[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 45




“Tiểu, đội, trưởng.” Bốc Na Na ném cho Vu Dương một bản kịch chương trình, cười cười, “Thứ sáu tuần sau, mấy đội trưởng các team muốn tham gia chương trình này, cậu nhớ đọc.”

Vu Dương có chút hoảng hốt, tiếp nhận xấp tờ giấy Bốc Na Na đưa cho, chỉnh gọn lại rồi đặt ở một bên.

Vu Dương hít sâu một hơi, giờ mới nhận ra mình đã là đội trưởng HOG.

Bốc Na Na cảm thấy trạng thái Vu Dương có hơi bất thường, ghé sát vào nhìn mặt cậu, lớn tiếng chất vấn: “Tối qua Kỳ Túy đến phòng cậu?!”

Vu Dương: “…”

Kỳ Túy mới vừa làm trị liệu vật lý đang lên lầu, đúng lúc nghe được lạnh nhạt hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Bốc Na Na ghét bỏ nhìn Kỳ Túy, trở lại máy của mình.

Kỳ Túy đi tới trước bàn Vu Dương, ngồi xuống bàn, cười cười: “Em đừng nói với anh là em hối hận rồi nhé, chuyện này không phải là nói xong rồi sao?”

Đầu óc Vu Dương bữa nay có chút mơ màng, sau hồi lâu mới rõ Kỳ Túy đang nói cái gì, cười gượng: “Không… Không hối hận.”

“Vậy sao lại có vẻ mặt này?” Kỳ Túy chọt chọt cằm Vu Dương, nhỏ giọng cười, “Không lẽ sợ rồi? Không phải đã nói với em, anh sẽ không bắt nạt em sao, từ từ đi…”

Vu Dương ngẩn ra, theo bản năng sờ soạng cằm mình, lỗ tai dần dần đỏ.

Bốc Na Na trốn ở trong bóng tối nhảy ra chửi ầm lên: “Không biết xấu hổ! Ở trong phòng huấn luyện chọc ghẹo đội trưởng của chúng ta! Đội trưởng của chúng ta sắp sửa đi tham gia chương trình, sau đó sẽ một mình chống đỡ một phương, cậu ít ở ngay trước mặt người khác chạm vào cậu ấy! Bồi dưỡng uy nghi đội trưởng mới cậu có hiểu không hả?!”

Kỳ Túy phiền muốn chết: “Mặt người khác là ai? Cậu sẽ không nhìn?”

Tâm trạng Bốc Na Na hôm nay rất tốt, nên cứ phải cãi cọ với Kỳ Túy cho bằng được: “Nhìn không được à? Team của nhà cậu à?”

Kỳ Túy nở nụ cười: “Ờ, cậu hãy nhớ kỹ câu này.”

Bốc Na Na hừ một tiếng, quay về đánh Solo.

Kỳ Túy cúi đầu lưu ý vẻ mặt Vu Dương, phát hiện cậu không việc gì, nhỏ giọng cười nói: “Anh trai nhỏ tốt hơn rồi đó, giờ bị chọt cằm cũng không cảm thấy gì?”

Vu Dương mất tự nhiên nói: “Trong phòng huấn luyện, đừng…”

“Đừng ảnh hưởng tới uy nghi đội trưởng mới, đã hiểu.” Kỳ Túy cười cười, đứng dậy trở lại trước máy mình.

Vu Dương hít sâu một hơi, cầm lấy hộp thuốc lá cùng bật lửa, ra khỏi phòng huấn luyện.

Mỗi khi cậu mệt mỏi liền ra ngoài hút thuốc, mọi người đều đã quen, nên không ai để ý.

Trên sân thượng lầu 3, Vu Dương lật tin nhắn Hứa Đại Vĩ gửi tới.

“Vu Dương, là mày đúng không? Có bản lĩnh thì đừng chối bỏ kẻ làm ba này.”

“Tìm được số này của mày làm tao tốn không ít tiền, nhưng không thành vấn đề, tao đã hỏi rồi, đừng giả bộ.”

“Nghe nói bây giờ mày kiếm được mấy chục triệu một năm? Ba mày, còn có mẹ và em trai mày còn đang chịu khổ đây.”

“Tao chăm sóc mẹ và em mày thay mày.”

“Không trả lời? Vậy chắc chắn là mày rồi.”

“Mày có sợ tao nói ra cho tất cả mọi người biết không? Mày kiếm được nhiều tiền như vậy, lại để cha mày cùng mẹ mày ở nhà bị đói.”

Vu Dương lặng im xem điện thoại… Tên cặn bã này nghĩ cậu còn chưa biết chuyện ly hôn.

Hứa Đại Vĩ vẫn còn không ngừng gửi tin nhắn quấy rầy.

“Tao đã đến Thượng Hải, không còn tiền để quay về! Đừng chọc tao điên, tao sẽ hỏi mày ở chỗ nào, rồi đến tìm mày.”

“Tao không biết xấu hổ, mày thì sao? Mày giờ là kẻ có tiếng tăm, không muốn để người khác biết tới chúng ta chứ gì?”

Vu Dương rùng mình.

“Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ đều biết, mày kiếm được nhiều tiền như vậy, lại không dưỡng cha mẹ.”

“Mày có sợ không? Tao đang ở Thượng Hải, tao sẽ tìm ra mày.”

Vu Dương đốt thuốc.

Tên cặn bã này biết mình để ý nhất cái gì.

Nếu như có thể, Vu Dương hi vọng cả đời Kỳ Túy không biết mình qua lại với loại người này.

Vu Dương cũng không cần Kỳ Túy thương hại.

Chuyện có thể tự mình xử lý, Vu Dương chưa bao giờ muốn ảnh hưởng đến bất luận người nào.

“Tao đã hết tiền để về, mày cho tao tiền, thấy đủ tao sẽ đi, tao cũng không phải vì chính tao, tiền đó tao cũng để nuôi mẹ với em mày.”

Vu Dương lẳng lặng xem điện thoại, nuốt xuống một ngụm khói cay cay.

Không có gì mà không thể nhẫn nhịn.

Vu Dương đánh chữ: Ông muốn bao nhiêu?

Hứa Đại Vĩ: Ha ha ha ha, tao biết là mày mà, nghe nói bây giờ mày kiếm được mấy chục triệu một năm?

Vu Dương: Nằm mơ đi.

Hứa Đại Vĩ: Tao mặc kệ, bỏ đi, nhiều tao cũng không muốn, giờ mày cho tao 10 hay 20 ngàn, để tao đủ ở lại được chứ?

Vu Dương rít mạnh một hơi thuốc, dập tàn thuốc ở trên bồn hoa.

Vu Dương: Trong tay tôi chỉ có 50 ngàn.

Hứa Đại Vĩ: Ha ha ha ha hay lắm, mày nói có bằng nào thì chính là bằng đó, được đó, giờ mày cứ gửi cho tao, còn bao nhiêu thì chờ tao ở lại rồi từ từ tính toán với mày, ha ha ha ha ha.

Vu Dương: Tài khoản.

Vu Dương: Ông có chắc sau khi tôi cho ông tiền, thì ông sẽ không lộ chuyện của tôi ra ánh sáng?

Hứa Đại Vĩ: Ha ha ha, tao nói chờ tao thoả mãn đã.

Vu Dương: Thoả mãn liền câm miệng, sẽ không nói xấu tôi, có đúng không?

Hứa Đại Vĩ: Đúng, giờ mày chuyển tiền cho tao đi, tao gửi tài khoản cho mày.

Vu Dương chuyển thẳng 50 ngàn qua.

Hứa Đại Vĩ: Coi như mày thức thời, giờ tao sẽ ở lại, có điều mày phải biết, mẹ và em mày những năm qua tiêu tốn không ít tiền của tao, số tiền đó khó mà trả hết nổi.

Vu Dương lạnh lùng xem điện thoại, nói thầm ở trong lòng, tôi biết.

Hứa Đại Vĩ không biết đã nghe nói từ ai, xác định là lương của cậu một năm ngàn vạn, thì làm sao có thể thỏa mãn.

Vu Dương vào ứng dụng ngân hàng trong điện thoại, tính xem mình còn bao nhiêu tiền.

Tính cả tiền mặt trong tay, còn có 800 ngàn.

Vu Dương trầm mặc chốc lát, cảm thấy số tiền này khó mà làm ông già cặn bã kia thỏa mãn.

Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, Hứa Đại Vĩ lại liên hệ Vu Dương.

Vu Dương đang dùng cơm, nhìn thấy tin nhắn, suýt nữa buồn nôn phun ra ngoài.

Hứa Đại Vĩ gửi tới một tấm hình, trong hình là bản đồ vị trí căn cứ HOG.

Vu Dương cố nuốt xong bữa cơm, lên lầu gọi điện cho Hứa Đại Vĩ.

Trong điện thoại, Hứa Đại Vĩ báo là mẹ Vu Dương bị bệnh, phải bỏ tiền, lão muốn tới lấy tiền.

Vu Dương lại chuyển cho lão hai mươi vạn, lão mới miễn cưỡng đồng ý sẽ không tới căn cứ.

Ngày thứ hai, Hứa Đại Vĩ lại muốn thêm hai mươi vạn.

Cứ theo tình trạng này, tiền của Vu Dương sẽ bị rút sạch.

Buổi tối sau khi huấn luyện xong, Bốc Na Na ồn ào muốn ăn khuya, Vu Dương trước sau như một muốn tập thêm một canh giờ, Bốc Na Na sợ cậu không rảnh để gọi đồ ăn ngoài, sáp lại hỏi Vu Dương muốn ăn cái gì, tiện đặt luôn cho cậu.

Vu Dương nhìn khuôn mặt Bốc Na Na đang cười tủm tỉm, nhớ tới tin nhắn Hứa Đại Vĩ đe dọa sáng này.

“Không đưa tiền, sẽ để đám bạn kia biết trước đây mày là loại người gì!”

Vu Dương cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi không đói bụng, không cần.”

“Đùa à, chúng ta còn ở tuổi ăn tuổi lớn đó, ăn ít một bữa có khả năng ngắn đi một cm đó nha?” Bốc Na Na không bao giờ bạc đãi bản thân, cũng không chịu được khi Vu Dương không ăn đêm, giục, “Nói mau, tôi xin cậu.”

Vu Dương không còn cách nào, “Tôm xào bánh đa.”

“OK, kèm hộp hoa quả trộn, và một trà cốc sữa, được chứ?” Bốc Na Na đặt món cho Vu Dương rất tốt, “Cứ vậy đi, đồ ăn tới tôi sẽ mang lên cho cậu.”

Bốc Na Na vừa nói vừa đi.

Vu Dương chần chờ giây lát, đi theo ra ngoài.

Hôm nay Kỳ Túy có việc nên ra ngoài, mới vừa trở về, đúng lúc đụng mặt Vu Dương.

“Đội trưởng, em…” Vu Dương khó mở miệng, “Em có việc muốn nhờ anh…”

Kỳ Túy mỉm cười, theo Vu Dương lên lầu.

“Anh có thể…” Vu Dương hít sâu một hơi, đè xuống buồn nôn trong lòng, nhẹ giọng nói, “Cho em mượn ít tiền không?”

“Bao nhiêu?” Kỳ Túy không chút nghĩ ngợi nói, “Chuyển vào thẻ lương của em?”

Vu Dương mím mím môi, nhẫn nhịn khuất nhục, “Một triệu… Được không?”

Kỳ Túy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn chuyển qua luôn, “Thích cái gì à?Anh mua giúp em? Không chừng còn lãi hơn để em mua.”

Vu Dương lắc đầu: “Không cần, em…em qua tháng em sẽ trả anh.”

Qua tháng là phát tiền lương cùng tiền thưởng mùa hạ, Kỳ Túy cười cười, “Quả nhiên là đội trưởng, giàu nứt đố đổ vách mà.”

“Không có…” Vu Dương thực sự quá lúng túng, cảm ơn Kỳ Túy xong liền rời đi.

Buổi chiều, Vu Dương gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Đại Vĩ.

Sau khi cúp điện thoại, Vu Dương miễn cưỡng cắn đứt một chiếc khăn lông.

Cách ngày, Vu Dương lại vay tiền Kỳ Túy.

Lần này Kỳ Túy không đưa cho cậu luôn.

“Sao vậy?” Kỳ Túy nhìn sắc mặt Vu Dương, không yên lòng, “Không phải không muốn cho em, em nói kỹ anh nghe? Em muốn mua cái gì?”

Vu Dương cúi đầu, lăn qua lộn lại chỉ có một câu: “Em muốn tiền…”

Kỳ Túy cười bất đắc dĩ.

Trạng thái Vu Dương có chút kỳ quái, Kỳ Túy không lo lắng không được.

Thậm chí hôm qua anh còn như tên biến thái, lén lút vào phòng Vu Dương, nhìn qua thùng rác trong phòng.

Không có thứ gì kỳ quái.

Chỉ cần không phải hộp thuốc, chuyện khác dù xài bao nhiêu tiền Kỳ Túy cũng có thể thỏa mãn cậu.

Nhưng trạng thái Vu Dương gần đây thật sự rất kỳ lạ, Kỳ Túy không muốn để cho Vu Dương hiểu lầm là anh đau lòng vì tiền, nên đưa trước cho cậu một triệu, cười nói: “Cần nhiều tiền mặt như vậy, có thể nói không? Muốn cái gì vậy?”

Vu Dương chật vật nắm chặt tay Kỳ Túy, nhỏ giọng nói: “Gần… Gần đủ rồi, không sao rồi.”

Kỳ Túy hơi nhíu mày.

Vu Dương không muốn nói chuyện nhiều, xoay người muốn đi, Kỳ Túy lại cản cậu lại.

“Mấy ngày nay anh không quá an tâm…” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, nhẹ giọng nói, “Anh không cản em, nhưng em muốn làm cái gì thì nói với anh được chứ? Chúng ta…”

Kỳ Túy cười dịu dàng: “Không phải chúng ta thành đôi rồi sao?”

Viền mắt Vu Dương đỏ lên nhanh chóng.

Sao Kỳ Túy lại tốt như thế?

“Giờ đừng hỏi em…” Vu Dương cầu xin nhìn Kỳ Túy, “Chờ sau này…”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Kỳ Túy thoáng lùi về sau một bước, không muốn gây thêm áp lực cho Vu Dương, “Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện, mấy ngày tới không được rời khỏi căn cứ, có được không?”

Vu Dương do dự.

“Nếu nhất định phải đi, nói cho anh biết, anh lái xe đưa em đi.” Kỳ Túy trịnh trọng nói, “Yêu cầu này có thể chứ?”

Vu Dương chần chờ giây lát, gật gật đầu.

Kỳ Túy thoáng yên tâm, dùng tiền thì dùng tiền, nhưng em ấy không ra được, thì có thể xảy ra chuyện gì?

Vu Dương không thể vay tiền từ chỗ Kỳ Túy thêm nữa, cậu suy nghĩ một chút, đi tìm Bốc Na Na, Lão Khải, ngay cả Tân Ba cũng không buông tha.

Vu Dương không mượn nhiều, mà chỉ cần tiền mặt.

Thêm cả Tân Ba vào mà tính cả lại, vẫn không đủ mười vạn.

Cũng may mọi người đều cho rằng Vu Dương đang chuẩn bị bất ngờ cho Kỳ Túy, nên không nghĩ nhiều, cũng không ai nói cho Kỳ Túy.

Vu Dương nói cho Hứa Đại Vĩ, giờ cậu thật sự không có tiền, chỉ còn chút tiền mặt, Hứa Đại Vĩ cũng đồng ý, lấy đi số tiền này, thì sẽ không bao giờ uy hiếp Vu Dương nữa.

Rạng sáng, Vu Dương nhìn mười vạn tiền mặt này, một đêm không ngủ.

Đây gần như sắp là điểm cuối rồi.

Thật ra từ ngày Vu Dương chạy ra khỏi nhà, đã tưởng tượng ra, tương lai sẽ bị Hứa Đại Vĩ tìm tới, sẽ là tình huống gì.

Có lẽ sẽ bị tóm lấy đánh cho ra bã một trận.

Có lẽ sẽ bị cản lại đòi tiền.

Có lẽ sẽ lấy sự an toàn của mẹ ra để uy hiếp cậu, để cậu ra tiền.

Mặc kệ là tình huống nào, tưởng tượng đến cuối, đều là một đao.

Vu Dương ảo tưởng như khi còn bé vậy, dùng dao găm đâm chết Hứa Đại Vĩ.

Trong điện thoại, Vu Dương thương lượng xong với Hứa Đại Vĩ, để lão ngày mai đến căn cứ, rồi cậu sẽ đưa 10 vạn cuối cùng này cho lão.

Kỳ Túy không cho Vu Dương rời khỏi căn cứ, Vu Dương không còn biện pháp nào khác.

Nếu như có thể, cậu cũng không muốn ô uế đất căn cứ.

Vu Dương cầm lên một cây gậy bóng chày, vuốt nhẹ nhàng.

Đây là lúc trước Bốc Na Na đưa cho cậu, lúc đó Lão Khải còn đùa giỡn, nói thứ này có thể làm hung khí.

Trên bàn Vu Dương, ở giữa bày một cục tiền, bên trái cục tiền là điện thoại, mà bên phải là cây gậy bóng chày kia.

Vu Dương nhìn ba món đồ này, nhìn cả một đêm.

Lúc tám giờ, toàn bộ người trong căn cứ còn đang ngủ say, Vu Dương gọi hai cuộc điện thoại, cầm tiền, ra ngoài.

Gậy bóng chày bị bỏ lại trên bàn.

Hứa Đại Vĩ không được vào căn cứ, lão ngồi xổm ở bên ngoài tiểu khu, ngó dáo dác.

Vu Dương hờ hững nhìn lão, đi tới.

Hứa Đại Vĩ nhìn thấy thứ trong tay Vu Dương thì sáng mắt lên, lão đánh giá Vu Dương vài lần, cười nham nhở: “Cũng ra dáng lắm…”

Vu Dương đưa tiền trong tay cho lão.

Hứa Đại Vĩ vội vã đếm tiền.

“Ông biết…” Vu Dương trầm mặc một lát rồi nói, “Tội đe dọa chiếm đoạt không?”

Hứa Đại Vĩ sốt ruột đếm tiền, không nghe rõ, mơ hồ ngẩng đầu: “Mày nói cái gì?”

“May mà tôi còn học được tới cao trung năm nhất, học được ít…” Vu Dương lạnh nhạt nói, “Biết được tội này, là nằm ở điều nào.”

“Một ngàn đến ba ngàn, là tội nhẹ, phán không đáng gì.”

“10 ngàn đến 3 vạn, là có thể phán tới mấy năm.”

Đầu ngón tay Hứa Đại Vĩ run một trận, đột nhiên ngẩng đầu.

Vu Dương nhìn thẳng Hứa Đại Vĩ, hỏi: “Biết tại sao lần đầu tôi chuyển cho ông tới 50 ngàn không?”

Hứa Đại Vĩ đột nhiên có chút hoảng hốt.

“3 vạn trở lên, là có thể phán ông mười năm.” Vu Dương nói ra từng chữ từng chữ, “Chưa tới mức cao nhất.”

Hứa Đại Vĩ nắm tiền trong tay, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn phát tởm, lão theo bản năng nhìn hai bên, giọng nói run rẩy: “Thằng nhãi con mày…”

“Mà ba triệu, ông đoán xem, ông có ngồi tù tới mọt gông không?”

Hứa Đại Vĩ theo bản năng muốn chạy, Vu Dương túm lấy cổ áo lão, nghiến răng nghiến lợi, “Mắng tôi? Ông cho rằng mấy ngày qua ông đây thật sự sợ ông?! Ông cho rằng tôi bị điên mới cho ông nhiều tiền như vậy?! Há?!”

Vu Dương đá mạnh một cước vào đầu gối Hứa Đại Vĩ, Hứa Đại Vĩ thống khổ kêu to, cật lực giãy dụa, tưởng tượng mấy năm trước lão cũng đánh được Vu Dương như vậy, nhưng giãy dụa không được thì bắt đầu hoảng…

Lão bây giờ đánh không lại Vu Dương.

Vu Dương ép Hứa Đại Vĩ quỳ xuống mặt đất, ghì chặt cổ của lão, con mắt Vu Dương đỏ lên, gằn từng chữ bay ra khỏi kẽ răng, “Ông còn dám tới tìm tôi? Tôi không đi tìm ông thì ông nên thắp hương mới phải! Ông biết tôi đã suy nghĩ phải làm thịt ông nhiều thế nào không?! Từ lúc ông gửi tin nhắn đầu tiên tôi đã muốn liều mạng với ông!”

Ngón tay Vu Dương hơi run, không biết là nói cho Hứa Đại Vĩ hau là nói cho chính mình nghe: “Nhưng tôi chờ tới ngày hôm nay, không phải vì muốn cùng ông đồng quy vu tận.”

Từ lúc Vu Dương mười hai tuổi rời nhà, mỗi một bước đều ngàn khó vạn hiểm, lăn lộn sống sót tới ngày hôm nay gian khổ bao nhiêu chỉ có chính cậu là rõ ràng nhất, mà những cái này không đáng kể, then chốt chính là…

Vu Dương đảo mắt qua nhìn bảng chữ in trên đồng phục áo, yết hầu nghẹn lại, cật lực khống chế bản thân, không bóp chết tên cặn bã này.

HOG cần cậu, Kỳ Túy cần cậu.

Team tốt chư vậy, Kỳ Túy tốt như vậy…

Vu Dương ghì mạnh lên Hưa Đại Vĩ, hô hấp dồn dập: “Ông không xứng…”

Hứa Đại Vĩ cố sức giãy dụa, cả giận nói: “Nhãi con! Mày đặt bẫy lừa gạt ông hả? Tao sợ mày à?! Đừng quên, mẹ mày đang ở chỗ tao…”

“Mơ à!”

Vu Dương đã để mẹ ly hôn từ sớm, không chỉ vì phụng dưỡng, mà cũng vì tương lai sau này không bị tên gia súc này uy hiếp, không ngờ lại nằm đúng trong dự liệu của cậu…

“Đến giờ mà ông còn muốn uy hiếp tôi?!” Vu Dương hoàn toàn bị Hứa Đại Vĩ làm tức giận, cậu ghì thật chặt cổ Hứa Đại Vĩ, nhìn mặt Hứa Đại Vĩ nổi gân xanh nhưng Vu Dương vẫn không chịu buông tay, viền mắt cậu đỏ chót, “Tôi với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vốn bà đối xử rất tốt với tôi, đối tốt với tôi như vậy…Vốn có thể khỏe mạnh sinh sống, xem như không có chuyện gì, mà tôi cũng quen rồi, nhưng đều do ông, đều do ông lừa gạt bà, đều do ông… Tôi nên lấy cây gậy kia ra, tôi…”

Tròng mắt Hứa Đại Vĩ bắt đầu lồi ra, thân thể co giật, con mắt cũng trợn lên…

“Nào…”

“Không sao rồi…”

Vu Dương bị một người ôm lấy.

Vu Dương hoảng hốt, rơi vào một cái ôm mạnh mẽ ấm áp.

Vu Dương ngờ ngợ bản thân như đang nằm mơ.

Trong mộng, Kỳ Túy ôm lấy cậu, ngăn cản cậu, không để cậu kích động trong cơn phẫn nộ làm ra chuyện ngu xuẩn.

Kỳ Túy ra sức tách hai người ra, rồi đạp một cước vào trước ngực Hứa Đại Vĩ, đá văng người lão ra, Hứa Đại Vĩ suýt nữa bị một cước này của Kỳ Túy làm tắt thở, lão cố gắng thở dốc, nằm nhoài trên mặt đất không ngừng co giật.

Kỳ Túy từ phía sau ôm lấy Vu Dương, không ngừng nói: “Nào… nào…”

Cả người Vu Dương run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

“Không sao rồi, là anh đánh lão, tất cả đều do anh làm, anh là tự vệ…” Xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, Kỳ Túy nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn gò má Vu Dương, không ngừng động viên, “Không sao rồi, không sao rồi, không sao rồi…”

Chẳng biết từ lúc nào, mọi người team HOG trên người mặc áo ngủ dồn dập chạy vọt ra.

“Không sao rồi, không sao rồi…” Kỳ Túy ôm cả người Vu Dương vào trong ngực, thấp giọng nói, “Em làm rất tốt, làm rất tốt, em yên tâm, cả đời này anh sẽ không để cho em gặp lại lão nữa.”

Con ngươi trong mắt Vu Dương từ từ tụ lại.

Hô hấp cũng dần dần bình thường.

Vu Dương quay đầu, nhìn chăm chú Kỳ Túy đang ôm cậu, trong dư quang, Lại Hoa vén tay áo lên lộ ra cánh tay xăm hình, mặt thì lộ vẻ hung dữ, Bốc Na Na mang theo cây gậy bóng chày, mắng to vọt tới, Lão Khải cùng Tân Ba trong tay mỗi người cũng cầm thứ gì đó, Hạ Tiểu Húc thì dép cũng không xỏ, cầm dao gọt hoa quả, cảnh giác nhìn Hứa Đại Vĩ.

Cảnh sát rốt cục đến rồi.

Vu Dương nhắm mắt lại, dường như thoát lực dựa vào người Kỳ Túy.

Trước mặt cậu là Hứa Đại Vĩ đang vặn vẹo bị còng lại, mà phía sau là toàn bộ HOG.

Bảy năm công lý đến muộn, lần này dù sao cũng nên được thực hiện.