Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 24: Gặp lại (1)




Đầu mùa hạ, trống rỗng vạn dặm.

Ánh mặt trời ấm áp như con thoi xuyên qua từng kẽ hở cứ chậm rãi trôi đưa. Mùi cây tử đàn tràn ngập trong không khí, đem tất cả hư không trong thiên địa tràn đầy. Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua kẻ hở làm cho có thể nhìn thấy được một đường bụi nhỏ. Gió mát làm cho những lá cây lưu động, mùi hoa ở hai bên đường lặng lẽ phiêu đãng.

Tất cả đều là thích ý, yên tĩnh, yên ổn ngọt ngào, làm cho tâm tình người ta cực kì trong sáng, cũng cực kì sung sướng.

Trên đường lộ rộng lớn bằng phẳng, một chiếc xe ngựa bề ngoài thoạt nhìn đơn giản và bình thường đang chạy băng băng không nhanh không chậm, một đường hướng về phía bắc Phượng thành mà chạy.

Trên xe ngựa, là Tống Vãn Ca và Liên Mặc đến Thiên Ma cung tìm Trần nhi. Không gian bên trong xe cũng đủ rộng rãi, phía dưới có gấm đệm, ngồi và nằm đều thực thoải mái, ba mặt còn có đệm dựa, bên trái có bàn nhỏ đặc biệt, trên bàn lõm xuống giữ cho ấm trà và ly trà trên dĩa không rơi, phía bên phải là một cái giường êm hai người nằm, để dùng khi nghỉ ngơi.

“Mặc, tới Thiên Ma Cung cần bao nhiêu thời gi¬an“ Tống Vãn Ca vừa nói, vừa ló đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn cảnh sắc tự nhiên mới lạ bên ngoài.

Nghĩ đến rất nhanh sẽ nhìn thấy Trần nhi, đứa bé đáng yêu nhu thuận có hiểu biết, tâm tình Tống Vãn Ca càng tốt vô cùng. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng mỉm cười lại tràn đầy mắt và đuôi chân mày nàng.

“Thiên Ma Cung cách Phượng thành cũng không phải rất xa, dựa theo tốc độ của chúng ta, khoảng hoàng hôn hẳn là có thể đến.” Liên Mặc dịu dàng nói, tầm mắt vẫn không rời Tống Vãn Ca.

"Oh.” Tống Vãn Ca tùy tiện lên tiếng, lại đem đầu thăm dò ngoài cửa sổ xe, thưởng thức phong cảnh đẹp bên đường.

Một canh giờ qua đi, sức lực ngồi xe ngựa cũng giảm xuống, Tống Vãn Ca bắt đầu có chút nhàm chán. Buông rèm cửa sổ, Tống Vãn Ca nằm sấp trên thành gỗ, hai tay chống má, mắt long lanh nhìn phía Liên Mặc: “Mặc, kể truyện cười cho muội nghe đi.”

“Thế nào, Ca Nhi cảm thấy rất nhàm chán sao?” Trong mắt Liên Mặc tràn đầy ý cười, ấm giọng nói.

“Uh.” Tống Vãn Ca gật gật đầu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ gần một canh giờ, cổ đều đau hết rồi, cũng làm cho thị giác mệt nhọc. Nàng nghĩ còn phải ngồi xe ngựa đến lúc hoàng hôn mới có thể đến Thiên Ma Cung, quả thật rất nhàm chán. Giờ vẫn còn dư lại hơn nửa ngày lộ trình, nếu không tìm chuyện để tiêu thời gian nhàm chán, vậy không phải mốc meo buồn ra nấm sao.

“Ca Nhi, ở cạnh ta, muội sẽ cảm thấy nhàm chán sao?” Con ngươi màu băng lam (màu xanh băng) của Liên Mặc có chút thâm sâu, lưu chuyển qua lại càng mỹ lệ mị hoặc.

“Đương nhiên là không, Mặc Mặc nhà chúng ta tốt như vậy, ở cạnh huynh làm sao có thể làm cho người ta cảm thấy nhàm chán chứ!” Tống Vãn Ca trả lời rõ ràng, làm cho Liên Mặc trong mắt tràn đầy ý cười. Trầm ngâm một lát, lại hỏi ngược lại “Mặc, vậy huynh ở cạnh muội, có cảm thấy nhàm chán không?”

“Vấn đề này, để ta cẩn thận suy nghĩ đã.” Liên Mặc lấy tay ôm trán, cười khẽ một tiếng, trong ngực hơi hơi phập phồng, tỏ rõ sung sướng của hắn.

“Hừ, cái này còn cần phải suy nghĩ sao?” Tống Vãn Ca thoáng dùng sức nhéo nhéo cánh tay Liên Mặc, vẻ mặt hung hãn. “Mặc, nếu huynh dám nói nhàm chán, cẩn thận muội cắn huynh!”

Nghe vậy, Liên Mặc lại cười ra tiếng, tiếng cười thanh nhã dịu dàng sung sướng cảm quan của Tống Vãn Ca. Sau một lúc lâu mới dừng ý cười lại, lắc đầu nói: “Được được được, ở cạnh Ca Nhi, vĩnh viễn đều có tán gẫu, vĩnh viễn đều có tán gẫu.”

“Cái này còn tạm được.” Tống Vãn Ca đắc ý thu tay lại, tiếp tục thúc giục, "Đừng ngắt lời nữa, nhanh chóng kể chuyện cho muội nghe một chút.”

“Nhưng, Ca Nhi, ta không biết kể truyện cười", Liên Mặc có chút khó xử nói, hắn quả thật không biết kể truyện cười, cho tới bây giờ đều chưa từng kể qua.

“Muội mặc kệ, không kể cũng phải kể. Đường dài cứ từ từ, dù sao cũng phải nghĩ cách để tiêu một ít thời gi¬an phải không? Hơn nữa, kể chuyện cười khó như vậy sao?” Hai mắt Tống Vãn Ca bình tĩnh nhìn Liên Mặc, một dáng vẻ ‘đừng mong cự tuyệt, huynh kể chắc rồi".

“Vậy được rồi.” Liên Mặc biết chuyện Tống Vãn Ca quyết định từ trước đến nay không thể thương lượng, chỉ phải kiên trì thỏa hiệp. Nhíu chân mày suy tư một hồi lâu, mới mở miệng kể, “Trước kia có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng bảo lão hòa thượng kể chuyện xưa”.

“Ngừng!” Bàn tay mềm mại của Tống Vãn Ca vung lên, khóe miệng co quắp, có chút dở khóc dở cười nói “Mặc, huynh đang kể chuyện cười sao? Rõ ràng là đang kể chuyện xưa mà, hơn nữa còn là một chuyện xưa nhàm chán nhất. Đổi cái khác, đổi cái khác!”

“Nhưng ngoại trừ cái này, ta thật sự không biết kể.” Liên Mặc sầu mi khổ kiểm, thoạt nhìn thật là uỷ khuất.

"Được rồi, được rồi, không kể chuyện cười, vậy huynh kể chuyện xưa tiếp nghe một chút cũng được, chỉ cần có thể giết thời gi¬an.” Tống Vãn Ca thấy mặt khổ của Liên Mặc, cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa.

"A? Kể chuyện xưa” Liên Mặc sợ run lên, dừng một chút, nhỏ giọng yếu ớt nói, “Ca Nhi, kể chuyện xưa này ta…ta cũng không biết, chúng ta vẫn là chơi cái khác đi.”

“...”  Tống Vãn Ca không nói gì, trừng mắt nhìn Liên Mặc một cái, oán hận nói, "Muội muốn nghe chuyện xưa, hôm nay, ngay bây giờ, lập tức kể ra cho muội nghe!” Nào có người ngay cả một chuyện xưa cũng không biết kể, nàng thật sự muốn hôn mê.

“Ta đây nếu kể không tốt, Ca Nhi không được tức giận.” Liên Mặc giống một nông dân bị địa chủ vô lương bóc lột ức hiếp cùng khổ, trong đầu phía trước phía sau suy tư kỹ một phen, lại đáng thương hề hề gằn từng tiếng thấp giọng nói, “Trước kia có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng bảo lão hòa thượng kể chuyện xưa.... “

“Ngừng!!” Tống Vãn Ca lại hô ngừng, lúc này không chỉ khóe miệng co quắp, trên trán lại nổi lên vài cái đường đen. “Mặc, bảo huynh kể chuyện xưa, huynh lại kể cái này. Cái này có thể tính là chuyện xưa sao?”

“Sao không tính? Ca Nhi, vừa rồi muội không phải nói nó thuộc về truyện xưa, mà không phải truyện cười sao?” Liên Mặc mở trừng hai mắt, trên mặt thoạt nhìn hơi có chút ủy khuất.

“Mặc, chúng ta chơi cái khác giết thời gi¬an đi.” Tống Vãn Ca hít một hơi thật sâu, tận lực không để cho mình nói đến nghiến răng nghiến lợi. cảm thấy lại tiếp tục cùng Liên Mặc thảo luận cái đề tài kể truyện xưa với truyện cười này, rất có thể sẽ ngất tại chỗ.

“Ca Nhi, muội muốn chơi cái gì?” Liên Mặc vừa thấy Tống Vãn Ca không ép buộc mình kể chuyện xưa nữa, lập tức vẻ mặt tươi cười ngẩng đầu lên. "Chỉ cần ta biết, ta nhất định phụng bồi toàn bộ hành trình.”

"Chúng ta chơi đố chữ đi, muội ra câu đố, huynh đoán.” Tống Vãn Ca cười gượng hai tiếng, nhún nhún vai nói, “Đoán sai muội sẽ búng mũi huynh một cái, đau cũng đừng trách muội nha!”

"Vậy nếu ta đoán đúng thì sao?” Hai tròng mắt Liên Mặc sáng trong suốt, cũng là nhỏ giọng nói, “Có phải cũng có thể tùy ý búng mũi của Ca Nhi hay không?”

Lời Liên Mặc còn chưa dứt, đã bị vẻ mặt nữ vương của Tống Vãn Ca xua tay cự tuyệt: "Nghĩ khá lắm! Đoán đúng thì đoán đúng, rồi chuyển sang đề khác, mũi của muội đâu phải dùng để búng!”

“Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!” Liên Mặc cúi đầu như tiểu tức phụ, lại buồn rầu cảm thán một tiếng.

“Ha ha, ai bảo muội là nữ vương chứ!” Tống Vãn Ca đắc ý nhướng nhướng mày, lập tức nói, “Được rồi, không nói chuyện tào lao nữa, Mặc huynh chuẩn bị tiếp chiêu đi! Đề thứ nhất, số lượng tuy ít, cũng trên trăm vạn, là một chữ.”

“Là chữ nhất.” Liên Mặc không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên trả lời.

“Tốt, trả lời chính xác. Đề thứ hai, ngàn dặm gặp lại, một chữ.”

“Là chữ nặng.” Lại là không chút nghĩ ngợi, Liên Mặc đã một ngụm nói ra đáp án.

“Không sai, đề thứ ba, Khổng Tử lên núi, một chữ.”

“Nhạc (núi).” Liên Mặc vẫn chưa tự hỏi, miệng lập tức nói ra đáp án chính xác.

“Trả lời chính xác, đề thứ tư, dựa vào nước, một chữ.” Tống Vãn Ca híp mắt liếc Liên Mặc một cái, thầm than trí óc nhanh nhẹn của hắn.

“Sán (một bến cảng).” Liên Mặc khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói, “Ca Nhi ra câu đố rất đơn giản.”

"Ít đắc ý đi, chúng ta tiếp tục. Đề tiếp theo, hai núi ngược nhau lại cùng nhau, trong có một núi chen giữa trời xanh, một chữ”

"Là chữ do.” Liên Mặc hơi chút suy tư, lại đáp lên.

"Đáp đúng.” Tống Vãn Ca bĩu môi, tiếp tục đề tiếp theo, “Tự mình tìm người hầu, có tình lại Vô Tâm, một chữ.”

“Là chữ đẹp.” Liên Mặc dứt lời, rót ly trà cho mình, thần thái thanh thản nhấp nhẹ.

“Trả lời chính xác, không thêm hết sức. Đề tiếp theo, ta không có hắn có, trời không có, một chữ.” Tống Vãn Ca giành lấy ly trà trong tay Liên Mặc, cười hì hì một ngụm uống sạch.

"Là chữ vậy. Liên Mặc nhận lại cái ly trống không, lắc đầu bất đắc dĩ nói.

“Chữ khải thiếu một nét ngang, đừng làm dừng lại chữ đoán, vẫn là một chữ.”

“Đơn giản đơn giản, là một chữ bước.” Liên Mặc cười nhẹ nhàng đọc lên đáp án, lại rót ly trà tự uống một mình.

“Mặc, huynh cứ sợ bị muội búng mũi như vậy.” Tống Vãn Ca bĩu môi, nhẹ trừng Liên Mặc một cái, không ngừng cố gắng nói, “Tiếp tục tiếp chiêu, vũ đại lang thiết yến, một thành ngữ.”

“Là ‘khách quý chật nhà" rồi.” Liên Mặc hơi hơi suy tư trong chốc lát, nói ra đáp án.

“Trả lời chính xác.” Tống Vãn Ca có chút căm giận nói, cũng không tin hôm nay không búng mũi Liên Mặc được. "Đề tiếp theo, con thỏ mời con hổ, một thành ngữ.”

“Thu không đủ chi.” Liên Mặc đặt chén trà xuống, rồi sau đó khí định thần nhàn nói.

“Dao sắc chặt đay rối, một thành ngữ. Lệ, một thành ngữ. Ảm, vẫn là một thành ngữ.” Tống Vãn Ca thấy dáng vẻ thản nhiên như thường của Liên Mặc, không khỏi một hơi nói ra ba câu đố đèn, trong giọng nói nghiễm nhiên có vài phần hổn hển đắc ý.

“Đâu có đâu có, ba đáp án theo thứ tự là ‘Giải quyết dễ dàng" ‘Điên tam lệ tứ", và ‘Có thanh có sắc". Ca Nhi, ta có nói sai không?” Trong mắt màu lam xinh đẹp của Liên Mặc tràn đầy ý cười, khuôn mặt dịu dàng như ngọc cao nhã đến chói mắt, lại làm cho người nào đó hận không thể nhào tới cắn mạnh một ngụm.

“Hừ, đừng đắc ý vội, muội lại ra một đề cuối cùng. Nghe nè, bên đỉnh không tự do, lừa dỗ con cá mắc câu, hai người đem một người quăng đi, đáng tiếc lòng người không nên. Muốn thành tựu cuối cùng khó thành tựu, một chút đem không đến trong lòng, muốn hỏi Bình Khang đem bát tự tìm hiểu, người bạc tình giấu đầu thập phần khoe cái xấu, mặc hắn người đi hận dằng dặc, dấy lên hứng thú vứt hài mệt mỏi thêu. Mười câu nói, mỗi một câu đều làm một chữ, xin Mặc Mặc đại tiên nhà chúng ta chỉ giáo.” Tống Vãn Ca cười thầm một tiếng, cố ý đem hai chữ đại tiên cắn rất nặng.

Nghe được hai chữ đại tiên Liên Mặc bất đắc dĩ cau lại chân mày. Lúc này suy tư giây lát, đoán ra đáp án.

“Ca Nhi, đáp án là ‘Giáp Ất Bính Đinh đã thành Canh Tân Nhâm Đăng". Thế nào, nói không sai chứ?”

“Mặc, huynh cũng đâu cần thông minh như vậy. Huynh như vậy muội sẽ rất áp lực, huynh càng thông minh thì có vẻ muội càng ngốc!" Tống Vãn Ca có chút buồn bực oán nói, dứt lời, rũ đầu, một dáng vẻ hoàn toàn bị đánh bại.

“Ha ha, Ca Nhi, câu đố cuối này của muội thật ra là làm khéo, chỉ là...”  Liên Mặc nói tới đây, cố ý ngừng lại, vẻ mặt nhấc lên. “Chỉ là nó giống như một bài thơ oán phụ, Ca Nhi là đang oán giận tịch mịch, giận ta lạnh nhạt muội sao?”

“Mặc, huynh lại nói bậy, muội thật muốn cắn huynh!” Tống Vãn Ca vừa thẹn vừa giận, hận đến nghiến răng, đôi mắt long lanh sáng thẳng tắp nhìn chăm chú Liên Mặc, trong mắt hung quang lòe lòe. Trong lòng cũng đang thầm than, quả nhiên là gần đèn thì sáng gần ‘mực’ ((mực = mặc)) thì đen, chẳng lẽ thật sự là mình khiến Mặc hỏng rồi sao? Bình thường mình nói chuyện chỉ là tùy tâm sở dục hoàn toàn không có cố kỵ, lúc này cũng làm cho Liên Mặc nhận ra.

"Ca Nhi, sao muội đột nhiên nhìn chằm chằm ta như vậy?” Liên Mặc thu hồi trêu đùa, có chút sợ hãi hỏi.

“Không có gì, muội chỉ là đột nhiên cảm thấy Mặc Mặc nhà chúng ta tốt lắm, cực kỳ tốt, đặc biệt tốt.” Tống Vãn Ca nhẹ giọng hừ hừ, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Ca Nhi, muội bây giờ mới phát hiện ta tốt!” Khoé miệng Liên Mặc cong lên, ai oán nhìn Tống Vãn Ca.

“Ha ha, làm sao có thể, Mặc tốt muội sớm đã phát hiện.”

“Thật không, vậy Ca Nhi nói nhanh lên, ta tốt ở chỗ nào?” Liên Mặc cười cười, lập tức che dấu biểu tình ai oán, giơ ra bộ mặt chăm chú lắng nghe.

“Hì hì, cái này nếu phải nói thì cũng có rất nhiều.” Tống Vãn Ca nhẹ rũ mắt, đùa cợt chợt loé lên ở đáy mắt. "Nhìn kỹ thì Mặc Mặc nhà chúng ta không si không ngốc, có mũi có mắt, hình dạng giống người, hơn nữa vừa rồi không có phát cáu, bất kể bị muội khi dễ hay bị muội trêu đùa đều yên lặng thừa nhận không lên tiếng, vĩnh viễn đều là dáng vẻ tiểu tức phụ, nhẫn nhục chịu đựng, mặc muội hồ nháo. Mặc, huynh nói xem như vậy có thể không tốt sao?”

Lời còn chưa dứt, Tống Vãn Ca hai vai đã run run, âm thầm cười trộm không thôi.

“Ca Nhi, giờ ta mới phát hiện thì ra muội rất thích đem tổn thương của người cho là khích lệ.” Liên Mặc buồn bực lại uỷ khuất liếc mắt Tống Vãn Ca đang cười đến hoa cành rung động, ánh mắt tương đối u oán.

“Được rồi, được rồi, Mặc, muội không cười huynh nữa. Chúng ta đổi lại trò chơi tiếp tục chơi.” Tống Vãn Ca xoa nhẹ bụng, ngưng cười. Suy nghĩ chốc lát, rồi lại nói “Mặc, đưa tay phải của huynh đây. Muội viết chữ huynh đoán. Tương tự, đoán sai muội búng mũi của huynh, đoán đúng thì sẽ đoán đề tiếp theo.”

“Muội, nữ vương này làm cũng thật thoả mãn ha.” Liên Mặc có chút ủy khuất nói thầm một câu, bất quá vẫn là theo lời đưa tay phải ra, bất mãn hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

“Không được xem nha, chỉ có thể dùng cảm giác để đoán, muội bắt đầu viết.” Tống Vãn Ca cầm tay phải của Liên Mặc, dứt lời, dùng ngón tay trỏ ở trong lòng bàn tay hắn liên tục viết xuống bốn chữ "ta rất thông minh". "Được rồi, mau đoán xem, vừa rồi muội viết những chữ gì.”

Liên Mặc cười cười, mắt cười dịu dàng nói: “Ta rất thông minh.”

“Uh, đoán không sai, Mặc quả thật rất thông minh.” Tống Vãn Ca thản nhiên cười, tán dương, tiếp theo lại ở trong lòng bàn tay Liên Mặc viết xuống ‘Ta là thiên hạ đệ nhất’.

“Ta là thiên hạ đệ nhất”. Liên Mặc chưa nghĩ nhiều, đã nói ra đáp án.

“Trả lời chính xác, tiếp tục đoán.” Tống Vãn Ca mở trừng hai mắt, trong lòng âm thầm cười xấu xa một tiếng, lập tức ở lòng bàn tay Liên Mặc viết xuống năm chữ "Ta là đại ngu ngốc."

Lúc này Liên Mặc không có rất nhanh nói ra đáp án, mà là nhíu chân mày và trán, ra vẻ minh tư khổ tưởng. Trầm ngâm một hồi lâu, chạm lên cái mũi của mình, nói: “Ca Nhi, cái này ta đoán không được. Muội búng đi, thủ hạ lưu tình là được rồi.”

“Mặc, huynh tình nguyện bị muội búng mũi cũng không nói ra đáp án ‘ta là đại ngu ngốc’ ư!” Tống Vãn Ca xem thường một tiếng, nhưng vẫn là vui tươi hớn hở vươn ngón trỏ quét cái mũi của Liên Mặc. Nàng đương nhiên biết Liên Mặc cố ý giả vờ như đoán không ra, tuy rằng không trêu đùa được hắn, nhưng như nguyện búng được mũi hắn. Lực tất nhiên sẽ không quá mạnh, luyến tiếc chứ sao.

Bất quá, bình mạng chưa thành công, chính mình cần tiếp tục cố gắng, nhất định phải thật tốt trêu cợt hắn một phen.

“Mặc, chúng ta lại đổi lại trò chơi được không?” Tống Vãn Ca giả làm tiểu cô nương đơn thuần, che dấu tâm tư bụng đen của mình.

“Ta có thể nói không sao?” Đối với Tống Vãn Ca, Liên Mặc cho tới bây giờ cũng chỉ có bất đắc dĩ cộng thêm thỏa hiệp.

“Đương nhiên………….. không thể!” Tống Vãn Ca ha ha cười nói, gõ thành gỗ, lập tức nói về nguyên tắc trò chơi, “Mặc, trò chơi này rất đơn giản, chính là muội nói cái gì huynh hãy nói theo cái đó. Được lắm, trò chơi bắt đầu. ‘Ta là tiểu Mặc Mặc đáng yêu".”

Liên Mặc nghe vậy khóe miệng co quắp, mới buồn bực thanh âm nói theo: “Ta là tiểu Mặc Mặc đáng yêu.”