Bá Khí

Chương 247: Phế tích




- Trùng kích cảnh giới Tiên Thiên tử khí đỉnh phong…

Phong Vân Vô Ngân dồn hết toàn bộ linh thạch, dược liệu, ném vào trong Phách Khí Hồng Lô.

Hừng hực thiêu đốt!

Không lâu sau khi Phong Vân Vô Ngân rời đi, mấy trăm người từ các phía trong rừng rậm nguyên thủy chen chúc đi tới chỗ Phong Vân Vô Ngân vừa đánh chết đám người.

Mấy trăm người này, mơ hồ có thể thấy được từ chín thế lực khác nhau, kết thành chín phương trận!

- Nơi này từng phát sinh chiến đấu! Một mảnh hỗn độn, toàn bộ mặt đất đều sụp xuống, còn có rất nhiều mảnh quần áo nhỏ.

- Xảy ra chiến đấu! Ở đây đã xảy ra chiến đấu, huynh đệ Địa Độn Môn tựa hồ… Đã chết trận toàn bộ rồi…

- Rốt cuộc là do thế lực nào gây ra?

- Buồn cười! Liên minh mười đại bang hội chúng ta, đồng khí liên chi, hiện tại Địa Độn Môn đã bị diệt, chúng ta đau lòng như cắt! Coi như là người Già Thiên Minh và Hùng Phong quân đoàn gây ra, chúng ta cũng phải đòi lại công đạo cho Địa Độn Môn!

Đoàn người này không ngừng nghị luận to nhỏ.

- Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội.

Bất ngờ, một giọng nói không nhanh không chậm truyền tới.

Chỉ thấy một trung niêm nam tử vóc người cao gầy, bước đi như long hành hổ bộ. Phía sau hắn, hạo khí lành lạnh, sau mỗi một bước đi liền kéo ra cảnh tượng của viêm dương sơn tuyết, xuân hạ thu đông.

- Liễu môn chủ!

Mấy trăm người đồng loạt khom lưng hành lễ, hết mực cung kính.

Liễu môn chủ kia đến gần vừa nhìn, khuôn mặt lộ ra hàm xúc thỏ tử hồ bi, cũng có vẻ tức giận ngập trời.

- Ai… Huynh đệ Địa Độn Môn… Toàn bộ đều bị sát hại rồi… Ai, lần thám hiểm đảo nhỏ tại hải vực vô biên này, Liễu mỗ là người khởi xướng… Ách, ngay cả Bạch đại thiếu, thiếu môn chủ Địa Độn Môn cũng chết oan uổng… Xảy ra sự tình này, Liễu mỗ biết ăn nói thế nào với lão Bạch đây…

- Lão Liễu, ngươi không cần tự trách, chúng ta thám hiểm tại hải vực vô biên, tóm lại cần có giác ngộ giết người và bị người giết. Bạch đại thiếu chết đi, chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa hư không. Kế tiếp, một nam tử thân hình cứng ngắc như nham thạch từ trên trời hạ xuống. Nam tử này có nước da ngăm đen, làn da đầu nếp uốn như bề ngoài cây cổ thụ, khuôn mặt phong cách cổ xưa, ánh mắt cứng ngắc, trên đỉnh đầu hiện một tảng lớn hạo khí sâm lâm, xanh um tươi tốt.

- Chung môn chủ!

Mấy trăm võ giả lại khom lưng hành lễ với nam tử có phong cách cổ xưa này.

- Tôi nói này, Liễu lão đệ, tin tức rốt cuộc có chính xác hay không?

Sau một khắc, một nhân vật mặc trường bào màu hồng, quanh thân bao bọc bởi hạo hoa, như một gã liệt hỏa kim cương đi ra từ một phía trong rừng tậm. Hai mắt hắn chớp mở, tinh quang chiếu hạ.

- Khâu môn chủ!

Mấy trăm võ giả kia lại hành lễ.

Liễu môn chủ, Chung môn chủ và Khâu môn chủ, ba người này hiển nhiên là ba vị môn chủ của ba môn có thế lực mạnh mẽ nhất trong chín cỗ thế lực.

Lúc này, ba đại môn chủ đứng lại với nhau, đây đó nói chuyện thương nghị.

- Lão Liễu, lão Chung, chúng ta có giao tình với nhau đã lâu, không phải ta không tin được các ngươi, chỉ có điều chuyện tình lần này thực sự quá trọng đại, hơi có sơ xuất, chúng ta sẽ bị diệt cả!

Vị Khâu môn chủ tới sau cùng, chau mày ủ rũ nói:

- Theo như ta biết, người của Hùng Phong quân đoàn, quân đonà Phấn Hồng, Già Thiên minh đều đã kéo đến trên đảo nhỏ vô chủ này… Mấy người chúng ta tới đây, hắc hắc, nói một câu “Là đám ô hợp” cũng không quá phận.

- Lão Chung, lão Khâu, Liễu mỗ ta làm việc luôn luôn ổn trọng, sẽ không lỗ mãng quyết định hành sự.

Vị Liễu môn chủ kia giải thích:

- Nói đến, chỗ đảo nhỏ này được ghi lại trong gia phả nhà ta. Trong gia phả cũng không có ghi rõ vị trí đảo nhỏ này, thế nhưng trên đảo nhỏ này xác thực có tồn tại bảo tàng đồ di tích Đế giai thượng cổ! Điểm tin tức này là do bộ tộc họ Liễu nhà ta dùng tính mạng của rất nhiều người mới đổi lấy được.

- Mấy ngày gần đây, khi xác định được vị trí đảo nhỏ này, ta cũng cho vài tên tộc nhân lên đảo thăm dò… Kiểm chứng được không hề lầm, đây chính là đảo nhỏ ghi chép trên gia phả!

- Sâu trong đảo nhỏ, ngoại trừ có mấy mạch khoáng linh thạch tử khí, còn có một tòa phế tích thành thị thượng cổ! Kỳ thực, căn cứ theo ghi chép trong tộc phổ, tòa phế tích này là do một vị cường giả Đế giai thượng cổ thành lập. Khi vị cường giả Đế giai kia giao chiến với người khác rồi trọng thương, lúc tránh né đến hải vực này mới thành lập tòa thành thị đó!

- Có điều sau này vị cường giả kia không thể chữa lành thương thế, ôm hận ngã xuống. Trước khi hắn ngã xuống, đã để lại một tấm tàng bảo đồ di tích thượng cổ, đây cũng là tài phú hắn tích lũy suốt đời.

Ngừng lại một chút, trong mắt Liễu môn chủ lóe ra thần sắc tham lam cực độ, nói:

- Lão Chung, lão Khâu, bảo tàng do cường giả Đế giai thời kỳ thượng cổ lưu lại, giá trị của nó không cần ta nói nhiều lời? Lấy tư chất, nội tình tài nguyên của chúng ta, cả đời này cũng khó có thể bước vào Thánh giai, tại trong hải vực vô biên này, chỉ có thể làm hạng người yếu đuối, tùy ý cho Già Thiên Minh, Hùng Phong quân đoàn đè ép, lẽ nào các ngươi cam tâm, cả đời sống như vậy? Cả đời nhu nhược ẩn nhẫn?

Chung môn chủ và Khâu môn chủ vừa nghe được lời này, trong mắt liền bốc lên hỏa diễm hừng hực. Chung môn chủ còn liếm mép một chút, nói:

- Làm! Ông nội nó, cầu phú quý trong hung hiểm! Cơ hội nghìn năm có một này đã đưa tới trước mắt chúng ta, liều mạng thôi!

- Liều mạng!

Khâu môn chủ cũng khẳng định.

Liễu môn chủ gật đầu, nói:

- Tuy rằng những thế lực lớn như Già Thiên Minh, Hùng Phong quân đoàn, Phấn Hồng quân đoàn cũng đã chạy đến trên đảo nhỏ vô chủ này, có điều bọn họ vị tất biết được trên đảo nhỏ này đã từng có một tòa thành thị phồn hoa, có bảo tàng đồ của cường giả Đế giai thời thượng cổ lưu truyền đến nay?

- Có thể bọn họ muốn nhắm vào mấy linh mạch tử khí kia, chúng ta cẩn thận hành sự, vị tất sẽ phát sinh xung đột chính diện với bọn họ, chém giết tranh đoạt. Hơn nữa, ba người chúng ta đều có bài danh trên bảng cao thủ Tứ Giới của hải vực vô biên, chỉ cần mấy thế lực lớn kia không phái ra cường giả cấp bậc đại đầu mục, chỉ là phái ra mấy tiểu lâu la qua đây, căn bản không phải đối thủ của chúng ta! Khi cần thiết, chúng ta có thể giết chết toàn bộ người trên đảo này! Giết người diệt khẩu!

- Đi! Chúng ta mau chóng chạy vào sâu trong đảo nhỏ!

Ba người dẫn lĩnh mấy trăm môn nhân, lăng không hư độ, nhanh chóng tiến sâu vào trong đảo nhỏ. Ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu, một con hoa hồ điêu trốn ra từ phía sau một gốc cổ thụ, líu ríu kêu vài tiếng, chợt bỏ chạy đi như thiểm điện.

Tốc độ hoa hồ điêu cực nhanh, bay vài dặm, xuất hiện một sơn cốc.

Trong sơn cốc có mười mấy võ giả tráng đinh, bộ dáng như chờ xuất phát.

Dẫn đầu là một gã võ giả cưỡi trên một con mã câu có hai cánh màu đỏ thẫm. Người này mặc áo giáp quanh thân, mặt vuông chính khí, những đường viền trên mặt giống như dùng dao tước rìu bổ, không giận tự uy, trong con ngươi bang bạc hạo khí, lấp lánh có thần.

Lúc này, hoa hồ điêu vừa bay tới liền chui vào trong lòng võ sĩ áo giáp kia, líu ríu một hồi liên tục, tựa hồ đang nói chuyện với võ sĩ áo giáp.

- A?

Bất ngờ, võ sĩ áo giáp biến sắc:

- Thực sự kinh hỉ ngoài ý muốn! Nghĩ không ra trên đảo nhỏ vô chủ này, dĩ nhiên còn ẩn chứa một bí mật kinh người như vậy!

Ngữ khí hắn chuyển thấp, nhỏ đến không thể nghe thấy:

- Một tòa thành thị do cường giả Đế giai thượng cổ thành lập, còn có… Tàng bảo đồ… Ha ha ha! Thật tốt quá! Lần này cấp trên phái Đông Phương Anh ta qua đây chiếm lĩnh đảo nhỏ vô chủ này, ta nghe nói trên đảo chỉ có mấy tòa linh mạch tử khí, vốn cũng không định tự mình đi tới. Thật không ngờ… Ý trời a!

- Ha ha ha! Một tấm tàng bảo đồ di chỉ cường giả Đế giai thượng cổ, Đông Phương Anh ta chỉ tùy ý lấy ra một hai kiện bảo vật là có thể xác định vững chắc tấn cấp Thánh giai! Trở thành một đại nhân vật của Hùng Phong quân đoàn.

- Được rồi! Nghỉ ngơi đủ rồi. Trực tiếp tiến vào sâu trong đảo nhỏ!

Võ sĩ áo giáp kia ra lệnh một tiếng, mười mấy võ giả bên ngoài lập tức đẩy cao tinh thần, theo sau võ sĩ áp giáp, xuất phát tiến vào sâu trong đảo nhỏ.

Phong Vân Vô Ngân cưỡi giao bay nhanh.

Kỳ thực, tử vân trên bầu trời càng lúc càng dày đặc, giống như đang chỉ đường dẫn hướng cho Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân căn bản không cần nhìn đường, chỉ cần nhìn theo phương hướng tử vân tụ tập rồi chạy đi là được. Như vậy khẳng định sẽ đi thẳng tới mấy tòa linh mạch tử khí.

Tốc độ giao long Tiên Thiên cực nhanh, cưỡi gió bay đi, nháy mắt liền có thể bay xa mấy nghìn thước. Dọc theo đường đi, Phong Vân Vô Ngân không còn gặp bất luận người nào đứng ra ngăn cản chém giết, một đường phi thường thuận lợi.

Không lâu sau, trước mắt Phong Vân Vô Ngân chợt rộng rãi hẳn lên, một gò đất thật lớn xông vào trong tầm mắt Phong Vân Vô Ngân.

Diện tích gò đất này lớn tới cỡ vài mẫu, nhìn phong cảnh đổ nát thê lương, cột đá mái ngói, còn có một vài pho tượng đổ vỡ nghiêng ngả.

Nhìn từ bố cục, có thể đoán được đây là di tích một tòa thành cổ!

Tuy rằng tòa thành cổ này trải qua trăm nghìn năm phơi sương phơi nắng, đã thành một phiến phế tích, nhưng vẫn tản mát ra khí tượng uy nghiêm như trước, giống như một pho tượng đế vương đã chiếm giữ nơi này qua một đoạn thời gian cực dài.

Phong Vân Vô Ngân vội vã thu giao long Tiên Thiên vào trong đan điền, hai chân chạm đất, chậm rãi bước đi vài bước, tròng mắt chuyển động.

Chỉ thấy phía sau tòa phế tích này, từng mảng từng mảng tử mang lớn che lấp đường chân trời, có vài ngọn núi nguy nga đứng sừng sững, những tử quang này phát lên từ chỗ mấy ngọn núi kia, chiếu thẳng lên trời.

- Linh mạch tử khí, nằm ngay sau phiến phế tích này!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẳng định.

Hắn bước tiếp thêm vài bước, có điều rất nhanh liền dừng lại cước bộ.

Trong lúc bất ngờ đó, chỉ thấy phía trước phế tích có mười mấy nữ tử xinh đẹp đang dừng chân quan sát.

Một con thuyền độc mộc nhỏ phỏng chế theo hình trăng khuyết, lơ lửng giữa khoảng không trên đầu những nữ tử này. Trên thuyền có lụa mỏng làm màng che, thêu hình cánh hoa màu hồng. Thân thuyền có điêu khắc rất nhiều hình vẽ điểu thú, màu sắc sinh động rực rỡ. Từng đạo hạo khí trải dài làm tăng thêm vẻ bất phàm cho chiếc chiến thuyền kia, hương khí yếu ớt từ bên trên thuyền phiêu dật ra xung quanh.

Phong Vân Vô Ngân ngưng mắt nhìn lên trên thuyền, mơ hồ có thể thấy được sau những tấm mành che bằng vải lụa, là bóng hình xinh đẹp của một nữ tử đang ngồi ngay ngắn gảy cổ đàn.

- Người tới là người phương nào?

Chợt ánh mắt của mười mấy nữ tử đồ dồn về phía Phong Vân Vô Ngân.

Hơn mười làn thu ba nhất tề nhìn quét về phía Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt có tia ngờ vực và ý tứ đối địch thật lớn. Những nữ tử này đều là tuyệt sắc giai nhân, nghìn người tuyển một, nhưng không một ai cấp cho Phong Vân Vô Ngân một cái nhìn hòa nhã.

Phong Vân Vô Ngân thu ánh mắt từ chỗ mạch khoáng linh mạch tử khí phía sau phế tích, sờ sờ mũi, có chút vô tội nhìn về phía đám nữ tử kia, nói:

- A… Ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi…

- Cút!

Bất ngờ, một thiếu phụ thiên kiều bá mị tiến ra, tà áo màu vàng nhạt phật phật bay, trên đỉnh đầu xoay tròn hạo khí, như một cuộn gió nuốt trời phệ đất, hùng bá bát hoang. Trong ánh mắt nhu hòa của nàng lại hiển hiện ra một vài vẻ tàn nhẫn, sát khí ngưng tụ, nói rõ nàng không phải là một người dễ ở chung!

- Ngươi là ai? Chạy đến đây làm gì? Muốn thứ gì? Phấn Hồng quân đoàn chúng ta đang làm việc, ngươi còn không mau cút đi!

- Hắc, hắc…

Phong Vân Vô Ngân nở nụ cười một chút:

- Nguyên lai là các vị tỷ tỷ Phấn Hồng quân đoàn, đâu có, đâu có!

Phong Vân Vô Ngân cười cực kỳ vui vẻ, nhưng trong lòng cũng dấy lên sát khí, muốn lập tức động thủ. Có điều Phong Vân Vô Ngân còn có một chút cố kỵ với nữ tử mạn diệu ngồi trên thuyền gỗ kia.

Trải qua tao ngộ tối ngày hôm qua, Phong Vân Vô Ngân biết được, bên trong Phấn Hồng quân đoàn tới tranh đoạt đảo nhỏ vô chủ này, có một tồn tại cường hãn, lấy ma âm giết người, không đánh mà thắng, lợi hại vô cùng.

Hiện tại, Phong Vân Vô Ngân đang trong thời điểm quan trọng trùng kích lên Thiên Thiên tử khí đỉnh phong, tử khí hỏa lô đang oanh oanh thiêu đốt, thế nên nếu Phong Vân Vô Ngân muốn chiến đấu, cũng chỉ có thể dùng lực lượng giao long Tiên Thiên, tạm thời không thể vận dụng kiếm ý và chiêu kiếm phát tất sát Thiên giai Huy Hoàng Nhất Kiếm.

Đúng lúc này, hai thanh âm nữ nhân quen thuộc đột nhiên vang lên:

- Vô Ngân tiểu đệ!

- A?

Phong Vân Vô Ngân ngưng mắt nhìn lại.

Chỉ thấy trong đội ngũ Phấn Hồng quân đoàn ở bên kia có đi ra hai bóng hình xinh đẹp. Các nàng, mọi người điềm tĩnh đoan trang, một người đáng yêu thanh thuần, chính là Lưu Phỉ và Văn Sở Sở.

Lúc này trên mặt Lưu Phỉ và Văn Sở Sở đều hàm súc vẻ thân thiết hiếu kỳ, một mặt đứng ra bắt chuyện với Phong Vân Vô Ngân, một mặt quay đầu giải thích với vị thiếu phụ thiên kiều bá mị kia:

- Vạn Ỷ đại nhân, thiếu niên này là Phong Vân Vô Ngân, là đệ đệ của chúng ta tại Ngạo Hàn Tông, hắn không có vấn đề, sẽ không làm ra chuyện tình gây hại cho Phấn Hồng quân đoàn chúng ta.

Vạn Ỷ híp con mắt lại, lãnh diễm vô cùng, không chút nể tình, nói:

- Hai người các ngươi có tư cách gì nói trước mặt bản tọa? Cút ngay cho ta! Làm càn! Lần này Phấn Hồng quân đoàn hành động, sẽ không tránh khỏi một hồi chém giết với kình địch như Già Thiên Minh, Hùng Phong quân đoàn, các ngươi còn dám cầu tình cho ngoại nhân? Ăn cây táo, rào cây sung?

- Không phải… Vạn Ỷ đại nhân, người…

Lưu Phỉ cuống quít giải thích. Nàng biết Phong Vân Vô Ngân tính tình nóng nảy, Vạn Ỷ cũng có tiếng là người có tính tình bạo hỏa phích lịch, hai người ngôn ngữ bất hòa, chỉ sợ cũng muốn động thủ.

Vạn Ỷ là nhân vật trung tầng bên trong Phấn Hồng quân đoàn, có tu vi Tiên Thiên hạo khí đỉnh phong, trên bản cao thủ Tứ Giới hải vực đứng hàng thứ 489, thật không tệ.