nói ít, thỉnh thoảng lên tiếng nói vài chuyện lặt vặt, giọng điệu tuy nhiệt tình song gương mặt không một nụ cười. Phó tổng Lý vô cùng thận trọng trong việc đối nhân xử thế, không bao giờ hỏi những việc chẳng liên quan đến mình nhưng Hướng Viễn lại thuận miệng nói: "Xin lỗi đã bắt chú đợi lâu. Mạc Kiến Quốc gọi đến".
"Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh sao?" Là người cùng ngành nên Phó tổng Lý tất nhiên đã nghe qua cái tên này. Huống hồ mấy năm gần đây, Đỉnh Thịnh phát triển chóng mặt, trong lĩnh vực khai thác địa ốc của thành phố G, ngoài Vĩnh Khải của Chương gia, tiếp đó phải nhắc đến Đỉnh Thịnh mà Mạc Kiến Quốc là người phụ trách. Có điều, Đỉnh Thịnh và Giang Nguyên ít qua lại với nhau, cơ bản là không có cơ hội hợp tác trực tiếp nên Phó tổng Lý cảm thấy khá bất ngờ với lần liên lạc này của Hướng Viễn và Mạc Kiến Quốc.
"Đỉnh Thịnh có ý hợp tác với chúng ta sao?", Phó tổng Lý thăm dò.
Hướng Viên cười: "Hợp tác thì không khó nhưng phải xem chúng ta chịu bỏ ra cái giá thế nào".

"Hợp tác trên thương trường thì cái giá chính là lợi ích." Phó tổng Lý phụ trách sản xuất nhưng đạo lý này thì vẫn hiểu.
"Nhưng lợi ích cũng chia làm nhiều loại".
Thực ra, đây không phải lần đầu Mạc Kiến Quốc gọi đến, tuy là chỉ nói chuyện phiếm, ngoài hỏi thăm sức khỏe Diệp Bỉnh Lâm thế nào và tình hình của đám trẻ nhà họ Diệp thì chủ yếu nhất là hỏi Diệp Linh. ông biết Hướng Viễn hiểu ý mình nhưng mỗi lần ông than thở cho tương lai Mạc Hằng hoặc nói bóng gió xa gần hai gia đình có thể xây dựng lại mối quan hệ xưa kia thì Hướng Viễn đều giả câm, giả điếc hoặc vội vàng chuyển sang vấn đề khác.
Mạc Kiến Quốc biết rõ Hướng Viễn là người thực dụng, đó cũng là nguyên nhân khiến ông không gọi trực tiếp cho Diệp Khiên Trạch mà gọi đèn văn phòng Hướng Viễn. Tất nhiên, với sự sáng suốt trong mười năm lặn ngụp ngoài xã hội, ông cũng đã nhìn ra, Hướng Viễn mới là người nắm quyền chủ yếu trong nhà họ Diệp. Diệp Linh chẳng qua là cô em chồng, chị dâu em chồng tình cảm không sâu sắc nên Hướng Viễn ra quyết định sẽ dễ hơn bất kỳ người nào khác trong nhà họ Diệp, sau đó cô lấy thân phận là vợ để khuyên nhủ Diệp Khiên Trạch cũng là lẽ thường tình. Bên ngoài đồn đại Hướng Viễn là người làm việc chỉ quan tâm hiệu quả, với tài lực hiện nay của Đỉnh Thịnh nếu Giang Nguyên có thể thông gia với họ thì chỉ có lợi chứ không có hại, vậy nên việc Hướng Viễn ngầm trốn tránh vấn đề khiến Mạc Kiến Quốc thấy bất ngờ. Có điều việc không suôn sẻ như dự định cũng nằm trong tính toán vì dù có yêu con trai đến mấy thì ông cũng biết Mạc Hằng không được toàn vẹn trong mắt người khác.
Cái Mạc Kiến Quốc có là nhẫn nại, ông tin mình có đủ thời gian để đợi Diệp gia gật đầu.
Kỳ thực Hướng Viễn cũng động lòng, muôn bỏ qua ân oán giữa hai nhà, bởi Giang Nguyên hiện nay đang trong giai đoạn phát triển, là lúc cần được hỗ trợ tiền vốn nhất, ví như nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của Đỉnh Thịnh, đó quả thực là như hổ thêm cánh. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy canh cánh, người khác có lẽ không biết Diệp Linh có ý nghĩa thế nào với Diệp Khiên Trạch, nhưng cô hiểu rất rõ: Diệp Khiên Trạch không thể nào đồng ý, cô cũng không muốn làm tổn hại hòa khí giữa hai vợ chồng vì một chuyên không thể, đối với cô mà nói, đó là chuyện không đáng có. Quan hệ mỏng manh như sứ của cô và Diệp Khiên Trạch đã không thể chịu nổi bất kỳ va đập nào. Nếu bảo phải chọn lựa giữa Giang Nguyên và Diệp Khiên Trạch, có lẽ sẽ rất nhiều người không tin là cô sẽ chọn anh, mà trong số "rất nhiều người" đó cũng bao gồm chính Diệp Khiên Trạch, nhưng trong lòng mình cái nào nặng cái nào nhẹ, Hướng Viễn hiểu rõ hơn ai hết. "Bờ trái" trong tim cô chỉ có một mảnh đất nhỏ, mà đa phần đã dành cho người đàn ông ấy, càng bi thương hơn khi đưa ra quyết định, bất chấp lý trí bên "bờ phải" nhiều đến mấy, thì lúc đưa ra quyết định, cán cân của cô vẫn nghiêng về góc nhỏ mềm yếu kia. Đó là sự bất lực của Hướng Viễn, hoặc có thể nói đó là sự bất lực của phụ nữ.
Hướng Viễn ngồi trước mặt Phó tổng Lý, gọi điện cho trợ lý bên ngoài bằng điện thoại nội bộ: "Lần sau Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh gọi đến thì bảo tôi đi họp, có gì ông ta cứ nhắn lại nhé". Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, cô lại dặn thêm một câu: "Cứ khách sáo hết mức có thể".
Làm xong những chuyện đó, Hướng Viễn mới hỏi mục đích viếng thăm của Phó tổng Lý: "Tìm tôi có việc gì thế?".
Phó tổng Lý đặt mũ bảo hộ sang một góc bàn uống nước rồi nói: "Cũng không có gì to tát. Tôi vừa từ xưởng về, muốn nói vài chuyện về sản xuất thôi. Đúng rồi, cô có nghe nói dạo gần đây bên Cục kiểm tra rất nghiêm ngặt, hai ba ngày lại đột kích đến kiểm tra không?".
Hướng Viên đáp: "Sao lại không biêt. Hôi đó, trước khi đèn còn báo trước, bây giờ thì chơi trò đột kích như vậy, đến chuyện phát hiện mũ bảo hộ của công nhân chưa cài chặt cũng phạt. Có điều cũng không trách họ được, năm nay chẳng đang tiến hành cái gì mà "Hoạt động ba trăm sáu mươi lăm ngày an toàn xây dựng" đó sao? Bên trên đè nén quá thì phòng kiểm tra cũng có áp lực. Tuần trước, Phó cục trưởng của họ đích thân đến kiểm tra, lúc dùng cơm cũng đã nói gần đây quá khó khăn đó thôi".
Phó tổng Lý cười khổ sở: "Bọn họ khó khăn thế thì doanh nghiệp bên dưới càng khó hơn. Lần này gió lớn quá, nghe nói hễ bắt được là sẽ phạt nặng, không biết ai xui xẻo mà đưa đầu ra chịu chém vào lúc này. Cũng may cuối năm rồi, "ba trăm sáu mươi lăm ngày" của họ cũng kỳ quặc, tính theo âm lịch nhưng cũng chẳng còn mấy ngày nữa, nếu không thì ngày nào cũng căng như dây đàn thế này, khó mà chịu nổi".
Phó tổng Lý phụ trách sản xuất, đồng thời cũng phụ trách phần thi công an toàn của cả công ty nên việc ông có áp lực cũng là chuyện dễ hiểu.
Trợ lý vào pha trà, Hướng Viễn cười gọi cô gái đó lại rồi nói: "Phó tổng Lý có phải lần đầu đến đâu. Chú ấy không uống trà xanh, pha một bình "sinh phổ" mà lần trước Trương Thiên Nhiên tặng đi, không cần đậm quá".
Phó tổng Lý tuy biết Hướng Viễn là người chú tâm đến mọi việc nhưng vẫn cảm thấy có chút vui sướng, cô có thể nhớ rõ ràng như vậy, những việc xem ra nhỏ nhặt nhất cũng có thể lo liệu chu toàn giúp Giang Nguyên luôn ở thế cân bằng, xưa nay ông vốn không nghiêng về vị lãnh đạo nào cũng cảm thấy vài phần thích thú. Đại sự quả cảm, tiểu sự chu toàn, lại giỏi nắm bắt cơ hội, người như vậy nếu không thành công mới là chuyện lạ.
Ông nhìn theo bóng trợ lý khuất dần, nói: "Người nhà cả, hà tất phải khách sáo?".
Đôi mắt Hướng Viễn thoáng nét cười: "Đây là việc nên làm mà. Giang Nguyên có quá nhiều việc mà đều dựa vào chú cả, người nhà thật sự cũng 
chưa chác đáng tin như chú, một bình trà ngon có là gì đâu. Mọi người đêu thấy Giang Nguyên hiện tại giống như một tòa nhà càng xây càng cao, nhưng lại không biết càng ở nơi cao thì càng nguy hiểm. Nền móng mà không vững chắc thì hễ có mưa to gió lớn, bất cẩn một chút là sụp đổ ngay, bởi vậy càng vào những lúc thế này thì càng không thể để xảy ra việc gì được.
Phó tổng Lý gật đầu, tiếp tục càu mày nói: "Có điều vấn đề an toàn này lúc nào cũng là hàng đầu nhưng hiện nay một tuần lại có mấy lần kiểm tra đột xuất khiến ai cũng hoảng loạn, căng thẳng hồi hộp, chỉ sợ sẽ bị đứt giữa chừng. Nghe nói bên ngoài đã có rất nhiều công ty xây dựng, những đội thi công và công ty vật liệu xây dựng có nguy cơ về vấn đề an toàn...đều đã xin nghỉ phép sớm, cả năm khổ sở vất vả, không thể bị vướng vào mấy ngày cuối cùng, nếu không hơn ba trăm năm mươi ngày trước đều hóa công cốc, thà rằng đình công không làm, cũng phải tránh xa gió bão. An toàn, an toàn, còn có gì an toàn hơn án binh bất động nữa? Tuy có vẻ lãng phí nhưng cũng là hành động bất khả kháng mà thôi. Cô nói xem, chúng ta có nên ngừng lại một thời gian không? Tuy chúng ta không gặp nguy hiểm nhiều như những đội thi công xây dựng nhưng e rằng có vấn đề gì xảy ra thì cũng nguy lắm".
Hướng Viễn chống cằm nghĩ ngợi rồi đáp: "Hiện tại kỳ hạn giao hàng cho mấy công trình có thể lùi chậm vài ngày. Chú nói đúng, lúc này ổn định mới là số một. Cứ theo chú nói thì những gì dừng lại được thì đều dừng lại tất để qua hoạt động này vài ngày đã rồi hẵng tính sau...Nhưng công trình đường cao tốc ở Quý Châu của Trung Kiến cần hàng rất gấp, trước Tết bắt buộc phải giao hàng, hơn nữa, sếp Âu Dương yêu cầu tất cả những nhân viên phục vụ đều phải đi theo lô hàng khung sắt thép đó, chuyện này tuyệt đối không thể chậm trễ".
"Cô nói là Trung Kiến cây to gốc đứng vững, người khác đều đình công, chỉ có họ vẫn tiếp tục làm, chẳng lẽ họ không sợ gì sao?", Phó tổng Lý có phần ngờ vực.
Hướng Viên cười: "Nói không sợ gì thì giả vì chỉ là một công trình nhỏ, lại gần cuối năm, sao Âu Dương lại phái con rể mình đến Quý Châu đích thân theo dõi chứ? ông ấy cũng hết cách rồi, công trình dân sinh, trên có kỳ hạn, dù là sợ xảy ra vấn đề cũng phải gồng lên mà làm thôi. vấn đề an toàn xây dựng không thể an toàn tuyệt đối được, cho dù xây dựng thành công mười trên mười thì cũng chỉ có thể nói là đã hạ độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất thôi. Những gì nên làm đều đã làm, những thứ còn lại phải xem vận may như thế nào. Nếu không cấp trên sao lại cho "chỉ tiêu thương vong" chứ? Có một số thứ con người không thể khống chế mà chỉ có thể hạn chế trong chỉ tiêu. Trung Kiến năm nay rất khá, nghe nói toàn công ty chỉ có hai người trọng thương. Họ là công ty lớn như thế, hơn vạn người, gần mấy trăm công trình mà làm được như thế là rất đáng nể. Tai nạn thì cũng không thể nói có là có ngay, còn lại mấy hôm, nếu họ lại xảy ra chuyện thì chỉ có thể là cái số thôi".
Nhắc đèn nhân viên sau tiêu thụ mà Trung Kiến phái đi, Phó tổng Lý mới sực nhớ ra điều gì đó liền nói tiếp: "Đúng rồi, chắc cô đã chọn được người phụ trách mười mấy người được phái đến Quý Châu lần này đúng không? Trung Kiến yêu cầu người của chúng ta không phải chỉ để xử lý vấn đề sản phẩm ngay tại hiện trường mà lúc đặt khung sắt cũng phải có người của chúng ta giúp, thế nên phải tìm người có kỹ thuật toàn diện, đáng tin cậy mới được".
Hướng Viễn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chú nghĩ... Châu Quân thế nào?".
"Châu Quân ở xưởng lắp ráp linh kiện, mới từ Lập Hằng đến? Cậu ta rất được, chín chắn, làm việc cũng nghiêm túc, kỹ thuật rất toàn diện, có điều cậu ta mới đến công ty ta được tám tháng, tôi chỉ sợ...""Nếu cần lý lịch rõ ràng thì trong đám nhân viên chính thức, chú cứ thử tìm một người bắt họ mừng năm mới ở nơi thi công đi, chú có nghĩ là bọn họ sẽ mắng chửi chú vuốt mặt không kịp không? Người có kỹ thuật tốt thì không đáng tin, những người đàng hoàng chưa chắc đã biết làm việc. Châu Quân là trợ thủ đắc lực của Trương Thiên Nhiên, nếu không vì Lập Hằng của họ hiện nay đã hủy xưởng lắp ráp linh kiện thì anh ta cũng không đành giao người này cho tôi đâu. Có điều đây chỉ là kiến nghị của tôi, sự việc vẫn nằm trong phạm vi chức quyền của chú, chú xem nên xử lý thế nào cho hợp lý thì làm".
Trong hội nghị ngày hôm sau, khi thảo luận đèn việc sẽ cử ai dẫn đoàn đến Quý Châu, cái tên mà Phó tổng Lý nhắc đến chính là Châu Quân. Châu Quân đến Giang Nguyên chưa lâu, vốn là trưởng nhóm của tổ lắp ráp linh kiện của Lập Hằng - đối thủ của Giang Nguyên, nhưng trước kia trong đạt bình chọn cá nhân xuất sắc trong công ty, Hướng Viễn đã phá cách danh hiệu "Nhân viên tiên tiến" cho Châu Quân, một người làm việc chưa tròn một năm nên bây giờ, những người ngồi trong phòng hội nghị đều không thấy xa lạ với cái tên này. Mọi người đều biết Hướng Viễn xem trọng người đó, mà anh ta quả thực là một nhân viên rất giỏi, im lặng thực ra là đã thể hiện quyết định chấp nhận của đa số mà thôi.
Không ai ngờ, người phản đối duy nhất lại là Diệp Khiên Trạch - "người đàn ông tốt" nổi tiếng trong công ty. Lý do của anh là Châu Quân tuy giỏi nhưng thời gian làm việc ở công ty quá ngắn, để anh ta dẫn đầu đoàn đến làm việc ở tỉnh ngoài e rằng mọi người không phục, lúc đó xảy ra vấn đề gì cũng khó xử lý. Cùng lúc với việc anh phản đối là đề xuất một người khác -một trưởng nhóm kỳ cựu họ Đàm. Nếu nói đề nghị này vẫn nằm trong phạm vi Hướng Viễn chấp nhận được thì khi Diệp Khiên Trạch nêu kiến nghị đội phó sẽ do Trần Kiện đảm nhận, cô đã ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Khiên Trạch, suýt chút nữa đã bóp vỡ cốc nước trong tay.
Trần Kiện chính là con trai thứ của Trần Hữu Hòa. Sau khi cha mất, anh ta được chiếu cố nhận vào công ty, vừa đến đã có chỗ ngồi ngon lành, đó là làm việc trong nhóm lắp ráp linh kiện, là nơi có thể học hỏi nhiều nhất, biểu hiện của anh ta cũng khá tốt.
Hướng Viễn cảm thấy da thịt dưới cổ mình đau nhói như bị bỏng. Khi chất axit ấy hắt lên người, những vết đỏ táy khiến cô không dám để lộ cho Diệp 

Khiên Trạch thây trong suốt một quãng thời gian dài bởi cô không muôn anh biết người anh một lòng giúp đỡ lại hiểm độc thế nào, cô không muốn anh thấy thất vọng. Đương nhiên hiện nay, Hướng Viễn thấy Diệp Khiên Trạch đang dùng một thứ còn bỏng rát hơn hắt lên mặt cô.
Người hắt axit là anh trai của Trần Kiện, đã bị Hướng Viễn đổi một lý do khác "mời" vào tù, loại người suốt ngày uống rượu phá phách như anh ta thì tìm cớ để đưa vào đó không khó chút nào. Còn Trần Kiện trong thời gian làm việc ở Giang Nguyên cũng được xem là an phận thủ thường, Hướng Viễn biết, Diệp Khiên Trạch phái anh ta đến Quý Châu lúc này là cho anh ta một cơ hội lập công, khi trở về sẽ có lợi trong việc cất nhắc. Diệp Khiên Trạch không bao giờ quên được chuyện Trần Hữu Hòa, Hướng Viễn nhẫn nhịn nhưng bây giờ trước mặt bao nhiêu người, anh lại không cho cô một lý do để thỏa hiệp.
Hướng Viễn thấy lưng mình rời khỏi lưng ghế dựa, cứng đờ và ưỡn thẳng, sau đó dần dần thả lỏng trong ánh mắt thăm dò lặng lẽ của mọi người.
"Còn ai có ý kiến không?", cô nhìn quanh phòng một lượt rồi hỏi.
Im lặng như tờ.
"Được, thế thì quyết định như vậy, tan họp."
Hướng Viễn nhanh nhẹn, dứt khoát thu dọn giấy tờ trước mặt, rời khỏi ghế và ra khỏi phòng, không hề dừng lại giây nào.
Hôm đoàn nhân viên xuất phát, Phó tổng Lý nói với Hướng Viễn: "Lúc tôi nhắc đến Châu Quân phải chú ý đến sách lược hơn mới đúng".
Hướng Viễn cười, ngăn ông ta rồi nói tiếp: "Sao chú nghĩ đơn giản thế? Chú đổi cách nói khác liệu có hữu dụng hơn không? Chuyện này không liên quan đến chú, anh ấy chỉ nhắm vào tôi thôi".
Diệp Khiên Trạch không thể nào không biết việc Hướng Viễn xem trọng Châu Quân. Hướng Viễn cảm thấy anh không phải là phản đối Châu Quân, 
cũng chăng phản đôi bản thân việc này mà anh đang phản đôi cô, phản đôi người phụ nữ đầu ấp tay gối nhưng lại có quá nhiều mưu kế là cô. Việc này đã không còn là lần đầu sau sự kiện Viên Tú, Diệp Khiên Trạch về sau yêu cầu Hướng Viễn thương lượng với ông chủ Thôi đưa Viên Tú đến bộ phận khác trong khu nghỉ mát nhưng Hướng Viễn đã từ chối. Bắt đầu từ lần đó, những việc Hướng Viễn quyết định, anh luôn phản kháng lại theo bản năng.
Có lẽ điều mà Diệp Khiên Trạch muốn là cảm giác chiến thắng Hướng Viễn ở một hình thức nào đó. Giờ đây, cô như một mặt trái, tồn tại để đối lập với anh.
à.
Hướng Viễn biết nên cô đã từ bỏ việc tranh cãi trong hội nghị. Sau việc đó cô cũng bắt đầu hối hận, cô nghĩ, có phải mình đã sai không? Có lẽ cô nên học cách nhượng bộ và thỏa hiệp trước Diệp Khiên Trạch. Những việc sai và đúng đó, quy tắc mà cô quyết giữ gìn có quan trọng hơn chồng cô không? Cô không thể để mình và Diệp Khiên Trạch tiếp tục như vậy. Không thể mở to mắt nhìn người mà cô khổ sở theo đuổi lại mỗi ngày một xa mình.
Thế nên, đêm trước hôm đoàn nhân viên có Trần Kiện xuất phát đi Quý Châu, Hướng Viễn quay người lại, khó nhọc giải thích với người nằm cạnh: "Khiên Trạch, điều em muốn nói với anh là, em không hề có thành kiên với gia đình Trần Hữu Hòa, cũng không phản đối sự chiếu cố của anh với họ, chỉ là... chỉ là em cảm thấy việc gì cũng nên có mức độ. Tất nhiên, "mức độ" của em có lẽ anh sẽ thấy là hà khắc. Tất cả những xuất phát điểm của em đều vì công ty, em... em không phải là rất... Nói thế nào đây, không phải là... mà em chỉ muốn anh hiểu em".
Diệp Khiên Trạch vẫn tỉnh táo nhưng anh không quay người lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Hướng Viễn, anh không cách nào hiểu được phép tắc lạnh lùng của em. Cho dù em đúng thì cái đúng của em quá vô tình, khiến người ta lạnh người". 
"Nhưng em có vô tình với anh không? Khiên Trạch, việc nào ra việc đó, vì những việc này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, em rất... rất buồn."
"Em chỉ biết buồn vì chuyện của mình, phải không?"
Hướng Viễn cương quyết lật người anh lại, đối diện với mình, tiếp tục nói: "Chuyện của Viên Tú em cũng đành chịu. Cho dù em nhận lời anh, đưa cô ấy đi khỏi tay ông chủ Thôi thì anh tưởng Viên Tú chịu hay sao? Cô ta sẽ làm gì? Có chịu làm một nhân viên phục vụ bưng nước rót trà trong khu nghỉ mát để lĩnh chút tiền lương thảm hại không? Đừng ngây thơ nữa, được không? Chẳng có gì là tốt đẹp cả, trước khi làm việc cho ông chủ Thôi, cô ta đã làm nghề này rồi. Chẳng lẽ anh ta chịu thả người thì chúng ta phải nuôi cô ta sao? Nếu không thì anh định làm gì với cô ta nào? Con người sống trên thế giới này, ai cũng có con đường của riêng mình, chúng ta không thể kéo ai đó vào con đường mà chúng ta tự cho là đúng đắn cả. Còn nữa, Thôi Mẫn Hàng sẽ không thả người đâu. Khiên Trạch, anh cũng nhận lời em, đừng chọc giận tới người đó, lai lịch Thôi Mẫn Hàng rất phức tạp, chúng ta không thể rước họa vào thân".
Thông thường cô làm việc gì cũng không thích giải thích với người khác, bây giờ mới hiểu giải thích không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Nếu anh nói anh đã chọc giận Thôi Mẫn Hàng thì sao?"
"Anh..."
"Hôm ấy, anh đã bảo người đưa Viên Tú vào bệnh viện. Thôi Mẫn Hàng ra tay quá độc ác... Em yên tâm, bác sĩ vừa xử lý xong, tự cô ta bỏ đi rồi."
Hướng Viễn nhắm mắt lại rồi khẽ mở ra, nói: "Được thôi, vậy thì để chuyện này kết thúc ở đây đi nhé. Khiên Trạch, chúng ta vẫn như trước kia".
Diệp Khiên Trạch hạ giọng thì thào: "Trước kia... trước kia? Hướng Viễn, anh càng lúc càng không thấy rõ trước kia rồi, chúng ta lúc ấy, hình như là hai người khác. Rốt cuộc là em thay đổi, hay anh thay đổi?".
Hướng Viễn ôm chặt anh: "Luôn có một thứ không thay đổi".
Một lúc lâu sau, khi cô tưởng Diệp Khiên Trạch đã chìm vào giấc ngủ th mới cảm thấy tay anh đưa lên, đáp lại vòng ôm của cô.