Ba Ba

Chương 35: Hãy quên đi




Buổi tiệc xã giao kéo dài hơn 9 giờ đêm là tới phần khiêu vũ. Tuy nhiên khách mời đinh của tiệc là ông Giản -Phó thị trưởng đột ngột bị bệnh nhẹ, không đến được. Nghiêm Thành nhân dịp đó lấy cớ trong người không khỏe, để chuyện lại cho trợ lý giải quyết, lái xe về nhà.

10 giờ, phòng anh sáng đèn. Nghiêm Thành cười nhẹ, từng bước êm ái lên phòng.

Giọng trong trẻo của Đào Đào vang lên:

-Mẹ ơi, mai đi siêu thị rồi….

Bình thường, mỗi tháng Diệp Tâm sẽ đi siêu thị một lần. Tối trước đó, cô sẽ lên danh sách những đồ dùng cần mua, đi sớm để xem hàng khuyến mãi nhiều hay ít. Đào Đào cũng tham gia cùng mẹ. Đối với cô bé, đó là môt thú vui.

-Ừ.

Diệp Tâm đành lấy giấy bút ra. Cô khó lòng cho con biết, ngày mai người “chủ trì” đi siêu thị mua đồ không phải là mẹ. Nghiêm Thành giàu có, không cần như hai mẹ con phải cân nhắc từng đồng.

-Mua sữa ạ….

Sữa là món ưu tiên trong danh sách mua sắm của Diệp Tâm. Đào Đào sinh sớm, muốn con bé khỏe mạnh phải tăng cường bồi dưỡng rất nhiều.

-Mua gạo ạ….

Đào Đào như đang chỉ đạo. Diệp Tâm là người chỉ thực hiện theo.

-Mua thịt nữa mẹ ơi.

-Còn…còn quần áo nữa. Đào Đào muốn mua áo mới, mẹ và ba cũng mua áo mới nha?

-Ừ.

Diệp Tâm đáp cho qua chuyện. Đáp rồi thì lại có chút ngẩn ngơ.

Ba và mẹ….Cô vẫn chưa quen.

-Có mua đồ chơi cho Đào Đào không?

-Không cần ạ!- Đào Đào cười tít mắt -Đào Đào có Bibi, Tiểu Mật Đào rồi.

Con càng vô tư, Diệp Tâm càng lo lắng. Hiện nay trong mắt Đào Đào, bóng hình ba đang tràn ngập. Nếu như….

Bao nhiêu “nếu như” cứ đè nặng làm cô không thoải mái. Bút cũng vô thức mà vẽ một đường tròn.

-Mẹ ơi, sao mẹ không viết chữ? Mẹ vẽ gì vậy ạ?

Diệp Tâm nhìn lại “bức tranh” dưới tay mình. Hình giống mặt người. Tóc ngắn….Vẽ đàn ông sao?

-Mẹ vẽ ba phải không ạ?

-Không phải -Diệp Tâm xoa đầu con -Thôi đi ngủ đi con….10 giờ rồi.

-Mẹ ngủ với con đi mẹ….

Đào Đào dụi mặt vào ngực Diệp Tâm, tay lần mò vào trong áo cô. Diệp Tâm liếc con gái, nụ cười lại trở lại trên môi cô:

-Lại làm xấu rồi….Đi ngủ đi con…

-Mẹ ngủ với con…

-Được rồi, mẹ ngủ với Đào Đào mà. -Diệp Tâm chỉnh lại tư thế nằm cho con gái, hôn lên má Đào Đào – Ngủ đi con….Ngoan….

Nghiêm Thành hơi dựa người vào tường, ngắm hai mẹ con hoài mà không chán. Anh không say vì rượu, chỉ say vì hạnh phúc. Hạnh phúc dịu nhẹ, len vào đáy tim anh.

Đợi một lúc lâu, mùi rượu bay hết, Nghiêm Thành mới bước vào trong.

Diệp Tâm cũng đã ngủ. Đôi mắt cô khép lại, cạnh đó là thiên thần của cả hai.

Đào Đào ngoài đôi mắt ra thì gần như là bản sao hoàn hảo của Diệp Tâm. Con gái nũng nịu, dễ thương khác với con trai cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu…nếu có một đứa con trai, Nghiêm Thành sẽ đảm nhận phần dạy dỗ, thế thì….

Anh bật cười khẽ. Đúng là con người “được voi lại đòi tiên”. Xưa chỉ mong cô có thể tha thứ. Giờ lại nghĩ đến lúc có thêm một đứa con trai….

Tiếng cười của anh không lớn nhưng Diệp Tâm lại rất mẫn cảm. Cô mở mắt ra ngay và nhìn thấy Nghiêm Thành.

Lúng túng nhưng không đến nỗi bài xích, Diệp Tâm vội bật dậy ngay:

-Anh….anh mới về.

-Vâng….

….Trong những giấc mơ, Nghiêm Thành thường thấy cảnh Diệp Tâm nấu mì cho anh ăn sau buổi xã giao về.

Hôm nay trước mặt anh là bát mì nghi ngút khói. Người nấu đúng là Diệp Tâm. Chỉ là trong mơ, cô nhìn anh với nụ cười dịu dàng, ấm áp, còn bây giờ Diệp Tâm lại có vẻ bối rối, ngượng ngùng:

-Mì rất ngon.

-Vâng.

Diệp Tâm nhìn Nghiêm Thành đang thong thả gắp từng đũa mì. Anh lúc nào cũng vậy, phong thái nhẹ nhàng, đĩnh đạc đó như đã ăn sâu vào máu. Cô thật không tin được. Con người điên cuồng làm nhục cô năm năm trước và Nghiêm Thành chỉ là một người.

-Anh có thể trả lời cho tôi một câu hỏi này không?

-Em muốn hỏi gì?

-Anh….Năm năm trước là anh bị bỏ thuốc- Cô ngập ngừng nói tiếp- Nhưng anh….anh có biết, là ai….ai đã làm không?

Nghiêm Thành khựng lại….Đũa mì cũng hạ xuống rất nhanh.

-Chuyện đó…quan trọng lắm với em sao?

-Tôi….

Nghiêm Thành có thể nói sự thật. Sau khi biết chuyện, chắc chắn cô sẽ không còn lưu luyến Thẩm Thanh Dương nữa. Nhưng như thế cũng đâu giúp Nghiêm Thành có được lòng cô nhanh hơn được. Diệp Tâm là một cô gái lương thiện. Đừng để cô thấy, xung quanh mình toàn những kẻ “lòng lang dạ sói” và cô cũng chỉ là một vật hi sinh.

-Chuyện xảy ra rồi, dù thế nào cũng không nên nhớ lại. Quên được thì cứ quên đi em.

Quên để sống vui vẻ. Trên đời có rất nhiều chuyện không vui. Nghiêm Thành không phải là kẻ sống vì quá khứ. Hiện tại còn nhiều chuyện phải lo hơn.

-Tôi….

-Em nấu mì ngon lắm. -Nghiêm Thành dọn mớ chén dĩa trên bàn, đặt vào bồn rửa -Ngày mai cả nhà chúng ta đi siêu thị. Việc mua sắm để cho hai mẹ con tự quyết định nhé. Tôi chỉ phụ trách trả tiền, có được không?

Như trò chơi xếp hình vậy, mọi thứ đều phải bắt đầu từ những mảnh ghép tưởng như rời rạc….Nghiêm Thành lẳng lặng tắt ngọn đèn phòng. Ở giữa hai người là bé Đào Đào đang say ngủ. Cô nhóc mơ gì đó mà đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng lại thoáng hiện một nụ cười. Tấm chăn mỏng tuột xuống theo cái trở mình của trẻ thơ….

Không hẹn mà hai bàn tay đều đặt lên người con vỗ nhẹ. Diệp Tâm vội vã giật tay lại nhưng Nghiêm Thành đã giữ chặt lấy, còn kéo bàn tay mềm mại ấy xuống, cùng ôm lấy Đào Đào….

Mặt Diệp Tâm càng lúc càng đỏ. Song cô không giật tay lại nữa…Đêm lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch – không chỉ của Nghiêm Thành….