Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 72: 72: Nam Chính Xuất Sắc Nhất Năm






Lấy lại tinh thần, Leighton gia tộc lão quản gia trước nhất lên tiếng:

“Lawrence nam tước, ta là nhận được lời cầu viện mà tới.
Có lẽ ngài nên nghe một chút về chúng ta điều kiện.”

Hắn không có tự giới thiệu bản thân, lời nói cũng không mang một tia nào tôn kính.
Làm cho đứng sau lưng Alan, Garret khuôn mặt xạm lại.


Về phần Alan đây,

Tyler và Leighton gia tộc lão quản gia, chỉ thấy trước mặt tóc đen thiếu niên hơi gãi đầu tỏ ra có chút lúng túng.


“Điều kiện...
A, Đúng rồi, phải có điều kiện, ngài nói xem.


Thái độ ngu ngơ, làm cho phía sau hắn Garret không tự chủ được mí mắt co giật.


Alan biểu diễn thế là đã lặng lẽ bắt đầu.


Lão quản gia trong ánh mắt lóe ra một tia khinh thường, bắt đầu thay Thomas tử tước truyền lời.


Nội dung bắt đầu không gì ngoài một đống lời khách sáo, tiếp đó trình bày tình hình nguy cấp thực tế.
Rồi tới phần cuối cùng là điều kiện và đám hỏi.


Điều kiện tuy rất ngắn gọn, nhưng thực chất lại là vô cùng quá đáng.


Alan rất có kiên nhẫn nghe đối phương nói xong, từ đó suy đoán ra Leighton tử tước kế hoạch một cách đại khái, hắn cũng phải thầm khen nước cờ này đi rất khá.


Trái lại,

Hắn trung thành kỵ sĩ, Garret, thì tính tình không được tốt như vậy.


“Ngươi nói cái gì? Đây xem như là cái gì ch* m* điều kiện!!!”

Lão kỵ sĩ không nhịn được tiến lên một bước, mắt hổ trợn trừng.
Đôi tay nắm chặt lấy bên hông chuôi kiếm.
Làm cho một bên đang xem trò vui Tyler huân tước cũng phải giật mình, thân thể theo bản năng lui lại phía sau.


Garret thật sự thay cho Alan cảm thấy phẫn nộ.


Giao ra tước vị và lãnh địa, cùng với việc Lawrence gia tộc bị xóa tên có cái gì khác nhau.



“Hừ!” Lão quản gia đôi mi hơi nhíu lại, mắt thường có thể nhận ra được ma lực hiện ra ngoài cơ thể, khiến người cảm thấy một chút áp bách, cho thấy hắn có chút tức giận vì bị người cắt ngang.


Một người bình thường mà dám như vậy vô lễ, nếu không phải còn mang trong người nhiệm vụ của Thomas tử tước, hắn đã sớm ra tay, dạy cho đối phương biết nên dùng loại thái độ nào khi đối mặt một vị cao quý ma pháp kỵ sĩ.


“Garret, ngươi lập tức ra ngoài cho ta.
” Alan hét lớn, ra vẻ rất ‘tức giận’.


“Nam tước đại nhân, ngài...
” Garret lúc này quả thật cảm thấy rất khó hiểu.


Alan cũng đã trở thành ma pháp kỵ sĩ, lại có một vị cường đại lão sư.
Lãnh địa nguy cơ chắc chắn sẽ dễ dàng dễ quyết.
Tại sao còn phải đi cầu người khác.


“Cần ta lặp lại lần nữa sao?” Alan ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía lão kỵ sĩ, làm cho cảm xúc nóng nảy của đối phương hơi bình phục một chút.


Biết Alan không có nói đùa, Garret chỉ đành bất đắc dĩ cúi người.


“...
Tuân lệnh!”

Mặc dù cực kỳ nghi hoặc Alan thái độ, không biết chủ quân của mình dự tính làm gì, nhưng vị này trung thành kỵ sĩ vẫn vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh.


Tiếp đó dứt khoát rời khỏi đại sảnh, đi theo sau còn có đang tỉnh tỉnh mê mê Chris.


“Tối nay có món gì đây? Ài, hình như mình còn chưa cho ngựa ăn...
Không ổn, phải nhanh chân...


Được rồi, Chris hàng này vẫn theo thói quen như thường lệ vắt óc suy nghĩ về thường ngày sinh hoạt.


×

— QUẢNG CÁO —

Cái gì lãnh địa tranh chấp, ma pháp kỵ sĩ, vào tai này lại ra tai kia.
Còn không ăn được!

Thiếu nữ trước giờ theo Alan bận rộn làm đủ thứ việc cũng đã phí hết tâm sức.
Alan đi đâu nàng theo đó a, công tác không có ảnh hưởng.


...



“Thất lễ!” Alan hơi mang chút áy náy đối với lão quản gia nói.


Người duy nhất biết nội tình, Garret, đã rời khỏi.
Giờ không còn ai trở ngại hắn biểu diễn kỹ thuật chân chính.


Đưa mắt nhìn về phía Alan, lão quản gia lại lần nữa từ tốn lên tiếng.


“Lawrence nam tước, ta hi vọng ngươi có thể nghĩ kỹ càng.
Tình hình ở lãnh địa hiện tại không được lạc quan lắm a.


“Ta cũng biết, nhưng cái này...
” Alan lông mày nhăn chặt, đôi mắt loạn chuyển như đang cố gắng suy tư.


Lão quản gia thấy vậy cười thầm, sau đó lại bất chợt nghiêm mặt.


“Tử tước đại nhân là một người rất bận rộn.
Lãnh địa chúng ta quân đội cũng có việc khác phải làm.
Ngài còn chần chừ, thì lúc sau điều kiện có lẽ không phải sẽ hậu đãi như vậy.


Leighton tử tước hoàn toàn hiểu được việc ép quá chặt, chỉ có thể làm cho con mồi bay mất.


Nên để đổi lấy tước vị và lãnh địa, điều kiện ngoài kết thành thông gia, thì còn dành riêng cho Alan 500 kim tệ, đây đã là gần phân nửa thu vào trong một năm của một tử tước lãnh.


Hồi Lawrence gia tộc chưa có suy sụp hoàn toàn, một năm cùng lắm cũng chỉ có được khoảng 100-200 kim tệ mà thôi.


-------

Tại Europia đại lục, tiền tệ lưu thông chia làm Kim tệ, ngân tệ, và đồng tệ.


1 kim tệ tương đương với 10 ngân tệ.


Về phần đồng tệ, rất mất giá, có khi 40, 50 đồng tệ mới đổi được một ngân tệ.
Chỉ chủ yếu lưu thông trong bình thường dân chúng.


Trong cao cấp cửa hàng hay giao dịch, chỉ chấp nhận ngân tệ hoặc kim tệ.
Như Alan từng đi mấy cái chỗ ăn chơi tại thành phố lớn chính là như vậy.
Lần nào cũng làm hắn hầu bao dính đáy.


-------


Cho nên, 500 kim tệ con số này đối với một quý tộc, cũng được tính là một khoản không nhỏ tài sản.


Thấy trước mặt mình tiểu tử đã có rõ rệt dao động.
Lão quản gia cũng hơi hiện ra vui mừng, bồi thêm một câu:

“Hơn nữa, Roseline tiểu thư cũng rất xinh đẹp.
Đảm bảo sẽ hợp với ngài yêu thích.


Alan lúc này khuôn mặt vốn cực kỳ khó coi mới hơi tốt một chút, tiếp đó dường như ‘chật vật’ lắm mới có thể mở miệng:

“Ta...
cần thêm một chút thời gian suy nghĩ.”

Lão quản gia thấy hắn thái độ đung đưa không ngừng, trong lòng thầm hô một câu:

“Chuyến này ổn!!!”

Sợ là sợ tiểu tử trước mặt lập tức từ chối, còn do dự, thì có nghĩa là đã có suy nghĩ về việc chấp nhận.


“Buổi chiều ta sẽ phải quay về Leighton gia tộc phục mệnh.
Ngài hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi! ” Nói xong hắn quay người rời đi đại sảnh, trước khi ra khỏi còn liếc mắt nhìn Tyler huân tước một cái.


Khi lão quản gia hoàn toàn mất bóng, Alan như mất hết toàn thân sức lực, ngồi phịch xuống ghế.
Đôi mắt vô thần, dùng tay đắp lên trán.


×

— QUẢNG CÁO —

“A, ta phải làm sao bây giờ...
” Một tiếng thở dài vang lên, cho thấy thiếu niên trong lòng có bao nhiêu ‘bứt rứt’ và ‘đau khổ’.


Tyler huân tước lúc này mới mon men lại gần.


“Thân yêu Alan, cũng là khổ cho ngươi...


Alan cặp mắt đỏ bừng, như một chỉ đáng thương sủng vật bị lạc.


“Tyler thúc thúc, ta...
ta không biết mình nên làm gì bây giờ?”

Hắn cảm xúc lộ ra là như thế rõ ràng, cần bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.


Làm cho vị này thân yêu thúc thúc của Alan dường như cũng không nhịn được lên tiếng.


“Chuyện này phải nên do chính ngươi quyết định, Alan.
” Giọng nói ôn hòa, như một vị hiền từ trưởng giả.


“Tyler thúc thúc...
” Alan giọng nói lập tức hiện lên chút sốt ruột.



“Nhưng mà...
” Tyler huân tước hơi ngừng một chút.


“Thời gian không đợi người, nam tước đại nhân.
Cũng xin ngài hãy thay cho dân chúng suy nghĩ một chút a.” Hắn hiếm khi dùng kính ngữ, giọng nói cũng là như vậy khẩn thiết ‘chân thành’.


Dứt lời, Tyler huân tước chỉ thấy trước mặt mình tóc đen thiếu niên như ‘bừng tỉnh đại ngộ’, mím chặt môi, ánh mắt hiện lên rõ rệt quyết tâm.


“Thúc thúc, ta đã quyết định...


Giọng nói của thiếu niên tuy còn có chút rụt rè, nhưng Tyler có thể cảm nhận được trong đó kiên định.


“Ngươi thực sự trưởng thành, Alan.
Phụ thân ngươi cũng sẽ thông cảm cho ngươi quyết định.


Thân yêu Tyler thúc thúc thái độ tuy vẫn là như vậy từ ái, nhưng nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt của hắn lóe lên chút giảo hoạt.


Một lúc sau,

Thu được Alan đóng dấu vào khế ước, Tyler cố an ủi vài câu, rồi sau đó có chút không kịp chờ đợi chạy đi tìm Leighton gia tộc lão quản gia.


Trong vị này huân tước nội tâm, bán đứng Alan hoàn toàn là không cảm thấy có chút nào áy náy.
Đây cũng không phải lần đầu.


Chim khôn chọn cành mà đậu.


Một bên là ‘phế vật’ tuổi trẻ nam tước, lãnh địa một cái ma pháp kỵ sĩ cũng không có, còn bên kia là Leighton tử tước gia tộc cường đại.
Một người bình thường cũng biết nên làm thế nào lựa chọn, huống hồ còn là một thương nhân xảo trá.


Làm thuế vụ quan nhiều năm tại Lawrence gia tộc lãnh địa, Tyler bản thân vớt cũng đủ nhiều.
Giờ lại làm cuối cùng một bút, rồi tiếp đó về hưu, tài sản tích góp cũng quá đủ để hắn sống sung sướng.


Đưa mắt nhìn Tyler đi xa,

Khuôn mặt tuấn tú của tóc đen thiếu niên vốn tràn đầy ‘đau khổ’ dần biến về bình thản.


“9/10!”

“Tuy còn vài chỗ tình cảm bộc lộ chưa đủ chân thật, nhưng tổng thể, đi lãnh cái giải diễn viên nam chính xuất sắc nhất năm cũng đủ rồi.


Alan sờ cằm, có chút đắc ý nghĩ thầm.


...



.