Bà hoàng cute lang vương tổng tịch

Chương 22: Truyền Máu Cho Bạch Tuyết




“Đều đi ra ngoài hết đi ——” Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

Mọi người đều ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết, vuốt ve thân thể mảnh mai của cô.

Vốn sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệch nay lại chậm rãi nóng lên, khuôn mặt cũng hồng lên khác thường, Lãnh Dạ cau mày, nhìn Bạch Tuyết đang mơ màng, cô hẳn là đang phát sốt? Bạch Tuyết yếu ớt mất đi ý thức, miệng cũng bắt đầu thầm thì gì đó?

Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra rồi đóng lại, càng không ngừng lẩm bẩm khe khẽ......

Lãnh Dạ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đóng ra mở vào của cô, để mang cho cô sự an ủi, hai tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, dường như là sự an ủi của Lãnh Dạ có tác dụng, Bạch Tuyết không còn thầm thì cái gì nữa, mà còn yếu đuối nằm ở trong lòng Lãnh Dạ.

Nhìn thấy Bạch Tuyết đã an ổn, Lãnh Dạ liền nhổ xuống kim truyền máu của Bạch Tuyết, cắm vào mạch máu của mình, nhắm mắt vận khí, dòng máu đỏ tươi của anh chảy từ từ vào trong thân thể Bạch Tuyết......

Bình Tĩnh nhìn thấy Lãnh Dạ làm vậy, nghĩ muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng anh là Lang Vương, hẳn không thể đả thương nguyên khí của chính mình.

“Anh, hãy để em, hãy lấy máu của em.” Bình Tĩnh xắn ống tay áo lên ngồi xuống nói.

“Cậu cho là máu của ai cũng thể chuyền sao?Đạo hạnh của cậu còn kém, lấy máu của cậu cô ấy sẽ biến thành thành yêu.” Lãnh Dạ nói.

“Thành yêu không phải rất tốt sao, như vậy chúng ta liền giống nhau, đến lúc đó là có thể mang cô ấy rời đi, cô ấy cũng sẽ không già đi, anh cũng sẽ không phải khổ sở như thế này có phải hay không?” Bình Tĩnh nói.

“Sẽ già......” Lãnh Dạ trầm tư.

Kiếp trước chính anh để cho cô già đi, vậy nên cả đời này nhất định anh sẽ không để cho cô chết già, anh muốn cô vĩnh viễn ở cùng anh......

Bạch Tuyết chậm rãi khôi phục lại bình thường, Lãnh Dạ nhổ xuống kim tiêm, sờ lên cái trán Bạch Tuyết, thử xem còn nóng sốt không?

“Anh, anh xác định Bạch Tuyết chính là người anh muốn tìm sao?” Bình Tĩnh hỏi.

“Nếu trong sổ đầu thai không có ghi lầm,thì cô ấy chính là người anh muốn tìm.” Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết nói.

“Nhưng, tính cách của hai người hoàn toàn không giống nhau! Có thể Diêm Vương lầm hay không?” Bình Tĩnh lo lắng nói.

Lãnh Dạ lại lâm vào trầm tư......

Bạch Tuyết cùng cô ấy đúng là rất không giống nhau, cô ấy trước kia lá gan rất lớn, lúc trước khi anh biến thành nguyên hình cô đều không sợ, nhưng lại có can đảm cùng anh trên giường, còn Bạch Tuyết này nếu nhìn thấy nguyên hình của anh nhất định sẽ bị hù chết, năm mười bốn tuổi ấy khi có sự xuất hiện của anh, Bạch Tuyết lúc trước liền bị dọa ngất xỉu đi!

Kiếp trước ở trên người cô còn có một cái bớt đặc thù, hơn nữa là xuất hiện ở ngay phía dưới của cô, chỗ vị trí cũng thực khéo léo, ở trên đó cái bớt hình hoa văn là một đóa hoa mai.

Năm mười bốn tuổi ấy anh đã từng muốn kiểm tra Bạch Tuyết, nhưng ở chỗ đó của cô không có cái bớt nào, nhưng, Diêm Vương đã ghi lại là cô đầu thai thành Bạch Tuyết.

“Đưa xe đến cửa bệnh viện, chúng ta sẽ đi khỏi đây.” Lãnh Dạ đau lòng ôm Bạch Tuyết, anh không thể để cho người phụ nữ của anh ở trong bệnh viện.

Chỉ chốc lát sau đã đến biệt thự của Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ lần này liền bật đèn, anh là vì Bạch Tuyết mà mở, Bạch Tuyết nằm ở trên giường, Lãnh Dạ ngồi ở bên giường thương tiếc nhìn cô.

Lông mi cô bắt đầu lay động, Lãnh Dạ biết cô hẳn muốn tỉnh lại, ánh mắt dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng.

Bạch Tuyết cho là mình đang nằm mơ, cô tại sao lại ở chỗ này? Anh không phải đã bỏ cô đi sao?

“Lãnh Dạ, anh như thế nào lại ở trong mộng của tôi?” Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ không thích người khác kêu tên của anh, chỉ biết đây là trong mộng muốn kêu thì kêu sợ cái gì!

Người đàn ông này thật là kỳ lạ, có tên lại không cho gọi, nếu không thì gọi là gì? Chẳng lẽ gọi anh là chú? anh sẽ giết cô mất.

Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết nhìn chăm chú, đồng thời anh cũng nhìn chăm chú vào cô......

Hồi lâu.

“Anh có thích tôi không?” Bạch Tuyết yếu ớt hỏi.