Ba Chúng Ta

Chương 47: Tuổi trẻ thường giữ lấy phiền não




[Tất cả như cơn gió nhẹ không tiếng động, đột nhiên lướt qua bên cạnh tôi.]

Đúng vậy, Byun Baekhyun quả thật rất muốn làm một thanh niên yêu văn nghệ, mà sự thật cũng rành rành ra đó —— Văn nghệ, cũng như tham ăn – thích làm nũng – hài hước, là thuộc tính kiên trì bền bỉ mới có thể hình thành.

Lần đầu tiên gặp nhau thì quyển sách của Haruki Murakami trong ngăn kéo lật đến trang này, hiện tại vẫn dừng ở trang này như cũ.

Khi đó bắt gặp một cơn gió, mặc dù sau đó đã biết rõ thật ra là gặp một tên điên, nhưng mà người cũng đã đến rồi.

Đang ngồi trong phòng làm việc vuốt vuốt quyển sách trên tay, Byun Baekhyun tỉ mỉ hồi tưởng lại khoảng thời gian qua.

Vẫn cảm thấy cậu tốt, luôn cảm thấy cậu tốt.

Nhưng  bất kể là thế nào, nếu cậu không mời tớ về nhà thì tớ sẽ không về~T vT… Mới không phải ngạo kiều! Đây là nguyên tắc, nguyên tắc!

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người gõ cửa, là y ta trực ở quầy tiếp tân.

“Bác sĩ Baekie, có người tìm cậu, còn bế một đứa bé, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, nói nhất định muốn gặp cậu…”

Tình huống  gì đây… Cảm giác như là…

“Hả? À… Gọi bọn họ vào đi…”

Suy đoán của Byun Baekhyun đã nhận được chứng thực.

“Baekie!!! Baekie!!”

“Baekie, con trai chúng ta bị bệnh rồi!”

Park Chanyeol ôm Oh Sehun, lại một lần nữa như con gió lướt vào tầm mắt Byun Baekhyun.

“Cái gì? Sao lại bị bệnh! Đưa tớ xem một chút…”

Quả nhiên y như Lu Han vạn năng đã dự đoán, bởi vì có Oh Sehun “bị bệnh” ở chỗ này, Park Chanyeol và Byun Baekhyun hoàn toàn giảm bớt sự xấu hổ khi gặp nhau, cũng như giảm bớt thời gian tổ chức ngôn ngữ —— Chưa kể, Byun Baekhyun đã vô cùng tự nhiên mà đón lấy Oh Sehun từ trong lòng Park Chanyeol, vẻ mặt còn lo lắng mà áp má mình lên trán Oh Sehun xem thằng bé có sốt  không.

Oh Sehun cố làm một diễn viên chuyên nghiệp mà dằn xuống xao động trong lòng, ngoan ngoãn nằm trong ngực Byun Baekhyun tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng thật ra đã đắc ý không chịu được.

Daddy ôm  là thoải mái nhất rồi~~  Hing hing nói cái gì cũng không thể  để daddy đi nữa~~

Ánh mắt của Park Chanyeol cũng nhìn chằm chằm vào Oh Sehun: “Anh Lu Han nói có thể là ăn trúng cái gì đó, ở nhà trẻ cứ thổ tả…”

Vừa gặp anh Byun lại nhớ đến những gì đã xảy ra trước đó, Park Chanyeol vừa nói xong câu này thì cậu liền lập tức tự động liên hệ tới chuyện kia, buột miệng nói ra một câu gần như là chất vấn: “Cậu lại cho con ăn bậy gì vậy? Cậu có thể để tâm một chút hay không?”

“Tớ, không phải tớ mà… Sao lại là tớ!” Park công quân thật sự là uất ức vô cùng =口=.

“Lười nói với cậu… Tớ trước xem Tiểu Bạch Cửu một chút, nếu con trai có chuyện không hay xảy ra thì Park Chanyeol, cậu xem tớ có lôi cậu chôn theo không!”

“Bà mẹ nó, tại sao tớ lại chôn theo chứ! Sao mà chuyện gì cũng là lỗi của tớ, thiệt tình chứ! Tớ nhớ rõ là ban ngày tớ đưa con mạnh khỏe đi vào nhà trẻ, ai biết sao nó lại nằm đi ra…”

“Anh Lu Han, chúng ta vào trong phòng khám đi.”

… Hoàn toàn bỏ mặt một chuỗi lời nói mà Park Chanyeol biện bạch cho mình, Byun Baekhyun thậm chí cũng lười liếc mắt nhìn người kia một cái, gật đầu nhẹ với Lu Han liền xoay người đi vào phòng khám.

Tên chó bự thiếu chút nữa đã quơ lấy quyển sách của Haruki Murakami trên bàn xông tới: “Em gái cậu, sao không chịu nghe tớ nói! Tớ oan uổng lắm có biết không!”

Lu Han mặt mũi tràn đầy dấu # mà kéo tay áo của Park Chanyeol: “Bình tĩnh, người anh em, tất cả vì con trai, bình tĩnh…”

Lập mưu giả bệnh mà giấu được một bác sĩ đường đường chính chính —— chuyện này thật ra cũng không đáng tin cho lắm, chớ nói chi Oh Sehun chỉ có năm tuổi thôi.

Bàn tính của Lu Han thật ra cũng chỉ định dùng cớ này làm cơ hội thúc giục Park Chanyeol và Byun Baekhyun gặp nhau, chỉ cần nhìn thấy người thật thì rất nhiều chuyện đều có khả năng giải quyết xong. Còn nếu như không gặp nhau thì c khả năng này cũng không thể xảy ra. Vả lại, quan trọng nhất chính là, chuyện làm vú em thay thế này thêm một ngày thôi anh cũng không muốn làm nữa.

——  Thông cảm cho một anh trai thẳng đáng thương sắp xếp hạng thứ mười bốn trong lòng bạn gái đi a…

Nhưng mà Lu Han cũng không để ý đến một số chuyện, ví dụ như sức chiến đấu của Byun Baekhyun.

Chưa kể, sau khi phát hiện Oh Sehun giả bệnh, súng máy của Byun Baekhyun lập tức hướng về phía Park Chanyeol đang đứng ở cửa rồi bắt đầu bắn phá.

“Muốn gặp mặt cũng không cần dùng phương pháp vụng về thế này! Tiểu Bạch Cửu còn nhỏ như vậy, cậu không thể dạy nó chút điều tốt sao? Tớ xin cậu đấy!”

Park Chanyeol cố sức nhịn xuống xung động đang muốn bùng phát: “Sao lại trách tớ nữa…”

“Trước đây cậu dạy con trai nói dối thì tớ đã nói với cậu thế nào hả? Giờ lại còn lên cấp nữa chứ, haha, bắt đầu dạy nó giả bệnh rồi, vậy kế tiếp là cái gì, có phải là muốn gian lận lừa đảo không? Cậu có nghĩ mỗi việc làm nho nhỏ của cậu bây giờ có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Tiểu Bạch Cửu không!”

“Cái gì mà giả bệnh? Cậu nói Tiểu Bạch Cửu giả bệnh?”

Lu Han vội vàng nhảy ra ngoài phất tay lia lịa: “A cái kia… Sao hai người các cậu lại cãi nhau… Chuyện là như thế này, hãy nghe anh nói…”

=V=  Các cậu cũng quá nhanh rồi… Nói nhao nhao liền rùm beng…  Là tia  chớp  hả!

Nghe thấy tiếng cãi vã, Oh Sehun cũng vội vàng mở mắt ra, vốn là muốn giả vờ khóc lóc, nhưng vừa nhìn thấy Byun Baekhyun thì cảm giác uất ức trong lòng không khỏi trổi dậy, ôm Baekhyun oa được một tiếng thì thật sự khóc lên.

“Daddy… U oa… Daddy, Bạch Cửu nhớ daddy, nhớ daddy muốn chết… Daddy xấu xa, rất lâu rất lâu không trở về nhà… Daddy không quan tâm con với baba…”

Byun Baekhyun sửng sốt một chút: “Sehun… Không có, daddy không có không cần con. Sehun, con đừng khóc TT…”

“Vậy ra con đang giả bệnh hả Tiểu Bạch Cửu?” Park Chanyeol mau chóng nói tiếp: “Con biết rõ baba sợ nhất là con bị bệnh mà còn gạt ba!”

Thằng bé nắm lấy vạt áo của Byun Baekhyun khóc đến càng thêm dữ tợn: “U oa… Bạch Cửu muốn daddy… Daddy không trở về nhà, baba cũng không đi tìm… Không có biện pháp, không có biện pháp đành phải giả bệnh để baba đến tìm daddy… Con muốn daddy hu hu…”

Lu Han ở một bên  hết sức phối hợp mà thiếu chút nữa rút khăn tay ra vẫy vẫy: “Xin hai người các cậu mau mau làm lành đi~ Hai cậu xem mình đã dày vò con cái thành bộ dạng gì rồi…”

“Daddy về nhà có được không… Ở cùng một chỗ với Bạch Cửu và baba… Hu hu hu… Daddy không được bỏ con lại nha… Baba, baba cũng rất nhớ daddy đấy…”

“Này Bạch Cửu…”

Lấy một miếng khăn giấy giúp Oh Sehun lau nước mắt, Byun Baekhyun cúi đầu không nói tiếp nữa.

Bầu không khí hình như đã dịu lại một chút.

Lu Han ở một bên lặng yên tính toán, đại khái là đến lúc thầy Lu tri kỷ lên tiếng rồi, ladies and các hương thân…

“Tớ vẫn là câu nói đó, cậu không xin lỗi tớ sẽ không trở về.”

= 口 = Đứng xem trò vui đúng là không có đạo đức…

“Xin lỗi, xin lỗi chuyện gì? Có phải cậu muốn tớ nhận hết lỗi trong những chuyện đã qua, cộng thêm chuyện khuyến khích Tiểu Bạch Cửu giả bệnh luôn?”

“Đừng hỏi tớ, trong lòng cậu rõ hơn ai hết.”

“Tớ biết rõ chứ, rất rõ là đằng khác! Trong lòng cậu tớ làm gì cũng sai hết! Trời sập xuống cũng là lỗi của tớ, không phải sao!”

Nghĩ đến vừa rồi Byun Baekhyun không phân biệt tốt xấu mà chỉ trích mình, cơn tức của Park Chanyeol cũng bộc phát, lời nói càng lúc càng không khách khí.

Byun Baekhyun cũng không vui: “Cậu trách móc cái gì chứ! Chính mình đã sai còn không để cho người khác nói sao!”

“Baekhyun, cậu nói lý một chút có được hay không?! Là cậu không hiểu rõ rồi đem tất cả lỗi lầm đều đổ lên trên người của tớ. Chẳng lẽ cậu không có sai chút nào sao? Cậu nói tớ không nghĩ đến cậu sao? Vậy bây giờ chẳng phải cậu đang buộc tớ ôm hết tất cả vấn đề sao? Cậu có nghĩ đến tớ sao?”

“Nhưng mà đến bây giờ cậu cũng chưa từng làm chuyện gì để xin lỗi tớ, phải không?! Được rồi, vừa nãy là tớ trách oan cậu, tớ xin lỗi, thật xin lỗi! Như vậy được chưa?”

Park Chanyeol hừ mũi một tiếng: “Được rồi, hai ta trong chuyện này xem như là không thể đồng ý với nhau. Tớ cũng không muốn cãi nhau với cậu nữa. Tiểu Bạch Cửu, con xác định con không có khó chịu đúng không? Vậy thì về nhà với baba.” Nói xong liền đưa tay muốn ôm lấy Oh Sehun.

Thằng bé dùng sức mà lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu chui ra khỏi ngực Byun Baekhyun.

“Không được~~ Daddy và baba cùng đi! Con muốn daddy! Daddy, Bạch Cửu khó chịu! Bụng đau đau, đầu đau đau, tay đau đau, chân cũng đau đau nữa!!”

“OK! Cho nên nói đến cùng thì cậu cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào, đều là tớ cố tình gây sự đúng không?” Byun Baekhyun hờn dỗi gật gật đầu, càng ôm con vào lòng chặt hơn: “Tiểu Bạch Cửu nghe lời, đến nhà chú Xing Xing với daddy có được không? Giường nhà chú ấy lớn~~ siêu cấp luôn~~”

Chẳng biết tại sao, Byun Baekhyun vừa nói xong câu này thì Lu Han mơ hồ nghe được tiếng kêu rên của Wu Yifan.

Oh Sehun dẩu môi lắc đầu: “Không được, không được đâu… Con cũng muốn baba á… Baba và daddy cùng một chỗ đi. Baba, daddy và Tiểu Bạch Cửu, ba người cùng một chỗ mới có thể…”

“Tiểu Bạch Cửu, đi với baba.”

“Con trai, đến chỗ chú Xing Xing với daddy.”

“Hing… Tại sao phải như vậy… Baba, daddy cùng Bạch Cửu về nhà đi…, về nhà được không…”

Nhìn một chút đi, anh trai cừ khôi chuyên giàn xếp các đôi gay không ra trận thì các người đều làm hư chuyện hết…

“Baekie, Chanyeol, hãy nghe anh nói một câu được không? Chuyện này a, nó là như thế này…”

“Baekhyun, tay cậu làm sao vậy?”

“… Không, không có gì…”

“Không có gì mà cả máu cũng chảy ra rồi! Cho tớ xem một chút!”

Lúc giằng co, Park Chanyeol chú ý thấy tay trái của Byun Baekhyun quấn băng gạc, hẳn là bị thương rồi.  Vừa nhìn thấy cảnh này, Park Chanyeol làm gì còn tâm trạng cãi nhau với cậu ấy, cũng không dắt Oh Sehun về nhà nữa, không nói hai lời liền kéo người kia đến bên cạnh mình, cẩn thận tháo băng gạc ra, một vết thương dài hẹp trên mu bàn tay Baekhyun rơi vào đáy mắt Park Chanyeol.

“Sao lại như vậy?”

“Cậu lo cho tớ sao…”

“Sao lại bị một vết thương lớn như vậy? Bị thương khi nào? Có bôi thuốc chưa… Có phải rất đau không? Hả?”

〒▽〒  Cái kia… Chẳng lẽ không ai cảm thấy cảm xúc  thay đổi có hơi nhanh một chút à?

Anh chỉ muốn nói một câu hoàn chỉnh thôi mà…

Thở dài một hơi, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, phát hiện không ai để ý tới mình nữa, Lu Han đành phải ai oán mà ôm Oh Sehun sát vào trong lòng.

“Chú Lu?”

“Con ơi, khổ cho con quá… Đi theo một đôi thần kinh song hiệp, chú thật sự lo lắng cho tương lai của con…”

Tuy rằng ngày thường hay nhao nhao với Park Chanyeol, cả lúc thật sự cãi nhau thì Byun Baekhyun cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi, nhưng khi thấy Park Chanyeol cau mày không nói một lời như vậy thì khí thế của cậu không khỏi xìu xuống, tựa như thứ mà Park Chanyeol nắm trong tay không phải là tay của cậu mà là trái tim đang đập thình thịch —— Mặc kệ chuyện này ai đúng ai sai, chỉ cần Chanyeol hơi dùng sức một chút thôi thì cậu nhất định sẽ chết.

“Baek Baek, có đau hay không? Sao lại bị thương vậy??” Park Chanyeol vẫn đang nhíu mày, động tác trên tay tuy hơi vụng về nhưng lại rất nhẹ nhàng.

Byun Baekhyun liếm đôi môi có hơi khô khốc của mình: “Lúc thu dọn thiết bị không cẩn thận nên bị trầy... Ss...” Cảm giác được băng gạc quấn ở trên tay đột nhiên bị nắm chặt một chút, Byun Baekhyun không nhịn được mà hít một hơi lạnh.

“Thật xin lỗi, tớ làm cậu đau à...” Park Chanyeol cũng hơi sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn sắc mặt Byun Baekhyun.

Con người nhỏ nhắn ở đối diện mím môi, như là đang cố sức chịu đựng mới không có kêu thành tiếng, gương mặt xinh đẹp thất thần nhìn sang chỗ khác, đôi mắt giống như đang lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Đã một tuần không nhìn thấy cậu rồi, Baekhyun của tớ. Mỗi ngày đều dài như cả một đời, bất kể là làm gì cũng không hết ngày. Nhưng cũng thật giống như bởi vì không có cậu bầu bạn nên cả một đời cũng vội vàng sống uổng phí cho qua đi, không có gì đáng để lưu luyến.

Sao cậu lại mạnh dạn hạ quyết tâm như vậy, nói thế nào thì tớ luôn sẵn lòng càn quấy với cậu mà.

Thấy Park Chanyeol đứng cả buổi không nhúc nhích, Byun Baekhyun cũng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt của đối phương, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, rồi lại không thể nào né tránh, hai người cứ thế mà cầm cự khoảng vài giây đồng hồ.

Sau đó, Park Chanyeol chợt tiến lên, tay phải ôm lấy cổ của Byun Baekhyun, hung hăng hôn lên đôi môi hơi lạnh.

“A…...”

Byun Baekhyun theo bản năng muốn tránh khỏi, lại phát hiện mình đã bị Park Chanyeol ôm chặt vào lòng không ngừng làm sâu nụ hôn, cướp đoạt mỗi một tấc trong miệng cậu, điên cuồng nhưng lại làm cho cậu mê muội.

Một giây trước khi Byun Baekhyun sắp ngất đi vì không cách nào thở được, Park Chanyeol rốt cuộc lưu luyến không rời mà buông miệng ra. Bác sĩ Baekie trước đó còn ngạo kiều lắm nhưng giờ đã không còn sức lực mà dựa vào ghế, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. Park Chanyeol nhìn cậu ấy, bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.

“Còn nói không muốn tớ.”

“=口= Cậu khốn nạn.”

“Về nhà đi, Baek Baek.”

“...”

“Thật sự không về sao? Để tớ không thấy cậu thêm một tuần nữa, cậu nói xem có khi nào tớ ở trong phòng khám bệnh này... muốn cậu?”

Byun Baekhyun tức giận đánh lên vai Park Chanyeol một cái: “!! Park Chanyeol cậu, em gái cậu! Con trai với anh Xiao Lu còn đang ở đây!”

Quay đầu nhìn Lu Han và Oh Sehun ngồi ở một bên vây xem, giỏi quá, một lớn một nhỏ đều vô cùng khôi hài mà che mắt mình lại.

“Giờ nhớ tới chúng tôi rồi sao...” Nếu không phải đang bận che mắt, Lu Han nhất định sẽ không chút lưu tình mà phóng ra một vạn ánh mắt khinh bỉ cho hai cái tên nhốn nháo này: “Yên tâm, anh rất có đạo đức nghề nghiệp, lúc hai người các cậu hôn lưỡi anh không có hé mắt nhìn đâu.”

Vậy làm sao anh biết là hôn lưỡi... Nghe tiếng á...

Oh Sehun cũng ngoan ngoãn che mắt của mình không có buông ra, dùng chất giọng bập bẹ nói một câu: “Vậy là có thể về nhà rồi phải không? Chẳng phải baba cũng muốn daddy sao~~ Mau cùng nhau về nhà đi~~”

“Muốn” này không phải là “muốn” kia đâu nha…

Park Chanyeol cầm lấy bàn tay không có bị thương của Byun Baekhyun, trong bụng cười thầm mà khen Tiểu Bạch Cửu một câu: “Con trai ngốc quá~”

Mặt của Byun Baekhyun có hơi nóng lên: “Cậu, cậu không xin lỗi... Tớ không về nhà...”

Lu Han bình tĩnh mà tiếp một câu: “Cậu không về nhà thì cậu ấy muốn cậu ở đây á =V=.”

... Gì chứ, gì chứ...

“Về nhà đi, tớ đồng ý với cậu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Ưm, vậy cũng là... nhượng bộ không ít rồi.

Lại đợi một hồi cũng không thấy Byun Baekhyun đáp lại, Lu Han che mắt hoài cũng mỏi tay, trực tiếp đứng thẳng lên, tay phải dẫn Oh Sehun, dáng vẻ ai oán gấp gáp hoàn mỹ tạo nên một hình tượng có sức cạnh tranh mãnh liệt – hình tượng trai thẳng thời đại mới của thế kỷ 21, cực khổ mưu sinh đến mức phải làm hai công việc cùng một lúc để nuôi con.

“Anh xin hai cậu đừng có làm khổ nhau nữa được không! Chẳng phải là về nhà thôi sao, có gì mà to tát! Có phải là con nít ba tuổi đâu mà cãi nhau liền làm rùm beng đòi bỏ nhà đi bụi làm gì hả, hả?? Lớn như vậy rồi mà chuyện của mình cũng giải quyết không xong, để cho một thằng bé năm tuổi mỗi ngày đều lo lắng không biết hai cậu có làm lành hay không!”

Thiệt chứ, cảm giác có thể nói xong cả đoạn văn thật là tuyệt vời =口=.

“Anh Lu Han...”

“Mau về nhà đi, đừng có nói nhảm nữa~ Zhang Yixing cũng không phải không có người nhà. Baekie, cậu suốt ngày ở chỗ người ta vậy là có ý gì đây? Còn nữa, Park Chanyeol, anh cũng từ chối giữ con cho cậu! Quyết định vậy đi, mau lên cho anh về nhà!”

...

...

... Này này, có ý gì đây, anh vất vả bỏ thời gian ra nói nhiều câu nghiêm túc như vậy, không thiếu dốc lòng dốc sức cũng không thiếu thâm tình, sao mà chút tiếng vỗ tay cũng không có?!

Ngay cả chiến hữu cuối cùng Oh Sehun cũng buông tay ra, vứt bỏ chú Lu của nó mà đi mất.

Thằng bé chạy tới, một tay cầm lấy Park Chanyeol, một tay cầm lấy Byun Baekhyun: “Baba, daddy~~ Không được cãi nhau... Về nhà, mang Bạch Cửu về nhà được không?”

Hai đứa trẻ to xác ngẩn người, rồi lại lập tức mỉm cười gật đầu.

“Được rồi.”

“Hay quá~”

Vừa có công lao lại có khổ lao, đau khổ giãy dụa trong xu hướng mới của thời đại rồi cuối cùng cũng tạo tên thành tựu “Đẩy ChanBaek suốt đời”, hôm nay đã đến ngày thầy giáo Lu Han phát biểu một tuyên bố long trọng.

—— Anh muốn bye vĩnh viễn cậu bé cừ khôi chuyên dàn xếp các đôi gay này! Còn giúp các người trông con nữa thì anh là cái chày gỗ!

Buổi tối, nói thế nào thì Oh Sehun vẫn muốn chen vào ngủ giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, như là sợ sáng mai thức dậy thì baba và daddy sẽ biến thành bong bóng bay mất.

“Daddy không được đi nữa, ngoéo tay!”

“Baba cũng ngoéo tay!”

Byun Baekhyun vỗ nhẹ lên lưng thằng bé để dỗ nó ngủ như thường ngày.

Park Chanyeol cởi trần, dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm Byun Baekhyun.

“Baek Baek.”

“… Sao.”

“Nếu hôm nay Tiểu Bạch Cửu không có giả bệnh như vậy, có phải cậu định không trở về nhà luôn?”

“Không biết… Chẳng phải cậu nói cần nói chuyện một chút sao?”

“Ngày mai đi, hôm nay cậu cũng mệt rồi.”

“À, được rồi.”

Đến cùng, hai người cũng không thể bình tâm tĩnh khí mà ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một chút.

Cũng phải thôi, Park Chanyeol một mực ủ ê không biết nên mở miệng thế nào, vốn là chưa nghĩ được lại có chuyện xảy ra nên càng không biết nên nói cái gì.

Vậy thì chờ một chút. Chúng ta đều chờ một chút.

Đương nhiên là có phiền não, nhưng trước hết tạm thời giữ lấy phiền não đi.

Vì lợi ích của con chúng ta.

Cư xá Wolf.

Wu Yifan rốt cuộc có thể lên giường lớn ngủ nên không thèm để ý quan hệ giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun có phải là đang nghẹn ở cổ họng không nuốt xuống được hay không, vừa nghĩ đến chuyện đêm nay rốt cuộc có thể ôm Zhang Yixing nằm trên giường nhà mình lăn từ đầu này tới đầu kia thì đã ước gì có thể nổi trống lên hát một bài, cưỡi bảo bối Xing Xing nhà mình trèo đèo lội suối.

“Xing Xing a, nói cho em biết vừa rồi bé Baekhyun đã gọi điện thoại tới, đêm nay cậu ấy sẽ về nhà mình ngủ! Cuối cùng anh cũng đợi được ngày này rồi! Chừng nào em mới về! Trẫm pha nước tắm cho em!”

“A… Cái kia… Đại Ngưu, hôm nay em trực ca đêm…”

… Nổi, nổi trống lên hát một bài, trẫm, trẫm tự mình ở trên giường trèo đèo lội suối…

Làm phiền mấy người trẻ tuổi mau kết thúc mớ phiền não này đi!