Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 84: Không khí mập mờ




Âu Thiển Thiển cau mày, đi tới trước mặt hắn, hung hăng nói, "Không phải đã bảo anh ở trong phòng nghỉ ngơi rồi sao, tại sao anh lại chạy đến đây? Anh không thể làm cho người khác không lo lắng được sao?"

"Lo lắng?" Hàn Đông Liệt tức giận giương mắt nhìn cô, " Người lo lắng kia không phải là tôi sao? Không phải nói hai giờ sao? Em xem giờ là mấy giờ rồi?" Trời đã tối, hơn nữa lại lạnh như thế, nhưng hắn chấp nhận sẽ bị cảm mà ngồi cả buổi ở đây chờ cô!

Âu Thiển Thiển cúi đầu tự nghĩ, thì ra là cô đã lang thang không mục đích quá 1 giờ so với thời gian đã hẹn với hắn.

"Không phải là anh ở chỗ này chờ tôi từ lâu chứ?" Cô kinh ngạc hỏi.

"Ho khan ~" hắn ho nhẹ một cái, nói, "Em cho là tôi điên rồi sao? Tôi cũng chỉ vừa mới đến dây thôi ! Đúng rồi, Em rốt cuộc chạy đi đâu, tôi gọi điện thoại, tại sao không nhận?" đột nhiên hắn nói sang chuyện khác, hi vọng che dấu được sự lúng túng đi.

"Điện thoại? Anh có gọi điện thoại sao?" Âu Thiển Thiển tò mò lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên màn hình hiện lên hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.

Cô đang suy nghĩ nên hoàn toàn không nghe thấy chuông, thật sự là quá mất mặt Thiên Chi Quốc.

"Cô gái chết tiệt, em. . . . . ." Hàn Đông Liệt nói được một nửa đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ngứa ngứa, từ từ há to mồm, rồi hắt xì, "A. . . . . . hắt xì"

"Anh không sao chứ!" Âu Thiển Thiển lo lắng nắm cánh tay của hắn, lại phát hiện trên cánh tay của hắn lạnh như băng .

Hắn vừa mới nói láo, nhất định là hắn đã ở đây chờ cực kỳ lâu, trong đêm khuya lạnh như vậy lại đợi cô lâu như vậy, người đàn ông này. . . . . . Cô phải làm gì với hắn mới tốt đây?

"Liệt. . . . . ." Cô đột nhiên nhẹ giọng gọi hắn, nhu nhu nói, " Ngày mai chúng ta xuất viện đi, về nhà nghỉ ngơi được không?"

Ở bệnh viện quá phức tạp nên không an toàn, nếu như Lôi Minh ra tay thật, vậy thì hắn ta quá nguy hiểm, không muốn hắn ta gặp chuyện không may, nếu như hắn ta xảy ra chuyện, chị nhất định sẽ đau lòng, mà cô. . . . . . Cũng sẽ đau lòng.

"Về nhà? Tại sao?" Hàn Đông Liệt ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng biết rõ ràng, là bởi vì Lôi Minh? Three nói cô lo lắng chính là cái này sao? Nhưng tại sao cô lại lo lắng cho hắn đây? Phải . . . . . Bởi vì thích hắn sao?

"Bởi vì tôi ghét bệnh viện!" cô đẩy xe lăn, tìm một lý do đơn giản.

"À, thì ra là vậy, vậy thì trở về đi, chỉ là. . . . . . Vấn đề vừa rồi em vẫn chưa trả lời tôi, nói mau, em đã đi đâu?" Hắn nóng nảy hỏi.

"Đi gặp một người bạn!"

"Nam? Nữ ?"

"Nam!"

". . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên trầm mặc, sau đó dùng hai tay của mình giữ xe lăn dừng lại, cố gắng đứng lên, xoay người, hung hăng nhìn cô chằm chằm.

"Chẳng qua là bạn bình thường mà thôi!" Âu Thiển Thiển vội vàng mở miệng giải thích.

Nhưng Hàn Đông Liệt lại đột nhiên ôm cô vào ngực, hung hăng hôn lên môi của cô. Mà khi Âu Thiển Thiển ở trong ngực hắn không có một chút giãy giụa, cô dùng hai tay ôm lấy hắn, dùng thân thể ấm áp của mình sưởi ấm cho thân thể lạnh như băng của hắn.

Thôi để cho cô làm càn như vậy một lần đi, một lần thôi cũng được!

Hai người ôm nhau mà hôn, thật lâu đều không tách ra, thời gian dường như cũng ngừng trôi, chỉ có môi cùng lưỡi hai người bọn họ quấn quít, không ngừng dây dưa. . . . . . Hàn Đông Liệt từ từ trở nên ấm áp, nhiệt độ hai người tăng lên, tạo ra không khí mập mờ . . . . . .

"Bùm ——"

Đột nhiên một tiếng súng vang lên, phá tan giây phút tốt đẹp.