Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 190: Đồ vật thần bí




Âu Tiểu Thiển hơi quay đầu, liếc mắt thấy hắn nói, “Rốt cục anh là ai?”

“Tôi đương nhiên là người xấu, nếu không sao phải gạt cô tới đây?” Hắn giễu cợt, nhưng lại làm cho người khác vô cùng khó chịu.

“Các người dẫn tôi tới đây nhằm mục đích gì?” Chúng cố ý bày ra việc này, dụ cô vào bẫy, nhất định có chuyện rất quan trọng. Nhưng không nghĩ tới cô lại phối hợp nhiệt tình như vậy, thật là…

“Cô Âu, cô thân là Thiên Chi quốc thiên sứ thợ săn, vậy mà một chút cảnh giác cũng không có, phải chăng những năm ở Thiên Chi quốc không được huấn luyện tốt?” Hoàng Viêm vừa châm chọc vừa bước đến trước mặt cô.

“Sao các người lại biết chuyện của Thiên Chi quốc? Hơn nữa lại có vật thông hành? Các người rốt cục là ai?” Cô không ngừng hỏi, nghi ngờ càng lúc càng dâng cao trong lòng.

Vật thông hành kia tuyệt đối không phải là giả, nếu như là giả cô không thể nào lại không nhìn ra, nhưng tại sao hắn lại có? Lấy từ nơi nào? Còn có chuyện của Thiên Chi quốc, bọn chúng có vẻ biết rất rõ, rốt cục chúng là ai? Có quan hệ gì với Thiên Chi quốc? Lại còn thù hận gì với nhà họ Âu?

Quá nhiều nghi vấn, làm cho đầu cô bắt đầu hỗn loạn.

“Cô Âu, cô cho rằng chỉ có người ở Thiên Chi quốc mới có kỹ năng đặc biệt hay sao? Thiên hạ rộng lớn, có người còn lợi hại hơn, như hắn chẳng hạn…” Hoàng Viêm chỉ vào Three giả, kiêu ngạo nói, “Điểm lợi hại nhất của hắn chính là làm nhái đồ vật, có thể nói là đệ nhất thiên hạ, nếu không sao có thể dụ cô một cách dễ dàng như vậy? Coi như cũng nhờ đó mà hôm nay tôi và cô có cơ hội gặp mặt.”

Âu Tiểu Thiển hung hăng trừng hắn, trong lòng không có tia lo sợ, cô cao ngạo ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Vậy ý của ông là, ông có chuyện quan trọng nên tìm tôi? Nói đi, là chuyện gì?”

Nếu biết mục đích của hắn, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.

Hoàng Viêm có cặp mắt hung ác, mặc dù đã đeo mặt nạ, nhưng dựa vào ánh mắt kia cũng tưởng tượng ra được nét mặt hiện tại của hắn.

Hắn nhìn cô, gặng hỏi, “Vật kia đang ở trên người cô phải không? Mau lấy ra, nếu cô giao ra có thể sẽ được tha mạng, bằng không…”

Hắn dùng sức trợn to mắt, Three giả lập tức kê sát dao vào cổ họng cô, chỉ vừa đụng, máu đỏ tươi liền rỉ ra!

“Ông nói vật gì? Tôi căn bản không hiểu!” Âu Tiểu Thiển choáng váng, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn.

“Đừng giả bộ, đó là vật gia truyền của gia đình cô, cô làm sao lại không có!” Hắn lớn tiếng, đinh tai nhức óc.

“Vậy ông cứ nói tên nó đi? Ông không nói, làm sao tôi biết?” Âu Tiểu Thiên hơi cười, thấy ánh mắt tức giận của hắn, cô càng vui vẻ.

Hoàng Viêm gắt gao nhìn cô, sau đó đột nhiên cười một tiếng, nói, “Được, cô không tự mình lấy ra, vậy đích thân tôi tìm!”

Hắn đi tới gần, lấy dụng cụ dò xét từ trong túi ra, sau đó bắt đầu tiến hành dò tìm trên người cô từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới, dò qua nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện được gì.

“Cô quả nhiên không mang theo?” Hoàng Viêm tức giận nói, hất văng đồ đạc xuống đất, sau đó bóp cổ của cô mà rống to.

Âu Tiểu Thiển trong nháy mắt hô hấp khó khăn, nhưng khóe miệng vẫn hơi cười nói, “Tôi căn bản không biết ông muốn gì, thế nhưng… Coi như tôi có, cũng sẽ không giao cho ông!”

Nghe được những lời kia, Hoàng Viêm dùng lực tay, cô lập tức bất tỉnh.

“Đáng chết, cô ta giấu vật kia ở đâu?” Hắn mắng, không nghĩ tới kế hoạch thất bại.

Three giả mặt vẫn ung dung, hắn kề sát Hoàng Viêm, ở bên tai nhỏ giọng nói gì đó.

Hoàng Viêm trong nháy mắt liền đắc ý, “Được, vậy chuyện này giao cho anh!”

“Vâng!”