Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 34




Ông Grand trình bày xong xuôi mọi vấn đề của mình và chào ra về. Anne đứng một lúc trên phiến đá trước cửa ra vào, băn khoăn lo lắng không biết lấy đâu ra tiền để trang trải các chi phí. Một người phụ nữ bừng bừng lửa giận đang từ đầu phố tiến đến cổng nhà, tay dắt theo một con bé đang nức nở bi thương.

“Cô Raymond đâu rồi, cô Shirley?” Bà Trent hỏi.

“Chị Raymond đang…”

“Tôi phải gặp cô Raymond cho bằng được. Cô ta sẽ phải tận mắt chứng kiến lũ con cô ta đã làm gì với Ivy ngây thơ, tội nghiệp, bất lực. Nhìn con bé mà xem, cô Shirley… nhìn con bé mà xem!”

“Ôi, chị Trent này… tôi rất xin lỗi! Đó là lỗi của tôi. Chị Raymond đang đi vắng… và tôi đã hứa sẽ trông chừng bọn trẻ… nhưng ông Grand đến…”

“Không, nào có phải lỗi của cô đâu, cô Shirley. Tôi không trách cô đâu. Ai mà xoay xở nổi với bọn nhóc quỷ sứ đó chứ. Cả cái phố này biết thừa bọn nó rồi. Nếu cô Raymond không có ở đây, vậy thì tôi có ở lại cũng chẳng nghĩa lý gì. Tôi đành dẫn đứa con đáng thương của tôi về nhà vậy. Nhưng cô Raymond sẽ phải nghe kể về chuyện này… thực tình, cô ta sẽ phải nghe kể thôi… nghe nó kìa, cô Shirley. Bọn chúng đang choảng nhau tơi bời đấy à?”

“Nó” ở đây là một tràng gào rú, hú hét, la ó vọng từ trên tầng xuống. Anne chạy lên tầng lầu. Trên sàn hành lang là một khối người đang cào cấu, cắn xé, quằn quại, vặn vẹo. Anne chật vật tách hai anh em sinh đôi ra, và mỗi tay túm chặt vai một đứa mặc cho chúng không ngừng giãy giụa, cô gạn hỏi xem làm sao mà lại có cái lối cư xử như thế này.

“Nó nói cháu sẽ phải làm bồ của Ivy Trent,” Gerald gầm gừ.

“Anh chả phải làm thế còn gì,” Geraldine gào lên.

“Tao sẽ không thế!”

“Anh sẽ phải thế!”

“Mấy nhóc!” Anne nói. Có gì đó trong giọng cô đã dập tắt mọi phản kháng của hai đứa trẻ. Hai anh em sinh đôi ngước mắt sang cô và nhìn thấy hình ảnh một cô Shirley hoàn toàn khác. Lần đầu tiên trong cuộc đời non trẻ của mình, chúng cảm thấy tác động mạnh mẽ của uy quyền.

“Cháu, Geraldine,” Anne bình tĩnh nói, “đi lên giường ngủ hai tiếng đi. Trong lúc đó, Gerald, cháu sẽ ở trong phòng để đồ ngoài hành lang. Không tranh cãi gì hết. Các cháu đã cư xử quá mức tồi tệ và cần phải bị phạt. Mẹ các cháu đã giao các cháu cho cô trông nom và các cháu sẽ phải nghe lời cô.”

“Vậy thì phạt chung chúng cháu đi ạ,” Geraldine vừa nói vừa òa khóc.

“Đúng vậy ạ… cô không có quyền chia rẽ chúng cháu… chúng cháu sẽ không bao giờ bị chia rẽ,” Gerald lầm bầm.

“Giờ thì có đấy.” Anne vẫn rất bình tĩnh. Geraldine phải ngoan ngoãn cởi quần áo rồi chui vào một trong hai cái giường trẻ em ở trên phòng. Gerald ngoan ngoãn vào trong phòng để đồ ngoài hành lang. Đó là một căn phòng rộng rãi thoáng đãng có một cửa sổ, một cái ghế và chẳng ai có thể gọi đây là một hình phạt nghiêm khắc thích đáng được. Anne khóa cửa ra vào lại và ngồi xuống cạnh cửa sổ ngoài hành lang, cầm theo một quyển sách. Ít nhất, trong hai tiếng nữa, đầu óc cô sẽ được thanh thản chút ít.

Vài phút sau, ghé mắt nhìn qua khe cửa, có thể thấy Geraldine đang ngủ say sưa, bộ dạng lúc ngủ trông dễ thương đến độ Anne suýt chút nữa đã lấy làm hối hận vì sự nghiêm khắc của mình. Thôi thì, dù sao đi nữa, cũng tốt cho cô bé nếu được chợp mắt một chút. Có lẽ khi nào cô bé thức giấc, cũng nên cho cô bé dậy khỏi giường, dẫu rằng cái thời hạn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa qua.

Một tiếng sau, Geraldine vẫn ngủ say sưa. Gerald thì yên ắng đến độ Anne chắc mẩm rằng cậu đã thi hành hình phạt của mình đúng như một người đàn ông và có lẽ nên được tha thứ. Xét cho cùng, Ivy Trent là một cô nhóc kiêu căng ngạo mạn và có lẽ ban nãy đã cư xử rất khó ưa.

Anne mở khóa cánh cửa phòng để đồ và mở toang cánh cửa.

Không thấy Gerald trong phòng để đồ. Cửa sổ đang mở và ngay bên dưới nó là mái hiên bên hông nhà. Anne mím chặt môi. Cô xuống cầu thang đi ra ngoài sân sau. Không thấy Gerald đâu hết. Cô lùng sục khắp kho củi, ngó từ đầu đến cuối con phố. Không có dấu hiệu nào hết.

Cô lao qua vườn, băng qua cánh cổng mở thẳng ra con đường mòn chạy xuyên qua một vạt rừng rậm dẫn tới cái hồ nhỏ giữa cánh đồng nhà ông Robert Creedmore. Gerald đang sung sướng chống sào đẩy con thuyền đáy bằng nhỏ mà ông Creedmore cất ở đó trôi ra giữa hồ. Đúng lúc Anne vừa ra khỏi khoảng rừng thì trong cú nâng sào thứ ba của Gerald, cây sào vốn đang cắm khá sâu vào trong lớp bùn lại được rút lên một cách dễ dàng đến không ngờ khiến Gerald đột ngột ngã lộn nhào ra đằng sau, rơi tõm xuống nước.

Anne buột miệng hét lên hoảng loạn, nhưng thật ra chẳng cần phải lo sợ đến thế. Chỗ nước sâu nhất trong hồ cũng chẳng ngập quá vai Gerald, và chỗ cậu rơi xuống nước mới chỉ chờm qua thắt lưng một chút. Chẳng biết xoay xở sao đó mà cậu bé cũng đứng dậy được và cứ ngây ra ở đó như ông phỗng, tóc bết chặt vào da đầu nhỏ nước tong tong, đúng lúc tiếng hét của Anne dội lại đằng sau lưng cô, và Geraldine, trong bộ đồ ngủ, xé toạc tấm màn cây lao ra ngoài cái thềm rừng nhỏ bình thường vẫn là chỗ cột con thuyền đáy bằng.

Cùng với tiếng thét đầy tuyệt vọng “Gerald!”, cô bé bay người lên và rơi đánh bộp xuống ngay cạnh Gerald, mạnh đến độ suýt nữa đánh chìm cậu bé thêm lần nữa.

“Gerald, anh chết đuối rồi à?” Geraldine rú lên. “Có phải anh chết đuối rồi không, anh yêu?”

“Không đâu… không đâu… em yêu ạ,” Gerald trấn an cô bé, hai hàm răng vẫn không ngừng đánh lập cập.

Hai đứa trẻ ôm hôn nhau thắm thiết.

“Hai nhóc, bước vào đây ngay lập tức,” Anne nói.

Hai đứa trẻ lội lên bờ. Giờ đang giữa tháng Chín, không khí ấm áp ban sáng đã chuyển lạnh vào lúc chiều muộn và trời đã nổi gió. Hai đứa trẻ run cầm cập… mặt mũi tái nhợt. Không hề khiển trách lấy một lời, Anne vội vã đưa cả hai anh em sinh đôi về nhà, cởi quần áo ướt ra cho chúng và dẫn cả hai lên giường của bà Raymond, đặt bình nước nóng cạnh chân chúng. Hai đứa trẻ vẫn run rẩy không ngừng. Liệu chúng có bị cảm không nhỉ? Liệu chúng có nguy cơ bị viêm phổi không?

“Đáng lẽ cô phải trông nom bọn cháu cẩn thận hơn, cô Shirley ạ,” Gerald nói, răng vẫn không ngừng đánh vào nhau lập cập.

“Tất nhiên lẽ ra cô phải làm thế,” Geraldine nói.

Chẳng còn suy nghĩ tỉnh táo gì được nữa, Anne lao xuống dưới nhà gọi điện cho bác sĩ. Đến lúc ông tới nhà thì hai nhóc sinh đôi đã ấm người hơn rồi và ông đảm bảo với Anne rằng cả hai đứa không gặp nguy hiểm gì hết. Nếu cả hai chịu ở yên trên giường cho tới sáng hôm sau thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi.

Trên đường về, ông gặp bà Raymond ngoài ga xe lửa, và chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặt mày tái mét, gần như phát điên đã lao vào trong nhà.

“Ôi, cô Shirley, sao cô có thể để hai cục cưng bé bỏng của tôi gặp phải mối nguy hiểm như vậy chứ!”

“Bọn con cũng nói với cô ấy y như thế đó mẹ ạ,” hai đứa trẻ đồng thanh.

“Tôi đã tin tưởng cô… tôi đã dặn dò cô…”

“Tôi thật khó lòng hiểu được sao chuyện này lại có thể là lỗi của tôi được, chị Raymond ạ,” Anne nói, đôi mắt lạnh băng như phủ một màn sương mù màu xám. “Có lẽ khi nào bình tĩnh hơn, chị sẽ nhận ra điều này. Bọn trẻ khá ổn… tôi gọi bác sĩ chỉ để phòng ngừa thôi. Nếu Gerald và Geraldine nghe lời tôi thì chuyện này đã chẳng xảy ra rồi.”

“Tôi cứ tưởng một giáo viên thì sẽ có chút uy quyền đối với bọn trẻ chứ,” bà Raymond nói giọng chua chát.

“Với bọn trẻ thì có lẽ thế thật… nhưng với những con quỷ nhỏ thì không,” Anne nghĩ. Nhưng cô chỉ nói, “Vì chị đã ở đây rồi nên tôi nghĩ mình về nhà bây giờ đây, chị Raymond ạ. Tôi không nghĩ mình có thể giúp đỡ thêm gì nữa, mà tối nay tôi lại còn vướng một vài việc ở trường.”

Hai anh em sinh đôi cùng lúc nhao ra khỏi giường vung tay ôm choàng lấy cô.

“Cháu ước gì tuần nào cũng có đám tang,” Gerald kêu lên. “Vì cháu quý cô lắm, cô Shirley ạ, và cháu hi vọng mỗi khi mẹ cháu vắng nhà, cô sẽ lại đến trông nom bọn cháu.”

“Cháu cũng vậy,” Geraldine nói.

“Cháu thích cô hơn bà Prouty nhiều.”

“Ôi, chưa bao giờ nhiều đến thế đâu ạ,” Geraldine nói.

“Cô sẽ đưa chúng cháu vào trong một câu chuyện chứ ạ?” Gerald mè nheo.

“Ôi, cô làm thế đi ạ,” Geraldine nói.

“Tôi tin là cô có ý tốt thôi,” bà Raymond rụt rè nói.

“Cảm ơn bà,” Anne nói giọng lạnh băng, cố gắng thoát khỏi vòng tay siết chặt của hai anh em sinh đôi.

“Ôi, xin đừng vì chuyện này mà bất hòa với nhau được không,” bà Raymond khẩn nài, đôi mắt to giàn giụa nước mắt. “Tôi không thể chịu nổi nếu gây bất hòa với ai.”

“Tất nhiên là không rồi.” Anne nói với thái độ nghiêm túc nhất của mình, mà Anne thì có thể tỏ ra vô cùng nghiêm túc. “Theo tôi thấy thì chuyện này chẳng có chút xíu gì để mà bất với hòa. Tôi nghĩ Gerald và Geraldine khá thích thú ngày hôm nay, mặc dù cô bé Ivy Trent tội nghiệp thì có lẽ khó mà có cảm giác đó được.”

Anne trở về nhà, cảm thấy mình già đi hàng bao nhiêu tuổi.

“Cứ nghĩ mà xem, thế mà mình lại còn cho rằng Davy là đứa trẻ nghịch ngợm kia đấy,” cô trầm ngâm suy nghĩ.

Cô tìm thấy Rebecca đang hái những bông păng xê cuối mùa trong vườn giữa ánh chạng vạng.

“Chị Rebecca Dew này, em vẫn thường cho rằng câu ngạn ngữ, ‘Đối với bọn trẻ con thì đừng có nghe mà hãy tận mắt nhìn’ khắt khe quá. Nhưng giờ thì em hiểu được cái lý của nó rồi.”

“Cô bé tội nghiệp. Để tôi dọn cho cô một bữa tối ngon lành nhé,” Rebecca Dew nói. Chứ chị không nói, “Tôi đã bảo cô thế còn gì.”