Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 50: Bỗng dưng rất muốn gặp nàng.




Đầu thuốc lá đã dập lửa, không tình nguyện bốc lên một tơ khói.

Diệp Thanh Hà chống cằm, khóe miệng động đậy, tự cười một mình.

Thích Nguyên Hàm cũng cười theo, cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của nàng cũng rất đáng yêu, Thích Nguyên Hàm dựa người ra sau, tránh làm Diệp Thanh Hà sợ, không phát huy được năng lực thực sự của mình.

Ngồi một mình rất chán, Thích Nguyên Hàm gọi rượu để trên bàn, cô không biết uống, trừng mắt nhìn lại thấy chán, đợi một lúc, cô âm thầm đứng dậy nhìn xuống dưới.

Diệp Thanh Hà vẫn tư thế như vừa rồi, hơi dựa người vào sô pha, mái tóc xoăn dài xõa nghiêng, có một cô gái sáp tới muốn châm lửa cho nàng, ngón tay nắn lấy điếu thuốc cùng bật lửa, sắp đưa đến bên miệng Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà không nhận.

Không biết là họ đang nói chuyện gì, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thanh Hà đều rất sùng bái, Diệp Thanh Hà lại xa cách với bọn họ, giữa chừng nàng động đậy đôi môi, nở ra một nụ cười chế nhạo.

Bên trong quán bar ồn ào, có người thất tình ôm ly rượu khóc, nốc từng ly vào bụng, có đôi mơ mơ màng màng, ôm nhau rồi bắt đầu hôn nhau quay cuồng du͙ƈ vọиɠ.

Ở một góc khuất sâu trong quán bar, có hai người phụ nữ ôm lấy nhau, môi cắn môi, hôn rất say đắm, cô gái tóc dài nhấc chân ngồi lên người cô gái tóc ngắn.

Sau đó hai người tiếp tục hôn.

Cô gái tóc ngắn cởϊ áσ khoác của cô gái tóc dài ra.

Cô gái tóc dài đang quay lưng lại với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm rất hiếu kỳ, lần nào cô cũng chỉ biết hôn, sau đó không biết làm như thế nào nữa, có chút muốn học hỏi.

Cô nhìn chằm chằm rất lâu, cho đến khi ánh mắt người ta rơi vào trên người cô, cô mới nhận ra mình bất lịch sự.

Hai người kia một dáng vẻ bị làm phiền, rất không vui mạnh mẽ trừng Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đuối lý, quay đầu, cô rất xấu hổ.

Thích Nguyên Hàm lại ngồi xuống, phát hiện một người đàn ông ngồi ở ghế đối diện cô, ăn mặc khá trẻ trung, là kiểu tiểu thịt tươi rất thịnh hành hiện nay, mặc áo nỉ có mũ, tóc rẽ ngôi, cười siêu thẹn thùng.

(Tiểu thịt tươi: là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính.)

Là dáng vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Làm gì thế?"

Cậu con trai nói: "Cô gái uống một ly không?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu: "Không uống."

"Tại sao vậy, vừa rồi thấy bạn một mình ở đây, nên nghĩ bạn có lẽ..."

Thích Nguyên Hàm ngắt lời cậu ta, "Không cô đơn, có bạn." Khi cậu ta còn chưa kịp mở lời, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Em ấy ngang tuổi với cậu, nhưng đẹp hơn cậu."

Cậu ta khẽ sững người, có lẽ là thấy xấu hổ, vuốt mặt cái, đứng dậy đi ngay lập tức.

Thích Nguyên Hàm nói xong, lấy gương ở trong túi ra soi, cô luôn cảm thấy người sắp 29 tuổi như mình, ắt hẳn trông rất trưởng thành.

Bây giờ nhìn, cô còn khá trẻ.

Đang tán thưởng, má của Thích Nguyên Hàm bị người ta vuốt ve, ngón tay mát lạnh, dán lên trên mặt cô, có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá.

Thích Nguyên Hàm nói: "Em xong việc rồi?"

"Còn chưa, chỉ là không muốn nói chuyện với họ nữa, nên rời đi trước." Diệp Thanh Hà cười nói.

"Họ là ai vậy?" Thích Nguyên Hàm cất gương vào túi, có hơi tò mò hỏi.

"Chính là các chị em sống trong tòa nhà em đó." Diệp Thanh Hà nhàn nhạt nói, "Còn có mấy cô không quen biết, thân phận đều tương tự nhau."

Người ở chỗ đó có thân phận khá giống nhau, phòng không đến nỗi đắt đỏ, nhưng cũng sẽ không rớt giá, còn hẻo lánh, rất nhiều người đều nuôi người ở đây.

"Em nói họ như thế nào?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

"Chẳng nói thế nào cả, nói một chút xíu tin lót dạ cho bọn họ, đến lúc đó nhà họ Chu tung tin ra, họ sẽ tin hết thôi."

Làm chuyện này phải coi trọng kỹ năng, nếu như cứ ấn đầu người ta xuống mà xuống, ngược lại người ta sẽ không hứng thú, nói không đầu không đuôi, người ta mới ghi nhớ.

Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh cô, tay vẫn giấu sau lưng, Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, nàng mới chậm rãi lấy ra một bông hoa hồng.

"Cho chị." Nàng đưa cho Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm hỏi nàng lấy từ đâu.

Diệp Thanh Hà cố ý lấy hoa vuốt lên mặt Thích Nguyên Hàm, nói: "Barkeeper bán, một bông một trăm."

Hoa hồng bình thường, đến đây liền gấp bội, đắt thật.

Diệp Thanh Hà ngồi ở đối diện, cầm ly rượu chuẩn bị rót, Thích Nguyên Hàm ngăn nàng lại, "Đổi ly khác, vừa có người đến đây, không chắc có sạch hay không."

"Ai vậy." Diệp Thanh Hà siết ly rượu, nhíu chặt đôi mày.

Trong phút chốc Thích Nguyên Hàm lại nhìn thấy vẻ xa cách nhàn nhạt trên khuôn mặt nàng, cô hơi bối rối, rốt cuộc Diệp Thanh Hà là người có tính cách như thế nào.

Trùng hợp là, đám người kia còn chưa đi, đối mắt với Diệp Thanh Hà một cái, Diệp Thanh Hà rất không vui hỏi: "Đến bắt chuyện?"

Thích Nguyên Hàm gật đầu, đúng vậy.

Quán bar mà, bị bắt chuyện cũng bình thường, cô gái xinh đẹp, giây phút bước vào quán bar, sẽ bị đủ loại người chú ý, Thích Nguyên Hàm còn đi một mình, không ít người nhìn cô đều rục rịch trong lòng.

Diệp Thanh Hà đứng dậy đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, tay đặt lên vai Thích Nguyên Hàm, cứ lấy hoa hồng đùa nghịch khuôn mặt cô, Thích Nguyên Hàm cũng không dám mạnh tay đẩy, sợ làm hư hoa hồng.

Một lúc sau, Diệp Thanh Hà dừng lại, Thích Nguyên Hàm còn tưởng nàng đưa hoa hồng cho mình, ai biết Diệp Thanh Hà lại ngậm lấy bông hồng, cong eo dâng hoa đến bên miệng Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu nhìn nàng, áo khoác mỏng manh vắt trên khuỷu tay, chiếc váy đen hai dây nhẹ nhàng dán lên người, khiến cả người nàng ngập tràn du͙ƈ vọиɠ.

Thích Nguyên Hàm đưa tay lấy, cái tay rảnh rang của Diệp Thanh Hà liền giữ lấy cô.

Đổi thành người ngoài Thích Nguyên Hàm đã đẩy ra cho cái bạt tai từ lâu rồi, nhưng người đang trêu ghẹo cô là Diệp Thanh Hà, là một người rất đẹp, đôi môi đỏ của cô khẽ động.

Hoa hồng không gai không đâm người, Thích Nguyên Hàm nghiêng người ngậm, nhận lấy hoa hồng, khi lùi về sau, Diệp Thanh Hà quẹt lên mũi cô một cái.

Thích Nguyên Hàm lấy bông hoa hồng xuống, "Không biết lớn nhỏ."

"Chị cũng có hơn em mấy đâu." Diệp Thanh Hà ngồi lên tay vịn ghế sô pha, ngón tay rơi trên vai Thích Nguyên Hàm, ánh mắt chậm rãi lướt xung quanh, nói: "Chị ngồi ở đây, người ta sẽ nghĩ chị là cô em gái hướng nội, đều chạy đến đây bắt chuyện với chị."

"Ừm..." Câu này dễ nghe, Thích Nguyên Hàm thích.

"Được rồi, em đừng nghịch nữa." Thích Nguyên Hàm nỗ lực nghiêm túc.

Diệp Thanh Hà cười khẽ, ôm lấy vai của cô.

Quán bar sôi động, âm nhạc đến khúc cao trào mọi người bắt đầu nhảy nhót, lại nhìn xuống dưới, những người vây quanh Diệp Thanh Hà vừa rồi, đã không thấy bóng dáng.

Âm nhạc làm phấn khích, Thích Nguyên Hàm lại không có cảm giác gì, không tận hưởng được, chỉ cảm thấy tai mình bị rung động đến tê tê.

Thanh toán xong, họ ra khỏi quán bar.

"Đến nhà em ở." Diệp Thanh Hà mời.

Ở trong quán bar lâu, trên người họ nồng nặc mùi rượu cùng hương thuốc lá, Thích Nguyên Hàm lên xe lấy lọ nước hoa trong túi đưa cho nàng.

Diệp Thanh Hà xịt lên cổ tay và tai, sau đó mở cửa xe, nói: "Mùi nồng thật, không đến đây nữa."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị ngồi ở ghế lái."

"Chị thật sự không đến nhà em?" Diệp Thanh Hà gắt gao nhíu mày, nói: "Em khuyên thật chị không nên về nhà, không dễ gì mới được ra ngoài, đừng quay về chịu bực nữa."

"Chị không về." Thích Nguyên Hàm nói: "Chị đến nhà Thẩm Dao Ngọc, đến nhà em không an toàn, cứ bồn chồn lo lắng."

Diệp Thanh Hà nắm lấy vô lăng, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại bồn chồn lo lắng?"

Thích Nguyên Hàm liền nói: "Chu Vĩ Xuyên không tìm được chị, không chừng anh ta sẽ đi tìm em, đến lúc đó chị trốn ở đâu, trốn trong tủ quần áo nhà em sao?"

Diệp Thanh Hà nghiêm túc suy nghĩ, "Cũng không phải không được, tủ quần áo nhà em khá to, không để anh ta mở cửa là được. Đến ở vài ngày không sao."

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, cô còn có chuyện phải làm, ở nhà Diệp Thanh Hà rất phiền toái, để người mưu mô ghi nhớ, Diệp Thanh Hà cũng không an toàn.

Thích Nguyên Hàm nói: "Để đến khi xong việc hẵng nói."

Diệp Thanh Hà chuyển sang ghế phụ lái, "Cũng không biết mấy ngày trước ai nói với em, sau này không bận nữa, sẽ ngày ngày đi xem mèo."

Thích Nguyên Hàm đóng cửa xe lại, "Đợi đến lúc không bận, chị sẽ đi xem."

Diệp Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa kính, như có chút hờn dỗi, Thích Nguyên Hàm nhỏ nhẹ, nói: "Thật đấy, không bận sẽ đi xem liền, chị nói lời giữ lời, trước giờ chưa từng nói dối."

"Con người không có khả năng không nói dối." Diệp Thanh Hà nghiêm túc đáp lời.

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy chị không nói dối với em, được không?"

Diệp Thanh Hà vốn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi xe bắt đầu chạy, nàng cười xùy một tiếng, lại quay mặt lại, khóe môi cong lên nở nụ cười, có hơi giận lẫy, ngón tay Thích Nguyên Hàm siết chặt vô lăng thêm chút.

Thích Nguyên Hàm chở Diệp Thanh Hà về nhà, vừa vào đến tiểu khu, Diệp Thanh Hà đã bảo cô dừng xe lại, nói là Chu Vĩ Xuyên lên cơn chạy khắp nơi tìm đến chỗ nàng rồi, chị em sống trong tòa nhà của nàng, đã báo tin với nàng.

Diệp Thanh Hà cười khẩy, "Sao anh ta biết chị ở cùng với em?"

"Chắc chắn là mẹ anh ta nói. "

"..."

Diệp Thanh Hà khẽ ngây người, "Sao em lại không nghĩ tới cơ chứ, mẹ anh ta thiệt là... vậy chị thật sự không thể ở chỗ em."

Khương Lâm Nguyệt đa nghi, Thích Nguyên Hàm có gây chuyện có diễn như thế nào đi chăng nữa, bà ta đều sẽ cảnh giác.

Diệp Thanh Hà mở cửa xe đi xuống, xách túi xách của nàng lên, thong thả hất tóc ra sau vai, sau đó, xoa xoa cánh tay.

Tay Thích Nguyên Hàm thò ra cửa kính xe, vỗ vỗ vào xe.

"Sao thế?" Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn cô.

Thích Nguyên Hàm cởϊ áσ khoác đưa cho nàng, "Cho em."

Gió cuối tháng mười thổi qua, lạnh lẽo tăng lên. Diệp Thanh Hà nhận lấy, áo khoác vest màu đen, Thích Nguyên Hàm thường mặc ở công ty, vừa nhìn đã biết là phong cách của cô.

Diệp Thanh Hà mặc áo khoác, cố ý cúi đầu ngửi ống tay áo, nói: "Em mặc áo khoác của chị như vậy, trên người còn có mùi nước hoa của chị, chỉ sợ lát nữa Chu Vĩ Xuyên phát điên."

Trời lạnh như vậy, cứ bị Chu Vĩ Xuyên quấy rầy, cũng không phải là cách, Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy thì em nói với anh ta, một người phụ nữ hoang dã em quen ở bar cho em."

"Phụ nữ hoang dã?" Diệp Thanh Hà không ngờ cô lại dùng câu này để hình dung bản thân, cười nói: "Chị làm gì hoang dã, chị rõ ràng là hoa phú quý chốn nhân gian."

Nàng cong người, ngón tay thò vào cửa kính, chạm vào khuôn mặt Thích Nguyên Hàm, "Hoa phú quý trồng ở trong nhà sợ bị người ta trộm đi mất."

Mấy phút sau, Thích Nguyên Hàm lùi xe, chạy vào làn đường, cô đưa tay sờ lên mặt mình, rất nóng, vẫn luôn nóng bỏng.

Nhà Thẩm Dao Ngọc rất xa trung tâm, chạy xe đến đó phải mất bốn mươi phút, lại thêm giờ cao điểm tắc đường một lúc, đến nhà Thẩm Dao Ngọc đã là mười một giờ.

Thích Nguyên Hàm vào nhà Thẩm Dao Ngọc đầu tiên là phải kiểm tra tủ lạnh, tránh cho có cái gì hư hỏng tồn đọng bên trong.

Làm xong những chuyện vụn vặt, Thích Nguyên Hàm đi tìm chai nước khoáng, trong nhà Thẩm Dao Ngọc không có bình hoa, cô chỉ có thể cắm hoa hồng vào chai nước.

Làm xong, cô trả lời tin nhắn của Chu Vĩ Xuyên.

Thích Nguyên Hàm nhắn: [Đừng tìm tôi, tôi muốn yên tĩnh một lát.]

Một giây sau Chu Vĩ Xuyên lập tức gọi điện thoại, cô thẳng tay tắt máy, Chu Vĩ Xuyên cứ gọi, cô bực mình, cho số điện thoại vào danh sách đen.

Một lúc sau, Thích Nguyên Hàm nhận được tin nhắn của Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà: [Yên tĩnh là ai, sao lại muốn cô ấy.]

Thích Nguyên Hàm trả lời: [Bởi vì cô ấy đẹp.]

Diệp Thanh Hà: [Được luôn, ngày mai đi cục dân chính.]

Thích Nguyên Hàm: [Đi làm gì?]

Diệp Thanh Hà: [Đổi tên, từ nay em sẽ gọi là Diệp Thanh Tranh, tên mụ là Diệp Tĩnh Tĩnh.]

Thích Nguyên Hàm nhìn thấy liền cười: [Haha, Diệp Thanh Tranh.]

Sau đó điện thoại im lặng vài giây.

Diệp Thanh Hà nhắn tin cho cô lần nữa: [Sao thế, chị đang nhớ em hả?]

Thích Nguyên Hàm: [Em ảo tưởng vừa.]

Diệp Thanh Hà: [Hahahahahaha.]

Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại vào nhà bếp, có hơi đói bụng, trong tủ lạnh của Thẩm Dao Ngọc chẳng có gì ăn, chỉ có vài gói mì tôm.

Cô gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hà: [Nhớ ăn cơm đấy.]

Diệp Thanh Hà: [Lười nấu, chỉ pha một gói mì tôm, thêm quả trứng.]

Nước trong nồi sôi, Thích Nguyên Hàm đặt điện thoại sang bên cạnh, nhìn Diệp Thanh Hà gửi đến từng tin nhắn, Diệp Thanh Hà dạy cô cách nấu như thế nào.

Thích Nguyên Hàm biết nấu mì, chỉ là không biết thêm mấy cái linh tinh, ngày trước cô tự nấu, trứng gà với nước hòa lại thành một.

Diệp Thanh Hà bảo cô nấu nước xong hãy thêm mì, đậy kín lại một lát là có thể ăn, Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn âm thanh: "Thế này khác gì với đổ thẳng nước vào mì tôm?"

"Chị ăn là biết liền." Diệp Thanh Hà dỗ dành cô.

Đợi vài phút, Thích Nguyên Hàm mở nắp, mùi thơm ngập mũi.

Quả thật ăn khá được, nhưng miệng Thích Nguyên Hàm kén ăn, không cho rằng rất ngon, cố cố ý xoi mói: "Rất mặn."

"Chị bỏ nhiều muối rồi, mì tôm vốn đã mặn." Diệp Thanh Hà nói, "Nếu như mặn quá, chị đổ thêm ít nước sôi đi, đừng thêm nhiều."

Vấn đề là trong nhà không có nước sôi.

Thẩm Dao Ngọc đi quay phim được một khoảng thời gian rồi, nhận bộ phim điện ảnh có đạo diễn lớn, diễn vai nữ tướng quân, nữ phụ, tạo hình nhân vật không tệ, trong nhà đã lâu không có người ở, nấu nước sôi cô phải đi rửa bình.

Đợi nước sôi, mì cũng nát bấy, với lại cô hơi lười.

Thích Nguyên Hàm nói: [Tàm tạm có thể ăn được.]

Diệp Thanh Hà liền nói: [Chị lười chết đi được.]

Thích Nguyên Hàm: [Em còn quản việc chị lười hay không?]

Diệp Thanh Hà gửi một bức ảnh đến, bát mì kia của nàng, thật sự rất xa hoa, có cả giăm bông, thêm trứng được cắt làm đôi, mì màu vàng kim.

Thích Nguyên Hàm nhìn vào bát, lại nhìn bức ảnh Diệp Thanh Hà gửi đến, người so với người tức chết người. Đồ ăn Diệp Thanh Hà nấu, cô nấu...

Rất không tình nguyện ăn hết mì, Thích Nguyên Hàm dọn dẹp sơ qua rồi đi rửa bát, lúc trước cô ở để vài bộ quần áo ở đây, có thể miễn cưỡng mặc.

Ngày hôm nay đã trôi qua như vậy, một dấu chấm hết.

Ngày trước Thích Nguyên Hàm có nói, nếu như không phải do nhà họ Chu, cô chắc chắn sẽ sống một cuộc sống đơn giản hạnh phúc, mỗi ngày đều vui tươi, đây không phải là đang than khổ, đây là tiếng lòng của cô.

Dằn vặt trong nhà bọn họ Thích Nguyên Hàm cực kỳ mệt, sống gò bó khó khăn, không thoải mái tự nhiên chút nào, đặc biệt là sau khi thành niên, phải mở công ty dưới mắt của nhà họ Chu bọn họ, còn phải cười với họ, quãng thời gian đó, mỗi ngày cô đều lo sợ quằn quại, nhờ uống thuốc để làm tê liệt bản thân.

Bây giờ thở một hơi, có cảm giác được giải thoát.

Thích Nguyên Hàm ở nhà Thẩm Dao Ngọc vài ngày, rất bình yên, không có ai đến quấy rầy cô, cô lại mời người đến lau dọn nhà cửa, bận xong thì ngủ một giấc ngon lành.

Đến ngày thứ ba, Thích Nguyên Hàm nghe ngóng được tin tức.

Nhà họ Chu bắt đầu thanh minh với bên ngoài, nói là không dùng hồ sơ dự thầu của cô, nói nội dung hồ sơ không phù hợp với dự án, thế nên giữa chừng mới đổi thành người khác.

Còn tung tin rằng, là do tình cảm giữa Thích Nguyên Hàm và Chu Vĩ Xuyên không tốt, mới dẫn đến việc cô suy sụp. Nhà họ Chu không hề hủy hoại Thích Nguyên Hàm, mà nói vòng vo rằng trạng thái tinh thần của cô không được tốt, nói hy vọng cô có thể quay lại sớm.

Chuyện này người hiểu đều hiểu hết.

Thích Nguyên Hàm không đi thanh minh cái gì cả, không cần thiết, rất nhanh sẽ có kết quả, đương nhiên cô cũng không quay về nhà họ Chu, cô đến công ty quỹ đầu tư tư nhân.

Từ đầu Thích Nguyên Hàm đã không có ý định dùng danh nghĩa của quỹ đầu tư để lấy dự án, bởi vì không giành được, bối cảnh của công ty quỹ đầu tư quá nhỏ bé, không phải chuyên về bất động sản, như thế này mà đi đấu thầu, không phải đang hùa theo mà không được gì sao, cô ngốc như vậy à?

Công ty quỹ đầu tư chỉ là chỗ dựa tạm thời, đợi đến khi thật sự đấu thầu, Thích Nguyên Hàm sẽ dùng con át chủ bài, lá bài này Thích Nguyên Hàm luôn giấu rất kỹ, mặc dù bối cảnh nhà họ Chu hùng mạnh, nhưng trong giới bất động sản danh tiếng vẫn ít ỏi.

Ngày trước Khương Lập Nguyệt còn tưởng rằng bắt được cô đi gặp Bách Dư Nhu, là bắt thóp được cô, đối với Thích Nguyên Hàm, ban đầu cô có hơi hoảng, có hơi lo, sau này thấy bà ta vẫn còn nhắm vào công ty quỹ đầu tư, thì cảm thấy không quan trọng mấy. Bởi vì công ty quỹ đầu tư là vẻ bề ngoài cô bao bọc đấy, phát hiện thì làm sao, chẳng qua chỉ là nhìn thấu một tầng da chết.

Khương Lâm Nguyệt muốn chơi trò tính kế với cô?

Thích Nguyên Hàm không quan tâm đến bà ta, chỉ khinh thường bà ta, bà ta không đáng để mắt tới.

Nếu như không phải Khương Lâm Nguyệt lấy nhà của ba ra uy hiếp, ánh mắt Thích Nguyên Hàm còn lười chú ý đến Khương Lâm Nguyệt, nói bà ta thông minh, bà ta còn diễn theo cô luôn đấy.

Đã nói từ lâu rồi, đừng chọc cô, cô ghi thù, không phải người tốt.

Những ngày ở công ty quỹ đầu tư, Thích Nguyên Hàm cùng Bách Dư Nhu kiểm tra đối chiếu kỹ càng hồ sơ dự thầu, hoàn chỉnh lại từng chi tiết, cô dùng cả bản phác thảo tay của Diệp Thanh Hà, là điểm sáng mấu chốt của hồ sơ dự thầu này.

Làm hồ sơ dự thầu không phải là chuyện đơn giản, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu công ty đấu thầu, không phải chỉ xem ai báo giá thấp thì có thể lấy được dự án, chính phủ xem trọng nội dung, xem có thể làm tốt dự án này hay không, muốn bạn vừa rẻ vừa có thực lực.

Sau bao nhiêu tuần, đồ cuối cùng cũng được cho vào túi giấy.

Bách Dư Nhu vươn vai, nói: "Ra ngoài ăn bữa cơm?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Không đi, có việc bận."

"Cô bận chuyện gì?" Bách Dư Nhu mệt  sinh bực nói: "Cô mà không mời bữa cơm, hết cách nói luôn đấy, cẩn thận người trong công ty không nhận cô."

Thích Nguyên Hàm nói: "Hẹn với người ta rồi, bận xong phải đi xem mèo."

"... Người không bằng mèo ư." Bách Dư Nhu cảm thán.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi lì xì cho cô."

Nói xong, cô mở điện thoại, liền nghe thấy tiếng: [Alipay đã nhận được một trăm linh...vạn.]

Bách Dư Nhu sống lại ngay tức khắc, ngồi thẳng người lên xem.

Thích Nguyên Hàm nhìn điện thoại nói: "Không phải của cô, là của tôi."

"Không phải chứ... Chúng ta làm việc với nhau lâu như vậy, sao tôi không biết cô có một khoản tiền khổng lồ như vậy? Ai gửi cho cô thế?" Bách Dư Nhu híp mắt, hoài nghi nhìn cô.

Khóe miệng Thích Nguyên Hàm mang nụ cười, "Mommy của mèo gửi cho."

"..."

Bách Dư Nhu khoát tay, "Đi đi đi, đi tìm phú bà của cô ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy cô."

Tiền đích thực là Diệp Thanh Hà gửi đến.

Đằng sau có chú thích: Kiếm được nhờ bán hồ sơ dự thầu, dạo gần đây tình hình thị trường không được tốt, bán nhiều thế thôi đó, đừng chê (ps: mèo mèo nhớ chị rồi, nhớ đến thăm mèo mèo).

Thích Nguyên Hàm xong chuyện bên này, bên nàng cũng hoàn thành xong.

Nếu không gặp nữa thì thật sự hết cách nói.

Thích Nguyên Hàm nghĩ đến lại cười, trái tim nóng hừng hực.

Cô hình như, hình như có hơi nhớ Diệp Thanh Hà rồi...

...

Cuối tháng mười một, quy tình mời thầu đã xong, chờ đến họp mở thầu.

Yêu cầu mời thầu dự án lớn rất nhiều, sử dụng hình thức đấu thầu trực tuyến và ngoại tuyến, trước hết làm thủ tục ở trên mạng, viết hồ sơ dự thầu điện tử, xác nhận đạt yêu cầu, mới có thể tham gia mở thầu, rồi diễn giải... đủ loại đánh giá trực tiếp, tầng tầng trạm thuế.

Nhà họ Chu rất tự tin, buổi sáng ông cụ đã gọi tất cả mọi người dậy, cả nhà bái tổ tiên bái Địa Tạng Vương Bồ Tát, bái xong lại bái ông thần tài.

Cả nhà đều hùa theo quỳ xuống, chỉ mong vận may như ý.

Ông cụ cảm thán, "Mảnh đất này tôi đã tích góp nửa đời, hôm nay chỉ đợi tổ tiên phát lộc, chúng ta một tay nắm trọn mảnh đất này."

Cả nhà cười nói đây là tích đức của nhà họ Chu, tổ tiên nhất định sẽ phát lộc.

Tuy nhiên, bọn họ bỏ sót một chuyện, người gây ra nhiều chuyện ác, bồ tát sẽ nhắm mắt làm ngơ bọn họ, cho dù tổ tiên nhà họ có thăng thiên, cũng sẽ một đạp rớt xuống đất.

Buổi sáng Chu Văn Bá đã ăn sáng, liền dắt đoàn đội chạy đến họp mở thầu từ rất sớm, ai biết được giữa đường bị ngăn lại, cục cảnh sát bên kia nói có việc cần ông ta hợp tác.

Lúc tin tức truyền về, ông cụ đang đánh cờ với người bạn già nhà bên, ngón tay run rẩy, suýt nữa bẻ gãy bàn cờ.

Ông cụ nói: "Thế hồ sơ dự thầu thì sao? Hồ sơ dự thầu nộp lên chưa?"

Thời gian họp mở thầu rất nghiêm ngặt, muộn một phút một giây cũng không được, không nộp đúng thời gian quy định, sẽ trực tiếp hủy hồ sơ.

"Chủ tịch sai cấp dưới đem hồ sơ đi rồi, hiện tại đoàn đội sắp đến nơi."

"Ừm." Ông cụ thở hắt ra một hơi, "Cậu xem xem có giám đốc nào ở công ty không, bảo cậu ta lập tức chạy đến duy trì toàn cục, lúc đấu thầu phải có người đứng đằng trước, cho nó có khí thế."

"Con đang muốn nói với cụ chuyện này, chủ tịch bị đưa đi, Đại Chu tổng cùng Tam Chu tổng đều lái xe, đua nhau giành đến trước rồi."

"Cái gì?" Tay ông cụ lại run lẩy bẩy.

Trợ lý không dám đáp lời.

"Mấy cái thằng nghiệt tử này, chúng nó cùng đi nếu như làm loạn lên, thế không phải lại bị hủy hồ sơ à?" Trong lòng ông cụ lại bồn chồn không yên.

Họp mở thầu dự án lớn như thế này sẽ có rất nhiều người đi, với lại đều là công ty có thực lực, một sai lầm nho nhỏ thôi là sẽ bị hủy hồ sơ. Hủy hồ sơ có nghĩa là, cái hồ sơ dự thầu này bị phán định không có tác dụng, hủy bỏ tư cách tham gia đấu thầu.

Đấu thầu rất nghiêm ngặt, có một câu nói chí lý, "Chi tiết quyết định thành công", hồ sơ dự thầu mỏng thì có khả năng bị hủy, hồ sơ quá dày cũng sẽ bị hủy, có rất nhiều khi hiểu sai một mục, điền sau một chỗ, cũng hết phim.

Đây không phải chuyện đùa, hàng chục tỷ này không phải để bạn tung ra mà quẩy.

Cụ ta vội nói: "Gọi điện cho thằng ba, gọi nó quay về, để thằng đầu dẫn đoàn đi. Rồi gọi điện cho Khương Lâm Nguyệt bảo nó đến cục cảnh sát chuộc người! Ép tin này xuống bằng được cho tôi, đừng để lan đến họp mở thầu!"

Bối cảnh công ty sạch sẽ hay không, đều nằm trong phạm vi xét đấu thầu.

Ông cụ cũng lăn lội ở thương trường nhiều năm, biết nên sắp đặt dùng người thế nào, cụ ta chửi: "Nguyên Hàm vừa đi, nhà đứa thứ hai không có tên nào tin cậy được."

Quản gia theo lời cụ ta nói gọi điện thoại, tuy nhiên hết đợt tút này thì đợt tút khác lại kêu, thư ký từ bên ngoài chạy vào, hét: "Không xong rồi, không xong rồi, chủ tịch, bà hai bị bắt rồi! Bà hai vừa mới bị cảnh sát dẫn đến cục rồi!"

"Cái gì?" Ông cụ vừa nuốt một cục tức, lại ngay lập tức nổi lên, cứng đờ giây lát, người ngồi ở trên ghế, gắt gao ôm lấy ngực.

Quản gia lập tức bưng nước lấy thuốc cho cụ ta.

Ông cụ không uống, hỏi: "Sao lại bắt, dựa vào cái gì mà bắt?"

Thư ký ngập ngừng không dám nói.

"Nói!" Ông cụ rống lên.

Thư ký nói: "Nói rằng chân tay bà hai không sạch sẽ, trộm điện thoại của người khác!"