Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 7: Giang Yên Nhiên




- Cô dám đánh đổ cà phê vào người tôi, chán sống sao? –Giang Chân Chân lạnh giọng uy hiếp.

- Tôi thật sự không có cố ý, rõ ràng hồi nãy có người ngáng chân tôi...

Giang Chân Chân đưa tay tát Giang yên Nhiên, hét lên với cô:

- Giang Yên Nhiên! Cô đừng tưởng lấy được vài tấm bằng ở nước ngoài về là có thể đấu với tôi, giành quyền thừa kế gia sản Giang gia. Tôi nói cho cô biết, một đồng cắc cũng không có cho cô!

Giang Yên Nhiên bị đau nhưng vẫn cắn chặt môi nhẫn nhịn:

- Giang Chân Chân cô đừng có quá đáng. Tôi chưa bao giờ ham muốn thứ tài sản thừa kế gì đó của các người. Tôi và Giang gia từ lâu đã cắt đứt quan hệ rồi!

- Vậy cô còn gia nhập giới giải trí làm gì? Không phải để tranh giành với tôi sao? Dám làm mà không dám nhận, quả thật ti tiện y như mẹ cô!

- Cô dám nói xấu mẹ tôi một câu nữa xem! –Lúc này sắc mặt Giang Yên Nhiên đã cực kỳ kém, lửa giận phừng phừng tưởng chừng chỉ một giây nữa là có thể bùng phát.

- Sao? Tôi nói sai à? Mẹ cô rõ là...

Giang Chân Chân chưa nói hết câu thì Giang Yên Nhiên đã nhào đến đánh cô ta. Nhưng chưa kịp chạm tới người Giang Chân Chân, Giang Yên Nhiên đã bị vệ sĩ bên người cô ta đẩy mạnh một cái liền lảo đảo ngã ra phía sau.

Cô nhắm chặt mắt tưởng mình sắp xong rồi thì lại được một vòng tay ấm áp ôm trọn. Mở mắt ra mới thấy một cô gái cực kì xinh đẹp bá khí. Ngũ quan tinh tế, dụ hoặc. Mày cong cong như trăng non, mũi cao, môi đỏ đầy đặn quyến rũ. Đặc biệt là đôi mắt cô ấy, cực kì mê hoặc. Tròng mắt đen nhánh, trong sạch không lẫn tạp chất, đuôi mắt hẹp dài, thần sắc lạnh lùng, bình tĩnh.

- Cô có làm sao không? –Thanh âm trong trẻo nhưng không yếu đuối mà cực kỳ mạnh mẽ, cho người ta cảm thấy an tâm.

Trong đầu Giang Yên Nhiên lúc này chỉ còn lại mấy chữ: Thật...thật đẹp trai a...Cô sợ mình cong mất tiêu rồi...

Mà cô gái đó không ai khác chính là Triều Ca. Cô quyết định giải vây giúp Giang Yên Nhiên.

Lúc này Giang Yên Nhiên mới tỉnh táo lại:

- Không, không sao. Cảm ơn cô.

- Được rồi, có tôi ở đây. Không cần sợ. –Ánh mắt Triều Ca cực kì dịu dàng. Nói sao đây, em gái này chính là gu của cô đó. Nhỏ nhắn, xinh đẹp, trắng trẻo như con thỏ nhỏ đáng yêu. Giọng lại còn rất ngọt a! Biết làm nũng nữa thì tuyệt vời!

- Ưm, cảm ơn.

Cô cong rồi, thật sự cong rồi a...

- Tưởng là ai, hóa ra là Ôn Noãn sao? Thân mình lo chưa xong mà còn dám quản chuyện người khác. Quả nhiên là thấp kém như nhau. Lên, đánh hết hai đứa nó cho ta! – Giang Chân Chân ra lệnh cho hai vệ sĩ, phá vỡ khung cảnh anh hùng cứu mĩ nhân của Triều Ca và Giang Yên Nhiên.

Triều Ca sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Chân Chân, quanh thân tản ra cỗ sát khí bức người. Trong chớp mắt không khí xung quanh như đông lại, nhiệt độ hạ xuống cực kì lạnh lẽo. Thoáng chốc, sống lưng Giang Chân Chân cứng đờ.

- Cô, là cái thá gì chứ? Còn dám đánh bà đây? Hôm nay ta sẽ đánh cho cô đến cha mẹ cô cũng không nhận ra... –Giọng Triều Ca âm u như đến từ địa ngục.

Hai vệ sĩ chuẩn bị bước tới cũng chần chừ không ra tay. Họ chưa kịp phản ứng thì một tên đã bị Triều Ca giơ tay quật ngã xuống đất, kêu lên thất thanh. Tên còn lại tiến lên định đánh cô thì đã bị Triều Ca đạp thẳng vào đầu gối, còn tặng cho hắn một cước nữa ngay cổ. Tên vệ sĩ phun ra một búng máu, nằm vật trên đất ôm cổ họng, không thể phát ra tiếng. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, mọi người xung quanh chưa kịp phản ứng, đứng sững người.

Giang Chân Chân run rẩy lùi về sau:

- Đừng...đừng đánh tôi, tôi cho cô tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được... Đừng... đừng. Ai...ai giúp tôi với!!!

Triều Ca nở nụ cười khinh miệt:

- Tôi đã nói đánh cho cha mẹ cô không nhận ra thì nhất định sẽ làm được. Cô kêu ai cũng vô dụng thôi. Dám đụng vào người của bà đây, chán sống!

Triều Ca thô bạo tát cô ta. Tiếng kêu vang vọng khắp phòng. Giang Chân Chân ngã sấp mặt xuống, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Giang Yên Nhiên thấy vậy vội tiến lên ngăn Triều Ca.

- Ôn Noãn, đừng đánh nữa. Đây đang là phim trường đó!

Nghe lời Giang Yên Nhiên, Triều Ca mới nhận ra hôm nay mình làm hơi quá mới nhanh chóng bình tĩnh lại.

- Được rồi, không đánh nữa.

Cô kéo cả hai người vệ sĩ quẳng ra ngoài, còn Giang Chân Chân thì để mặc cho cô ta nằm đó. Mọi người xung quanh mới bắt đầu có phản ứng, thế nhưng do e sợ Triều Ca cộng với việc chán ghét thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì của Giang Chân Chân mà không ai dám tiến lại gần giúp đỡ.

Mà lúc này, một người từ trong góc quan sát tất cả câu chuyện mới lên tiếng:

- Cô là Ôn Noãn phải không? Có hứng thú với vai diễn nữ phụ Ngụy Anh Lạc của Thiên Hạ không?

Người vừa mở miệng không ai khác chính là đạo diễn khó tính nhất giới giải trí, cũng chính là đạo diễn phim Thiên Hạ - Vương Bân.

- Tôi rất ấn tượng với thân thủ cùng khí chất của cô. Thế nào? Nhận vai này chứ?

What? Vương Bân lại ngỏ ý muốn cô đóng vai nữ phụ Thiên Hạ? Quả thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà. Triều Ca mất mấy giây mới phản ứng lại được:

- Đương nhiên là phải đồng ý rồi. Vai nữ phụ này, tôi cầu còn không được!

Triều Ca cực kì vui vẻ, mục đích đến đoàn làm phim của cô xem như là hoàn thành được một nửa rồi!

Vương Bân cười:

- Được, đến khi nào bắt đầu quay sẽ thông báo cho cô!

- Cảm ơn rất nhiều đạo diễn Vương.

Triều Ca nói xong vội vã kéo Giang Yên Nhiên rời đi. Trước đó còn không quên để lại cho Giang Chân Chân một ánh mắt cảnh cáo. Ngồi trong xe cô, Giang Yên Nhiên mới chậm rãi mở miệng hỏi:

- Ban nãy tại sao cô lại giúp tôi?

- Nói thế nào nhỉ. Tóm lại là tôi rất thích cô, cảm thấy cô rất có tiềm năng, muốn đào cô về công ty tôi. –Triều Ca vừa nói vừa nở nụ cười. Sắc mặt cực kì dịu dàng, ấm áp.

Giang Yên Nhiên thoáng chốc đỏ mặt.

- Dù sao thì cũng rất cảm ơn cô. Còn nữa, cô thật sự muốn đào tôi về công ty sao? Còn cho rằng tôi rất có tiềm năng? –Giang Yên Nhiên mắt sáng long lanh nhìn Triều Ca. Trông cực kì đáng yêu, bộ dạng như rất ngại vì được khen vậy.

- Đương nhiên, công ty của tôi mới thành lập thôi, tên gọi là Tân Thế Kỉ, đang chiêu mộ nghệ sĩ. Cô chính là người đầu tiên tôi đào về đó. Còn nữa, cô thật sự rất giỏi, nhất định phải tin vào bản thân mình. Vai nữ chính này cô nhất định sẽ lấy được.

Giang Yên Nhiên có chút ngạc nhiên:

- Sao cô biết tôi đến thử vai nữ chính?

Ẹc, nói gì đây? Không lẽ nói Triều Ca cô biết trước tương lai?

- À thì tôi thấy cô bước ra từ phòng casting nữ chính nên nghĩ vậy.

- Quả thật là hôm nay tôi đến casting vai nữ chính, nhưng sợ là không được rồi. Có Giang Chân Chân ở đây, cô ta nhất định sẽ không để tôi được như ý.

- Giữa cô và Giang Chân Chân rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?