Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 42




Yêu quái đỏ mặt: "Nhị sư huynh đã nhắc đến, có lý nào muội lại không tuân theo? ", nói xong bước tới trước mặt Đế quân, xoắn lấy y sam cùng đai lưng của y.

Bởi vì bản tiên cô thật quá kinh hoàng , nên sững sờ vô cùng.

Thế thế thế thế thế này… Vô sỉ!

Lúc sau, mới nghe thấy giọng nói dửng dưng của Đế quân: "Hôm nay không thích hợp, mấy ngày nay ở âm phủ cũng mệt mỏi rồi, muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi".

Trên mặt yêu quái thoáng hiện lên thần sắc bất mãn, sau đó mới ngáp dài, không thèm để ý tới A Hàn mà lật chăn lên chui vào trong mà ngủ. Ta co ro ở trong góc, nhỏ giọng "meo" lên một tiếng.

Đế quân nhìn qua. Bản tiên cô lại kêu thêm một tiếng nữa, cũng chăm chú nhìn lại. Lúc này, tuy giữa ta và Đế quân chỉ cách một cái bàn vào một chiếc ghế, nhưng ta lại cảm giác như cách trăm sống nghìn núi, còn điều gì đáng thương hơn chuyện người ở trước mặt nhưng không nhận ra nhau? Trong bụng bản tiên cô như có một dòng nước chua lòng đang cuồn cuộn không ngừng, ta tự cảm thấy bản thân thật sự quá đáng thương.

Trong lúc ta đang đau lòng, Đế quân đột nhiên giơ bàn tay lên, nhè nhẹ cử động ngón út.

Ta sững người, sau đó mới kích động giơ một chi trước lên, khua khua.

Dây linh tê không phải là vật hữu hình, nó sinh ra từ tâm. Vậy mà ta lại quên mất, Đế quân vẫn còn buộc sợi dây vàng kim này trên vuốt mèo của ta mà. Chuyện quan trọng như vậy mà ta lại không lợi dụng cho tốt. Uổng công ta sốt sắng hơn nửa ngày như thể con ruồi không đầu, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự, thật là chán quá đi.

Ta kéo dài thanh âm kêu lên một tiếng, vẫy vãy đuôi, nhảy lên đùi Đế quân. Y giơ tay lên, thông qua trán mà thăm dò linh hồn của ta.

Ta cảm giác được thần thức của Đế quân từ bàn tay y truyền đến. Thế nhưng, luồng khí trắng trong sạch ôn hỏa cũng không thể tiêu trừ đi hắc khí bao quanh ta. Đế quân dường như cũng phát hiện ra điều đó, y buông tay xuống, chân mày hơi nhíu lại.

Bàn tay nhỏ bé của nhi tử vuốt dọc theo sống lưng ta, nhỏ tiếng hỏi: "Miêu miêu sẽ không sao chứ? ". Đế quân dịu dàng đáp: "Miêu miêu nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu". Ta xúc động đến mức hai mắt mờ sương, ta kêu "meo meo", cọ cọ bên này, dụi dụi bên kia.

Thần sắc lo lắng trên mặt A Hàn đã dịu đi, cơn mệt mỏi dần kéo đến, một tay nó đặt trên đầu ta không chịu buông, cúi đầu dựa vào lòng phụ thân mà ngủ. Bị giày vò lâu như vậy, một khi thần khinh được thả lỏng, ta cũng không thể tiếp tục chống lại cơn buồn ngủ, ngáp một cái, hai mắt ta cũng bất giác nhắm lại rồi thiếp đi.

Trong lúc nằm ngủ, ta đã mơ một giấc mộng xuân.

Có lẽ là ta bị yêu quái ức hiếp nhiều quá, cảm giác chịu áp bức đã ăn sâu vào tận xương tủy. Trong giấc mơ, bản tiên cô chỉ cảm thấy rằng ai cũng là kẻ địch của mình, ai cũng đều có ác ý với mình, đáng sợ là trong thiên hạ chỉ có mỗi bản tiên cô là mỹ nhân, cho nên ta trở thành một món hàng bị tranh giành, người nào người nấy đều nhìn chằm chằm ta, vọng tưởng những chuyện hoang đường, khiến ta vừa khổ sở, vừa bàng hoàng, vừa xót thương cho chính mình, cực kỳ bi thảm.

Trong giấc mơ, không biết chuyện lúc trước như thế nào mà ta lại bị bắt cóc đến tòa thành bảo[1] của một nam tử nào đó.

[1] Tòa thành nhỏ.

Một phụ nhân[2] trông giống như tú bà cười ra tiếng khì khì quái dị: "Thành chủ của chúng ta vừa mắt ngươi, hãy ngoan ngoãn làm vợ lẽ thứ mười hai của người đi".

[2] Phụ nhân: đàn bà đã có chồng.

Ta vô cùng hoảng sợ, cứ khóc rưng rức mãi.

Không biết khóc bao lâu, ta nhìn thấy Đế quân sắc mặt sa sầm đang ngồi bên cửa sổ viết cái gì đó, vò tờ giấy thành một cục rồi vứt ra đất. Ta rút thanh trường kiếm bên giường đâm về phía y, y không hề né tránh nhưng ta vẫn thất bại tràn trề.

Y bẻ gãy phần dưới của cây bút lông đang cầm trên tay, dùng một nửa phần cán bút phi tới, vừa đúng làm tê liệt một nửa bên thân người của ta, ta đứng khựng trước mặt y khoảng bảy, tám bước bằng một tư thế vừa xấu hổ vừa khó chịu.

Y vứt nửa phần bút còn lại, ngẩng mặt lên cười mỉa, trong đôi mắt tuấn mỹ lóe lên một tia sáng cướp đoạt.

Đó chính là ánh mắt ẩn chứa ác ý mà ta vô cùng quen thuộc.

Ta rùng mình, sắc mặt tỏ ra bướng bỉnh ngang ngược, nhưng thực chất trong lòng đang run cầm cập.

Người ở trước mặt dương như lại càng ác ý.

Nhìn ánh mắt âm hiểm của y, nói không chừng y sẽ cưỡng hiếp ta trước, sau đó giết đi, cuối cùng là vứt xác.

Ta trợn to hai mắt, tự nói với bản thân nhất định không được tỏ ra yếu đuối.

Ngón tay thon dài của y lướt qua giàn bút lông sói trên giá bút.

Một buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp chói chang, chiếu qua kẽ lá tạo thành những vầng sáng ánh kim xuyên thấu lòng người. Ngày tháng dường như dài đằng đẵng, khi ánh ta dương dần tắt lịm, thân người cao lớn của y bị bao phủ trong bóng râm, mái tóc đen để xõa, mang lại cảm giác mềm mượt như tơ lụa.

Y liên tục thay đổi năm, sáu cây bút, sau cùng mới hài lòng, cầm bút nhẹ chấm vào nghiên mực, chỉ trong chớp mắt hương thơm của mực tỏa khắp nơi.

Y lại cúi đầu huơ bút, cứ duy trì mãi một tư thế như vậy trong thời gian dài, không hề ngẩng đầu nhìn ta lần nào.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Qua một lúc lâu.

Khi ta tưởng chừng sắp không chống đỡ nổi thì lại kinh ngạc nhìn thấy y vò bức tranh khó khăn lắm mới vẽ xong lại thành một cục, quẳng vào chậu rửa bút sứ trắng hoa xanh. Sau đó y mới bước đến trước mặt ta.

"Quả là rất có khí phách".

Ta gần như tưởng rằng mình đã thắng thì một khắc sau, y đi vòng ra phía sau ta, nhấc chân đạp một đạp thật mạnh vào cẳng chân ta.

Đứng mãi một tư thế trong thời gian dài đã khiến tứ chi ta đau nhức tê rần, lúc này, đứng nó là đạp, cho dù chỉ đụng nhẹ một cái cũng đủ khiến toàn thân ta đổ sập xuống. Ta nhục nhã ngã trên mặt đất, cơn đau tới tận xương và cả sự thảm hại khiến nước mắt ta bắt đầu hoen mi, nhưng ta vẫn ương ngạnh cắn chặt răng, không cho nó rơi xuống.

Y đứng trước mặt ta, ngạo nghễ cúi nhìn ta.

Sau đó, tay y sờ xuống đai lưng, từ từ cởi y phục trên người mình xuống.

Khi đai lưng rơi xuống đất, trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng.

Không biết vì sao mà bản tiên cô rất sợ phải nhìn thấy nam tử lõa thể ngay trước mắt. Ta cảm thấy bản thân như một con thú nhỏ đang run lên cầm cập trước mũi tên của thợ săn, khi mà một khắc sau mình sẽ bị cưỡng đoạt không chút dung tình.

Không thể… không thể như vậy…

Ta mở miệng chửi ầm lên đầy thô tục, thế nhưng không biết tại sao, lời thốt ra khỏi miệng lại biết thành "meo meo". Ta vô cùng kinh ngạc, càng thêm lúng túng, sợ hãi.

Y cười chê giễu, khom người bế ta lên, ta mở trừng mắt nhìn y đặt mình lên tấm nệm gấm, nặng nề đè lên, nước mắt ta lại không thể khống chế mà chảy xuôi theo hàng mi.

Những lời cầu xin rời rạc mà trước đó ta vẫn phỉ nhổ được thốt ra trong vô thức.

"Ta xin ngươi, đừng làm như vậy".

Y xoay người, ngồi một bên, trong mắt vẫn ẩn chứa đầy sắc dục và bất mãn.

"Lẽ nào", y lạnh lùng nói, "Nàng định nuốt lời? ".

Ta lắp bắp nói: "Nuốt lời? Cái gì… cái gì mà nuốt lời? ".

Y đáp: "Nàng đã hứa sẽ cùng ta song tu, sao vừa mới đó đã nuốt lời? Chẳng lẽ nàng vốn không muốn nhưng lại giả vờ đồng ý? ".

"Nói bậy! ", đúng là sỉ nhục ta quá mức: "Ta đồng ý cùng ngươi song tu lúc nào? Rõ ràng do ngươi vu khống ta! ".

Ta túm chặt lấy y phục, bộ dạng lẫm liệt không thể xâm phạm: "Người còn ép ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát! ".

Đế quân không xuất hiện trong một khoảng thời gian dài.

Lâu đến nỗi ta suýt nữa thì quên mất mình vẫn đang ở trong thành bảo của người ta.

Một đêm nọ y đột nhiên lại tới. Ta đang ngủ ngon, khi ta tỉnh lại, phát hiện trên giường còn có thêm một người nữa thì y đã ôm ta cùng ngủ cả đêm rồi.

Từ đó, đêm nào y cũng đến, nhưng không hề đụng đến ta. Có một lần ta thử phản kháng, kết cục là bị cởi hết y phục, dưới cặp mắt lạnh lùng, y lưu lại trên người ta chằng chịt những dấu hôn xanh tím. Chỉ một lần ấy thôi, ta liền không dám nữa, hèn yếu đến mức chẳng có nổi dũng khí tự sát.

Ta rất hận y. Tại sao y lại thích ta? Tại sao y không buông tha cho ta?

Cứ như vậy hơn một tháng trôi qua.

Một ngày nọ, y đến phòng ta, ngắm nghía chuỗi ngọc mã não trong tay, lúc lâu sau vẫn không nói tiếng nào. Ta đã quen đứng ở chỗ cách xa y nhất, mãi cho đến khi y gọi ta qua đó.

Y nắm lấy cổ tay ta, hồi lâu mới luồn chuỗi mã não vào tay ta.

Sau khi đeo xong mã não cho ta, dường như trông y có chút đặc ý, y nấng mặt ta lên, ép ta phải nhìn thẳng vào y.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi", y nói, "Vốn là nàng đã hứa với ta chuyện song tu trước, tuy chỉ là lời nói ngoài miệng nhưng cũng xem như là ước định. Bây giờ ta đã bắt được nàng rồi, không thể thả ra được nữa. Chi bằng nàng cứ theo ta đi".

Ta cắn môi, vừa bất mãn vừa phẫn nộ.

Y mỉm cười, cũng không bức ép ta nữa.

Đột nhiên còn đốt xử tốt với ta hơn gấp trăm lần.

Y dọn khỏi phòng ta, không bắt ta đêm nào cũng phải ngủ cùng y nữa. Hơn nữa, y bắt đầu tặng đủ mọi thứ để khiến ta vui, mỗi ngày còn tự mình bưng đồ điểm tâm đến cùng ăn khuya với ta, ưm, là bánh trôi nước hương hoa quế.

Nhưng rồi có một ngày, ta cuối cùng cũng phá bỏ gong cùm xiềng xích, bước ra khỏi những đình đài lầu các đó.

Ta giống như chú chim nhỏ thoát khỏi lồng, mang theo niềm vui thích như được tái sinh. Vừa bước ra đường lớn, ta liền liều mạng chạy thật nhanh. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phải cách nơi đáng sợ đó càng xa càng tốt.

Thế nhưng, ta nhanh chóng chìm trong một nỗi tuyệt vọng khác. Ta phát hiện mình đã tới một nơi vô cùng xa lạ, xung quanh đều là những con đường lớn ngoằn ngoèo, tiệm cơm, quán rượu, khách điếm đều chẳng khác gì với những đô thành bình thường khác, vậy mà lại chẳng thể thoát khỏi nơi này.

Đây đâu phải là một tòa thành, rõ ràng là một mê cung!

Điều càng đáng sợ, bỗng nhiên dường như tất cả sức hấp dẫn trên người ta đều không có tác dụng, ta định cầu xin cư dân trong thành trợ giúp, nhưng họ lại thờ ơ khinh thường, không thèm để ý đến ta. Đến khi ta đói tới mức phải vứt bỏ tôn nghiêm, trộm một cái bánh bao để ăn cho no bụng, thì ta sợ hãi phát hiện ra rằng, trong tòa thành đáng sợ này, mỗi một người dân bình thường đều có thể tùy ý mà xách cổ ta lên, khiến tay chân ta vùng vẫy trên cao.

Đến ngày thứ bat a đã đói lả ra, chỉ còn chút hơi tàn.

Không còn chốn nương thân, ta đành co ro bên lề đường. Một hán tử mặt mày hung ác nhìn ta hồi lâu, dường như còn đang sợ cái gì đó, gã lên lút quan sát xung quanh, phát hiện không có ai thèm để ý, trong mắt bỗng hiện lên vẻ tàn độc, túm lấy ta rồi kéo vào hẻm tối.

Ta chỉ nhớ bản thân cứ luôn cố gắng giãy giụa cho đến khi máu tanh nóng hổi bắn tung tóe trên người.

Cơn gió mạnh buổi hoàng hôn thổi ùa vào tay áo, cuốn catá vàng bay mù mịt.

Đế quân đứng ở đầu đường lớn.

Y vẫn một thân y phục trắng, mái tóc và áo choàng đen bay phần phật trong gió

Y cứ như vậy bước lại, từ phía trên nhìn xuống ta toàn thân đang nhếch nhác đến thảm hại. Y anh tuấn giống như một vị thần tiên thời thượng cổ.

Sau đó y vươn tay về phía ta.

"Ta đã cho nàng cơ hội rồi, bây giờ, nàng là của ta".

Nàng là của ta… Nàng là của ta…

Ngày thứ hai tỉnh dậy, ta mới phát hiện Đế quân cứ ôm lấy ta và Hàn Nhi như vậy trong suốt một đêm. Khi từ từ tỉnh táo lại từ trong giấc mơ, bản tiên cô cảm thấy vô cùng chột dạ và xấu hổ.

Trong giấc mơ kia, ta lại dám suy nghĩ bậy bạ về Đế quân như vậy. Nghĩ lại, bản tiên cô bình thường vốn là một tiên nữa vừa thật thà vừa tuấn thủ khuôn phép, thế mà trong mơ lại "đói khát" như vậy, quả thực… quả thực, không thể tha thứ được! Chẳng qua, khi bản tiên cô trở về với hiện thực, phát hiện mình vẫn là một con mèo, ta cảm thấy mình vẫn có thể vô sỉ thêm tí nữa.

Ta vừa nhìn thấy Đế quân liền chẳng hề do dự mà nhảy ngay lên người y, "meo" một tiếng, cọ cọ bên này, dụi dụi bên kia.

Vẻ mặt Đế quân dường như trở nên ôn hòa hơn một chút, bàn tay to lớn vuốt lông trên người ta.

Nhi tử bê nửa đĩa cá khô ngồi bên cạnh, nghiếng người, dùng ánh mắt lanh lợi pha chút tò mò nhìn ta, trên khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng có thêm nét ngây thơ hồn nhiên của đứa trẻ.

Yêu quái ngủ dậy, vừa chải đầu vừa thỉnh thoảng liếc mắt trừng ba chúng ta.

Ta híp mắt, nằm sấp trên người Đế quân, há miệng nhấm nháp từng miếng cá mà nhi tử ta đút cho, đột nhiên ta cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.

Nếu cứ được như thế này mãi, làm mèo hình như cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên, tên Hoành Thanh kia đã nhanh chóng phá hỏng giấc mơ đẹp của ta, ta lại rơi vào trạng thái vui quá hóa buồn rồi.