Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 46: Cầm tay Tiêu Dao (đại kết cục 1)




Thấy Vũ Văn Huyền Băng hộc máu rồi ngã xuống, Tống Vãn Ca kinh hoảng hô to một tiếng, lập tức không để ý Hàn Kỳ Hiên và Long Ngự Tà cản trở, khóc chạy về phía hắn.

“Vũ Văn Huyền Băng, ngài thế nào rồi?”Tống Vãn Ca gi¬an nan đỡ hắn ngồi dậy, nhìn thấy khóe miệng hắn tràn ra máu tươi càng ngày càng nhiều, tâm đều níu chặt, nước mắt lại không tự chủ được chảy ra ngoài. "Vũ Văn Huyền Băng, ngài không có việc gì đúng không?”

“Vãn Nhi, đừng khóc, có nàng đau lòng cho ta như vậy, cho dù ta lập tức chết đi cũng không tiếc.” Vũ Văn Huyền Băng đau đớn không chịu nổi gượng cười nói, thiên ma thần công quả nhiên lợi hại, chỉ một chưởng kia, hắn chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân cuồn cuộn, ngũ tạng lục phủ đều giống như bị vỡ nát. Hắn chỉ sợ là cách cái chết đã không xa. "Vãn Nhi, cuộc đời này của chúng ta rốt cuộc là hữu duyên vô phận. Cho dù ta hao tổn tâm cơ, liều lĩnh cướp nàng về, cho dù sau khi nàng mất trí nhớ ta nghĩ hết mọi cách muốn có được lòng của nàng, nhưng kết quả là tất cả đều uổng công, nàng vẫn không thương ta. Vãn Nhi, ta cảm thấy rất thất bại, càng cảm thấy đau lòng, ta thật hâm mộ Long Ngự Tà. Vì sao hắn có thể có được lòng của nàng, mà ta lại không chiếm được? Ta trả giá đối với nàng cũng không ít hơn hắn, hắn có thể cho nàng ta cũng có thể cho nàng, vì sao nàng vẫn không thương ta? Khụ khụ khụ.... Khụ khụ....”  Vũ Văn Huyền Băng thật sâu ngóng nhìn Tống Vãn Ca, ẩn nhẫn ho khan, đáy mắt đau lòng, ưu thương và quyến luyến giống như gợn sóng, tầng tầng hướng về Tống Vãn Ca nhộn nhạo mở ra.

“Băng, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Không phải ta không thương ngài, mà là vì trong lòng ta đã có người khác ngự trị, không còn chỗ để chứa được ngài... Ta biết ngài tốt với ta, cũng nhìn thấy tình yêu của ngài đối với ta, nhưng ta không đáp lại được tình cảm của ngài.”

Tống Vãn Ca vươn tay lau chùi máu tươi đỏ sẫm ở khóe miệng Vũ Văn Huyền Băng, đau thương chuyển thành nước mắt róc rách rơi xuống, thấm ướt toàn bộ hai gò má. Thâm tình của hắn nàng thật sự không đành lòng phụ bạc, nhưng nàng cũng không thương hắn, đối với hắn nhiều nhất chỉ là cảm động và thích. "Băng, ngài tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ cả đời. Ta không trách ngài cướp ta đến Hổ Khiếu quốc, không để ý hai năm qua ngài giấu diếm và lừa gạt ta. Ta chỉ hy vọng ngài có thể sống thật tốt, hãy tin ta, sau này ngài chắc chắn sẽ gặp được một nữ tử tốt hơn ta, thích hợp với ngài hơn ta.... “

“A, vậy sao?” Vũ Văn Huyền Băng lạnh quát một tiếng, vươn tay đánh gãy lời nói của Tống Vãn Ca… lập tức lại cười khổ nói, “Nữ tử tốt hơn nàng, thích hợp với ta hơn nàng, Vãn Nhi cho rằng nàng ta sẽ tồn tại sao? Cho dù thật sự tồn tại, ta cũng không thích, bởi vì nàng ta không phải nàng, vậy thì nàng ta dù có tốt thì sao chứ? Ta thích chính là nàng, vĩnh viễn cũng chỉ là nàng! Bất quá, Vãn Nhi, nàng cũng đừng tự trách nữa. Vừa rồi đã trúng một chưởng của quái vật lông trắng kia, ta chỉ sợ cũng sống không được bao lâu. Như vậy cũng tốt, dù sao không chiếm được lòng của nàng, ta sống cũng là tăng thêm đau đớn thôi.”

“Không, ngài sẽ không chết, ta sẽ không để cho ngài chết đâu!” Tống Vãn Ca khóc hô dùng sức lắc đầu, ánh mắt xin giúp đỡ lập tức chuyển hướng về Long Ngự Tà đang vẻ mặt xanh mét.

“Ca Nhi, nàng đừng nhìn ta, hắn chết là xứng đáng! Đừng nói hiện giờ bản thân ta bị trọng thương bất lực, dù ta có năng lực kia cũng sẽ không quản hắn chết sống! Hừ, ta không bỏ đá xuống giếng đã không tồi rồi, còn trông cậy vào ta cứu hắn, nằm mơ!” Long Ngự Tà hừ lạnh một tiếng thật mạnh, dứt lời, tức giận quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ. Hắn có thể để Ca Nhi tiễn Vũ Văn Huyền Băng một đoạn đường trước khi hắn ta chết, cũng đã là ban ân rất lớn.

Thấy Long Ngự Tà không chịu ra tay, Tống Vãn Ca đành phải đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Hàn Kỳ Hiên sắc mặt tương tự vô cùng khó coi, nức nở nói: “Hiên, huynh có cách đúng không? Là huynh đả thương Vũ Văn Huyền Băng, huynh nhất định có thể chữa khỏi cho hắn đúng hay không?”

“Vật nhỏ, nàng trước tiên đừng khóc. Yên tâm đi, hắn không chết được đâu.” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày thật chặt, sau một lúc lâu mới mở miệng nói. Đè nén tức giận đầy mình đi đến bên cạnh Tống Vãn Ca, một tay kéo nàng lên. Lập tức dạo bước đi về phía sau Vũ Văn Huyền Băng, song chưởng dán lên phía sau lưng của hắn ta, nội lực hùng hậu liên tục không ngừng chuyển sang cơ thể hắn ta. Một hồi lâu mới thu tay về, xoa xoa mồ hôi thấm ra trên trán, âm thanh lạnh lùng nói, “Vũ Văn Huyền Băng, ngươi chết không được đâu, đừng nói chuyện giật gân giả đáng thương hù dọa vật nhỏ. Hừ, một chưởng vừa rồi của ta nhiều nhất chỉ dùng 6 phần công lực, hơn nữa lại không đánh trúng chỗ yếu hại của ngươi, nhiều lắm chỉ chấn thương phổi của ngươi mà thôi, căn bản không cần mạng của ngươi. Ngươi nên biết, vật nhỏ không thương ngươi, cho nên dù ngươi cưỡng cầu thế nào cũng là phí công. Hơn nữa, đại trượng phu làm gì không được vợ, ngươi cứ mặt dày quấn quýt lấy vật nhỏ cũng chỉ là tăng thêm phiền phức cho nàng. Hôm nay ta nói đến thế, bản thân ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

“Hừ! Quái vật lông trắng, ngươi nói dễ nghe như vậy, vậy sao ngươi cầm chặt Vãn Nhi không tha? Ngươi cũng không phải là mặt dày mày dạn cứng rắn quấn quýt lấy Vãn Nhi đấy sao? Còn có mặt mũi nói ta, trước tiên bản thân ngươi hãy thật tốt tỉnh lại chút đi!” Vũ Văn Huyền Băng gượng chống đứng lên, hai tròng mắt âm hàn sắc bén như kiếm bén thẳng tắp bắn về phía Hàn Kỳ Hiên. "Ngươi còn chưa có tư cách giáo huấn ta đâu, Vãn Nhi tuy rằng không thương ta, nhưng nàng cũng không thương ngươi! Ngươi cũng vậy thôi!”

“Im miệng! Vũ Văn Huyền Băng, ngươi tin hay không, ngươi lại dài dòng một câu, bổn tọa lập tức cho ngươi xuống Địa ngục!” Sắc mặt Hàn Kỳ Hiên cực kỳ khó coi, ánh mắt sâm nghiêm lạnh lùng phát ra mũi nhọn ngoan tuyệt tàn khốc.

“Thế nào, có phải bị ta nói trúng chỗ đau hay không, cho nên thẹn quá thành giận rồi? Ha ha ha!” Vũ Văn Huyền Băng không nhìn ánh mắt khủng bố âm trầm khó coi như muốn ăn thịt người của Hàn Kỳ Hiên, cực kỳ kiêu ngạo cuồng ngông cười ha ha, trong tiếng cười mang theo tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

“Ngươi!!” Hàn Kỳ Hiên đang muốn cho hắn ta một đấm, khóe mắt mạnh mẽ liếc thấy Long Ngự Tà đang mạnh mẽ hôn môi vật nhỏ của hắn, không khỏi tức giận đến nổi trận lôi đình. Một cái tung người tiến lên, rồi sau đó dùng sức đẩy Long Ngự Tà ra, giận không kềm được hét lớn, “Long Ngự Tà, ngươi cho ta là người chết sao? Ta ở nơi đây giúp Vũ Văn Huyền Băng chữa thương, ngươi lại ở bên này chiếm tiện nghi vật nhỏ! Ngươi có phải cũng cả người ngứa da rồi hay không, muốn nếm thử mùi vị Thiên Ma Thần Công của bổn tọa?!”

“Làm càn! Hàn Kỳ Hiên, ngươi rốt cuộc có phân rõ ai là Vua ai là thần hay không, dám vô lễ với trẫm như vậy?!” Thật vất vả mới kéo Ca Nhi vào trong lòng âu yếm, lại bị người quấy rầy chuyện tốt, Long Ngự Tà cũng mặt rồng giận dữ, tức giận rống Hàn Kỳ Hiên. "Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi đừng chọc tức trẫm, bằng không không có trái cây ngon ăn! Còn có, Ca Nhi là sủng phi của trẫm, à không, là sủng hậu của trẫm, lại là nữ tử trẫm yêu, trẫm thân thiết với nữ tử của mình, ngươi có quyền lợi và tư cách gì hỏi đến? Về sau thấy trẫm và Ca Nhi thân thiết, ngươi tốt nhất lăn xa một chút, đừng chạy lại đây chướng mắt!”

“Long Ngự Tà, ngươi thế này là muốn qua cầu rút ván hả? Thế nào, lợi dụng xong bổn tọa đã muốn phủi phủi đít chạy lấy người rồi?” Mắt đào hoa yêu mị của Hàn Kỳ Hiên nguy hiểm nheo lại, ánh lạnh không ngừng lóe ra trên mặt, đáy mắt có bão tố đè nén không được. "Ngươi cũng không nghĩ đến, không có bổn tọa hỗ trợ, ngươi có bản lĩnh một mình mang đi vật nhỏ sao? Còn có, bổn tọa cố ý chọc giận ngươi đấy, thì sao? Ai cho ai quả ngon để ăn còn chưa biết đâu, ngươi cho là bổn tọa sẽ sợ ngươi phải không?!”

“Ngươi!” Long Ngự Tà tức giận đứng thẳng người, ‘vụt’ một tiếng bất ngờ đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, huy chưởng hướng về hắn ta phát ra công kích. Hắn thật sự là không nhịn nổi, từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám vô lễ làm càn đối với hắn như vậy. Hôm nay hắn không thật tốt dạy Hàn Kỳ Hiên hắn sẽ không phải họ Long, hắn mặc kệ võ công của hắn ta có phải thiên hạ đệ nhất hay không. Không phải chỉ là biết Thiên Ma Thần Công chó má gì sao, có gì đặc biệt hơn người!

“Tất cả im miệng cho ta! Đừng có nháo nữa!” Nghe ba đại nam tử cãi rồi lại cãi, bây giờ còn muốn ra tay, Tống Vãn Ca không thể nhịn được nữa, không khỏi buồn bực hét lớn một tiếng.

Một rống này hiệu quả rất nhiều, trong nháy mắt trấn trụ ba người đàn ông nhìn nhau chán ghét, một đám trừng mắt trừng mắt, nhưng ai cũng không dám mở miệng nữa, ánh mắt ai oán lại ẩn nhẫn phẫn nộ đồng thời chuyển hướng về Tống Vãn Ca.

Vài người cứ như vậy đối diện, bọn họ không dám mở miệng, Tống Vãn Ca thì buồn bực không muốn mở miệng. Hồi lâu, một bóng dáng nho nhỏ chạy vào, thế này mới phá vỡ cục diện bế tắc.

“Mẫu hậu, sao người vẫn cau mày? Có phải ai chọc giận người hay không? Mau nói cho Hi Nhi, Hi Nhi bảo phụ hoàng đánh cái mông của hắn!” Nó chạy đến bên người Tống Vãn Ca, thấy nàng sắc mặt không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xụ xuống. Quay đầu thấy Vũ Văn Huyền Băng ẩn nhẫn ho khan, khóe miệng còn vết máu chưa khô, lập tức khóc lên lại chạy đến bên cạnh hắn.

“Phụ hoàng, người làm sao vậy? Hu hu hu, sao người chảy máu? Phụ hoàng, người có đau không, để Hi Nhi giúp người thổi một chút sẽ tốt lên.”

Nó vừa khóc vừa bò đến trong lòng Vũ Văn Huyền Băng, tay nhỏ bé ôm chặt cổ của hắn, làm như thật sự tiến đến bên miệng của hắn nhẹ nhàng thổi khí giúp hắn.

“Hi Nhi thực ngoan, phụ hoàng không đau, có con lo cho phụ hoàng như vậy, phụ hoàng thật sự rất vui mừng, cũng không uổng phụ hoàng ngày thường thương con dung túng con như vậy.” Vũ Văn Huyền Băng sủng nịch vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nhi, tình cảm yêu thương thương tiếc không lời nào có thể miêu tả được. Ngẩng đầu nhìn Tống Vãn Ca, giọng điệu vui mừng lại chuyển thành đau đớn cùng thương cảm, trên vầng trán tràn đầy vô lực và thất bại thật sâu. "Hi Nhi, mẫu hậu con không cần phụ hoàng nữa rồi, người muốn bỏ phụ hoàng đi theo người đàn ông khác. Hi Nhi, con có cần phụ hoàng nữa hay không?”

“Không, Hi Nhi sẽ không bỏ phụ hoàng. Phụ hoàng yêu thương Hi Nhi như vậy, Hi Nhi làm sao có thể không cần phụ hoàng chứ?” Nó vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan, lại hôn lên mặt Vũ Văn Huyền Băng một cái, nói tiếp, "Phụ hoàng đừng khổ sở, Hi Nhi đi ngăn cản mẫu hậu, không cho người đi với người đàn ông khác, một nhà chúng ta vĩnh viễn ở cạnh nhau!”

“Hi Nhi!!” Long Ngự Tà nghe vậy, mạnh mẽ quát chói tai một tiếng, khiến mọi người đều cả kinh. "Lại đây! Ta mới là phụ hoàng của con! Con còn nhận giặc làm cha, đừng trách ta đánh mông con! Còn nữa, con với ta mới là một nhà, Vũ Văn Huyền Băng với con một cái rắm quan hệ cũng không có! Sau này không cho con gọi hắn là phụ hoàng nữa, hiểu chưa”

Một phen nói nghiêm khắc vô cùng dọa nó sợ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, khóc lớn nói: “Ngươi không phải phụ hoàng của ta, ngươi dữ như vậy, ngươi là trứng thối lớn, ta chán ghét ngươi!”

“Hi Nhi đừng khóc, hắn chỉ là trứng thối lớn, chúng ta không để ý tới hắn!”Vũ Văn Huyền Băng thương yêu lau đi nước mắt trên mặt nó, ánh mắt liếc Long Ngự Tà mang theo vẻ đắc ý. Hừ, tuy rằng Vãn Nhi không thương hắn, nhưng ít ra còn có Hi Nhi thương hắn như thế, vậy cũng có một chút an ủi đối với hắn.

“Long Ngự Tà, chàng cũng không thể ôn hòa một chút sao, sắc mặt thúi như vậy, Hi Nhi đều bị chàng dọa đến khóc rồi!” Tống Vãn Ca bất mãn trừng mắt nhìn Long Ngự Tà liếc mắt một cái, lập tức đi đến trước mặt Vũ Văn Huyền Băng, vươn tay nhận lấy đứa bé, dịu dàng an ủi, “Hi Nhi đừng sợ, có mẫu hậu ở đây, ai cũng không dám khi dễ con ha! Ngoan, đừng khóc, khóc nữa không đáng yêu!”

“Vâng, mẫu hậu, Hi Nhi không khóc.” Nó lau mặt, lập tức ngừng tiếng khóc. Khóc thút thít vài cái, lại duỗi ra ngón tay út chỉ Long Ngự Tà hỏi, “Mẫu hậu, trứng thối kia rốt cuộc là ai? Sao hắn có thể dữ với Hi Nhi như vậy, còn nói mình là phụ hoàng của Hi Nhi? Mẫu hậu, Hi Nhi chán ghét trứng thối kia! Không thèm gọi hắn là phụ hoàng đâu!”

Nghe thấy Hi Nhi gọi Long Ngự Tà là trứng thối, Tống Vãn Ca nhịn không được ‘phì’ một tiếng bật cười, nàng nhớ đến trước kia Trần nhi cũng luôn gọi hắn như vậy. Bạo quân ác ma này có vẻ không có duyên với con nít, mỗi đứa đều gọi hắn trứng thối.

“Hi Nhi, sau này không thể nói như vậy, người đó là phụ hoàng chân chính của con! Hi Nhi ngoan, mau gọi phụ hoàng đi!” Tống Vãn Ca nói xong, ôm lấy nó đi đến trước mặt Long Ngự Tà, thoáng nhìn biểu tình phẫn uất ảo não thối thối của hắn, đáy lòng cười thầm không thôi.

“Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau gọi ta một tiếng phụ hoàng!” Long Ngự Tà mặt đen lên trừng mắt thằng bé, tuy rằng tức giận chưa tiêu, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn không ít.

Cái miệng nhỏ nhắn hồng đô đô của Hi Nhi vểnh lên, một hồi lâu mới không tình nguyện nhỏ giọng kêu lên: “Phụ hoàng”.

“Uh, thế này mới ngoan!” Long Ngự Tà túm túm hừ hừ, bất quá khuôn mặt tuấn tú nhiều mây cũng nháy mắt chuyển thành tĩnh, tươi cười rạng rỡ lập tức không để ý thằng bé giãy dụa, ôm nó vào lòng, hôn lên mặt thật mạnh.

“Được rồi, các ngươi nhận người nhà đủ chưa? Nhận đủ rồi thì chúng ta đi nhanh lên! Mè nheo lâu như vậy, muốn ở lại hoàng cung Hổ Khiếu qua đêm sao?!”Hàn Kỳ Hiên phẫn uất mở miệng, mùi thuốc súng mười phần. Nhìn người khác một nhà đoàn viên, hơn nữa nữ tử kia là vật nhỏ hắn yêu, cảnh tượng kia thật sự là chói mắt đến cực điểm.

“Ai muốn ở trong này qua đêm! Đi, chúng ta đi bây giờ, suốt đêm khởi hành quay về Long Đằng! Ta một khắc cũng không muốn ở lại nơi này!” Long Ngự Tà hừ lạnh một tiếng, lập tức đem Hi Nhi gi¬ao cho Hàn Kỳ Hiên, rồi sau đó lôi kéo Tống Vãn Ca đi ra ngoài điện.

“Vãn Nhi!” Vũ Văn Huyền Băng vội vàng kêu một tiếng, cuống quýt tiến lên vài bước kéo tay Tống Vãn Ca lại. "Vãn Nhi, đừng đi! Van xin nàng ở lại, đừng bỏ ta một mình, được không? Vãn Nhi, van xin nàng đừng đi!”

“......”  Tống Vãn Ca quay đầu nhìn Vũ Văn Huyền Băng, cắn chặt đôi môi sau một lúc lâu không nói gì, nước mắt cũng lại không tự chủ được chảy xuống. "Huyền Băng, thực xin lỗi... Ta yêu Long Ngự Tà, cho nên ta không thể không cùng ngài.... Thực xin lỗi, xin ngài tha thứ cho ta không thể ở lại. Chúng ta đi rồi, chính ngài cố gắng bảo trọng........ “

Nghẹn ngào nói xong, Tống Vãn Ca tránh khỏi tay Long Ngự Tà, che mặt chạy ra ngoài. Nàng thật sự là không đành lòng nhìn lại Vũ Văn Huyền Băng, một người quanh thân tràn ngập cô độc và tịch mịch sâu đậm, đáy mắt tràn đầy đau đớn và ưu thương, khuôn mặt cầu xin và chờ mong kia, khiến nàng đau lòng đến hít thở không thông.

Nhưng tình yêu không thể dựa vào đồng tình và cảm động, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương. Cho nên, nàng chỉ có thể giả vờ như không nhìn. Nàng tin tưởng thời gi¬an trôi qua, tình yêu của Vũ Văn Huyền Băng đối với nàng tự nhiên sẽ chậm rãi phai nhạt rồi biến mất. Về sau hắn chắc chắn sẽ gặp được nữ tử khác tốt hơn.

“Long Ngự Tà, các ngươi đợi chút, ta có mấy câu muốn nói với ngươi! "Kinh ngạc nhìn bóng lưng Tống Vãn Ca đi xa một hồi, Vũ Văn Huyền Băng che dấu khuôn mặt bi thương, bỗng nhiên gọi Long Ngự Tà lại.

“Nói cái gì?” Long Ngự Tà dừng bước lại, quay đầu mắt lạnh nhìn Vũ Văn Huyền Băng, thần sắc có vài phần không kiên nhẫn.

“Long Ngự Tà, ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi vài câu, ngươi tốt nhất đối xử với Vãn Nhi tốt một chút! Ngày sau nếu để cho ta biết ngươi có một chút làm chuyện có lỗi với Vãn Nhi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Còn có, nể tình của Vãn Nhi, sau này Hổ Khiếu ta và Long Đằng ngươi quan hệ tốt đẹp, cùng chung hòa bình, ở những năm ta còn sống sẽ không phát sinh chiến tranh với Long Đằng ngươi!” Vũ Văn Huyền Băng hờ hững nói, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra chút biểu tình. "Long Ngự Tà, còn một chuyện ta muốn nói cho ngươi biết, hai năm qua ta chưa từng chân chính chạm qua Vãn Nhi. Không phải bởi vì ta không muốn, mà là bởi vì ta thật tình yêu Vãn Nhi, cho nên ta tôn trọng nàng. Ngươi cũng đã biết, Vãn Nhi cho dù là ở dưới tình huống mất trí nhớ, nàng vẫn có bản năng bài xích và kháng cự với ta, tuy rằng ta tức giận, nhưng cho tới bây giờ vẫn luyến tiếc mạnh mẽ bức bách nàng. Long Ngự Tà, ngươi so với ta hạnh phúc gấp trăm lần vạn lần, hy vọng ngươi biết mình có phúc, thật tốt quý trọng Vãn Nhi. Nói cho ngươi biết chuyện này, chính là hy vọng ngươi đừng để ở trong lòng còn có khúc mắc đối với Vãn Nhi, lại càng đừng ghét bỏ nàng. Mặc dù biết ngươi không có khả năng ghét bỏ Vãn Nhi, nhưng ta vẫn nhịn không được nói cho ngươi, ngươi âm thầm may mắn đi!”

“Cám ơn ngươi!” Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi nhìn Vũ Văn Huyền Băng, thật lâu mới phun ra ba chữ kia.

“Đừng cảm tạ quá sớm!” Vũ Văn Huyền Băng khinh thường hộc hộc một tiếng, lập tức cười lạnh nói, “Long Ngự Tà, đối với Vãn Nhi, cuộc đời này của ta cũng sẽ không buông tay! Ngươi tốt nhất tốt với Vãn Nhi một chút, nếu khiến ta có cơ hội thừa dịp, ta sẽ liều lĩnh cướp Vãn Nhi đi!”

“Hừ!” Nghe vậy, Long Ngự Tà bỗng trở nên lạnh lùng, trong mắt lạnh lóe hàn quang, tiếng nói bỗng nhiên lạnh lùng xuống. "Vũ Văn Huyền Băng, ngươi không cần mơ giấc mộng đẹp này, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đâu! Còn có, Ca Nhi là nữ tử duy nhất ta yêu trong cuộc đời này, ta tự nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, không cần ngươi cường điệu lần nữa! Ngươi vẫn là thật tốt dưỡng thương của ngươi đi, vừa rồi một chưởng kia của Hàn Kỳ Hiên tuy không cần mạng của ngươi, nhưng đủ cho ngươi nằm trên giường tu dưỡng năm ba tháng rồi! Ta đi rồi, sau này sẽ không đến nữa!”

Dứt lời, Long Ngự Tà ngoài cười nhưng trong không cười liếc Vũ Văn Huyền Băng một cái, lập tức xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Hai tháng sau.

Trên đường nhỏ xanh thẳm yên tĩnh, một con ngựa tuyết trắng đang chạy không nhanh không chậm. Mà cưỡi ở trên là một đôi nam nữ, nam tuấn tú như thiên thần, nữ tuyệt sắc khuynh thành. Xa xa nhìn lại, thật sự giống tiên nhân cưỡi ngựa thần hạ phàm.

Mà đôi nam nữ thần thái tao nhã, khí chất như tiên, xinh đẹp không giống người phàm trần kia tất nhiên là, hì hì, đương nhiên chính là nam nữ nhân vật chính Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca của chúng ta.

Đêm đó bọn họ một hàng ba người mang theo tiểu Hi Nhi rời khỏi hoàng cung Hổ Khiếu quốc, suốt đêm khởi hành, nửa tháng sau mới về đến Long Đằng quốc.

Sau khi về nước, ngày hôm sau Long Ngự Tà lập tức hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, Ngự Ca hoàng hậu năm đó chưa chết, mà là được cao nhân vừa ẩn thế cứu đi. Bởi vì vị cao nhân kia tính ra nàng sẽ có một đại kiếp nạn, nếu không lánh đời ba năm, sẽ mang đến tai họa cho người bên cạnh nàng, mà bụng nàng đã mang Long thai cũng khó giữ được. Cho nên, vì giúp nàng chắn kiếp, hắn mới làm theo lời nói của cao nhân lánh đời kia, đầu tiên là tung tin đồn Luyến phi trúng độc bỏ mình, sau đó vì nàng cử hành lễ tang long trọng cùng với đại điển phong hậu.

Nay ba năm đã qua, đại kiếp nạn của nàng đã được hóa giải, cho nên hắn tự mình đón nàng trở về nước, cùng với đệ nhất hoàng tử của bọn họ Long Dục Hi.

Thánh chỉ này một khi công bố, cả nước phải sợ hãi. Mọi người mặc dù cảm thấy kỳ quái quỷ dị, nhưng đối với lời của hoàng thượng, lại có ai dám nghi ngờ? Dù sao hoàng thượng sủng ái người phi tử nào, phong ai là hoàng hậu cũng đâu liên quan tới dân chúng nhỏ như bọn họ, bọn họ chỉ cần có thể an cư lạc nghiệp, sống thái bình là được rồi.

Mà ngày thứ ba sau khi thánh chỉ ban bố, Long Ngự Tà lại hạ chỉ, ngự phong Hi Nhi làm thái tử, lại phong Phong Thanh Dương làm Thừa tướng gi¬ám quốc, Tần Phi Vũ làm thái phó của thái tử. Hơn nữa, hai tháng sau, Đế hậu sẽ cử hành đại hôn một lần nữa, cả nước cùng chúc mừng, đại xá thiên hạ.

Mà tối hôm qua, đó là ngày đại hôn đế hậu của Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca. Sau khi làm lễ bái trời, động phòng hoa chúc, hai người tất nhiên là triền miên không ngớt, một đêm ân ái đến trời sáng.

Nhưng trời mới vừa tờ mờ sáng, Long Ngự Tà đã ôm Tống Vãn Ca vẻ mặt mỏi mệt lén lút bay ra hoàng cung, chuẩn bị quẳng xuống việc triều chính mang theo nữ tử yêu mến tiêu dao thiên hạ.