Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 72




Mạo hiểm ở khu mộ

Dù nói thế nào, nguy cơ lần thứ nhất xem như qua. Snape cũng không ôm Harry nói cái gì ngon ngọt như “Ta yêu em, yêu em yêu đến đầu khớp xương, không có em ta chết” nhưng cũng không ảnh hưởng Harry vui vẻ, mãi cho đến trận đấu thứ hai Harry vẫn không khép miệng được.

Trên thực tế, tình yêu nói ra miệng là tình yêu, chẳng lẽ không nói ra miệng cũng không phải là tình yêu?

Từ khi thấy người nhà Prince, Harry yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa cậu phát hiện gần như tất cả Prince đều như nhau — mặt âm trầm, không khí đen sì quay chung quanh, ngoại trừ người nhà và độc dược, họ cái gì cũng không quan tâm. Nha, xem ra Sev của mình mạnh hơn họ nhiều lắm! Harry vui tươi hớn hở nghĩ, lại cong khóe miệng.

Trận đấu thứ hai, trân bảo của Harry rất rõ ràng không phải Prince thì là Snape, Prince đã nổi tiếng sau vũ hội, nếu như không muốn Prince càng nguy hiểm thì tốt nhất không cần phải chọn cậu bé nên Dumbledore chuyên môn giao tiểu vương tử cho lão ma vương chăm sóc.

“Gael, phải bảo vệ tốt tiểu vương tử,” Lão hiệu trưởng phân phối nhiệm vụ,“Về phần trân bảo của Harry…… Chúng ta phải ngẫm lại…… Nha, Gael, đừng cho Prince chạy loạn, gần đây rất nguy hiểm.”

“Đương nhiên.” Grindelwald gật gật đầu, lão đã sớm thả lên người Prince một tá chú ngữ phòng hộ, đủ loại chú ngữ truy tung và đồ vật pháp thuật, cho dù là một đống tử thần thực tử cũng sẽ không làm được gì Prince huống chi còn có khóa cảng, một khi gặp nguy hiểm, lập tức có thể dùng nó đến chỗ an toàn nhất.

“Rất tốt, như vậy, Sirius, cậu và Remus ngồi ở trên khán đài, cẩn thận nhìn, dưới nước tôi sẽ nhờ nhân ngư hỗ trợ.” Dumbledore nghĩ nghĩ, lão rất lo lắng Karkaroff có cử động quái dị gì đó,“Về phần trân bảo của Harry, Severus đã hỗ trợ a, tôi nghĩ cậu nguyện ý đúng không?”

“Giáo sư!” Sirius lập tức giơ chân, chuyện ở nhà Snape anh không được một câu trả lời thỏa mãn, chỉ là Harry muốn anh yên tâm — về phần yên tâm cái nào, anh cho là mình là nhìn hoa mắt — hiện tại lại để Snivellus làm trân bảo của con đỡ đầu bảo bối của anh, không được !“Snivellus sao có thể là trân bảo của Harry! Harry là con đỡ đầu của tôi!” Sirius cường điệu tôi.

“Đúng vậy, con đỡ đầu của cậu,” Dumbledore gật gật đầu,“Nhưng Harry rất thích Severus đúng không Harry?”

“A…… Đúng vậy.” Cúi đầu, Harry sờ hai má có chút nóng lên — a, sao giáo sư Dumbledore có thể nói trước mặt nhiều người như vậy a! Xấu hổ quá!

“Như vậy, Severus, ý của thầy là?” Lão hiệu trưởng hoàn toàn nắm chắc Snape sẽ đồng ý, ông là một người có sức quan sát tốt cho nên ngày thứ ba sau lễ tình nhân hai người ngọt ngào mật mật trở lại trường, ông đã tinh tường giáo sư của mình đã bắt cóc cứu thế chủ của ông như thế nào — Đúng vậy, ông không giám thị bọn họ nhưng là cũng không ảnh hưởng trong những hiệu trưởng sẽ có bức họa nhà Prince! Trên thực tế…… Mặt âm trầm là tiêu chí của gia tộc độc dược này – ông lão thích ăn đồ ngọt cười tủm tỉm nghĩ, sau đó ông cứng lại — Merlin a, ông không thể tiếp nhận tiểu vương tử đáng yêu của mình mặt cũng âm trầm!

Snape không nói gì mà chỉ nặng nề phun ra, gật đầu.

Rất tốt, an bài nhiệm vụ xong, mọi người chia nhau hành động!

Ngày hôm sau, địa điểm trận đấu là hồ đen, Harry đã sớm uống xong độc dược chuẩn bị tốt — Severus cho cậu một đống, còn có độc dược trị cận thị nhưng cái giá của một lọ độc dược trị cận thị rất lớn, cái giá lớn đó chính là một vòng tròn nhỏ bạch kim ở tay trái – vẫy tay, kiểm tra tốt đũa phép, Harry thả người nhảy vào trong nước.

Vì có độc dược hô hấp, Harry vui vẻ chơi đùa, cậu thấy ở dưới nước và trên mặt đất không khác nhau bao nhiêu, nhất là độc dược Severus làm lại tăng thêm một ít công hiệu đặc thù, thậm chí sẽ cho cậu sự linh hoạt — lực cản của nước hoàn toàn không thành vấn đề.

Harry vượt qua một đồng cỏ. Một thứ gì đó màu vàng sáng lên lắc lư ở bên trong, Harry biết rõ đó là Fleur Delacour, làn da trơn bóng và mái tóc dài màu vàng nhạt ở dưới nước sẽ sáng lên. Chỉ là đồng cỏ, sẽ không bị cuốn quá lâu, Harry lách qua, không để ý đến.

Nhân ngư đã được Dumbledore nhắc nhở, hỗ trợ nhìn động tĩnh dưới nước, bọn họ biết rõ nên nhìn cái gì, con tin và quán quân là chức trách của bọn họ — đương nhiên, sau cuộc tranh tài bọn họ cũng sẽ được rất nhiều thứ của phù thủy, với bọn họ chúng rất hữu dụng.

Harry trông thấy vài người cá nắm đinh ba tuần tra — bọn họ thật xấu, hoàn toàn không đẹp giống như đồng thoại miêu tả, Harry rất thất vọng, nhưng chỉ có như vậy một lát vì Harry lập tức đã bị tiếng ca hấp dẫn — A, có lẽ nhân ngư có một chút giống đồng thoại!

Tiếng ca êm dịu theo dòng nước gợn sóng rơi vào trong lỗ tai Harry, đi theo tiếng ca, là nơi ở của nhân ngư. Từ xa Harry đã nhìn thấy trên ba cây cột là ba người bị trói. Harry nhanh chóng bơi tới, khi đến gần thì mới nhìn rõ chỉ có hai người bị trói, Snape chỉ là bị rong quấn một vòng quanh cổ tay mà thôi.

Trong nước không thích hợp nói chuyện, nếu như có thể nói chuyện Snape nhất định sẽ lạnh nhạt châm chọc Harry một chút — bởi vì anh đã đợi tầm 20’!

Khi Harry cắt rong, Snape ôm lấy thắt lưng của Harry kéo cậu vào ngực mình. Cảm giác chuyển động trong nước rất thú vị, người rất nhẹ, Snape cúi đầu xuống hôn lên môi Harry sau đó giữ chặt tiểu sư tử của mình bơi lên — dù sao dưới nước cũng nguy hiểm, tuyển thủ Dumstrang cũng không đơn giản, huống chi còn có một Karkaroff.

Quả nhiên, hai người bơi tầm 50m thì nhìn thấy một con cá mập lao đến — là Victor Krum, đầu cá mập…… Không tồi.

Tuy con vật biểu tượng của Slytherin là rắn, Snape cũng thường xuyên tiếp xúc với rắn độc, Harry biết xà ngữ nhưng so với cá mập, Snape cảm thấy rắn chính là một trong những động vật đẹp nhất trên thế giới — anh thật sự không chịu được loại biến hình vô cùng cuồng bạo này. Bất quá với sự hiểu biết Karkaroff của mình…… Lão chỉ học sinh dùng loại chú ngữ này là ở trong dự liệu.

Đi đến chỗ đồng cỏ, Harry vẫn trông thấy Fleur Delacour vẫn giãy dụa chỗ này làm cậu sốt ruột — trên cây cột là ba người theo thứ tự là Sev của cậu, Luna Lovegood Ravenclaw, có một cô bé 7 8 tuổi, rất rõ ràng, trân bảo của Fleur chính là cô bé đó! Nếu như Fleur không thể kịp thời đến…… Harry cầu khẩn nhìn giáo sư độc dược, một tay chỉ chỉ Fleur.

Đương nhiên Snape biết rõ ý của Harry nhưng anh cũng không tính đi cứu cô bé kia, giáo sư độc dược chỉ lấy đũa phép cắt đứt những gì quấn lấy Fleur rồi ôm Harry bơi lên — anh không tính cho Harry động thủ, cũng không muốn Harry động thủ, đừng tưởng rằng anh không nhìn ra Fleur Delacour kia kiêu ngạo về sự xinh đẹp của mình thế nào, anh không tính làm cho tiểu sư tử của mình có bất kỳ tiếp xúc nào với cô ta.

Đương nhiên , Harry là người thứ nhất “Mang theo” con tin lên bờ, dưới nước không nhiều nguy hiểm lắm — hoặc là nói thoạt nhìn không có nguy hiểm gì, điều này làm cho mọi người yên tâm hơn rất nhiều.

Thành tích của Harry là xếp hạng thứ nhất, sau đó chính là Krum, thành tích của Fleur không tốt nhất nhưng không sao, còn có cửa thứ ba.

Trận đấu chấm dứt, khi Harry và Snape trở lại phòng hiệu trưởng thì mới biết được, tiểu vương tử của bọn họ trải qua một hồi mạo hiểm – rất mạo hiểm.

Khi Harry nhảy vào hồ, Prince ngồi ở trên nhìn nhưng cậu không nhìn thấy tình cảnh dưới nước, hơn nữa một cậu bé 11 tuổi thấy nhàm chán cũng là chuyện rất bình thường nhưng cậu nhớ không thể chạy loạn nên Prince vẫn nhàm chán ngồi ngẩn người ở trên khán đài.

Ước chừng qua nửa giờ, Prince cảm thấy sau lưng có người nói chuyện, Prince rất ngạc nhiên vì sau lưng cậu hẳn là không có ai nhưng Prince không quay đầu lại — cha nói không thể tùy tiện quay đầu lại, nghe nói có loại sinh vật thích gọi sau lưng trẻ con, một khi đứa trẻ đó quay đầu lại chúng nó sẽ mượn cơ hội ăn hết cái mũi của đứa bé đó– tiểu vương tử rất yêu cái mũi của mình nên cậu cũng không quay đầu lại.

Gellert cũng uống độc dược đa dịch ở bên cạnh, thoạt nhìn rất giống bạn tốt của Prince — ai biết Dumbledore từ chỗ nào lấy được tóc trẻ con.

Khi tất cả mọi người chuyên chú nhìn mặt hồ, Prince không chịu được có người dài dòng ở bên tai mình, cậu chớp mắt nhìn Gellert, Gellert cũng phát hiện vấn đề — rõ ràng là một loại nguyền rủa, không phải chú ngữ bình thường! Chẳng lẽ, vật nào của Prince hoặc là tóc bị người lấy? A, cái này rất dễ dàng, ai cũng không để ý một sợi tóc , huống chi…… Prince vẫn còn con nít, trẻ con rất dễ dàng ngã bị xước tay chân.

Đương nhiên, Gellert không có cách nào hiện tại nói cho Prince cậu trúng nguyền rủa mà Prince lại quơ quơ tay – cậu nghĩ chỉ vung tay thì sẽ không có việc gì! Prince biến mất!

Gellert dùng phương pháp của mình đi tìm Prince — Dobby không phải Winky cũng không phải Kreacher, nó là một gia tinh không có gì đầu óc nhưng tính tình rất ngay thẳng quật cường cho nên nó sẽ sử dụng pháp thuật công kích phù thủy mà hoàn toàn không tìm cớ gì biện hộ cho mình, cái này đúng là thứ Gellert cần, ông cũng không thể làm cho Winky hoặc là Kreacher đi, bọn họ sẽ không đánh phù thủy, nhưng Dobby sẽ làm vậy.

Dobby nhận được mệnh lệnh này thì vô cùng hưng phấn, nó hét lên một tiếng rồi biến mất.

Ngược lại Prince bị một loại lực lượng rất kỳ quái kéo đến một nơi trống trải và thê lương — đó là khu mộ, cậu biết, đủ loại bia mộ ở đó, có quạ đen u ám kêu to, có thể dùng trong một bộ phim khủng bố!

“A, để chúng ta nhìn xem, ai đây……” Một giọng nói giống bò sát vang lên. Prince trông thấy một bóng người ở đằng sau một bia mộ — là Karkaroff, lão ta ôm một thứ giống như trẻ con trong ngực, nhưng là trên người vật này có vảy, rất xấu xí — câu nói kia, chính là thứ đó nói.

“Chủ…… Chủ nhân, chính là nó, người trong lòng của Potter.” Karkaroff biết nói, ánh mắt nhìn về phía Prince rất hung ác.

“Chết tiệt! Ta bảo mang Potter đến mà không phải mang cái thứ không biết thứ gì đến!” Cái kia bất mãn lớn tiếng chửi bậy,“Người trong lòng của thằng nhóc đó?”

“Dạ…… Dạ dạ…… Đúng vậy, chủ nhân, bắt lấy nó sẽ không sợ Potter không mắc câu…… Ngài biết……”

“Ta không biết!” Cái thứ đầy vảy kia lớn tiếng kêu la,“Ngươi xem Potter là cái gì? Thằng nhóc đó mới mấy tuổi?Người trong lòng? Igor, ngươi muốn thử Crucio a?” Hình như thứ xấu xí kia làm cái gì đó làm cho Karkaroff đau đến quỳ xuống nhưng lão vẫn cẩn thận ôm nó.“Không sai, không sai. Một bé trai, chỉ là một thằng nhóc! Igor, ngươi thật sự là ngu xuẩn! Chúa tể hắc ám không cần ngu xuẩn giúp đỡ, đồ ngu!”

“Nhưng…… Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì? Ngươi nói cho ta biết một thằng nhóc 14 tuổi…… Cùng một…… a, thằng nhóc, mày mấy tuổi?”

“10 tuổi.” Prince nghiêm túc dò xét người này, hình như thứ xấu xí kia chính là Voldemort trong truyền thuyết, không biết trong chốc lát có thể bảo nó ký tên cho mình…… Trong tương lai về Voldemort cũng rất đắt, bởi vì rất thú vị? A, có lẽ là thú vị!

“A, đúng vậy, 10 tuổi……” Voldemort hừ hừ, âm tiết phát ra luôn mang theo tiếng “Tê tê”,“Igor, ngươi tính nói cho ta biết, một thằng bé 14 tuổi và 10 tuổi yêu nhau, có thể cùng sống cùng chết sao?Có phải đầu ngươi hỏng rồi không?! A ta thật nên trừng phạt ngươi! Đúng vậy, trừng phạt!” Giọng thứ đó bén nhọn làm cho Karkaroff càng thêm khó chịu, lão co lại, trong tay còn vững vàng ôm cái chủ nhân này, nhìn vừa chật vật vừa buồn cười.

Ngay khi Voldemort chuyên tâm xử lí Karkaroff, Prince lại cảm giác không khí vặn vẹo, sau đó cậu trở về Hogwarts — A, thật sự là một đại mạo hiểm!

“Cho nên, Karkaroff lại đầu phục Voldemort.” Snape cau mày,“Như vậy, chúng ta có thể nghĩ biện pháp gì đó……” Anh cẩn thận đánh giá Pince, sợ trên người cậu có vấn đề gì, Harry cũng tới bắt lấy Prince kiểm tra……

“Đây là cái gì?!” Harry phát hiện vật gì đó.