App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 35: : Tần Linh Điên Rồi!




Bệnh viện này đã bị bỏ hoang ba năm, vẫn đang nói về việc phá dỡ, nhưng vẫn luôn không người đến thi công.

Có một số giả thuyết được đưa ra xung quanh lý do của việc bỏ hoang, một số người nói rằng nơi này quá nhỏ, bệnh viện đã chuyển sang một bệnh viện lớn mới.

Có người nói về một tai nạn y khoa, gia đình đã đâm chết một số bác sĩ, các bác sĩ sợ hãi nên đã từ chức vì vậy, nó đã đóng cửa.

Một số người nói rằng trước đây là bệnh viện tâm thần, nhiều người đã bị tra tấn đến chết, buổi tối có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc, bất cứ ai bước vào đều sẽ bị câu đi. 

Càng nói càng mơ hồ,, những lời đồn đại của mọi người chắc chắn tăng thêm không ít phần kinh dị cho bệnh viện bỏ hoang này.

Ngoài ra, phần da tường bị bong tróc, người dân gần đó lo sợ tường bất ngờ đổ xuống sẽ bị đập nên ban ngày đều không tới gần khiến truyền thuyết về bệnh viện này càng thêm đáng sợ hơn.

Lúc Phòng Vũ livestream, thường tìm loại địa điểm này. 

Fan của hắn đến phòng livestream  từ sớm, nghe nói mới phát sóng được nửa tiếng thì rất bất mãn, có người hỏi hắn rằng: “Đại Phòng Tử* chuẩn bị chuyển đổi nghề sao? Sao lại không tích cực làm việc nữa vậy?”

*大房子

“Không làm nữa thì tôi trèo tường! Không còn yêu anh nữa! Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt bạn nhó!”

Trèo tường: Dựa vào câu thành ngữ Trung Quốc là “hồng hạnh xuất tường” để lấy từ “xuất tường” – trèo tường miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.

Phòng Vũ cảm thấy cay đắng, hắn thực sự mong hai tháng phơi nắng thì có thể ra ngoài, điều duy nhất hắn có thể dựa vào lúc này là bùa bình an treo trên cổ.

Để xoa dịu cảm xúc của fans, Phòng Vũ đã giải thích với mọi người rằng: “Mặc dù thời gian diễn ra ngắn ngủi nhưng chúng ta vẫn chơi rất kích thích nha.

Hôm nay chúng ta tìm một căn phòng trống lớn, chơi trò chơi bốn góc.

” 

Các fans bấy giờ mới phấn khích, trong bệnh viện đã chết bao nhiêu người, chơi trò chơi 4 góc ở đây, ngẫm lại liền kích thích.

Cái gọi là trò chơi bốn góc, cách chơi ở mỗi nơi hơi khác nhau nhưng đại khái đều giống nhau, đều diễn ra trong một không gian kín rộng lớn, Có một người đứng ở một góc, quay mặt vào tường, không thể quay đầu lại.

Một người sờ soạng đi tới hướng một người khác, vỗ một cái vào vai người kia, nói tên của mình hoặc ho một cái, người bị vỗ đi theo chiều kim đồng hồ để või người tiếp theo, và cứ thế, chơi xung quanh sẽ thấy rằng trong phòng có thêm một người nữa.

Phòng Vũ cũng biết hai ngày nay vận khí của mình không tốt, sợ bản thân thật sự gọi ra những thứ bẩn thỉu, nên đã nói với ba người bạn.

Trong quá trình truyền hình trực tiếp, máy quay không quay chân, khi vỗ vai, đá cản đường, nếu chơi không đúng luật, bọn họ sẽ không gây ra chuyện gì.

Hắn khôn vặt, nhưng hắn không biết, có vài thứ căn bản cũng không tuân theo quy tắc nào cả. 

Là một streamer, để tăng lượng người xem, Phòng Vũ là người cuối cùng, một trong những người bạn của hắn bước đến người kia, người đầu tiên, không có gì bất thường, Phòng Vũ hồi hộp chờ người thứ hai.

Khi người thứ hai bắt đầu bước đi, Phòng Vũ nghe thấy tiếng cười “hee hee” từ trong góc tường truyền đến, Phòng Vũ trầm giọng hỏi: “Có ai nghe thấy tiếng cười đó không?”

Người trong phòng livestream  cười nhạo hắn: “Mấy ngày nay không livestream, gan của anh cũng nhỏ đi rồi à, chỗ nào có tiếng cười?”

“Anh không phải cố ý làm cho chúng tôi sợ hãi chứ, cứ việc cố ý nói, nói cho anh biết chúng tôi gan lớn không sợ hãi chút nào đâu.”



Phòng Vũ lòng nói, ai có tâm tình lừa các ngươi? Hắn không yên lòng  gọi cho người bạn của mình, “Đại Đồng, mày có nghe thấy tiếng cười không?”

Mọi người trong phòng livestream  đều nói: “Không cần nói chuyện, anh nói ra trò chơi cũng mất linh!”

“Im đi, chơi đê, đừng làm hỏng bầu không khí.”

Phòng Vũ không có tâm trạng nhìn họ, hắn không nghe thấy phản ứng của bạn mình, giọng “hehehe” càng ngày càng gần, nghe thấy động tĩnh, hẳn là đi về phía người thứ ba.

Phòng Vũ lo lắng gọi tên của người thứ hai, “Đại Đồng, mày đang cười phải không?”

Người được gọi là Đại Đồng không đáp, cười vài tiếng đáp lại, thanh âm sắc bén mỏng manh.

Đó hoàn toàn không phải là giọng nói của người bạn đó, da đầu Phòng Vũ tê dại, cười khổ nói: “Đại Đồng, đừng doạ nha mày, Nhị Cẩu, Đại Đồng đến chỗ mày chưa?”

Nhị cẩu nhỏ giọng nói: “Không có, ai cười? Mày đừng hù người! Nếu sợ thì nhắm mắt lại.”

Phòng Vũ trong lòng nói không thể nào, chỉ có chính hắn có thể nghe thấy?

Lúc này, hắn cảm giác được có thứ gì đó có bàn tay đè lên vai, bên tai truyền đến một luồng gió.

Phòng Vũ sợ tới mức vô thức siết chặt mông, suýt chút nữa tè ra.

Hắn sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi.

“Bọn mày đừng đùa, cố ý chỉnh tao phải không? Còn chưa tới chỗ Nhị Cẩu sao lại chạy đến chỗ tao?”

Những người trong phòng livestream  không hiểu ra sao, “Bạn học Đại Phòng Tử, bạn đang nói gì vậy? Không ai trong số bạn bè của bạn động hết á.”

“Đờ mờ, Đại Phòng Tử bị vỗ? Ở đâu? Ở đâu?” 

“Giả bộ quá giống, hahaha vừa rồi suýt chút nữa đã tin rồi!”

“Đừng hù chúng tôi, loại thủ đoạn hù dọa này không có chút nào kích thích cả.

Nói thật, tiểu học năm lớp ba, tôi cũng không dùng cách hù dọa người thấp kém như vậy.”



Phòng Vũ không có tâm trạng nhìn bọn họ, lo lắng nói: “Bọn mày đừng doạ tao, tao quay lại đây!”

Phòng Vũ kỳ thực đã ý thức được bàn tay đang vỗ trên vai mình khác với tay bạn mình, đó là một bàn tay của phụ nữ, bàn tay rất nhỏ và lạnh lẽo.

Cho dù Phòng Vũ có can đảm đến đâu, chân hắn hiện giờ đang run lên vì sợ hãi, “Mẹ nó bọn mày làm tao sợ còn mang đạo cụ! Bọn mày phải người không?”

Phòng Vũ lấy hết can đảm đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy mười mấy bóng ma với nhiều kiểu chết khác nhau đang đứng sau lưng mình!

“Mẹ ơi!!!” Phòng Vũ không để ý tới livestream, nghĩ chạy liền chạy, vừa chạy vừa gọi: “Đại Đồng! Nhị Cẩu! Điệp Tử! Chạy đi!!!”

Sau khi chạy hơn mười mét, Phòng Vũ phát hiện, không, có, cửa! 

Cửa đâu? Phòng Vũ kinh hãi nhìn lại những người bạn của mình, chỉ thấy rằng hắn là người sống duy nhất trong căn phòng này, bạn của hắn đã biến mất!

“Đại Đồng! Nhị Cẩu! Điệp Tử! Bọn mày đang ở đâu? Đờ mờ đám quỷ này! Bắt bạn của tao đi đâu rồi!” Phòng Vũ vừa vội vừa tức, lòng dũng cảm đánh bại nỗi sợ hãi, hướng về phía quỷ rống: “Bạn của tao đâu?!”

Những con quỷ kia thực sự sợ hãi bị khí thế của hắn, sau khi lùi lại hai bước, Phòng Vũ lòng nói thế mà cũng được? Bản năng sinh tồn khiến hắn mãnh liệt run chân, vừa định cùng đám này quỷ đấu trí đấu dũng, một bàn tay lạnh lẽo lại đập vào vai hắn, một giọng phụ nữ cất lên từ phía sau: “Bệnh nhân này, đã đến lúc phải tiêm thuốc rồi.” 

Phòng Vũ lòng nói tiêm em gái mày! Nhìn lạ thì thấy một cô gái trạc tuổi đôi mươi, mặc đồng phục y tá, trên vai vác một ống kim lớn dài hơn 1m, dày 30cm, kim tiêm thô như đầu ngón tay, đối diện đầu hắn, nếu đâm hết một nhát thì tính mạng sẽ không còn nữa.

Can đảm Phòng Vũ vừa nhấc lên đã bị kim tiêm làm cho hoảng sợ, liều mạng bỏ chạy.

Không một con quỷ nào đuổi kịp, chỉ có cô y tá nhỏ này, sắc mặt thay đổi, tóc tai bù xù, máu đầy mặt đuổi theo hắn, “Bọn streamer đều đáng chết! Đều đáng chết!”

“Streamer làm gì ngươi? Streamer cũng đâu có đào mộ tổ tiên nhà ngươi!” Phòng Vũ sợ hãi chạy loạn, ngay khi cô y tá nhỏ đuổi kịp Phòng Vũ, lá bùa treo trên cổ Phòng Vũ bay lên, tạo thành một cái lồng bọc vàng, bao quanh Phòng Vũ.

Cô y tá nhỏ dùng kim chọc thủng mũ trùm đầu thì bị đàn hồi trở lại, cô y tá nhỏ hét lên, vùng dậy tiếp tục truy đuổi. 

Phòng Vũ cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng sống, lấy tấm bùa hộ mệnh trong túi vải quấn cổ ra, đội lên đầu, “Đừng tới đây! Tao có bùa hộ mệnh!”

Ma nữ kiêng kỵ nhìn lá bùa phát sáng, đi xung quanh hắn ta.

Bởi vì phù đang phát sáng, cuối cùng trong phòng tối cũng có ánh sáng, Phòng Vũ nhìn thấy cánh cửa cách đó không xa, thở hổn hển lao ra khỏi cửa.

Người trong phòng livestream  vốn đã lo lắng: “Đại Phòng Tử vừa thấy cái gì? Đại Phòng Tử điên rồi?”

“Đại Phòng Tử ngươi bị quỷ ám à? Ngươi nhìn thấy vật bẩn thỉu?!”

“Cái bùa kia phát sáng rồi! Sau khi lá bùa trong tay Đại Phòng Tử phát sáng, hắn chạy ra ngoài! Vừa rồi hắn đi vòng quanh phòng!”

“Đệt! Thật sự là sự kiện linh dị! Thật là cmn quá kích động!” 



Phòng Vũ không có thời gian xem phòng livestream, trong lòng lo lắng, mấy đứa bạn thân hắn đâu? Đi mất rồi??

Lúc này, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên: “Phòng Tử! Sao mày còn chậm hơn chó nữa?”

“Đại Đồng! Nhị Cẩu! Điệp Tử!” Phòng Vũ nhìn thấy người quen thuộc, hai chân mềm nhũn, mông ngồi trên mặt đất, toàn thân suy yếu, “Tao còn tưởng rằng bọn mày đều bị quỷ lôi đi!”

Ba người đều mắng hắn: “Không phải là mày nói chạy sao? Bọn tao còn tưởng có tai nạn, đều chạy ra ngoài, nhưng là phát hiện mày lại không chạy ra.”

“Bọn tao trở lại tìm mày, phát hiện cửa đã không còn!” 

“Mày làm gì ở trong đó?”

Phòng Vũ lòng nói làm gì? Hắn cái gì cũng không làm, thiếu chút nữa bị ống tiêm làm!

“Mau, đỡ tao lên! Tao đi cầu cứu!” Ba người kéo Phòng Vũ lên, lên xe, Phòng Vũ mới nhớ tới livestream, nói câu tôi đi tìm đại sư xong thì ngoại tuyến.

Tuy nhiên, fans của hắn lại bùng nổ, “Đang tìm đại sư à? Xem như bị quỷ ám thật!”

“Cái bùa kia rõ ràng phát sáng, Đại Phòng Tử xem ra gặp phải cao nhân rồi!”

“Tui không quan tâm, tui chỉ muốn biết Đại Phòng Tử thỉnh đại sư đi bắt quỷ có được truyền hình trực tiếp hay không! Tui muốn xem!”

“Muốn xem 1”

“Muốn xem 2”

……

“Muốn xem cái đầu buồi!”



Phòng Vũ và bạn của hắn ta đến cửa tiệm của Tần Linh, đã hơn hai giờ sáng, bốn người bọn họ đã đợi xe nửa đêm, vừa rạng sáng, Phòng Vũ đã ngồi xổm ở cửa đợi cho đến khi Vương Tử Hoàn đến, nhưng không đợi được Tần Linh.

Vương Tử Hoàn thấy hắn bị đông cứng run lẩy bẩy, lại phờ phạc đáng thương, sờ vào túi, lấy ra năm mươi tệ đưa cho hắn.

Phòng Vũ:??? 

Vương Tử Hoàn mở cửa cửa hàng, Phòng Vũ nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đi theo, “Đại, đại ca, ừm, vị đại sư rất xinh đẹp đó đâu rồi?”

Vương Tử Hoàn nhìn anh, “Ông chủ đi ra ngoài ăn cơm, tối hôm qua anh làm gì? Biến mình thành bọ dạng như quỷ này?”

Phòng Vũ cười khổ, “Suýt nữa thì mất mạng.” 

Đã mười giờ rưỡi, Tần Linh vẫn chưa trở về, Vương Tử Hoàn đã gửi cho cậu một tin nhắn: Tiểu tử nổi tiếng trên mạng đã đợi ở đây rất lâu rồi, khi nào thì anh trở lại?

Tần Linh đáp: Hắn tự mình tìm đường chết, bảo hắn không được đi ra ngoài, không phải đi ra ngoài, chờ xem, hắn không chết được.

Vương Tử Hoàn gặm hạt dưa, hiếu kỳ hỏi: “Ông chủ nói anh tự mình tìm đường chết, anh làm cái gì?” 

Phòng Vũ ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi buổi tối ra ngoài chơi trò chơi tâm linh.”

“Trâu bò!” Vương Tử Hoàn trầm trồ khen ngợi hắn: “Người bình thường đều không có dũng khí như anh, người ta đều nói đừng ra ngoài, mà anh còn cod thể chơi trò tâm linh luôn, nhân tài!”

Phòng Vũ cúi đầu, lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đợi đến gần mười hai giờ Tần Linh mới trở lại, Phòng Vũ nhanh chóng đứng lên, “Đại sư!”

Tần Linh lườm hắn một cái, “Tìm đường chết, chọc tới người nào?”

Phòng Vũ sắp khóc, “Một nữ quỷ y tá, tối hôm qua cô ta lấy ống tiêm một mét muốn đâm chết tôi.

Nếu không phải lá bùa này chống đỡ, tôi đã bị cô ta đâm chết rồi.”

Nhìn lại lá bùa đó, nó đã đen rồi.

Vương Tử Hoàn thán phục: “Anh ta đến bệnh viện bỏ hoang chơi trò chơi tâm linh.

Mà những người khác không sao, nữ quỷ chỉ đuổi theo anh ta.”

Tần Linh bóp mấy hạt dưa ngồi xuống, hỏi: “Tại sao? Bởi vì cậu nhìn xấu xí? Cô ta tức giận quá?” 

Phòng Vũ oan ức nói: “Tôi không biết! Hơn nữa, tôi xấu chỗ nào? Tôi có nhiều fans hơn những streamer thần quái bình thường, cho nên tôi có rất nhiều fans nhan sắc.”

Vương Tử Hoàn nhìn Phòng Vũ, rồi nhìn Tần Linh, không nói nên lời, ngày nào cậu ta cũng nhìn vào mặt Tần Linh đã được miễn nhiễm rồi, lại nhìn nhan sắc streamer Phòng Vũ thì cảm thấy…thẩm mỹ của fans có vấn đề hở?

Phòng Vũ nhìn ra Vương Tử Hoàn nghi hoặc, chính mình cũng lúng túng, nhưng những gì hắn ta nói thật sự là sự thật, chỉ là so với đại sư thì … kém hơn rất nhiều.

Tần Linh cũng lười nói nhảm với hắn ta, “Cho tôi địa chỉ của bệnh viện đó.” 

Sau khi tiếp nhận, Tần Linh chuyển tiếp cho Nhan Khang: “Có một chị gái cầm ống tiêm năm mét, có muốn cùng bắt không?”

Nhan Khang: “Tôi đi! Chờ tôi!!”

Hệ thống mệt tim, biết ngay mà! 

Sau khi Mục Huyền Cảnh biết, bất mãn hỏi: “Gọi hắn làm gì?”

Tần Linh cười híp mắt, “Cùng đi chứ, cùng một nhiệm vụ mà có người giúp đỡ tôi làm, cho dù bị kích thích một chút cũng có thể khôi phục trí nhớ.”

Mục Huyền Cảnh nhíu mày, “Đừng gấp, kích thích quá nhiều còn có thể có phản ứng khác?”

“Phản ứng là gì?”

“Quên hết mọi thứ.” 

Tần Linh giật mình, “Thảm như vậy? Làm sao anh biết sẽ có phản ứng khác?”

Mục Huyền Cảnh lo lắng nói: “Tôi đã nhìn thấy.”

Tần Linh sợ, không thể sốt ruột, phải từ từ, biện pháp ổn thỏa chính là kiếm tiền rồi đổi với hệ thống.

Cậu không muốn trở thành một kẻ cực ngốc, thậm chí người nhà cũng không ngận ra đâu! “Nếu giải quyết xong y tá quỷ này, tôi sẽ làm nên chuyện lớn!”

Khóe miệng Mục Huyền Cảnh giật một cái, quan tâm hỏi: “Bao lớn?”

Tần Linh nghiêm túc nói: “Còn phải nhiều hơn tiền điện nước.”

Mục Huyền Cảnh cười, “Thật là lớn.” 

Tần Linh nhìn ánh mắt cưng chiều của anh, đột nhiên tim nhảy loạn, xấu hổ quay đi, dáng vẻ này quả thực không thể chống lại, trước đây cậu không sai.

Nếu trở lại lần nữa, cậu khẳng định vẫn nhảy vào cái hố này.”

Trong vòng hai giờ, Nhan Khang tự mình lái xe đến, cao hứng hỏi: “Đi! Bắt quỷ nào!”

Tần Linh: “Không lương.”

Nhan Khang vui vẻ nói: “Lương lủng thế nào cũng được, tôi chỉ muốn chạy ra ngoài!”

Tần Linh vui vẻ: “Ai sẽ thay ông làm việc?” 

Nhan Khang phất tay một cái, đắc ý, “Còn có Phó bộ trưởng với thư ký, bộ trưởng chạy trốn là truyền thống tốt đẹp, tôi muốn quang vinh kế thừa.”

Tần Linh duỗi ra ngón tay cái, “Giỏi quá!”

Ban ngày không thể bắt quỷ, chỉ có thể đợi vào ban đêm, cả ba quyết định kiểm tra lý do bệnh viện bị bỏ hoang trước.

Nhan Khang đã sử dụng đặc quyền của mình nên rất nhanh liền điều tra ra được.

Bệnh viện được mở rộng, tập thể dời đi, cũng không phải là lý do đặc biệt kỳ lạ gì.

Phòng Vũ chọn chơi ở đây vì trong bệnh viện có nhiều lời đồn đại, càng làm tăng thêm sắc thái kinh khủng. 

Tần Linh chỉ muốn nói thiếu thông minh, bệnh viện mỗi ngày đều có sinh tử, vốn là nơi âm dương tương giao nhau.

Thằng ngu này vốn tính dương yếu, lại còn dám giở trò tâm linh, không bị quỷ bắt đi thì đúng là mệnh lớn.

Tuy nhiên, ba người còn lại không đặc biệt vượng, tại sao mỗi Phòng Vũ lại bị quỷ đuổi?

Thấy sắc trời sắp tối, Nhan Khang hưng phấn nói: “Buổi tối cũng chơi trò chơi bốn góc đi! Triệu chị gái kia tới, tôi muốn xem cái ống tiêm lớn năm mét!”

Tần Linh khoa tay một chút, “Lại dài lên tám mét rồi!”

“Tôi càng muốn xem nó hơn nữa!” 

Mục Huyền Cảnh bất lực, kẻ ngốc kia rõ ràng nói rằng chỉ là một mét.

Tần Linh và Nhan Khang thảo luận, chơi trò chơi bốn góc cũng không phải là không thể, nhưng bọn họ chỉ có ba người, thiếu một người thì làm sao chơi? Tần Linh nheo mắt, “Tôi luôn cảm thấy cô y tá nhỏ đuổi Phòng Vũ không quá bình thường.

Chúng ta gọi Phòng Vũ đến chơi tiếp, khi gặp nguy hiểm chúng ta chạy bỏ mặc hắn.

Ông nghĩ sao? “

Nhan Khang vỗ tay một cái, chỉ sợ thiên hạ không loạn, giống như một người điên, “Tôi nghĩ được đó.”

Vì vậy một lần nữa Phòng Vũ trở lại nơi này – nơi khiến hắn run sợ, Tần Linh nói sẽ chơi một lần nữa, Phòng Vũ muốn khóc, đây không phải là giết hắn sao?

Nhan Khang đẩy hắn về phía trước, “Họa là chú em trêu ra, thử xem chị gái kia có phải hứng thú với chú em, ma nữ cho chú, kim cho tôi!”

Phòng Vũ sắp khóc, hắn không muốn gì cả. 

Tần Linh là người đầu tiên, Mục Huyền Cảnh đứng thứ hai và Nhan Khang đứng thứ 3, như thường lệ, Phòng Vũ là người cuối cùng.

Ba người đầu tiên vô cùng mờ nhạt, có hai người thậm chí còn rất phấn khích, người cuối cùng thì run rẩy, suýt nữa đái ra quần, tình cảnh đặc biệt không bình thường.

Tần Linh an ủi: “Đừng sợ, cậu là nam nhân, mạnh mẽ lên.”

Phòng Vũ cay đắng gật đầu, “Mạnh mẽ!” 

Khi hai người đầu tiên rời đi, mọi thứ vẫn bình thường, khi Nhan Khang chuẩn bị đi về phía Phòng Vũ, hắn nhận ra rằng một đoàn quỷ khí nồng nặc đang trỗi dậy trong căn phòng này.

Tần Linh lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong phòng đã xuất hiện lác đác vài bóng quỷ, nhưng những con quỷ này không hề hung hãn, đều là những người chết vì bệnh trong bệnh viện này, một số là cô hồn dã quỷ, chạy tới xem trò vui.

Ngay sau đó, bọn họ phát hiện trong đoàn quỷ khí xuất hiện một đoàn oán khí, cả ba người đều lên tinh thần, đây mới là chính chủ.

Nhan Khang còn chưa kịp đi phía sau Phòng Vũ, cô y tá nhỏ mặc đồng phục y tá, lại mang theo một cây kim lớn đã đi tới phía sau hắn, lần này không nói gì, trực tiếp cầm cây kim tiêm ở sau đầu, hung tợn cắm lên!

Nhan Khang chấn động tinh thần, cầm roi đánh lên ống kim, “Ôi vl, ác như vậy! Vừa tới liền hạ tử thủ a! Tần Linh, mau nhìn! Cái này ống tiêm thật lớn!”

Tần Linh cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của nữ quỷ, oán khí nữ quỷ càng ngày càng nặng, rõ ràng là cô ta không có hứng thú với người khác, chỉ muốn giết Phòng Vũ.

Nhưng trán Phòng Vũ sạch sẽ, chưa từng làm điều gì sai trái, theo lý mà nói dù có triệu được cô ta thì nữ quỷ cũng không thể trực tiếp hạ sát thủ.

Tần Linh chạy tới, ngăn Phòng Vũ đang ngồi dưới đất sợ quá không dám nhúc nhích ở phía sau, “Làm sao cậu lại đắc tội cô ấy?”

Phòng Vũ oan ức nói “Tôi thật không biết làm sao đắc tội cổ, tôi còn chưa gặp qua!”

Y tá quỷ nhận ra mình đã bị lừa, thấy ba người bọn họ đã vô thức đứng thành hình tam giác vây lấy cô ở giữa, y tá quỷ lần lượt xét từng người một.

Khi nhìn thấy Tần Linh, trừng mắt lên, biến thành một mặt quỷ máu tươi, hung ác lao vào Tần Linh, hét lớn một tiếng: “Cút ngay!”

Tần Linh:???

Tần Linh phản ứng lại, một lần nữa cậu lại bị coi là kẻ yếu nhất trong ba người, ma nữ coi cậu là điểm đột phá để chạy trốn!

Tần Linh tức giận dâng lên, xoay tròn nắm đấm, hung hăng nện xuống, “Ngươi xem thường ta? Các ngươi đều dám coi thường ta!”

Đúng lúc ma nữ bị cú đấm này đánh vào mặt, bay ra ngoài mấy mét, oán khí lủng lẳng.

Mục Huyền Cảnh cùng Nhan Khang đặc biệt hiểu ngầm hướng lùi lại mấy bước, phía sau lưng kề sát ở trên tường, tránh xa Tần Linh.

Tần Linh đã phát điên, mỗi khi làm nhiệm vụ với bọn họ đều bị coi như kẻ yếu nhất.

Lần trước còn bị ma nữ đuổi tới nhà, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Cậu thoạt trông yếu đuối như vậy sao? Nơi nào yếu?!

Sắc mặt Tần Linh đỏ bừng, một tay cầm bút chu sa, tay kia lấy ra một tờ bùa, nhanh chóng vẽ ra một lá bùa, sau đó dán lên cổ tay.

Ngay sau đó, thấy cậu dùng búa đục khoét bốn lỗ trên tường, dùng một chân đạp tường xuống. 

Trên mặt đất vang lên một tiếng nổ, mặt đất rung lên, tấm tường xi măng dài hơn hai mét, rộng 1,5 mét, dày 20 cm, Tần Linh từ trên tường lấy xuống.

Cậu nhấc cả phiến xi măng lên trên đầu như một đại lực sĩ, cũng không dùng linh lực mà dùng sức tát ma nữ một cái.

“Ngươi xem thường ta? Các ngươi đều xem thường ta sao? Ông đây chỗ nào yếu nhất! Mù à! Các ngươi mù hết à!”

Nhan Khang lo lắng nuốt nước bọt, bám chặt vào chân tường không dám nhúc nhích, “Điên rồi điên rồi! Vợ anh điên rồi, anh lo quản đi!”

Mục Huyền Cảnh bình tĩnh lấy điện thoại di động ra quay video Tần Linh, “Thật đáng yêu.”

Nhan Khang: “… Con mẹ nó anh tỉnh lại đi!”Chào mừng ngày quốc khánh.