Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 65




Quyển sách mất tích

Từ khi Harry được Snape chăm sóc “Đặc thù”, cậu đã không phải tên ngốc Harry Potter trước kia, đối với người nào gần gũi mình cậu cũng chú ý rất nhiều, đương nhiên nắm giữ Snape càng thêm nghiêm mật — ngoại trừ khi đi học. Harry rất muốn một ngày 24 tiếng theo dõi người yêu mình, a, còn có Prince, hai cha con trông coi độc dược đại sư của bọn họ, sợ có người sẽ bắt cóc — kỳ thật, Dumbledore rất muốn nói cho Harry, người đơn giản bị bắt cóc chính là cậu mà không phải Snape, nhưng là ông cũng không thể nói ra miệng vì bây giờ rất thú vị.

Harry muốn giữ lấy Snape, Snape cũng không phải không như thế, chỉ có điều là một Slytherin — một Slytherin nhiều kinh nghiệm, Snape cũng không để lộ cảm tình nên thoạt nhìn Harry bám chặt Snape không buông, nhưng không thể không nói Severus Snape rất hưởng thụ cứu thế chủ mãnh liệt như vậy.

Harry còn như bình thường đi học, làm luận văn, chơi đùa…… Sau đó cùng Snape học đối phó địch như thế nào — tại Quidditch World Cup cậu đã trải qua chiến đấu lần thứ nhất, được rồi, kỳ thật không được coi là chiến đấu nhưng là sự kiện kia tác động rất lớn tới cảm xúc của Harry, cậu muốn bảo vệ tốt bạn lữ và con mình! Nhưng mỗi ngày tinh thần đều phấn chấn đi học sau đó luyện tập Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Harry rất là muốn cảm ơn độc dược của người yêu, những thứ kia rất thần kỳ, sau khi cậu uống hết sẽ lập tức quên cái không thoải mái trên người.

Nhưng mà mọi chuyện luôn không thuận lợi như vậy, ngày hôm sau Harry đi đến đại sảnh đường vẫn phát hiện có người chú ý mình làm cậu không thoải mái — bởi vì cậu bận học cho nên cũng không thường xuyên tính vận động hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh với người yêu nhưng dù chỉ ôm nhau ngủ cũng có thể làm cho Harry ngủ an tâm – cậu đã bỏ thói quen ngủ co lại.

Snape ngủ ở bên trái, Harry nằm ở bên phải, hai người ngủ ôm đối phương tạo thành một hình tròn hoàn mỹ nhất trên thế giới.

Trong hai ngày này Ron không ngừng muốn tiếp cận người đẹp Beauxbatons mà Hermione lại sinh ra hứng thú với độc dược, về phần Harry? Một khi rảnh rỗi cậu lại đi tìm hai cái trường sinh linh giá thảo luận về thi đấu Tam pháp thuật — tuy nhiên cuộc thi đấu này ngừng vài trăm năm nhưng trường sinh linh giá là một người bác học, biết rõ rất nhiều về loại trận đấu này mà Harry lại là người nhất định phải tham gia trận đấu cho nên bọn họ thảo luận rất kịch liệt — đương nhiên, là hai cái trường sinh linh giá thảo luận mà Harry ghi chép, Prince ngồi ở một bên chơi trò chơi điện tử.

Kỳ thật không phải Harry muốn thảo luận mà là tên của cậu bị quăng vào chiếc cốc lửa! Đây mới là nguyên nhân những người kia chú ý cậu — mà trước đó, Harry không biết! Không, trên thực tế cậu biết mình phải tham gia nhưng cậu cũng không vứt tên mình vào! Điểm này Dumbledore kiên trì nguyên tắc phải 17 tuổi mới có thể vứt tên vào, hơn nữa nói cho Harry mình đã giúp cậu báo danh nhưng là đêm qua lại xuất hiện hai tờ giấy có tên “Harry Potter”, đó cũng không phải là chuyện tốt!

Khi Snape tan học, đến phòng hiệu trưởng tóm đi hai thiếu niên mắt xanh, trời đã tối, Dumbledore lại ôm món ngọt vui tươi hớn hở triển khai bánh ngọt đại chiến với Grindelwald.

Về đến hầm, Snape cùng Harry tham thảo thi đấu Tam pháp thuật — Snape không có ý định cho Harry tham gia nhưng là Prince lại nói Harry tham gia trận đấu này làm cho Snape không thoải mái. Snape đương nhiên biết rõ trận đấu rất nguy hiểm mà Harry sắp đối mặt nguy hiểm……

“Nghe, Severus, em biết rõ anh lo lắng cho em,” Harry nghiêm túc nhìn Snape, tay còn nắm tay Prince — hiện tại Harry đã cao hơn năm trước không ít, mặc dù không cao như Weasley tóc đỏ nhưng không bé hơn một thiếu niên năm thứ tư bình thường bao nhiêu – cậu giơ tay phô bày cơ bắp không quá rõ ràng,“Anh xem em cường tráng rất nhiều, xem, em thật sự cường tráng hơn nhiều! Hơn nữa…… Em cũng vậy học được không ít, không cần phải phủ nhận, anh đã nói em đã có thể tốt nghiệp môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám! Thân ái, anh phải học tin tưởng em!”

“Ta rất tin tưởng em.” Snape kéo tay Harry xuống,“Nhưng là rất nguy hiểm.”

“Em biết rõ có nguy hiểm, mà anh…… không có tự tin, anh chỉ tin tưởng em ở một phương diện nào đó!” Harry đứng lên nhìn độc dược đại sư ngồi ở trên ghế, “Nhưng em có thiên phú, anh không thể phủ nhận tại Phòng chống nghệ thuật hắc ám em có thiên phú!” Harry nhìn thẳng Snape,“Sev, em phải tham gia trận đấu này — không chỉ là vì danh dự, cái đó em hận còn không kịp — còn có tương lai, không phải Prince của chúng ta nói em tham gia sao? Không…… Không chỉ là tương lai, còn amh nữa!” Harry nhìn đứa con vẫn đang chơi trò chơi điện tử, lại quay đầu nhìn Snape cười,“Em muốn tặng cúp thắng lợi cho anh, thân ái.”

“Hừ, em nghĩ rằng ta sẽ chơi cùng em loại trò chơi mà chỉ có những người trong đầu không có một cây cỏ, xúc động và yêu khoe khoang yêu nhất sao?” Nếu như bỏ qua màu hồng phấn nhàn nhạt trên tai Snape, những lời này thật khiến người khác phẫn nộ.

Nhưng là ở chung lâu với Snape, Harry đã sớm không còn hứng thú phản bác loại nọc độc khẩu thị tâm phi – châm chọc? A, đừng ngu! Ngay cả Dumbledore cũng không nguyện ý chống lại nghệ thuật ngôn ngữ với Snape nữa là một Harry ? Lão sư tử cũng đã đầu hàng, tiểu sư tử đương nhiên muốn nghe trưởng giả đề nghị.

Thấy Harry không nói gì, Snape cũng không nói thêm, hai người cứ như vậy trừng đối phương, kiên trì nửa ngày.

“A, ba, cha, hai người có thể về phòng ngủ thương lượng!” Prince chơi mệt ngẩng đầu lên đã thấy hai cha của mình mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn đối phương, vì vậy vui tươi hớn hở mở miệng,“Cha, ba ba tham gia trận đấu không có nguy hiểm a, cha có thể hỗ trợ a — còn có Albus và Gellert, đương nhiên, còn có Prince, Prince của hai cha cũng nguyện ý giúp nha!”

Hỗ trợ?

Không sai, đó là một đề nghị tốt.

“A, đúng vậy, hôm nay nhẫn nói……” Harry xấu hổ thu lại ánh mắt của mình,“Anh ta nói thi đấu Tam pháp thuật cũng có gian lận, hơn nữa là được công nhận, đây không tính là bí mật.”

“Như vậy…… Rất tốt, ta hy vọng em có thể nhớ kỹ cái này.” Snape túm Harry, “Ta nghĩ em sẽ không quyết định lỗ mãng?”

“Đương nhiên, có cái gì em sẽ thông tri anh, đây là thường thức.” Harry giương cằm, học bộ dáng vô sỉ của Draco.

Đêm đó Snape và Harry định ra một ít chuyện cụ thể về thi đấu, mà Prince sớm bị ném về giường nhỏ ngủ — ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt.

Giữa trưa ngày hôm sau, Harry ăn trưa trong đại sảnh đường lại gặp phiền toái rất lớn — Ravenclaw Cho Chang bị mất sách của thư viện, mà quyển sách rất nguy hiểm, khi Dumbledore tuyên bố tin tức này, tất cả mọi người bắt đầu lớn tiếng thảo luận.

“Yên tĩnh –” Dumbledore nói,“Đây là một quyển sách về nghệ thuật hắc ám, tôi hy vọng người nhặt được đem trả lại — quyển sách này rất nguy hiểm, nếu như có người phát hiện tung tích của nó thì hãy nói cho tôi biết.”

“Rốt cuộc là sách gì a?” Ron hiển nhiên là loại người không có tên sách thì không thể lý giải nội dung bên trong của nó,“Nguy hiểm?”

“Ron, mình thật không trông cậy vào việc cậu có thể biết!” Hermione thở dài đồng tình nhìn về phía bông hoa Ravenclaw – cô gái xinh đẹp gốc Hoa,“Loại sách đó, không có tên có thể là tên không thể nói ra hoặc là bản thảo đã không còn xuất bản từ lâu — nếu như Dumbledore coi trọng như vậy, vậy thì…… rất đáng sợ!” Cô vội vàng uống một ngụm nước bí đỏ, ý đồ nuốt sợ hãi xuống,“Harry, cậu cảm thấy…… Thứ này sẽ là cái gì?”

“Nếu là sách nguy hiểm, mình nghĩ…… người lấy nó nhất định là biết rõ nó nguy hiểm hoặc là không biết nó là thứ gì.” Harry nhún nhún vai, bất kể là loại nào, cũng không phải chuyện tốt.

“Không sai, nếu như biết rõ trình độ nguy hiểm của quyển sách này…… Có lẽ người kia biết sử dụng nó hại người, nếu như là không biết…… ha, cái người kia chính là tai nạn!” Hermione ôm trán.

Những câu này làm cho Ron nghĩ tới chuyện năm thứ hai em gái của mình Ginny gặp được, lúc ấy là Harry cứu con bé…… Vừa nghĩ tới lúc đó — tuy về sau cậu ngất nhưng cậu nhìn thấy trình độ tổn hại trong mật thất — Ron đã thấy rét run, hai tay che mắt kêu rên:“A — Merlin! Ngàn vạn không là chuyện đáng sợ như vậy…… A, có lẽ là cô ấy để đâu đó không nhớ.”

“Đừng như vậy.” Harry nhìn Ron tràn đầy đồng tình.

“Anh em, cậu không thể làm mình sợ!” Ron vỗ vỗ bờ vai của Harry rồi xoay qua tiến công đùi gà trước mặt – cậu quyết định ăn cho no rồi mới có sức lực đấu tranh với quyển sách kia.

Nhưng…… Ron, cậu không biết là mình suy nghĩ quá nhiều sao? Neville ở bên cạnh cổ quái nhìn Ron, nhìn Harry lại chuyên tâm uống sữa tươi, quyết định không đếm xỉa tới đối thoại của bọn họ — nội dung thật không tương xứng với hành vi a! Neville cong khóe miệng rồi lựa chọn salad.

Chuyện nhỏ giữa trưa qua như vậy, mọi người vẫn học tập, yêu, căn bản không đặt một quyển sách trở thành trọng tâm sinh hoạt. Mà Harry cũng như vậy, tuy cậu cũng hiểu được vấn đề này kỳ quặc nhưng dù sao không liên quan nhiều đến cậu, hơn nữa cậu cũng chưa thấy quyển sách kia.

Buổi chiều là độc dược, thiếu Draco khiêu khích và đùa dai, Snape thiên vị, độc dược của Harry đã có thể hoàn thành tương đối khá mà Ron cũng dính ánh sáng của Harry được một cái A, đây chính là lần đầu tiên a! Đương nhiên Neville vẫn làm cho Gryffindor trừ 5 điểm. Nhưng so với trước kia có cả Harry thì là việc rất nhỏ!

Khi Snape bố trí xong bài tập, Harry ở lại giúp dọn phòng học, hai người giống như là hẹn hò, cũng rất giống “vợ chồng già”, ngẫu nhiên Harry còn có thể nói với Snape về những ý tưởng của các chương trình học khác.

Kỳ thật hai người bây giờ có thể như vậy còn phải cảm ơn lão hiệu trưởng ném tên thay Harry — hiện tại, học sinh cả Hogwarts cũng không muốn đi quấy rầy Harry, cũng không thể vây quanh cậu — vì thân phận của Harry đặc thù, thậm chí khi chọn người dự thi câu cũng không ở được bài trừ khả năng làm bừa, tự nhiên sẽ không có ai hoài nghi cậu nói dối hoặc là cái gì khác, tương phản, cậu không biết chuyện này — thậm chí còn nghỉ bệnh! Ha, Harry thật đúng là xui xẻo!

Hơn nữa Draco thêm mắm thêm muối, vì vậy chuyện xấu hổ lập tức chuyển thành một trò đùa ác độc! Harry chính là người bị hại, thật đáng thương a! Lúc này Harry không thể nhận đồng tình gì vì cậu phải cùng đạo sư của mình học tập càng nhiều để tránh mất đi tính mạng trong trận đấu! A Merlin a! Thật tàn nhẫn!

Được rồi, bọn nhỏ yêu chuyện như vậy, nhất là khi diễn viên là một người xinh đẹp, còn là anh hùng!

Mừng rỡ không ai bao vây chặn đánh mình, Harry mỗi ngày đều vội vàng – cậu muốn ở chung với Snape nhiều hơn, nha, Sev rất mê người!

Ôm túi, Harry đi qua một hành lang nhỏ, không biết vì sao hôm nay các bức họa không có người? Harry mẫn cảm phát hiện, tay phải chạm vào đũa phép — chỉ cần có cái gì cậu sẽ lập tức công kích!

Hành lang trống rỗng, ngay cả bình thường có con nhện ở trong góc âm u cũng không thấy một con…… Harry chậm rãi đi đến phía trước, cậu cần giả bộ tự nhiên như không có việc gì để chiến thắng! Đũa phép ở trong tay, Harry cố gắng làm cho mình giống như tản bộ, nhưng trên thực tế cậu đi rất nhẹ — nếu có những người khác đi đi lại lại, cậu sẽ lập tức phát hiện.

“Impre –”

“Expelliarmus!”

Harry phản ứng rất nhanh, cậu lập tức nhảy khỏi vị trí đang đứng sau đó nhắm ngay hướng truyền ra tiếng nói phóng ra chú ngữ tước vũ khí — không, không có tiếng vũ khí rơi xuống đất! Harry lại huy động đũa phép phóng ra liên tiếp những chú ngữ có tính công kích — không có động tĩnh gì?!

Sao có thể?!

Harry bỏ thêm cho mình nhiều bùa bảo vệ rồi mới cẩn thận đi đến……